Chương 82
Mấy ngày tiếp theo của Đường Nhất Bạch chủ yếu là châm cứu và uống thuốc bắc. Anh cảm thấy chỗ xương nứt của mình căng trướng, cũng không đau lắm, ông Khang nói đó là do xương của anh đang tái tạo. Nhà ông vốn có thuốc cao gia truyền thần kỳ có thể giúp hồi phục nhanh chóng, nhưng nghĩ đến thân phận vận động viên của anh, để đảm bảo không có sai sót, trước tiên phải chờ vết nứt khép lại, có thể tháo thạch cao rồi nói tiếp.
Vân Đóa thực hiện trách nhiệm "đưa tin theo dõi" của mình, giới thiệu tình hình hồi phục của Đường Nhất Bạch. Cô chụp cho anh vài tấm hình mới, cuối cùng chọn bức ảnh mới cho đầu trang tin tức là tấm Đường Nhất Bạch đứng ở bên bờ hồ ngắm phong cảnh. Trên tay anh bó thạch cao, dùng ánh mắt tràn đầy khát khao nhìn mặt nước, cái cảm giác cô độc đó không cần nói mà chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn ôm chặt lấy anh.
Thời báo đợt này nhanh chóng bán hết. Rất nhiều fan hâm mộ thấy tấm hình liền rơi nước mắt không ngừng, sau đó bắt đầu mắng những kẻ hành hung hại người đó, đồng thời thông qua các hình thức khác nhau thúc giục Cục Cảnh sát sớm ngày phá án...
Thật ra vụ án này phía Cục Cảnh sát đã có tiến triển to lớn, nhưng họ cũng không thể báo lại mỗi bước với công chúng, như vậy sẽ bứt dây động rừng, tăng mức độ khó khăn của vụ án lên.
Sự tiến triển to lớn của họ chính là đã bắt được những người trực tiếp hành hung hôm đó. Ba nam một nữ, đều là những tên côn đồ ở địa phương. Sau khi bốn người bị bắt đến Cục Cảnh sát vẫn một mực chắc chắn do mình nhìn Đường Nhất Bạch không vừa mắt, có chết cũng không chịu khai ra chủ mưu đứng phía sau. Cảnh sát thẩm vấn không ngủ không nghỉ liên tiếp hai ngày, cuối cùng cô gái kia mới chịu mở miệng.
Theo lời cô ta khai báo, quả thật có người mua chuộc bọn họ hành hung Đường Nhất Bạch, toàn bộ quá trình kẻ chủ mưu đều liên lạc thông qua điện thoại. Về phần làm thế nào tìm được bọn họ, tạm thời cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là người đó đưa ra yêu cầu rất kỳ lạ: Đánh gãy tay của Đường Nhất Bạch.
Anh ta chỉ yêu cầu đánh gãy tay, không yêu cầu trọng thương nặng hơn. Mặt khác còn đặc biệt căn dặn, chỉ đánh Đường Nhất Bạch, không được phép đụng đến người khác. Mà người đó còn nói, gãy xương ở mức tổn thương được xác định thuộc loại vết thương nhẹ thì bọn họ có bị bắt cũng sẽ không phải ngồi tù quá lâu. Thêm nữa, cũng dựa trên nguyên nhân này, anh ta yêu cầu nếu bọn họ bị bắt cũng phải chủ động gánh chịu trách nhiệm, không thể khai ra kẻ chủ mưu, điều kiện là rất rất nhiều tiền.
Ban đầu mấy tên côn đồ cũng cảm thấy người này hành động quái lạ, nhưng mà anh ta ra tay rất rộng rãi, bọn họ liền quyết định nhận việc này.
Phía cảnh sát dựa theo số điện thoại giả của kẻ chủ mưu kia điều tra, kết quả không tra ra được manh mối có ích nào. Đối phương nói chuyện rất cẩn thận, nội dung khi nói chuyện với mấy tên côn đồ hoàn toàn không để lộ bất kỳ tin tức cá nhân nào, ngay cả giọng nói cũng được xử lý. Kết hợp với sự bố trí của người này trước đó, cảnh sát quy vụ án này về loại tội phạm có IQ cao.
Điều tra đến đây cũng không thêm được gì nữa, vài viên cảnh sát hình sự không thể làm gì khác hơn là lại tới tìm Đường Nhất Bạch để tìm hiểu tình hình, hi vọng anh có thể nhớ lại rốt cuộc mình đã từng đắc tội người nào, hoặc là từng có tranh chấp lợi ích với ai.
Đường Nhất Bạch có chút bất đắc dĩ: "Tôi thật sự không có kẻ thù. Có tranh chấp lợi ích với tôi có thể là những vận động viên nước ngoài như Al Psi, Sanger, Beate. Nói thật, bình thường trong số những người mà tôi tiếp xúc, có khả năng thực hiện hành vi phạm tội với IQ cao này cũng không nhiều... Tôi cảm thấy kẻ chủ mưu đứng sau không nhất định là người tôi quen biết, liệu có phải chỉ là một người xa lạ nào đó, đơn thuần là do thấy tôi không vừa mắt? Hoặc người đó là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Sanger, bởi vì tôi nói muốn khiêu chiến đoạt ngôi quán quân với Sanger, cho nên người đó muốn cho tôi một bài học?"
Cảnh sát gật đầu: "Có khả năng này, anh là nhân vật công chúng, trước đây quả thật cũng có không ít vụ án nhân vật công chúng bị người xa lạ gây thương tích. Được rồi, chúng tôi trở về sẽ thảo luận đến suy nghĩ này. Bây giờ tôi còn một vấn đề muốn hỏi anh."
"Anh hỏi đi."
"Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, camera đã được lắp một thời gian, điều này chứng minh rằng người đó đã tiến hành theo dõi anh trong thời gian dài, anh ta đã sớm có chuẩn bị muốn gây hại đến anh. Hoặc là, theo chúng tôi suy đoán, lúc trước có thể anh ta đã từng làm một vài thử nghiệm. Anh cẩn thận nhớ lại xem, trước đây anh có gặp chuyện gì đáng nghi không? Ví dụ như bị người khác theo dõi?"
Đường Nhất Bạch cẩn thận suy nghĩ, nhìn Vân Đóa sốt ruột lo lắng ở bên cạnh cũng tạo thêm động lực. Suy nghĩ trong chốc lát, hai người khẽ nhìn nhau, cùng lắc đầu.
"Anh cẩn thận nhớ lại xem. Ngoại trừ việc cơ thể bị thương ra, đối phương rất có khả năng từng bỏ vào đồ ăn hoặc đồ uống của anh một số loại thuốc kích thích nào đó, ở nước ngoài đã từng có vụ án như thế. Anh hãy nhớ xem có điểm đáng ngờ nào hay không?"
Vân Đóa nghe thế trong lòng khẽ động, ánh mắt chợt lóe.
Nhưng Đường Nhất Bạch lại rất mờ mịt: "Không có. Bạn gái tôi theo dõi phương diện này rất chặt, lâu rồi tôi không dùng cơm ở bên ngoài. Cho dù là uống nước, bạn gái tôi cũng chỉ cho tôi uống nước khoáng chưa mở bao bì."
Người cảnh sát kia bội phục nhìn Vân Đóa: "Tính cảnh giác của bạn gái anh rất cao đấy, nhờ đó rất có thể giúp anh tránh được không ít tai họa."
Vân Đóa ngượng ngùng gật đầu, cô có hơi do dự, hỏi họ: "Chuyện này, tôi muốn biết, uống phải thuốc kích thích sẽ như thế nào?"
Cảnh sát nhìn Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch có hơi khó hiểu vì sao Đóa Đóa lại hỏi như vậy, nhưng anh ta vẫn trả lời: "Tôi không khẳng định lắm vì tôi cũng chưa từng uống. Nhưng theo lý thuyết thì tim sẽ đập nhanh hơn, tinh thần phấn khích, đặc biệt có cảm giác mạnh mẽ đầy sức sống. Sau đó, cảm xúc trở nên dễ cáu giận, thậm chí là gắt gỏng."
Vân Đóa kinh ngạc che miệng, nhìn Đường Nhất Bạch, lại nhìn viên cảnh sát, cô chớp mắt, trong mắt toát lên vẻ kinh sợ.
Cảnh sát nhìn ra điều khác thường, hỏi: "Vân Đóa, cô phát hiện ra gì sao?"
Trái tim Vân Đóa trầm xuống, cô thất thần trả lời: "Có... có thể tôi đã uống phải thứ đó, thuốc kích thích ấy..."
"Sao lại thế?"
"Xảy ra từ khi nào?"
Đường Nhất Bạch và viên cảnh sát gần như đặt câu hỏi cùng lúc.
Vân Đóa khẩn trương nắm tay Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch nắm ngược lại tay cô, nghiêng đầu dịu dàng nhìn cô. Cô nuốt nước miếng, nói với Đường Nhất Bạch: "Chính là lần đó, cái lần chúng ta cùng ra ngoài chơi, đến làng du lịch Vọng Long, ăn đồ nướng bên bờ hồ ấy. Lúc ăn xong cơm trưa trở về khách sạn, em bắt đầu cảm thấy không bình thường, cả buồi chiều rất phấn khích, giống như thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt, cảm thấy sức lực của mình lớn hơn."
Đường Nhất Bạch đăm chiêu suy nghĩ: "Khó trách lần đó anh và anh Phong cũng bị người ta tố cáo, chẳng lẽ thật sự có người bỏ thuốc sao?"
Cảnh sát hỏi: "Sau đó các anh từng bị tố cáo? Theo tôi được biết hai năm qua anh và Kỳ Duệ Phong đều chưa gặp phải vấn đề gì về thuốc cấm."
Đường Nhất Bạch gật đầu: "Phải, sau lần đó tất cả đều bình thường, ngày đó tôi ăn cơm xong, về sinh lý cũng không xuất hiện triệu chứng như Đóa Đóa. Mấy người chị Dương hẳn cũng không có gì khác thường. Nếu thật sự có người bỏ thuốc, rốt cuộc anh ta bỏ thuốc từ đâu? Sáu người chúng tôi cùng ăn cơm, hình như chỉ có Đóa Đóa xảy ra chuyện?"
Vân Đóa bừng tỉnh vỗ đầu một cái: "Là rượu nước mơ! Hôm đó chỉ có mình em uống rượu nước mơ thôi!"
"Phải vậy không?"
"Vâng, em nhớ rất rõ, bởi vì lúc đó em cảm thấy rất phấn khích nên liền nghi ngờ rượu nước mơ có thành phần thuốc tráng dương."
Vẻ mặt cô trông rất nghiêm túc, Đường Nhất Bạch và viên cảnh sát cũng không nhịn được cười ra tiếng, Đường Nhất Bạch nhéo nhéo mặt cô, ngại vì cảnh sát còn ở đây nên không hôn cô.
Vân Đóa phát giác lời nói của mình có chút xấu hổ, cô vội vàng che miệng, thấy Đường Nhất Bạch cười xấu xa, cô khẽ đẩy cánh tay anh: "Không cho cười!"
"Được, không cười." Anh cố gắng kìm nén không để khóe môi cong lên.
Cảnh sát hỏi: "Cô khẳng định rượu nước mơ chỉ có một mình cô uống?"
"Vâng, tôi khẳng định. Mấy người chị Dương đều chê rượu nước mơ có nồng độ thấp, nói là chỉ để con gái uống. Minh Thiên cũng không uống mà uống bia."
"Đến làng du lịch là do ai quyết định?"
Đường Nhất Bạch đáp: "Là Hướng Dương Dương, chúng tôi là một đội. Cô ấy không thể nào làm chuyện như vậy với tôi."
"Ừ, tôi sẽ đến chỗ cô ấy tìm hiểu, làng du lịch này rất quan trọng, chúng tôi sẽ cho người đến đó điều tra. Cám ơn anh chị đã phối hợp, có tiến triển gì tôi sẽ thông báo cho hai anh chị."
"Không cần khách sáo, chúng tôi nên cám ơn các anh mới đúng, hy vọng có thể phá được án sớm."
Sau khi cảnh sát đi, Vân Đóa vỗ ngực, suy nghĩ hãi hùng vẫn còn đó, sắc mặt trắng bệch. Đường Nhất Bạch xoa đầu cô, an ủi: "Không phải bây giờ đã không còn chuyện gì nữa sao."
"Nguy hiểm quá, Đường Nhất Bạch, thật may là anh đã không uống thứ rượu đó. Nếu anh uống, ngày hôm sau nhất định sẽ kiểm tra ra thành phần thuốc kích thích, khi đó chắc chắn sự việc sẽ như ván đã đóng thuyền, thần tiên cũng không thể nào cứu được anh. Quá đáng sợ, rốt cuộc là ai mà có thủ đoạn nham hiểm như vậy?"
Nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của cô, Đường Nhất Bạch hôn lên trán cô một cái, cười nói: "Không phải sợ, Đóa Đóa, bây giờ anh không còn nguy hiểm nữa rồi. Em xem, bác Tiểu Khang nói không sai, em quả nhiên là quý nhân của anh. Để em trông coi, anh sẽ không bị mắc bẫy bên ngoài."
"Thật đáng sợ, tại sao lại có người xấu xa đến mức đấy? Đường Nhất Bạch, rốt cuộc anh đã đắc tội với ai? Hay đối phương đúng là một tên biến thái?"
"Anh cũng không rõ lắm, phải chờ xem cảnh sát có điều tra thêm được gì không."
Haizz, trước tiên cũng đành như vậy.
Nhưng làm bọn họ thất vọng là cảnh sát lại không điều tra được gì. Cũng đúng, chuyện đã qua lâu như vậy, đối phương lại là một tội phạm có IQ cao, dấu vết để lại đã bị xóa sạch, màn hình giám sát cũng không nhìn ra được cái gì khác thường, tất cả những người từng tiếp xúc với rượu nước mơ đều nói mình bị oan. Đi tới đi lui, cảnh sát lại trở về tìm Đường Nhất Bạch.
"Lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng." Viên cảnh sát cắn răng, anh ta cũng không muốn ép Đường Nhất Bạch đâu, nhưng anh ta hết cách rồi, anh ta nói với Đường Nhất Bạch: "Lần cuối cùng, anh hãy cẩn thận nhớ lại đi, anh khẳng định chưa từng đắc tội với ai sao? Bao gồm cả ký ức từ lúc nhỏ cho đến giờ, anh nhớ lại xem."
Vân Đóa kéo vạt áo của Đường Nhất Bạch, nhỏ giọng nói: "Anh nghĩ có phải cái chị mà anh từ chối ấy không?"
Đường Nhất Bạch lắc đầu: "Không thể là chị ấy, chị ấy rất hiền lành, hơn nữa mất tích đã lâu. Anh không cảm thấy chị ấy hận anh đến mức đó."
Ánh mắt viên cảnh sát sáng lên: "Ai vậy, anh chị đang nói đến ai? Mất tích sao? Thần bí như vậy?"
Vân Đóa khuyên Đường Nhất Bạch: "Vậy anh nói với cảnh sát đi, ngộ nhỡ là chị ấy thì sao? Phải chịu đau khổ trong tình cảm rất dễ khiến phụ nữ thay đổi."
"Được." Đường Nhất Bạch gật đầu, nhìn về phía cảnh sát, nói: "Người này vài năm trước có chút vướng mắc với tôi, chị ấy tên là Lâm Tang, là ——"
Anh còn chưa nói hết đã bị Vân Đóa ngắt lời: "Cái gì?!!!" Giọng nói đột nhiên lên cao, bởi vì quá kích động, tiếng cô nhỏ dần kèm theo âm run.
Đường Nhất Bạch hoảng sợ: "Đóa Đóa, em làm sao vậy?"
Vân Đóa mở to hai mắt nhìn anh: "Anh nói, người đó tên là gì?"
"Lâm Tang. Sao thế?"
"Có phải... có phải chị ấy có một người anh trai không?"
Đường Nhất Bạch suy nghĩ: "Hình như chị ấy từng nói có một người anh trai ở nước ngoài, song anh không nhớ rõ lắm. Anh rất bận nên thời gian ở cùng chị ấy không nhiều. Đóa Đóa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đóa Đóa?"
Ánh mắt Vân Đóa trợn tròn, giống như bị kinh sợ quá mức, Đường Nhất Bạch gọi cô mà cô cũng không để ý tới. Anh lo lắng, xoa nhẹ khuôn mặt cô: "Đóa Đóa, rốt cuộc em làm sao vậy? Nói gì đi."
Con ngươi Vân Đóa xoay chuyển: "Đường Nhất Bạch, anh kể về Lâm Tang đó được chứ?"
Đường Nhất Bạch có hơi lo lắng, anh ôm lấy bờ vai của cô, nói: "Lúc ấy, Lâm Tang là bác sĩ trong đội anh ——"
Vừa nói được đến đây lại bị cô cắt ngang. Không phải Vân Đóa thích cắt ngang lời người khác, chỉ là lúc này cô rất kích động, rất sốt ruột, cô hỏi: "Bác sĩ trong đội của anh là nữ?"
"Đúng, em không biết sao? Ồ, hình như anh quả thật chưa từng nhấn mạnh giới tính của chị ấy, hóa ra em vẫn coi chị ấy là đàn ông à?"
Bên tai Vân Đóa đột nhiên vang lên tiếng của một người, giọng điệu thờ ơ nói bản thảo tin tức của cô "có lỗi chính tả" . Bài phỏng vấn của cô liên quan đến Đường Nhất Bạch, công bố sự kiện về đội bác sĩ, "có lỗi chính tả".
Lỗi chính tả này không phải là "anh ta" và "cô ta" đó sao?
Là chị ấy, là em gái của Lâm Tử, chính là người nằm trên giường bệnh sống đời sống thực vật đó, "Chị Tiểu Tang". Không phải trùng tên, chính là chị ấy.
Không có được câu trả lời của Vân Đóa, Đường Nhất Bạch tiếp tục nói: "Hai năm đó, Lâm Tang vẫn là bác sĩ trong đội của anh, sau khi xảy ra sự việc ấy..." Anh nói, thấy khuôn mặt dò hỏi của viên cảnh sát, vì vậy giải thích qua loa chuyện bác sĩ trong đội dùng sai thuốc gây ra việc anh bị cấm thi đấu, rồi nói: "Lâm Tang rất xấu hổ và áy náy, khi đó anh rất oán giận nên thái độ với chị ấy cũng không tốt. Có một lần tâm tình chị ấy suy sụp, thất hồn lạc phách băng ngang qua đường, đúng lúc đối diện có chiếc xe hơi chạy tới, anh xông lên đẩy chị ấy một cái, kết quả là chị ấy tránh được, còn bản thân anh lại bị xe đụng. May mắn chỉ bị gãy xương, nhưng với anh lúc ấy chẳng khác nào họa vô đơn chí. Anh gần như suy sụp, khi đó Lâm Tang lại thổ lộ với anh, trong lúc mất bình tĩnh anh đã mắng chửi đuổi chị ấy đi. Anh nói vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy chị ấy, kết quả đến bây giờ cũng không còn thấy chị ấy đâu nữa. Chị ấy chắc chỉ đang giận dỗi thôi."
Vân Đóa có hơi bất ngờ: "Năm đó chân anh bị thương là vì cứu chị ấy?"
"Đúng."
"Vậy sao anh không nói với em sớm?" Cô cuống lên.
Đường Nhất Bạch phát hiện cảm xúc của cô hơi khác thường, nhẹ nhàng trả lời: "Xin lỗi, anh chỉ cảm thấy chuyện này cũng không có gì để nói. Huống chi, cơ hội chúng ta đi chung với nhau ít như vậy, vất vả lắm mới được ở cùng em, kể ra chuyện đó thật lãng phí thời gian, lãng phí cảm xúc. Đóa Đóa, tại sao em cuống lên như vậy, có phải em phát hiện ra gì không?"
Vân Đóa nắm lấy tay anh: "Không phải chị ấy giận dỗi với anh đâu! Chị ấy tự sát đó!"
Đường Nhất Bạch cả kinh: "Làm... làm sao em biết?"
"Em tận mắt nhìn thấy, chị ấy cắt cổ tay, bây giờ đã thành người thực vật!"
"Chị ấy... Chị ấy..." Đường Nhất Bạch lắc đầu, sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, anh lại tự trách. Chị ấy tự sát là vì anh sao? Bởi vì anh từ chối chị ấy, mắng chị ấy, nói vĩnh viễn không muốn nhìn thấy chị ấy?
Trong đầu Vân Đóa nhanh chóng suy xét, cô cảm thấy những sự việc này có mối liên hệ mật thiết nào đó, mấu chốt bây giờ là có thể nắm được mối liên hệ giữa vụ việc về Lâm Tang và sự kiện lần này.
Đột nhiên, cô nhớ đến tách cà phê đó.
Đúng vậy, hôm đó, trừ uống rượu nước mơ ra, cô còn uống cả cà phê, quan trọng nhất là, so với mùi vị rượu nước mơ dành cho phụ nữ, cà phê mới có khả năng được Đường Nhất Bạch uống nhất. Ban đầu tách cà phê đó được bưng lên cho Đường Nhất Bạch! Chính Lâm Tử bưng cho anh!
Tất cả đều sáng tỏ, trong nội tâm Vân Đóa nổi lên sóng to gió lớn, cô phải hít thở sâu mấy cái để ổn định cảm xúc. Sau đó cô nói với cảnh sát: "Hình như tôi đã biết hung thủ là ai."
***
Cảnh sát dẫn Lâm Tử về cục thẩm vấn. Anh ta cũng không chạy trốn.
Vân Đóa rất buồn. Cô thật lòng xem Lâm Tử là bạn, lại không ngờ mục đích ngay từ ban đầu của anh ta là báo thù. Anh ta vẫn một mực lợi dụng cô. Anh ta dùng thủ đoạn nham hiểm hèn hạ lần lượt ám hại Đường Nhất Bạch, hại Đường Nhất Bạch lỡ mất dịp tốt để giành huy chương vàng tại giải vô địch thế giới.
Đồng thời cô lại thấy vô cùng may mắn. May mắn là Đường Nhất Bạch tránh được việc Lâm Tử bỏ thuốc kích thích. Đánh gãy tay thì chỉ hại Đường Nhất Bạch một thời gian, còn thuốc kích thích sẽ hủy hoại anh cả đời.
Đường Nhất Bạch khiếp sợ một lúc mới tiêu hóa xong chuyện này. Không ngờ tai bay vạ gió mình gặp hôm nay lại là mầm tai họa bị chôn vùi từ mấy năm trước. Anh cảm thấy cặp anh em này quá cố chấp, làm những việc người bình thường không thể hiểu. Nhưng bây giờ Lâm Tang trở thành người thực vật, nếu truy tìm căn nguyên, đến cùng vẫn là vì anh.
Anh thở dài, nói với Vân Đóa: "Đóa Đóa, anh muốn đi thăm chị ấy."
Ngày hôm sau, Vân Đóa dẫn Đường Nhất Bạch đến trước giường bệnh của Lâm Tang. Lâm Tang gầy đi rất nhiều so với trước kia, sắc mặt tái nhợt như trang giấy trắng nằm trên giường, Đường Nhất Bạch gần như sắp không nhận ra cô ta. Anh cúi đầu nhìn cô ta, nói: "Chị Lâm Tang, tôi đến thăm chị. Qua nhiều năm rồi, tôi vẫn muốn nói tiếng xin lỗi với chị. Lúc trước tôi tuổi trẻ còn lông bông không hiểu chuyện, lời nói không có chừng mực, hi vọng chị đừng để trong lòng. Mà thôi, chị đã thật sự để trong lòng rồi. Tôi... cũng không biết nói điều gì cho phải. Cám ơn chị, cám ơn chị đã từng trả giá vì tôi. Hơn hết, tôi xin lỗi chị."
Vân Đóa nhìn vẻ mặt ảm đạm của anh, cô cảm thấy rất không thoải mái. Cô nói: "Đường Nhất Bạch, anh không cần như vậy, dù anh làm gì, nguyên nhân khiến chị ấy tự sát không phải do anh, mà do chính chị ấy. Mặc dù chị Lâm Tang rất đáng được đồng tình, nhưng em vẫn phải nói, em không đồng ý với việc chị ấy khinh thường mạng sống của bản thân như thế."
Đường Nhất Bạch nhắm mắt lại: "Anh biết. Nhưng dù sao anh vẫn cảm thấy hổ thẹn với chị ấy, nếu lúc ấy anh nói chuyện uyển chuyển một chút, có lẽ chị ấy cũng sẽ không..."
Vành mắt Vân Đóa đỏ lên: "Không phải như thế, Đường Nhất Bạch! Rõ ràng là chị ấy hại anh, chị ấy hại anh còn chưa đủ thảm sao? Anh rất vất vả cố gắng mới vượt qua khó khăn, anh trai của chị ấy lại chạy đến hại anh! Anh hoàn toàn không nợ họ cái gì, ngược lại, là họ nợ anh mới đúng! Anh đã hết lòng cố gắng, người khác có ngu ngốc cũng sẽ không tính toán với anh!"
Đường Nhất Bạch nhìn cô, thấy cô gấp đến mức nước mắt quanh tròng, anh đau lòng, nhẹ nhàng vân vê tóc cô, khẽ nói: "Không cần cuống lên thế, Đóa Đóa, những điều em nói anh đều hiểu, anh sẽ không đắm chìm trong quá khứ vô vị. Anh cũng sẽ không vì thế mà hành hạ bản thân. Chỉ là anh... Haiz."
Vân Đoá tiến lên ôm lấy anh, chôn mặt trong ngực anh, ấp úng nói: "Có phải anh cảm thấy em không đủ tốt không?"
"Không đâu. Đôi khi, người hiền lành nhưng lại mù quáng không phân biệt được tốt xấu còn đáng sợ hơn người ác. Anh hiểu mà, em yên tâm, trên thế giới này anh có thể phụ lòng rất nhiều người, nhưng tuyệt đối sẽ không phụ lòng em."
"Vâng." Vân Đóa gật đầu, trong lòng ê ẩm, nước mắt muốn rơi, nhưng cũng không phải vì đau khổ.
Lúc này, cửa phòng bệnh vang lên giọng nói lạnh lẽo: "Hai người ân ái trước mặt em gái tôi có phải là rất quá đáng không hả?"
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88 - Hết
- Chương 89 - Ngoại truyện 1
- Chương 90 - Ngoại truyện 2