Chương 1
Phương mở mắt. Đêm Hà Nội không sao, chỉ thấy ánh đèn nhạt nhòa trên những con phố nửa tỉnh nửa mê. Tiếng xe chở hàng ù ù, lướt qua màn đêm, không đủ ồn ào để xé nát nhưng đủ lầm lỳ để kéo dài cái màn đêm ấy vào trí não con người. Vô tận...Sự lười biếng khiến cô vẫn muốn nằm dài thêm chút nữa, nhưng trời thì không chiều lòng người. Mưa đã bắt đầu rơi.
Cô uể oải đứng dậy, phủi cánh tay trần, gập chiếu lại, lò dò bước xuống cầu thang. Cái sân thượng nhà chủ đã trở thành nơi nghỉ ngơi quen thuộc của cô những khi mệt mỏi. Nền sân vẫn còn lổn ngổn gạch con và những mảng vữa khô, nhưng cô không quét. Kệ cho nó nguyên trạng như thế, mặc dù đôi khi lăn lộn trên mảng chiếu rách góc, chúng vẫn làm cô đau.
Phương đập đập cái chiếu xuống ban công cho đỡ bụi, cô bạn trọ cùng đã ngủ từ lúc nào. Cô mỉm cười, xét về ngày sinh, nó còn hơn cô tới gần mười tháng vậy mà lúc nào cô cũng tự cho là mình lớn, còn nó chỉ là bé con. Kéo cái gối bông đã xẹp lép từ đống chăn màn, cô nằm xuống, chợt nhớ bài học "chiến thuật chỉ nghiêng 45 độ" mà cô vừa được biết sáng nay trong cuộc trò chuyện vui của cô giáo dạy nguyên lý kế toán - khiến cô suy nghĩ. Nếu đã thực sự là tình yêu thì liệu có chấp nhận được cái chiến thuật đó không?
Nhung trở mình, duỗi tay rồi ôm vòng qua eo cô. Mấy sợi tóc từ cái mái ngố của nó bay bay khiến cô thấy nhột nhưng cô vẫn nằm yên. Không hiểu sao Phương rất thích cái cảm giác được người khác ôm. Có lẽ bởi vì điều đó khiến cô cảm thấy người ta cần mình, thấy mình còn có ích.
Ánh nắng mỏng của những ngày đầu hè hắt nhẹ lên bậu cửa sổ. Phương kéo cánh cửa rộng sang một bên cho cái vàng mát ấy chảy đều vào căn phòng cô đang ở. Nhung làu bàu vài câu rồi cũng chịu dậy. Một ngày mới nữa lại bắt đầu...
Minh chạy bộ trong công viên gần khu chung cư anh đang ở. Vẻ khỏe khoắn, trẻ trung toát ra từ cơ thể cùng làn da đồng của anh khiến không ít người ngưỡng mộ. Một cành cây lá ướt nước khẽ rủ xuống, chắc là tác phẩm của trận mưa đêm qua. Anh chạy chậm lại, và dừng hẳn, với tay rũ nước còn đẫm trên tán lá. Cành cây bớt nặng, khỏe mạnh vươn lên.
Sáng Hà Nội chỉ có trong công viên là không khí còn trong lành. Anh yêu sự thanh bình hiếm hoi trong những buổi sớm. Sự bận rộn của chốn đô thị đông đúc làm con người anh cũng thấy có những lúc vô cùng mệt mỏi. Đã ở trên mảnh đất này năm năm trời, cũng đã học cách tự lập ngay khi còn ngồi trên ghế giảng đường đại học vậy mà sao anh vẫn thấy vô cùng ngán ngẩm lối sống xô bồ nơi đây. Anh nhấc một bên vạt khăn lau những giọt mồ hôi đang chảy bên thái dương. Những sợi bông êm ái chà lên làn da màu đồng khiến anh cảm thấy rất dễ chịu. Anh chạy chậm lại rồi dừng hẳn, chiếc điện thoại đeo bên hông đổ chuông liên hồi.
- Sếp nổi hứng đề nghị giao hữu bóng đá với bên đối tác, ông đến ngay sân bóng trường đại học A nhé.
- Ừ, được rồi, tôi sẽ đến.
Buổi sáng thứ bảy đẹp trời hiếm hoi, cuối cùng một mình anh cũng không được hưởng trọn. Anh đi bộ ra bãi gửi xe khu chung cư gần đó, lấy xe, nổ máy, hòa vào dòng người đã bắt đầu hối hả ngược xuôi...
Phương ngồi tính ngược giờ ra chơi, không phải vì cô là sinh viên lười biếng, mà chỉ là đôi lúc con người ta cũng cảm thấy không còn hứng thú với mấy con số nữa. Cậu bạn bàn dưới khẽ chọc bút vào lưng cô. Cô ngoảnh lại. Hắn cười toe:
- Hôm nay có việc gì mà trông ủ rũ thế.
Phương khẽ ngáp một cái.
- Thiếu ngủ!
Hắn mỉm cười trêu chọc:
- Xem ra vấn đề có vẻ nghiêm trọng đây. Thức trắng cả đêm à, mệt không đấy.
Cô khẽ lườm một cái.
- Không thích đùa cái kiểu đấy nhé.
Hắn giơ giơ hai tay, tỏ vẻ xin hàng. Chuông báo hết giờ vang lên.
Cô gấp sách vở lại, bước ra khỏi phòng, thả bộ dưới những tán cây. Ngôi trường cô không rộng, nhưng cũng đủ để cô đi một vòng thấy mỏi. Đang thơ thẩn đếm bước chân đi thì cô bị ai đó kéo tay giật mạnh. Một quá bóng chuyền sượt qua mặt cô. Phương choáng váng không thốt lên lời.
- Đi đứng phải chú ý chứ!
Cô chưa kịp hoàn hồn thì một giọng nói đanh như chém sắt vang lên. Cô ngẩng đầu nhìn. Đích thì là một tên đáng ghét. Gương mặt hắn cau có, nước da sạm nắng càng làm hắn xấu xí hơn bội phần. Mặt và tai cô bắt đầu đỏ lên. Đừng tưởng giúp đỡ người ta một lần mà muốn hét cái gì cũng được nhé. Cô không thèm cám ơn một câu, ương ngạnh quay đầu, để mặc tên thiển cận nào đó đứng im như phỗng và tên hồ đồ ném quá bóng suýt trúng cô rối rít xin lỗi phía sau.
Minh nắm chặt tay, cảm thấy những cái móng cắm sâu vào da thịt. Nhức nhối. Anh lại càng nắm chặt hơn nữa, chỉ mong cái đau thể xác ấy có thể phần nào át được nỗi đau trong lòng anh. Cô đã quên anh, quên thật rồi. Còn anh thì chỉ thoáng thấy bóng cô đã nhận ra ngay. Cái kiểu cúi đầu đếm bước chân ấy, chỉ có thể là cô - chỉ có thể là nỗi nhớ trong tim anh mà thôi.
Anh học trên cô hai khóa. Lần đầu tiên gặp cô, anh đã ấn tượng bởi nét đẹp rất thuần Việt. Gương mặt tròn cùng những đường nét cân đối, hài hòa gợi cho người khác một sự bình yên khó tả. Anh vẫn thường dõi theo bóng cô mỗi lần tan lớp, cũng đã có lần lẽo đẽo đạp xe theo sau cô chỉ để biết con đường đã in dấu mỗi bước chân cô. Và đôi lần bắt gặp ánh mắt cô nhìn anh nghi hoặc. Vậy mà cô không hề có một chút ấn tượng nào về anh, dẫu biết tình cảm anh trao cô luôn giấu trong im lặng. Rồi đột nhiên cô chuyển trường. Không hề báo trước. Mối tình đầu của anh đã mãi mãi là một bản nhạc không thể cất lên.
Một cậu bạn khẽ vỗ vai anh:
- Ngẩn ngơ gì thế?
Anh lắc đầu cười. Nắng mùa hè rớt trên lưng áo anh.
Phương vứt chiếc ba lô sang một bên. Không điệu đàng như rất nhiều sinh viên cùng trang lứa. Cô vẫn đến trường với sơ mi trắng, quần bò xanh và chiếc ba - lô màu nâu đất. Nhung đang lúi húi nấu mì tôm ngoài hiên, đã thấy mồ hôi ươn ướt trên mái.
- Hôm nay hết gạo, hết tiền rồi. Sẵn còn mấy gói mì tôm, em nấu nốt nghe.
Cô phì cười. Nhung lại giả bộ cảnh sinh viên chết đói đây.
- Muốn ăn mì tôm sao phải lấy cớ hả cô. Để dành tiền mở quán trà chanh tôi biết rồi. Có gì cho tôi chung cổ phần với.
Nhung cười toe toét.
- Bà thật là hiểu em.
Phương rửa mặt, chợt thấy vết bầm nơi cổ tay. Cô nhăn mặt, giựt tay người ta mạnh đến mức này, có phải là quá ác không. Bỗng nhớ về sự kiện ban sáng cô chợt ngẩn ra một lúc. Ánh mắt người đó có nét thật là quen. Cô lắc lắc đầu. Làm sao có thể như vậy chứ. Hết mơ mộng lại đến hối hận. Hình như cô đã quá bất lịch sự với người ta rồi.
Minh ngồi trâm ngâm trước màn hình máy tính. Kể từ lúc gặp Phương đến giờ, anh không thể tập trung vào chuyện gì được nữa. Màn hình chuyển sang màu đen thui của chế độ sleep từ bao giờ mà anh cũng không hề nhận ra. Anh biết mình có lỗi với bạn gái hiện tại khi đã để cho mình mông lung với những phút giây đi lạc như lúc này, nhưng quả thật mối tình đầu khiến anh không thể nào quên. Cái vẻ gai góc ẩn trong ngoại hình hiền hòa của cô đã làm anh mê mệt. Khi cô đi, anh cũng đã cuống cuồng tìm cách liên lạc, mong nói với cô một lần anh thích cô, nhưng không được. Thời gian cô học tại trường quá ngắn, trường lại là trường chuyên, hội tụ học sinh toàn thành phố nên bạn bè cũng chỉ biết huyện nơi cô sống chứ cũng chẳng ai biết rõ nhà cô ở đâu.
Anh đi trên con đường cô vẫn thường đi, thấy phượng đỏ rực ngày hè mà lòng trĩu nặng. Căn nhà khi xưa anh vẫn theo cô về chỉ là nhà cô trọ, bác chủ nhà lắc đầu, chỉ biết mẹ cô mất, cô phải về gần bố. Anh thương cô, thương cho mối tình đầu câm lặng của mình.
Sự lơ đãng của Minh dạo gần đây khiến Mai Chi cảm thấy hơi lạ. Chưa bao giờ thấy anh hay trầm ngâm đến vậy. Cô đặt bát cháo sen lên trước bàn, kéo ghế ngồi lại gần anh nhưng dường như anh vẫn không hay biết.
- Anh đăm chiêu gì vậy?
Mai Chi hỏi, Minh hơi giật mình, quay lại nhìn cô.
- Không có gì.
Giọng anh vẫn bình thường nhưng ánh mắt lộ chút bối rối.
- Anh ăn cháo đi, hình như đợt này anh không ngủ được. Bọng mắt thâm quầng rồi kìa.
Mai chi đẩy bát cháo lại gần về phía Minh.
- Em không ăn sao?
Mai Chi lắc đầu.
- Em không thích cháo sen lắm.
Cô ngồi ngắm người đàn ông của mình ăn thức ăn do cô nấu, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ. Chỉ cần ngày ngày được nấu cơm cho anh ăn là cô đã đủ vui rồi. Cô biết tình cảm anh dành cho cô chưa chắc đã là tình yêu, mà rất có thể chỉ là niềm cảm kích. Cô đã bên anh trong những ngày tháng anh bị dày vò bởi những cơn đau dạ dày. Cô chăm sóc anh từng chút, từng chút một. Tỷ mỷ và chu đáo như một người vợ hiền. Anh đã từ chối tình cảm của cô một lần, nhưng cô vẫn ân cần ở bên anh trong những lúc khó khăn nhất. Và bây giờ cô có được anh nhưng từ sâu trong tâm khảm mình, cô rất sợ một ngày nào đó anh gặp được người con gái làm rung động thực sự trái tim anh. Và anh sẽ rời xa cô để đến bên người ấy. Cô ngàn vạn lần mong ngày đó đừng bao giờ đến.
Dì của Phương đã sinh thêm em bé. Chắc bố cô vui mừng lắm. Thật giả dối khi cô nói là rất hạnh phúc khi bố kết hôn. Nhưng cô hiểu và thông cảm cho bố của mình. Ông mới gần năm mươi. Ông có quyền chọn lấy một người bên mình đến cuối đời. Cô gạch chân thêm mấy dòng quan trọng trong quyển tín dụng và dịch vụ ngân hàng rồi gập lại. Với tay lấy điện thoại, cô về hỏi thăm bố tình hình của dì và em. Cô không phải người lạnh lùng những cũng không dễ biểu lộ cảm xúc. Dù rất biết ơn dì nhưng mãi mãi bà không thể thay thế được mẹ trong trái tim cô.
Không có việc làm thêm, lúc rảnh rỗi cô hay lên mạng. Truy nhập vào facebook, sau khi đọc vài mẩu status, bàn tay cô đang lướt trên bàn phím bỗng dừng lại. Đấy chẳng phải là người đã giúp đỡ mình lần trước sao? Cô tò mò knick vào facebook của anh. Anh và cô có hai bạn chung, đều là những người năm đó học ngôi trường cấp ba cô đã học. Ánh mắt đó...Cô ngỡ ngàng. Quá khứ chợt quay về. Đã đôi lần cô bắt gặp ánh mắt anh nhìn cô, nhưng cô chỉ nghĩ đó là những cái chạm vô tình. Cô không ưa huyễn hoặc bản thân mình, càng không nghĩ bản thân cô có sức hấp dẫn gì to lớn. Và bây giờ cô gặp lại anh. Cô còn nợ anh một lời cảm ơn và xin lỗi. Cố nhấn nút gửi lời mời kết bạn. Lời kết bạn vừa đưa ra một lát đã được chấp nhận. Chắc giờ này anh cũng đang trên mạng.
- Có một cô bé từng chung trường cấp ba gửi lời kết bạn với anh này. Có đồng ý không anh?
Mai Chi đang ngồi trên chiếc ghế xoay quen thuộc trong phòng làm việc của Minh, gọi với vào phòng tắm.
- Ừ
Minh trả lời. Vứt quần áo vào chậu giặt, anh vặn vòi hoa sen, cho dòng nước mát chảy đều lên mặt, muốn gột tất cả những thứ đang rối tung trong đầu mình sang một bên. Phải sống ở hiện tại. Anh tự nhủ.
Tắm xong cảm giác thoải mái hơn nhiều, Minh lắc lắc mái tóc ướt, bước lại gần Mai Chi. Cô vẫn đang nghịch ngợm trên facebook của anh.
- Anh xem xem, cô bé vừa kết bạn với anh có đáng yêu không kìa. Biết đâu là fan hâm mộ, đã phải lòng anh từ lâu lắm rồi.
Anh cúi xuống, mùi dầu gội đầu, sữa tắm quyện với mùi cơ thể rất đàn ông của anh khiến Mai Chi không khỏi cảm thấy nao lòng. Cô vòng tay ôm lấy anh, tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc chỉ có hai người. Cuộc đời, với cô, chỉ cần thế này là đủ.
Nhưng bất giác cô thấy cơ thể anh cứng lại. Những ngón tay dài đang đặt trên chuột không hề có dấu hiệu của sự dịch chuyển. Mai Chi ngạc nhiên. Cô ngước đôi mắt nghi hoặc lên nhìn anh, thấy gương mặt và bờ môi anh đã khô lại. Cô liếc nhìn màn hình máy tính. Cô bé áo trắng, tóc thắt bím, đeo ba - lô vàng màu đất với nụ cười trong veo bên dòng chảy của một con suối vẫn đang đứng đó. Mai Chi bỗng thấy máu nóng trào lên trong người, khóe mi giật giật. Chỉ mười mấy giây thôi vậy mà cô có cảm giác tất cả như đang vụn vỡ dưới chân cô.
Minh cảm thấy khó thở. Gương mặt mà anh đang cố quên lại đang hiện lên trước mặt anh như một trò đùa của số phận. Anh trân trân nhìn vào màn hình máy tính. Anh có cảm thấy vòng tay của Mai Chi tuột dần ra khỏi cơ thể anh, nhưng anh không tài nào đưa tay ra giữ lại được. Mọi sức lực của anh dường như đã bị nụ cười kia hút cạn.
Cửa sổ chat mở. Là cô.
- Chào anh. Có thể anh không nhớ nhưng em vẫn muốn cảm ơn và xin lỗi anh. Chúc anh buổi tối tốt lành.
Không gian im lặng. Chỉ mấy câu mở đầu như người ta vẫn thường làm mỗi khi nói chuyện vậy mà đã đẩy hai người bên này vào hai thế giới. Phương vô tình, nhưng sự vô tình đó đã làm cho sự phức tạp bắt đầu nảy sinh.
Cuối cùng Minh cũng đã lấy lại được thăng bằng. Anh nhận ra Mai Chi đang ngồi bất động, mi mắt cụp xuống. Minh cương quyết đóng cửa sổ chat lại. Anh vòng tay ôm cô. Quá khứ là cái đã qua. Hiện tại mới là điều đáng trân trọng.
Nhưng cái người ta nghĩ và cái người ta làm lại là hai điều hoàn toàn khác nhau...
Phương gửi tin nhắn đi. Trong lòng cô cũng không mong anh nhắn lại. Gửi một đến anh lời cảm ơn, lời xin lỗi, vậy là đã quá đủ rồi. Cô sẽ không còn nặng gánh bởi những khiếm nhã của mình nữa. Cô tắt máy, ngả đầu xuống chiếc gối xẹp lép quen thuộc. Giấc ngủ đến nhẹ nhàng.
Sếp lại gọi anh đến sân bóng trường đại học A. Minh đã chuẩn bị tâm lý. Nếu có gặp cô, anh cũng sẽ giả vờ như không quen biết. Cô đã lướt ngang đời anh một lần. Vậy cứ để cô mãi mãi chỉ là làn gió thoáng qua đi.
Nắng hè đã đậm màu hơn. Anh tưởng như nghe thấy từng giọt nằng lộp độp rơi trên tán lá. Là dân kỹ thuật nhưng cảm nhận của anh rất tinh tế. Anh có thể ngửi thấy mùi mưa cũng như nghe thấy tiếng nắng. Thấy được sự biến đổi của mầm cây dại gió đã gieo lên chậu cây cảnh anh đặt ngoài ban công. Lắm lúc anh cười, tự thấy mình có chút dở hơi.
- Minh, bắt lấy này.
Bạn đồng nghiệp tung chai nước cho anh. Anh giơ tay bắt, mở nắp rồi uống một hơi dài. Thứ chất lỏng trong suốt, không màu, không mùi làm cổ họng đang khô anh dịu lại. Anh chống tay xuống nền cỏ, ngửa mặt nhìn những tán lá xanh đang lạo xạo trên đầu.
Lại một mùa hè nữa đến rồi...Anh nhớ những mùa hè đã qua. Anh thèm được quay lại thời còn cắp sách đến trường. Mùa hè quê hương anh rực phượng. Anh thấy lấp ló trong tán lá xanh một nụ cười. Nụ cười ngày càng gần, ngày càng hiện rõ. Anh lại thấy cô trong màu áo trắng, lém lỉnh cười với những người cô quen và nghiêm túc tuyệt đối với những người lần đầu cô gặp.
Cô ở đó, sâu trong lòng anh, như thực, như mơ...
Mai Phương đang lúi húi nấu cơm thì điện thoại đổ chuông. Chẳng hiểu có phải tại trời đã bắt đầu nắng gắt hay không mà cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tiếng chuông điện thoại khiến màng nhĩ cô phải tiếp nhận thêm sự rung động. Đau đầu. Cô nhấc cánh tay uể oải lên, áp điện thoại vào tai. Một số lạ.
- Alo. Ai vậy ạ.
- Xin hỏi có phải cô là bạn cùng phòng với Nhung, trường đại học A không?
Một giọng nam trầm vang lên.
- Vâng, có chuyện gì vậy?
Cô nghi hoặc hỏi lại:
- Cô bình tĩnh nghe tôi nói này. Bạn cô vừa bị tai nạn...
Bàn tay đang cầm điện thoại mồ hôi bắt đầu rịn ra, máu rần trật chảy trên thái dương, cô luống cuống hỏi:
- Giờ nó đang ở đâu, có bị nặng lắm không. Anh cho tôi địa chỉ, tôi đến ngay bây giờ đây.
- Cô yên tâm, không nặng lắm, chỉ bị thương phần mềm thôi. Tôi sẽ nhắn tin gửi địa chỉ cho cô.
Phương vội vàng thay quần áo. Cô chạy ra đầu ngõ, gọi một chiếc xe ôm. Mồ hôi trên trán cô ướt đẫm, vòng chảy xuống cắm, ướt đẫm quai mũ bảo hiểm.
Nhung ngồi trên chiếc ghế đặt ngoài dãy hành lang của bệnh viện, méo mó cười.
- Đi toong kế hoạch mở quán bán trà của em rồi bà ạ.
Phương tát nhẹ vào má Nhung.
- Không bị nguy hiểm gì là may mắn lắm rồi. Lại còn mơ chuyện làm ăn nữa hả. Mà ai đưa em đến đây vậy?
- Anh ấy kìa.
Nhung khẽ hất cằm về phía trước. Phương quay lại. Bốn mắt chạm nhau.
Tờ giấy nộp viện phí Minh vừa cầm bị lực nắm từ đôi bàn tay anh khiến cho co lại. Đã là số phận thì không thể trốn thoát.
- Chào anh. Thật là tình cờ.
Cô đứng dậy, ánh mắt ẩn chút ý cười nhìn anh.
- Chào em - Anh cũng mỉm cười - Thật là tình cờ.