Chap 14
Sáng! Bình minh thức giất dưới cái lạnh sớm mai. Suýt tí nó đã tự buộc miệng Sài Gòn bình yên không nhỉ rồi đó. Nó xoay người trên ghế so-pha quay mặt ra phía ban-công, ánh nắng len vào phòng một cách yếu ớt nhưng cũng đủ làm hồng đôi má chị đang ngồi ngủ ngon lành trong đống mền bông. Nó đang cố nghĩ lí do sáng nào thức dậy cũng thấy chị ngồi ngủ dưới sô-pha cạnh nó, hoặc là chị sợ ma ngủ trên giường một mình không dám, hoặc văn vẻ hơn tí là "chị lo nó một mình". Lí do nào cũng hợp lí và cũng làm nó bật cười khẽ một mình.
Ở Đà Lạt, người ta có lí do để ngụy biên cho cái tính lười tắm của mình. Nó cũng vậy, thiệt là lười đi tắm dưới cái trời lạnh se này nhưng mà cả ngày hôm qua lăn lê bò lếch dưới đất với chị về là gục luôn trên ghế nên giờ cảm thấy cần phải tắm. Nhìn kỹ lại chị của nó còn dơ hơn nó nhiều, áo chị lấm lem màu đất, son môi, dầu mỡ của cá viên chiên, kẹo bông, có cả mấy cánh hoa li ti vương trên cổ áo. "Vô tư thấy sợ"...Lúc đó nó quên mọi cảm giác lạnh, nó ngắm chị, không phải ngắm chị vì chị đẹp hay ngắm tới cách nhìn nó vẫn nhìn những người con gái xinh đẹp khác những lần caffe với đám bạn đực rựa. Nó ngắm chị với cách nhìn của một thằng em đối với chị gái mình, từ nhỏ nó thường nghĩ nó không giỏi làm anh cho lắm, càng không thích uýnh lộn với thằng anh (nếu có), nó thích có một người chị...vì sao ư...đơn giản nếu có một người chị gái nó sẽ vừa được chị chia sẻ, chăm sóc bằng những điều một người chị sẽ làm với em trai mình và ngược lại khi cần nó cũng sẽ che chở cho chị những khi chị yếu đuối vì dù là chị thì chị vẫn là một phái yếu. Không thể tin được điều ước vu vơ lúc nhỏ giờ lại thành sự thật, không phải chị ruột nhưng cảm giác lúc này, tay chị nắm lấy tay nó...thực sự ấm áp như một gia đình – điều nó vẫn chưa bao giờ có kể từ lúc nó đủ lớn để cảm nhận cuộc sống...Sau đêm qua nó biết sẽ không mất nhiều thời gian nửa để nâng cấp mối quan hệ của chị và nó từ hai người xa lạ quen biết nhau trở thành chị gái và em trai. Ngày em đi...có lẽ không quá tệ như nó vẫn nghĩ vì nó sắp tìm dc "chị" ^.^
Nằm nghĩ ngợi vu vơ, thi thoảng mĩm cười khi tay chị bất giác siết nhẹ nhẹ tay nó. Đêm qua chơi mệt mõi nên giờ ngủ ngon như chú mèo lười. Nó cũng mệt, nằm nghĩ về chị đã đời nó nhắm mắt ngủ hồi nào không hay. Kệ sự đời, kệ chị ngồi ngủ dưới nền luôn, ai bỉu ngủ trên giường không chịu nhảy xuống ngủ dưới đất với nó chi...ráng chịu!
Lại thức giấc, kiến bò rần rần trong bụng. Lần này thức dậy trời bớt lạnh hơn, nhìn đồng hồ cũng gần 12h trưa. Nó ngồi dậy nhìn xung quanh, đống mền bông của chị nằm dưới nền còn chị thì chẳng thấy đâu, điện thoại cũng quăng bên cạnh nó. Kệ, nó đi tắm, thay đồ, hôm nay tắm đỡ khổ hơn vì cũng ngồi mò được cách sử dụng máy nước nóng...Tắm xong mà chị vẫn chưa thấy về, điện thoại quăng trên giường không chịu mang theo nửa lấy gì kiếm. Thôi kệ nằm chờ chị một tí rồi đi kiếm cũng được, thời tiết không được ấm áp nên nằm trong phòng cho khỏe. Nằm được một chút thì có tiếng cọc cạch mở cửa phòng, một cái đầu xinh xắn đội mũ len trắng thò vào phòng nhìn xung quanh. Chà có gì mờ ám đây nè, vào phòng mà đưa đầu vô trước thăm dò, dc làm bộ ngủ coi chị giở trò lén lút gì không biết. Hình như thấy nó vẫn còn nằm trên ghế nên chị yên tâm rón rén xách giày bước vào phòng, trên tay chị cầm cái khung gì vuông vuông. Đi ngang chỗ nó nằm chị dừng lại ghé mặt sát vào ghế kiểm tra xem nó còn ngủ không, hơi thở chị nhè nhẹ phả vào mặt nó, thơm thật, người chị tỏa ra mùi hương nhẹ của nước hoa và cả mùi sương, ùi gió đà lạt nửa, phải chi ko giả ngủ nó đã ngồi bật dậy trêu chị rồi. Kiểm tra nó xong chị quay lưng đi về phía tủ, sau đó xoay cái khung vuông vuông trên tay bước ra ban-cong đứng ngắm nhìn. Nó cũng rón rén ngồi dậy xem xem chị đang say sưa ngắm cái gì mà đầu chị lắc qua lắc lại như trẻ con vậy.
Nó cứ tưởng nó đang mơ một giấc mơ đẹp thì phải, trước mắt nó là hình ảnh chị đứng ngoài ban-công, trên tay cầm một bức tranh màu chì. Nó đứng cũng ko quá gần chị nên chỉ thấy thấp thoáng hình vài cái cây, hoa và gương mặt một cô gái đang nhìn về phía xa. È-hèm...chẳng lẽ chị của nó biết vẽ hay sao nhỉ...thì ra nữ hoàng nhà ta cũng có tâm hồn nghệ sĩ lắm chứ giỡn à. Nghĩ đến đây nó mĩm cười bật thành tiếng và tất nhiên chị cũng phát hiện ra nó đang đứng sau lưng, âm thầm theo dõi hết cái bí mật nhỏ xíu chị cất công cất sức giấu nó từ lúc về đến giờ. Vừa quay lại chị đã phùng mang trợn má la lên:
- AAAA! Đồ nhox con đáng ghéttttttttttttttt
Nó bật cười thành tiếng
- Haha gì mà mờ ám giấu nhox đó
- Trời ơi!!! Đồ đáng ghét...tự nhiên thức chi dzạ
- Cái giề!!! Đâu ra cái quyền không cho ngta thức dậy hử
- Quyền cái đầu nhox á...huhu còn lén đứng sau lưng chị nửa...đáng ghét >.< AAAAA
Nói xong chị chạy vào phòng nhảy lên giường trùm mền lại nằm im. Không biết là xấu hổ hay giận nó nửa...người gì hành động lúc nào cũng kỳ lạ khó hiểu. Lớn rồi mà chẳng có tí nào người lớn hết, cứ như trẻ con...rất dễ thương. Nó bật cười đi lại giường ngồi kế bên khẽ kéo kéo cái mền ra, chị thì cuộn chặt trong mền nhất quyết không hé đầu ra cho nó nhìn thấy.
- Đồ đáng ghét!!! Nghỉ chơi với nhox rồi đi chỗ khác đi nha
- Gì tự nhiên ghét nhox! Nhox có làm gì đâu
- Thì ai bỉu nhox cứ...cứ
- Cứ sao?
- Cứ theo dõi chị chứ sao
- Ê cái này ngộ à. Nhox nằm im trong phòng, tự chị đứng ngoài đó trước mặt nhox nha
- Nhưng mà hồi nảy sao hok chịu thức luôn đi. Tự nhiên...tự nhiên
- Tự nhiên thức chứ gì...ngủ rồi sao mà biết cái bí mật của ai đó đó haha
- AAA...mệt nhox quá nha...đồ đáng ghét, con nít mà ranh ma xảo quyệt gian thấy sợ...chọc chọc chọc hoài!!!
- Haha thì ai bỉu chị tỏ thái độ vậy chi...ai mà không chọc người đó bị khìn chắc
- Nhox mới khùng đó! Đồ nhox con xạo sự
Trời trời. Chưa thấy ai ngang ngược như chị, nói xấu nó một cách trắng trợn công khai hôn nhiên như vậy. Tội này xứng đáng bị chọc quê nhiều hơn mới vừa. Nó mĩm cười cầm bức tranh của chị lên tay ngồi nhận xét đủ to để chị nghe thấy.
- Chà...để xem...cây này chắc là mấy cây thông, có hoa nửa nè...hoa này ngổ hổng biết hoa gì. Kệ...rồi cái này là mặt trời đúng không ta....mặt trời nằm chỗ này cũng được. Còn cô gái này là ai...hổng lẽ là nữ hoàng nhà mình, chắc không phải, hổng lẽ vừa vẽ mà vừa xuất hiện trong tranh với lại nữ hoàng nhà mình đâu cí đẹp như cô gái này...nữ hoàng xấu...xí....."Bốp"
Một cú cốc đầu mạnh tối đa ngay trên trán làm nó suýt bật ngửa té xuống giường. Hai tay nó bỏ bức tranh ra ôm lấy đầu...chưa kịp thủ thế nửa chị đã ngồi bật dậy nhảy lên người nó hai tay ra sức ngắt nhéo nó...
- Nè đồ nhox con đáng ghét..cho chết luôn nè...dám chọc chị hả...đồ nhox con...!!!
- Trời ơi đau...thôi thôi xin lỗi...haha xin lỗi mà...uidaa
- Xí còn cười nửa...chị ngắt cho chết lun...đồ nhox con xạo sự...
- Haha thôi ko cười nửa...đau mà...ê đừng có ngắt chỗ đó...chết người đó
- Cho chết luôn..xíiii
Con giun xéo lắm cũng quằn...đằng này cả thân người đè lên mình nó lại còn ngắt nhéo lấy gì nó chịu nổi, phải phản công mới được. Ngay lập tức nó chọt hai tay vào hông chị...hiệu quả tức thì, chị phì cười nhảy khỏi người nó
- A...nhột mà..hihi đồ đáng ghét..cho chết nè
Chị cầm cái gối nện túi bụi vào nó, gối bông nên chị đánh cỡ nào cũng hổng thấm nó. Kệ lỡ rồi chơi tới bến luôn. Nó xăn tay áo lao vào ôm lấy chị đè xuống...mặc cho chị chống cự giẫy dụa nó vẫn đè được chị (mệt phờ râu lun chứ đùa à) xuống để chọt cù léc...tất nhiên chị cũng không vừa hai tay chọt lại nó...
- Hihi đồ vũ phu...thả chị ra...
- Thả cái gì..nảy hùng hổ lắm mà...
- Thả ra...đồ khó ưa...uýnh phù mỏ giờ...hihi nhột mà L
- Uidaa...kiu thả sao còn cắn ngtaaaa...đau...
Vậy là hai đứa giỡn làm rùm cái phòng lên...lăn lê từ trên giường tới dưới sàn, chăn mền ra giường gối nằm đều vứt tứ tung khắp phòng....Hix lần đầu tiên gặp nhau cũng vô tư giỡn, lần này giỡn trong phòng riêng nên hai đứa càng có điều kiện thoải mái giỡn với nhau chẳng sợ ai nhắc nhở...đau thì có đau..vui thì có vui mà mệt thì mệt bở hơi tai...Sức người có hạn...nó đành nằm im đầu hàng nhường phần thắng cho chị
- Thôi chịu thua...mệt quá...phù phù...đó mún làm gì làm gì...nhox thở hết nổi rồi
Nó nằm dài ra...chị vẫn đè lên người nó. Bảo đảm chị cũng mệt nên khi nghe câu đầu hàng của nó chị cũng lăn ra một bên nằm thở
- Hihi chưa gì hết chịu thua rồi...hổng vui gì hết...
- Vui cái nổi gì...chị cũng mệt mún chết còn làm bộ
- Xí..đủ sức uýnh thắng nhox là được rồi ha...
- Thôi nghĩ...đang đói mà còn giỡn kiểu này chắc đem chôn sớm quá.
- Xí! Chết lun cũng được. Ai bỉu nhox con chọc chị chi
- Hổng cần ai bỉu...thích thì chọc thôi à
- Mún bị nhéo nửa hả! Đáng ghét!!!Hihi
Chị đưa tay nhéo vai nó một cái, miệng thì cười khúc khích. Nó cũng hổng đỡ làm gì...cười đáp lại. Nó và chị nằm im nghĩ mệt. Tự nhiên nghĩ ngày nào cũng giỡn như trẻ con với chị thế này thì tốt biết mấy, chị em vui vẻ với nhau...không phải lo nghĩ về cuộc sống, về những điều xô bồ ồn ào bon chen giữa dòng đời...thoải mái biết bao. Có lẽ chỉ những lúc giỡn thế này người ta mới quên đi tất cả những âu lo...và nhất là quên những suy nghĩ về em.
- Chap 1
- Chap 2
- Chap 3
- Chap 4
- Chap 5
- Chap 6
- Chap 7
- Chap 8
- Chap 9
- Chap 10
- Chap 11
- Chap 12
- Chap 13
- Chap 14
- Chap 15
- Chap 16
- Chap 17
- Chap 18
- Chap 19
- Chap 20
- Chap 21
- Chap 22
- Chap 23
- Chap 24
- Chap 25
- Chap 26
- Chap 27
- Chap 28
- Chap 29
- Chap 30
- Chap 31
- Chap 32
- Chap 33
- Chap 34
- Chap 35
- Chap 36
- Chap 37
- Chap 38
- Chap 39
- Chap 40
- Chap 41
- Chap 42
- Chap 43
- Chap 44
- Chap 45
- Chap 46
- Chap 47
- Chap 48
- Chap 49
- Chap 50
- Chap 51
- Chap 52
- Chap 53
- Chap 54
- Chap 55
- Chap 56
- Chap 57
- Chap 58
- Chap 59
- Chap 60
- Chap 61
- Chap 62
- Chap 63
- Chap 64
- Chap 65
- Chap 66
- Chap 67
- Chap 68
- Chap 69
- Chap 70
- Chap 71
- Chap 72
- Chap 73
- Chap 74
- Chap 75
- Chap 76
- Chap 77
- Chap 78
- Chap 79
- Chap 80
- Chap 81
- Chap 82
- Chap 83
- Chap 84
- Chap 85 – Đoạn kết...