Gửi bài:

Chương 74

Đường Nhất Bạch đưa Vân Đóa về nhà thì nói, "Sau khi anh quay về, mấy ngày nữa lại phải đi châu Úc tập huấn, chúng ta phải không thể gặp mặt hơn một tháng." Nói tới chỗ này liền có chút phiền muộn.

Thật ra thì thân là vận động viên, vốn thời gian hai người bọn họ ở chung với nhau cũng không nhiều. Nhưng mà ở trụ sở Đội Tuyển Quốc Gia thì Vân Đóa có thể đi tìm anh vào ngày nghỉ, coi như hai người ở chung không được bao nhiêu thời gian, ít nhất có thể gặp mặt một lần.

Lúc này tốt lắm, bọn họ chỉ có thể dựa vào điện thoại di động để truyền đạt nỗi khổ tương tư thôi.

Buổi tối hôm sau, Đường Nhất Bạch ngồi máy bay trở về thành phố B. Kỳ Duệ Phong về chuyến bay trước anh một bước, hai người tháo xuống một đường phong trần, đi ăn bữa ăn khuya. Trong bữa tiệc, Kỳ Duệ Phong thần thần bí bí nhìn Đường Nhất Bạch, muốn nói lại thôi.

Đường Nhất Bạch có chút kỳ quái, "Anh Phong, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"

"Đường Nhất Bạch, ngủ vào đêm ba mươi hôm đó, chú đoán anh nằm mơ thấy người nào?"

Đường Nhất Bạch nhíu mày, "Hướng Dương Dương?"

Kỳ Duệ Phong cười nhạo một tiếng, "Thôi đi, anh mơ cô ấy làm cái gì. -- anh nằm mơ thấy Lâm Tang!"

Đường Nhất Bạch như có chút suy nghĩ nhìn Kỳ Duệ Phong, cuối cùng hỏi, "Anh Phong, không phải anh muốn nói cho em biết anh thầm mến Lâm Tang hơn nhiều năm, hiện tại rốt cuộc nguyện ý thẳng thắn rồi chứ?"

Kỳ Duệ Phong lắc đầu như trống bỏi, "Không không không, sao anh có thể thích Lâm Tang, cô ấy quá yếu ớt." Anh sờ lên cằm, nhướng hai đường lông mày lên, vẻ mặt do dự, "Nhưng mà ở trong mộng, cô ấy muốn anh chuyển lời với chú, gần đây cẩn thận một chút. Đường Nhất Bạch, gần đây chú vẫn nên cẩn thận một chút đi."

Đường Nhất Bạch cảm thấy rất không giải thích được, "Nằm mơ mà thôi, cần gì như thật vậy."

"Nhưng anh cứ có cảm giác lần này không giống nhau, kể từ khi không thấy cô ấy, đây là lần đầu tiên anh nằm mơ thấy cô ấy."

Đường Nhất Bạch coi thường, "Coi như cô ấy muốn nhắc nhở em, tại sao không tự mình nói với em mà còn cần anh phải chuyển lời chứ? Ngày suy nghĩ, đêm nằm mộng, nhất định là ban ngày anh thấy đồ gì đó có liên quan tới cô ấy rồi, cho nên buổi tối nằm mơ thấy cô ấy thôi."

Kỳ Duệ Phong cẩn thận suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, "Cũng có khả năng, đêm ba mươi ngày đó bác sĩ bộ đội của anh gọi điện thoại cho anh nói chuyện danh sách thuốc cấm, chú nói có phiền hay không? Lễ mừng năm mới nói với anh loại chuyện đó, hoàn toàn không muốn nghe."

Đường Nhất Bạch gật đầu một cái, trầm ngâm một hồi lâu, hỏi anh, "Anh Phong, Lâm Tang thật không có liên lạc với anh sao?"

"Có liên lạc."

Đường Nhất Bạch ngoài ý muốn nhìn anh, "Lúc nào á?"

"Đêm ba mươi đó, không phải mới vừa nói với chú sao, cô ấy báo mộng cho anh rồi. Ôi chao, loại từ 'báo mộng' này giống như hình dung người chết?" Kỳ Duệ Phong nói tới chỗ này đột nhiên che miệng mình. Tội lỗi, tội lỗi.

Đường Nhất Bạch thở dài nói, "Nếu như cô ấy liên lạc với anh trong hiện thực, làm phiền anh nói cho em biết một tiếng, em muốn nói với cô ấy một tiếng xin lỗi."

Kỳ Duệ Phong không thể tin nhìn anh "Chú xin lỗi cô ấy chuyện gì? Cô ấy nên nói xin lỗi với chú chứ, hại chú thảm như vậy, hại chú bị cấm thi đấu, hại chú gãy chân, thiếu chút nữa cả đời cũng không thể bơi lội. Chú . . ."

Đường Nhất Bạch khoát khoát tay, ý bảo Kỳ Duệ Phong không nên nói nữa. Anh nói, "Anh Phong, thật ra thì có một việc em vẫn không nói với anh."

"Chuyện gì?"

"Ngày em bị thương, Lâm Tang thổ lộ với em."

Kỳ Duệ Phong giật mình trợn to hai mắt, anh dùng gần nửa phút để tiêu hóa sự thật này, sau đó cảm khái nói, "Có phải mỗi cô gái chúng ta cùng quen biết đều thích chú không hả?"

Đường Nhất Bạch mạnh mẽ phản bác, "Chị Dương thì không phải mà."

"Chú đừng cứ nói tới cô ấy! Nói mau, sau đó thì sao? Nói với chú như thế nào?"

Đường Nhất Bạch rũ mắt nhìn mặt bàn, có chút bất đắc dĩ nói, "Em mắng cô ấy, nói một chút lời làm người ta rất đau đớn."

Kỳ Duệ Phong vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của anh, thở dài nói, "Có thể lý giải, chú không cần tự trách." Dừng một chút, hỏi anh, "Có phải chú đặc biệt hận cô ấy không?"

Đường Nhất Bạch chậm rãi lắc đầu một cái, "Cũng không phải. Thật ra thì chuyện kia không thể hoàn toàn trách cô ấy, nguyên nhân ở phương diện nào cũng có, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân em quá xui xẻo. Nhưng mà giây phút em ở trong bệnh viện biết mình gãy xương kia, thật sự có loại cảm giác trời sập xuống. Có thể bởi vì bị tích lũy năng lượng quá nhiều, tóm lại hoàn toàn không thể khống chế tâm tình của mình, liền vung lửa giận đến trên người cô rồi. Mặc dù cô ấy thật sự làm sai, mặc dù chân của em là bởi vì cô ấy mà gảy xương, mặc dù em thật sự muốn cho cô ấy một giáo huấn, em cũng không nên dùng cái loại phương thức đó, tình cảm của cô gái đều yếu ớt, em mắng cô ấy như vậy, nhất định đặc biệt tổn thương lòng người."

Kỳ Duệ Phong không biết làm sao an ủi anh, trầm mặc một lát, nói, "Anh cảm thấy chú không cần nói xin lỗi, cô ấy chắc chắn sẽ không trách chú, chú cứu mạng của cô ấy đấy. Bị ân nhân cứu mạng mắng mấy câu thì có gì đâu? Thôi, đây đều là chuyện đã qua, chú đừng suy nghĩ nữa."

"Ừ, không nghĩ. Thời gian dài như vậy, cô ấy cũng đã sớm coi nhẹ rồi. Hi vọng bây giờ cô ấy sống hạnh phúc."

***

Mùng tám tháng giêng, Vân Đóa còn đang nhàm chán trải qua cuộc sống giống như heo, Đường Nhất Bạch đã bay đến phía nam trái đất, bắt đầu tập huấn ở nước ngoài. Lần này anh vẫn liên lạc với huấn luyện viên Frankie, một năm không thấy, lúc huấn luyện viên Frankie nhìn thấy anh, lại không cảm thấy lạnh nhạt chút nào, nhiệt tình ôm anh. Huấn luyện viên Frankie nói, "Tôi thấy chú tranh tài ở Á Vận hội vô cùng xuất sắc, điều này làm cho tôi càng thêm có lòng tin với chú."

"Cám ơn anh, Frankie, năm nay em muốn bơi tốt hơn ở giải vô địch thế giới."

Frankie lập ra cho anh một kế hoạch huấn luyện rất nghiêm khắc, lúc huấn luyện đều quan sát anh, tiến hành thay đổi mỗi một chi tiết nhỏ. Yêu cầu của huấn luyện viên Frankie nghiêm khắc hơn bất cứ ai.

Cứ vậy qua vài ngày, Frankie có chút kinh ngạc nói với Đường Nhất Bạch, "Năm nay trạng thái của chú tốt hơn năm trước."

Đường Nhất Bạch cúi đầu nâng khóe miệng cười, "Em đang yêu."

"Chú thật quyết định như vậy sao? Chú quên lời khuyên của tôi với chú rồi ư?"

"Em không có quên, em muốn cám ơn anh. Nhưng em muốn nói, em không thể bỏ qua cô gái kia. Em không dám nói sau khi ở chung một chỗ với cô ấy, em nhất định có thể cầm được huy chương vàng, nhưng em tuyệt đối dám nói, nếu như em bỏ lỡ cô ấy, em nhất định cũng sẽ bỏ qua huy chương vàng, bởi vì em sẽ đau buồn đến không còn tâm trí tranh tài."

Frankie cười, "Vậy tôi chúc phúc chú."

Tình yêu như vậy, không có ai không đồng ý chúc phúc.

Ban ngày Đường Nhất Bạch huấn luyện khắc khổ, quả thật là mệt mỏi như chó, buổi tối chỉ có thể lợi dụng một chút thời gian nâng điện thoại di động lên tìm kiếm an ủi từ chỗ bạn gái. Ngày nào Kỳ Duệ Phong cũng nói chưa được mấy câu tiếng Trung Quốc, đến tối Đường Nhất Bạch còn không để ý đến anh, đừng nhắc tới phiền muộn bao nhiêu, anh chỉ có thể tìm phiên dịch nói chuyện phiếm, lảm nhảm, làm phiền phiên dịch viên . . . . .

Lúc này chính là lễ mùa hè ở nước Úc, là mùa đẹp nhất của bãi biển, gần như ngày nào cũng có thể thấy đám nam nam nữ nữ mặc đồ tắm ở trên bờ biển. Đường Nhất Bạch chỉ cần vừa đứng trên bờ biển, liền có thể hấp dẫn phần lớn ong bướm, thật sự là bởi vì vóc người anh thật quá tốt, tỷ lệ vóc người không chỉ tốt, bắp thịt còn xinh đẹp cân xứng, hoàn toàn không cùng khái niệm với những bắp thịt chết luyện tập ở trong phòng tập thể hình, làm cho người ta nhìn thấy thì tim liền đập thình thịch. Hơn nữa vẻ mặt anh rất đẹp, coi như người ngoại quốc không hiểu thưởng thức vẻ đẹp phương Đông, nhưng vật xinh đẹp luôn có một phần phổ biến trong lòng loài người, vì vậy rất nhiều cô gái Âu Mĩ vẫn cảm thấy khuôn mặt anh rất đẹp mắt, không giống vẻ đẹp của đàn ông Âu Mỹ.

Có một lần, Đường Nhất Bạch tản bộ bên bờ biển, hai cô gái mặc bikini tóc vàng mắt xanh lắc lắc eo thon nhỏ đi về phía anh, anh làm như không thấy, vòng qua họ tiếp tục tản bước. Kết quả hai cô gái lén lút đi theo phía sau anh, vừa đi vừa dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau.

a: "Dáng người của anh ta thật tốt. Rất hấp dẫn!"

b: "Chúng ta cùng nhau chơi đùa với anh ta đi? 3p? yeah~!"

a: "Nhưng anh ta không thích chúng ta, ngay cả nhìn mà anh ta cũng không nhìn chúng ta một cái, anh ta sẽ không phải là gay chứ?"

b: "Khả năng rất lớn. Chúng ta có thể để cho Smith đến gần anh ta."

a: "Như vậy Blake phải làm thế nào, anh ta sẽ mất hứng."

b: "Có thể để cho bọn họ cùng nhau chơi đùa . 3p a, yeah~!"

Đường Nhất Bạch: ". . . . . ." Người ngoại quốc các người quá chịu chơi rồi. . .

Buổi tối, Đường Nhất Bạch và Vân Đóa trò chuyện video thì anh cười hì hì nói với cô, "Hôm nay lại bị cô gái bikini theo dõi."

Vân Đóa trừng anh, "Lần sau nói lời này thì làm phiền anh khóc nói, để chứng minh anh thật không ưa thích bị gái bikini đến gần."

Đường Nhất Bạch cười nói, "Anh thật sự không thích bị họ đến gần, nhưng anh thích nhìn em ghen."

Vân Đóa đỏ mặt hừ nhẹ, "Ai ghen chứ, anh nghĩ quá nhiều."

Đường Nhất Bạch lại đột nhiên nói, "Đóa Đóa, anh dạy cho em bơi lội nha?"

Vân Đóa lắc đầu một cái, "Em không muốn học."

"Nhưng mà anh lại muốn dạy." Đường Nhất Bạch đột nhiên nghĩ đến bộ dạng Vân Đóa mặc bikini. Không được, hình ảnh kia quá kích thích, anh sắp chảy máu mũi.

Vân Đóa còn không nhận ra được mục đích của anh, cô chỉ có chút im lặng, "Có người như anh sao . ."

Ánh mắt Đường Nhất Bạch chưa từng có nghiêm túc như thế, "Đồng ý với anh, em nhất định phải học bơi lội, có thể bảo vệ tính mạng vào thời điểm mấu chốt."

"À," Anh trịnh trọng như vậy, Vân Đóa chỉ nhẹ gật đầu, "Được rồi, em tự đi hồ bơi học là được, anh còn bận việc của anh."

"Không được!"

Vân Đóa sợ hết hồn, "Anh . . . không cần kích động như thế đâu. . ."

"Hồ bơi công cộng không vệ sinh, vật mọi người bài tiết ra đều có thể xuất hiện ở trong bể bơi, nước miếng, mồ hôi, nước tiểu, phân và nước tiểu, vụn da đầu, các loại bệnh khuẩn truyền nhiễm về da, anh còn nghe nói vớt ra áo mưa an toàn trong bể bơi đấy. . ."

Vân Đóa nghe đến tê dại da đầu, "Anh đừng nói. . ."

Đường Nhất Bạch hài lòng gật đầu một cái, "Cho nên, không nên đi hồ bơi."

"Vậy em học bơi lội thế nào? Học trong bồn tắm sao?"

"Anh sẽ nghĩ biện pháp."

"Được rồi."

Đường Nhất Bạch nghĩ thầm, Đóa Đóa nhà tôi mặc bikini, dĩ nhiên chỉ mình tôi mới có thể nhìn.

Ngày đăng: 21/04/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?