Chương 5
Phương tiếp nhận công việc trước một siêu thị không lớn cũng không nhỏ. Công việc đối với cô mà nói cũng khá nhẹ nhàng, chỉ phát tờ rơi, tư vấn và giới thiệu sản phẩm. Có điều phải đứng nhiều, hơn nữa bộ đồng phục khá ngắn và bó không khiến cô thoải mái.
Một tháng nữa là thi học kỳ, lịch thi không bị trùng với lịch làm việc của cô, vậy chắc không cần nghỉ việc, Phương thầm suy tính trong đầu. Hè này, có lẽ cô sẽ ở lại kiếm thêm việc làm. Về nhà rất buồn, hơn nữa cũng đâu còn là thế giới gia đình của riêng cô nữa...
- Công việc thật là vất vả.
Một người đàn ông trung niên đứng trước mặt cô, xoa xoa hai tay vào nhau, nở nụ cười. Cách ăn mặc của ông ta khá lịch sự có điều vẫn gợi cho người ta cảm giác hèn kém.
- Chú muốn được tư vấn mỹ phẩm cho bà xã phải không ạ.
Phương cất lời chào lịch sự. Vị khách kia lập tức xua tay.
- Không không, anh chỉ sang đây theo lệnh sếp thôi. Sếp anh mời em sang tư vẫn cho sếp về một số loại mỹ phẩm.
Nói rồi ông ta đưa tay về phía tầng hai của nhà hàng lớn đối diện - nhà hàng đó chỉ có dân lắm tiền nhiều của mới có thể bước chân vào. Phương ngẩng đầu lên, cô có thể thấy vị sếp bự đang ngồi chằm chằm nhìn về phía cô.
Cô không thể giấu nổi sự khinh bỉ khi nhìn thấy hắn. Một kẻ chỉ nhìn hình dáng là có thể đoán biết được hắn hợm hĩnh và biến thái đến mức nào.
- Xin lỗi, cháu không thể rời địa điểm được. Chú vui lòng để lại địa chỉ, chúng cháu có đội ngũ tư vấn viên chuyên nghiệp, có thể tới tận nhà để tư vấn cho các chú.
Phương vẫn cố gắng giữ thái độ điềm tĩnh trả lời. Người đàn ông kia lập tức rút trong ví mình ra hai tờ năm trăm nghìn.
- Chừng này có đủ để gặp cô em vài phút không?
Sức chịu đựng của con người cũng chỉ có giới hạn. Phương nghiêm mặt:
- Vấn đề này không thuộc phạm vi công việc cũng như đời sống cá nhân của cháu.
- Chê ít à. Vậy hai triệu.
Hắn rút thêm từ trong ví của mình hai đồng nữa.
- Mời chú đi cho.
Giọng Phương bắt đầu run lên. Nếu hắn có thêm một từ, chỉ một từ xúc phạm nữa thôi, nhất định, cô sẽ không tha cho hắn.
Gã đàn ông đốn mạt hừ lạnh một tiếng rồi quay đi nhưng Phương có cảm giác ở trên kia, ánh mắt đáng ghê tởm của người đàn ông béo vẫn đang chằm chặp nhìn mình.
Phương cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ đang đeo trên tay, chỉ còn gần nửa tiếng nữa là có thể về. Công việc này không thích hợp với cô. Cô không đủ bình tĩnh và khéo léo để đối phó với những tình huống phát sinh như vậy. Nhưng còn mấy ngày nữa mới đến hạn lĩnh lương. Không thể để công sức của mình uổng phí. Phương cắn môi. Phải cố gắng, nhất định phải cố gắng. Sự việc hôm nay là hi hữu, đến lúc bình tâm lại chắc chắn sẽ chẳng còn cảm thấy ghê gớm như bây giờ nữa. Phương hít một hơi thật sâu. Mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi. Cô vỗ vỗ tay lên mặt. Phải giữ cho cơ mặt thật linh hoạt, thật tươi tắn. Công việc này không chấp nhận sự méo mó. Và cuộc đời này, dù giả tạo thì cũng vẫn phải cười.
Gã đàn ông khúm núm bước đến bên vị chủ nhân của mình:
- Con bé đó rất cứng đầu.
Gương mặt bọng những mỡ khẽ động đậy:
- Ta thích những đưa khó bảo như thế. Rất thú vị, rất kịch tính. Phải có cảm giác được đi săn chứ.
- Dạ.
Hắn ta lại chòng chọc nhìn qua ô cửa kính. Thân hình kia quả thực rất hấp dẫn. Hắn đã thấy nóng trong người khi nhìn thấy cặp chân thon dài và đường nét cơ thể đầy đặn dưới chiếc váy bó. Đã từng thưởng thức qua rất nhiều em trẻ đẹp, nhưng cảm giác về sự nóng bỏng mà tinh nguyên kia vẫn dậy trong lòng hắn cảm giác thèm thuồng. Hắn nhất định muốn chinh phục. Thứ không mua được bằng tiền thì có thể mua được bằng rất nhiều tiền...
Minh nhìn những bông hồng đã bắt đầu rụng cánh. Những cánh đỏ thẫm rớt trên bàn làm việc của anh, nhẹ nhàng và mỏng mảnh. Minh nhặt một cánh, đặt lên lòng bàn tay. Mai Chi luôn gợi cho người khác tưởng nhớ về những mềm mại và dịu dàng nhưng chính anh đã khiến cô trở lên gai góc như vậy. Anh nhớ ánh mắt cô chát đầy tủi hờn nhìn mình, nhớ giọng cười lạnh khiến con tim anh cũng thấy giá buốt lại. Giờ này, cô đang ở đâu. Liệu đã tìm được bờ vai người đàn ông nào xứng đáng để cô nương tựa. Tiếng thở dài không kìm được trải ra. Minh thấy mình bất lực. Vì sao anh chỉ đem đau lòng đến cho cô?
Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Minh mở cửa.
- Anh có điện hoa.
Vẫn là khuôn mặt xinh xắn của cô gái chuyển hoa lần trước. Bàn tay anh vẫn chưa rời nắm đấm cửa, sắc mặt đã lập tức biến đổi. Trong lòng anh cảm giác hồi hộp, lo lắng, kích động pha trộn lại tạo lên một thứ cảm xúc hỗn tạp.
- Cô làm ơn cho tôi biết ai đã gửi những bông hoa này.
Giọng anh khản đặc đi.
- Xin cô làm ơn...
Cô gái giao hoa cảm thấy vô cùng bối rối với sự kích động của người đàn ông trước mặt. Ánh mắt anh nửa van lơn nửa hy vọng của anh khiến bản thân cô cũng cảm thấy đau lòng. Những bông cúc vàng trên tay cô trở nên nặng hơn bao giờ hết. Cô rất muốn nói cho anh biết ai đã gửi những bông hoa này, nhưng điều đó vượt ngoài khả năng của cô. Bản thân cô chỉ là một người giao hoa bình thường tại cửa tiệm, vấn đề tên tuổi của khách hàng, nếu người ta muốn giấu thì cô không thể biết được.
- Xin lỗi anh, tôi không biết.
Người đàn ông cao lớn, rắn rỏi đột nhiên mang lại cho con người ta cảm giác mềm yếu. Đôi vai anh rũ xuống, bóng hắt hiu đổ lên tường.
- Nhưng tôi có thể hỏi người quản lý tiệm. Biết đâu cô ấy có thể có thông tin về người gửi.
Cô không thể làm ngơ trước cảnh tượng này. Cô thầm suy đoán, có thể anh chàng này đã để vuột mất người phụ nữ của cuộc đời mình. Vậy cô làm một việc tốt, nếu không hỏi được thông tin gì, thì âu cũng là duyên số. Cuộc sống ngày thiếu gì những mối tình có duyên không phận.
Đôi mắt Minh sáng lại một tia hy vọng. Mai Chi, nhất định anh phải biết cuộc sống của cô thế nào, dù chỉ là âm thầm đứng ngoài quan sát. Anh đã nợ cô mối nợ quá lớn.
- Cảm ơn cô rất nhiều. Cô có thể cho tôi số điện thoại để liên lạc được không.
- Được, tôi đọc anh lưu nhé.
Giữa anh và Mai Chi không thể là người yêu thì vẫn có thể là người thân. Anh tin tưởng một điều như thế. Mai Chi là cô gái tốt. Đến một ngày nào đó, cô nhất định sẽ tha thứ cho anh...
Chiếc bình thủy tinh đã được thay thế vào đó những đóa cúc vàng. Dòng nhũ bạc "Dành cho Định Mệnh" vẫn ánh lên dưới ánh sáng của đèn điện. Trong lòng Minh bắt đầu lo lắng đặt ra câu hỏi: tại sao lại là cúc vàng. Mai Chi yêu nhất là hoa hồng nhung. Cô thường nói với anh, các cô gái ngày nay khi được hỏi, thường trả lời loài hoa yêu thích của mình khá đặc biệt nhưng bản thân cô vẫn không thể thoát khỏi sức hấp dẫn của hoa hồng. Anh vẫn nhớ mãi câu hỏi của cô "Anh nói, em có phải là người đơn điệu không?". "Người yêu thích hoa hồng chắc chắn không phải người đơn điệu" Anh nhớ là mình đã trả lời cô như vậy.
Mai Chi nói rất nhiều về hoa hồng nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ nhắc tới cúc vàng. Nếu là Mai Chi, tại sao cô lại gửi cúc vàng. Còn nếu không phải cô, thì rốt cuộc đó là ai. Minh đưa tay lên day thái dương. Những câu hỏi cứ xoay quanh khiến anh cảm thấy trí não nức nhối.
Tiếng chuông điện thoại đổ. Là điện thoại của cô gái giao hoa ban nãy. Tiếng chuông reo dội vào lòng anh một sự hồi hộp và lo lắng đến nghẹt thở:
- Alo, tôi nghe.
- Vâng, chào anh, tôi là người giao hoa cho anh ban nãy. Tôi đã hỏi chị chủ tiệm rồi. Chị ấy chắc biết người gửi hoa cho anh không chịu nói. Chị ấy đoán là anh hỏi tôi nên nhắn lại với anh rằng. Người đó nói nhất định một ngày sẽ cho anh biết mình là ai.
Rốt cuộc người đó là ai? Câu hỏi của anh vẫn chưa tìm được lời giải.
Anh thẫn thờ :
- Cảm ơn cô rất nhiều.
- Không có gì. Mà anh này - cô gái ngập ngừng nói tiếp - sau này đừng để vuột mất cô gái của mình nữa.
Không thể che giấu được sự ngạc nhiên của mình với câu nói cuối cùng này của cô, sau vài giây im lặng Minh mới có thể trả lời
- Tôi nhất định sẽ không để vuột mất cô gái của mình nữa.
Những tiếng tút dài dần loãng ra vào trong không trung. Minh bỏ máy xuống bàn. Anh đã để vuột mất cô gái của mình một lần rồi, nếu có lần sau, anh nhất định sẽ không để vuột mất nữa. Anh chắc chắn một điều như vậy. Phương. Nếu có cơ hội một lần nữa, anh sẽ không để mất cô.
Tấm thiệp với dòng nhũ màu bạc theo gió thổi từ cửa sổ vào, liệng bay xuống đất. Minh cúi người xuống nhặt tấm thiệp, lòng tự dằn vặt bản thân. Nếu anh quan tâm đến Mai Chi, chắc hẳn qua nét chữ, anh đã có thể đoán được người đó có phải là cô hay không. Nhưng anh lại là một kẻ chẳng ra gì. Những bông cúc vàng theo gió khẽ lay như mang đến cho anh một nụ cười huyền bí.
Bóng tối đã đậm hơn trên khắp các ngóc ngách của thành phố. Điện đường sáng lóa rọi trên những ồn ào náo nhiệt. Những giọt mồ hôi đã khô dần trên má, Phương lẩm nhẩm một vài câu hát, xua đi sự cô đơn lẻ loi của mình trước những tấp nập, ồn ã ngoài kia.
Một chiếc xe con đen bóng đậu trước mặt cô. Cánh cửa xe mở ra, một gã đàn ông béo tròn nhưng bóng bẩy bước xuống. Phương có thể nhận ra kẻ theo sau gã chính là tên đốn mạt lần trước.
- Có loại mỹ phẩm nào dành cho nam và phù hợp với độ tuổi của tôi không em.
Hắn ngọt nhạt mở lời. Phương thấy cổ họng mình trào lên cảm giác buồn nôn.
- Rất tiếc là chúng cháu chỉ có loại dành cho nữ thôi ạ.
Dùng nét mặt bình thản nhất có thể, Phương trả lời.
- Ồ, vậy thì lựa chọn một loại phù hợp với em đi. Tôi mua tặng em.
- Cảm ơn thiện ý của chú nhưng cháu không dùng mỹ phẩm.
- Vậy chào em. Rất mong muốn được gặp lại em đấy.
Gã đàn ông bước lên xe. Cánh cửa đóng sập lại, khép vào không gian u tối.
- Ồ, được lắm. Da dẻ rất mịn màng.
Hắn nói bâng quơ một câu. Gã tài xế khúm núm dạ thưa:
- Vâng, có vẻ rất thích hợp với khẩu vị của ngài.
Hắn ha hả cười.
- Ta rất nóng lòng được chạm vào thân thể non bấy ấy đây. Giờ thì đi thôi.
Chiếc xe rời bánh, luồng khí nóng trong cơ thể Phương mới rút xuống. Rốt cuộc cô phải làm sao đây. Nghỉ việc ngay lập tức hay cố thêm vài hôm nữa?
Chiếc xe đạp lăn nhanh trên đường phố. Phương có cảm giác ai đó đáng theo dõi mình. Giữa mùa hè nóng nực, cô thấy mình toát mồ hôi lạnh. Phương ấn mạnh bàn đạp. Con ngõ với những góc quặt gấp và tối dần ngắn lại. Phương không dám thở. Cô sợ hãi nghĩ rằng, chỉ cần một hơi thở mạnh, cô sẽ bị quăng vào một thế giới khác. Tăm tối, đen ngòm...
Phương ngồi thụp xuống nền. Tim vẫn đang đạp liên hồi. Đến lúc này, khi chắc mình đã an toàn trong căn phòng trọ, cô vẫn không thể nhấc mình ra khỏi những ý nghĩ khủng khiếp của việc bị theo dõi. Tuy không có bằng chứng về việc có người đi theo nhưng linh cảm vẫn mách bảo cô điều đó. Cô rút điện thoại từ trong ba - lô. Mở danh bạ. Cô cần một người để chia sẻ. Cô nhấn nút gọi cho Nhung, nhưng những ngón tay nhanh chóng chạm vào phím kết thúc cuộc gọi. Tuy Nhung là người cô nghĩ đến đầu tiên, nhưng rất có thể gọi điện cho Nhung là một sự làm phiền. Nhung đã trở lên lạnh lùng và xa cách kể từ ngày rời khỏi đây.
Tên của Dũng hiện lên trước mặt cô. Cậu bạn này, bình thường có thể khiến cô trò chuyện rất vui vẻ. Cô ấn nút gọi. Rất nhanh, Dũng bắt máy.
- Hôm nay có chuyện gì mà gọi cho tôi vậy. Đúng là trời sắp nổi dông rồi.
Phương bối rối trước câu đùa của cậu bạn. Bình thường trêu đùa nhau, miệng lưỡi của cô cũng không phải dạng vừa nhưng hôm nay, nỗi lo sợ đã khiến cô trở nên nhạy cảm:
- Tôi gọi điện hỏi thăm xem...ông có khỏe không thôi.
- Không phải chứ, bà lại gọi điện hỏi tôi có khỏe không. Mai gặp nhau rồi mà bà làm như cứ vài năm không gặp ấy.
Giọng Dũng trở lên nghiêm nghị:
- Nói cho tôi biết, bà có chuyện gì.
Phương khá bất ngờ. Chưa bao giờ cậu thấy Dũng nghiêm túc như thế. Bỗng dưng, cô cảm thấy có thể tin tưởng người bạn này mà bộc bạch tất cả.
Dũng nhíu mày khi nghe Phương kể chuyện. Cậu chỉ muốn giúp đỡ cô một chút, không ngờ mọi việc lại phức tạp đến mức này. Bản thân cậu có thể kiếm được cho cô một công việc tốt hơn nhưng cậu biết tính cô. Cô vốn dĩ thẳng thắn và có tính độc lập rất cao. Nếu sắp xếp như vậy, cô sẽ không đời nào chịu chấp nhận, và ánh nhìn của cô về cậu cũng chắc chắn sẽ khác đi. Từ đáy lòng mình, Dũng hiểu, một khi thân thế của cậu không giữ được, thì chắc chắn Phương sẽ không còn tự nhiên mà nói chuyện với cậu như trước nữa.
- Dù sao việc này cũng do tôi mà ra. Vậy ngày mai tôi sẽ cùng bà đi làm. Bảo đảm có tôi ở gần đó, không ai dám bắt nạt bà nữa.
- Nhưng như thế có được không?
Phương thấy e ngại nếu vì mình mà Dũng phải vất vả.
- Có gì đâu, vài ngày thôi mà. Và đến khi nào nhận được lương, nhất định bà phải khao tôi một bữa.
- Nhất trí thôi.
Phương gật đầu. Cô có cảm giác như thấy Dũng đang đứng ngay trước mặt mình vậy. Nói chuyện với cậu xong, cô cảm thấy bản thân thoải mái hơn nhiều.
- Bà tắt máy đi để tôi gọi lại, tôi kể cho bà nghe mấy câu chuyện cười nhé.
- Được.
Phương vui vẻ đồng ý. Những câu chuyện hài cũ rích nhưng dưới giọng kể của Dũng, Phương vẫn không thể ngừng cười được. Phương nằm ôm điện thoại. Dù sao, buổi tối hôm nay cũng rất vui. Cô chợt nhớ đến chiến thuật "chỉ nghiêng 45 độ" của cô giáo nguyên lý kế toán. Nếu tìm được người đàn ông nào đó yêu mình và mình cũng yêu người ta, vậy lý do gì mà không đổ hẳn. Nên chọn lấy một người, và toàn tâm toàn ý với người ta. Tình yêu là sự dâng hiến trọn vẹn. So với 45 độ nghiêng, 0 độ đổ sẽ tốt hơn nhiều.
Phương yên tâm chìm vào giấc ngủ. Ngày mai cô sẽ có Dũng đi cùng, cô sẽ không phải sợ hãi như thế này nữa. Cô tin tưởng cậu ấy...
- Phương!
Dũng giơ tay ra hiệu. Phương lấy tay che phía trên mắt, hình dáng Dũng ban đầu bị cái chói lòa của nắng làm mờ đi, sau rõ dần. Cậu đang ngồi trên chiếc xe đạp quen thuộc, một chân chống xuống đất, một chân vẫn để trên bàn đạp. Bộ đồ thể thao xanh đậm cũng đôi giày Adidas màu trắng tạo cảm giác rất năng động, khỏe khoắn. Phương nhoẻn miệng cười, đạp xe về phía Dũng.
- Sao ông lại ở đây.
- Tôi đến đi cùng bà mà, tiện thể tập luyện thân thể chút. Bà xem này, tôi diện đồ mới nhé. Một cây bảnh chọe.
Phương bật cười thành tiếng:
- Đúng, một cây bảnh chọe.
Lúc nào gặp Dũng, Phương cũng cảm thấy vui vẻ. Cậu như ánh mặt trời rực rỡ, rọi vào lòng cô những tia nắng xúc cảm mới mẻ. Đám mây ưu phiền trong lòng Phương nhẹ nhàng tan biến. Nắng chiều vàng đậm rớt trên con ngõ nhỏ...
Hai chiếc xe đạp song song chạy trên đường. Thỉnh thoảng Dũng lại quay sang nhìn Phương. Mái tóc màu hạt dẻ tự nhiên, ánh lên càng làm sáng làm da trắng và cái miệng cười rất tươi của Dũng. Má và tai Phương chợt cảm thấy nóng ran. Cô đáp cho Dũng một cái lườm. Trông thấy điệu bộ đó của Phương, Dũng ngửa cổ, ha hả cười.
- Có người xấu hổ kìa.
- Ai xấu hổ chứ.
Phương nhấn mạnh bàn đạp, chiếc xe đạp của cô vượt lên phía trước. Má và tai Phương càng lúc càng nóng, mồ hôi cũng thấy ướt đẫm sau lưng. Chiếc xe đạp lượn một đường cong qua vòng xuyến. Dũng đuổi kịp Phương, cậu nháy mắt tinh nghịch:
- Đuổi kịp rồi, trêu bà tí thôi mà bà đã giận rồi à.
- Có phải trẻ con đâu mà giận với chả dỗi. Tôi chỉ định nhanh nhanh đến chỗ làm thôi.
Phương cố át đi sự xấu hổ của mình.
- Đến sớm thì vất vả nhiều. Tội gì. Mà bà biết vì sao tôi lại nhìn bà như thế không.
- Làm sao.
Phương hơi cúi đầu xuống. Đúng là Dũng lắm trò thật. Bản thân cô đã bị biến thành kẻ ngốc cho cậu ta trêu chọc rồi.
- Vì tôi thấy da bà đen đi. Tôi cứ thắc mắc mãi tại sao dù tôi có đày nắng thế nào thì da cũng không đen đi được ấy.
- Vấn đề ấy phải hỏi bố mẹ ông. Sao lại sinh ra thứ công tử bột như ông chứ.
Phương lại ném cho Dũng cái lườm sắc lẹm. Dũng nhăn mặt, khịt khịt mũi, ra chiều đáng thương lắm.
- Mấy đứa ở lớp nói bà ghê gớm, quả thật không sai.
Hai chiếc xe đạp dừng lại trước cổng siêu thị. Siêu thị khá vắng, chỉ có dòng chảy ồn ã trên đương là không ngừng nghỉ. Phương tần ngần nhìn Dũng.
- Để ông ngồi chỗ trông xe như thế này có được không. Hay là ông cứ về đi, chừng nào tan ca, tôi sẽ gọi.
Dũng cười xòa:
- Có sao đâu, bà thay đồng phục đi rồi còn làm việc.
Phương khẽ gật đầu, trong lòng trào lên cảm giác áy náy. Dũng đẩy nhẹ cô:
- Đi làm đi, không sao thật mà. Tôi chả giàu cái gì, chỉ giàu thời gian thôi.
- Cảm ơn ông.
Dũng ngồi trên gacbaga xe đạp, ánh mắt vẫn không rời Phương. Cho đến khi bóng Phương khuất sau cánh cửa siêu thị, cậu mới chớp mắt. Dũng khẽ cất tiếng thở dài. Làm một kẻ nhí nhố trước mặt Phương không khó - bởi đó cũng là một phần tính cách của cậu. Điều khó khăn là giữ mãi ấn tượng tốt đẹp ấy của cô dành cho cậu. Cậu sợ một khi cô khám phá được cái thế giới thực sự cậu đang sống, cô sẽ lạ lẫm và bỏ chay.
Vòng tay khoanh trước ngực của Dũng chợt lỏng ra. Phương trong bộ đồng phục đang tiến về phía cậu. Chưa bao giờ Dũng thấy Phương mặc váy. Đây là lần đầu tiên. Dáng người của Phương đẹp hơn Dũng tưởng. Những đường nét cơ thể của cô rõ ràng, rất động lòng người. Cậu thấy khóe mi mình giật giật.
- Nhìn tôi lạ lắm à
- Lạ.
Dũng đưa ngón tay cái và ngón tay trỏ của 2 bàn tay, kê vào nhau, tạo thành một góc nhìn.
- Chà, đẹp hơn tôi tưởng đấy.
- Thôi đừng đùa nữa. Nước cho ông này. Tôi ra làm việc đây.
Phương đưa chai nước cho Dũng. Cậu cầm lấy, xoay nắp, uống một ngụm. Ánh mắt cậu chứa đựng tia nhìn chân thực, ấm áp:
- Yên tâm làm việc nhé, đã có tôi ở đây rồi.
Phương gật đầu. Cô cũng cảm nhận được cái nhìn ấm áp của Dũng. Phương ngập ngừng.
- Vậy...chờ tớ nhé.
- Ừ, đi làm việc đi.
- Này cu cậu, ngồi đây làm gì?
Bác bảo vệ xoay chệch mũ sang một bên, hất hàm hỏi Dũng.
- Chào bác, cháu ngồi đây đợi bạn.
- À, cô bé kia hả. Còn lâu đấy. Vào đây ngồi chơi với bác cho vui.
Bác đưa Dũng một điếu thuốc.
- Làm điếu chứ.
Dũng lắc đầu.
- Cháu không dùng, cảm ơn bác.
Điếu thuốc trên tay bác lập lòe, một vòng khói trắng đục mờ bay lên.
- Có bạn gái xinh thế phải cẩn thận đấy. Đời lắm chuyện oái oăm lắm cháu. Hôm nọ bác thấy một gã có ý định chọc ghẹo gì cô bé ấy.
Cơ mặt Dũng đông cứng lại. Những ngón tay cụp dần thành hình nắm đấm.
- Gã ta là ai, bác có biết không ạ.
Bác bảo vệ búng nhẹ đầu điếu thuốc lên gạt tàn. Bác đã trông thấy nắm đấm đặt trên mặt bàn của Dũng.
- Đúng là tuổi trẻ. Gã đấy nghe đâu là tổng giám đốc công ty xây dựng Thịnh Phát.
Thịnh Phát - cái tên này Dũng đã từng nghe. Đó là một công ty không nhỏ. Có lần Dũng đã chạm trán bố con lão. Cái kiểu nghênh ngang với những người ít thế lực và bợ đỡ với những kẻ vai vế khiến Dũng thấy vô cùng chướng mắt. Hơn thế nữa, lão Tổng giám đốc còn đó nổi tiếng háo sắc với những thú chơi gái bệnh hoạn.
- Gã hay chè chén ở nhà hàng bên kia đường, thỉnh thoảng chỗ đó đông khách, hết chỗ để xe chật, lão tài xế lại đánh xe sang đây cho rộng rãi. Cái kiểu để xe rất khó chịu. Bác bực lắm mà không làm gì được. Đúng là có tiền mua tiên cũng được. Vợ hắn còn là khách VIP của siêu thị này nữa mà.
Dũng im lặng. Nếu đúng là lão ta thì Phương gặp nguy hiểm thật rồi. Dũng quay người ra cửa kính, nhìn về phía Phương. Cô đang tư vấn cho một chị gái. Những lọn tóc nhỏ rớt trên vai Phương khiến cho gương mặt cô trở nên mềm mại, thanh thoát. Dũng cảm thấy hối hận vô cùng vì đã giới thiệu cho Phương công việc này. Cậu đã không lường trước được những tình huống bất lợi cho Phương.
- Làm việc nhiệt tình ghê nhỉ?
Dũng chắp tay sau lưng, làm bộ khệnh khạng trêu Phương. Phương gạt mồ hôi trên trán cười:
- Cũng bình thường thôi. Ông ngồi vậy có mệt không?
- Không mệt. Ngồi nói chuyện với bác bảo vệ vui lắm.
Một vị khách nữa lại đến. Dũng cầm tờ rơi, giả vờ đọc. Trong tâm trí cậu câu hỏi phải làm thế nào để Phương được an toàn ngày một bức bối.
- Này, cầm ngược rồi kìa, nghĩ gì mà thần người ra thế.
Phương đập nhẹ vào cánh tay Dũng.
- Bà có thể nghỉ việc ngay hôm nay được không.
Phương ngạc nhiên nhìn Dũng. Giọng nói đó của cậu không có vẻ gì là đùa cả. Thậm chí cô còn nhìn thấy trong ánh mắt cậu sự khẩn cầu.
- Tôi sắp đến hạn lĩnh lương rồi mà. Sao thế. Hay ông có việc gì bận. Tôi tự đi làm được mà.
Dũng lắc đầu.
- Không phải, là tôi lo cho bà thôi. Bà cứ làm việc tiếp đi. Tôi vào phòng bảo về ngồi đợi.
Phố xa đã bắt đầu lên đèn. Từng vạt ánh sáng nở bung ra, át đi bóng tối đang giăng xuống. Dũng không thể gạt những lo lắng về Phương ra khỏi đầu. Một ngày yên bình sắp trôi qua nhưng còn những ngày tiếp theo? Dũng không dám nghĩ nữa. Cậu sẽ bên cô, dù bất cứ giá nào, cũng sẽ bên cô. Cậu nhất định sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.