Chương 17
Đôi mắt kinh hoàng không rời cái ví trên tay, Nguyên thì thào:
- Ba đã lừa chúng ta! Ông Mạnh có thể ra về không mặc áo khoác, không thắt cà- vạt nhưng không thể nào không mặc quần và không mang giày!
- Nhưng chuyện gì đã xảy ra cho ông ấy?
Nguyên đóng ví lại, buồn bã lắc đầu nhưng không trả lời.
Tiếng rên rỉ của một cái cây mọc ở chính giữa căn phòng thình lình nổi lên khiến Thảo giật mình.
Nguyên vẫn nhìn không chớp mắt chiếc quần và cái ví, Nguyên cứ lẩm bẩm:
- Ba đã nói láo! Ba đã lừa chúng ta!
- Chúng ta phải làm gì bây giờ? - Thảo kêu lên với một giọng đầy thất vọng và quýnh quáng. - Chúng ta phải thuật lại cho một người nào đó chuyện xảy ra ở đây. Nhưng phải nói với ai đây?
Cái cây lại cất tiếng rên. Bây giờ có thêm những tua dây leo cử động ngoằn ngoèo trên mặt đất như những con rắn và các khóm lá đập nhè nhẹ vào nhau.
Và rồi sau đó, hai đứa nghe những tiếng gõ mạnh trong tủ gần đó như lần trước. Những tiếng gõ này không ngưng nghỉ kèm theo một tiếng kêu phát ra từ chiếc tủ ấy.
Thảo nói:
- Cái gì vậy? ... Chị nghĩ rằng có người trong tủ đó.
- Có thể người ấy là ông Mạnh!
Bùm, bùm, bùm ... tiếng gõ càng lúc càng dồn dập...
- Chị nghĩ chúng ta có nên mở cái tủ đó ra không? - Nguyên rụt rè hỏi.
Lại một tiếng rên của cái cây lúc nãy nổi lên như trả lời với hai chị em Thảo.
- Chị đồng ý! Nếu ông Mạnh bị nhốt trong đó thì chúng ta phải đưa ông ấy ra ngoài.
Nguyên đặt cái ví của ông Mạnh lên bàn, chạy nhanh về phía chiếc tủ kia. Nhưng nó lại la lên:
- Nhìn nè chị Thảo!
Cửa tủ chẳng những đã bị khoá lại mà còn có một tấm gỗ dày đóng ngang qua bằng những chiếc đinh chắc chắn.
Bùm, bùm, bùm, bùm.....
- Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn có người trong ấy!
- Để em đi tìm một cây xà- beng đem lại đây.
Vài giây sau, nó trở lại với một cây xà- beng trên tay. Hai chị em hì hục nạy đinh ra để tấm gỗ rơi xuống đất tạo thành một tiếng động nặng nề.
Những tiếng gõ bên trong tủ càng lúc càng mạnh và dồn dập.
- Bây giờ chúng ta làm sao mở khoá hả Nguyên?
Nguyên gãi đầu.
- Em không biết phải làm cách nào cả!
Mồ hôi đẫm ướt cả người hai chị em Thảo. Bầu không khí hầm ẩm ở đây khiến hai đứa rất khó thở. Thảo đề nghị:
- Hay là chúng ta thử nạy cửa tủ như đã nạy tấm ván lúc nãy?
Bùm, bùm, bùm, ...
Nguyên nhún vai:
- Em cũng không biết! Thì cứ thử xem sao!
Dùng cây xà- beng nhét vào khe cửa tủ, hai đứa dùng hết sức nạy cái cửa phía bên có ổ khoá. Thấy cái cửa vẫn trơ trơ, Thảo lại tìm cách nhét cây xà- beng vào khe cửa phía bên bản lề.
Nguyên lấy tay lau mồ hôi trán:
- Nó không nhúc nhích chút nào cả!
- Ráng thử lần nữa! Nào, chị và em cùng ra sức một lượt ...
Hai đứa dùng hết sức cùng đẩy mạnh cán cây xà- beng ...
- Đã,, có chút tiến triễn rồi.. Ráng thêm lần nữa ....- Thảo nói trong hơi thở hổn hển.
Hai chị em nhất quyết không bỏ cuộc ... Cuối cùng, cánh cửa tủ đã chịu thua chúng nó.
Nguyên buông rời cây xà- beng xuống đất. Cả hai nhìn vào bên trong tủ.
Và cả hai cùng hét lên kinh hoàng khi nhìn thấy những gì ở trong ấy.