Chương 54
Vân Đóa cứ nghĩ rằng Lâm Tử sẽ đưa cô tới nghĩa trang thăm em gái của anh ta, bởi vì cứ mỗi lần anh ta nhắc tới em gái mình, tâm trạng đều có vẻ suy sụp. Nhưng không ngờ, anh ta đưa cô tới bệnh viện.
Bệnh viện yên tĩnh, phòng bệnh trắng xóa, vắng vẻ như một cánh đồng tuyết sâu hun hút. Vân Đóa vừa mới bước vào phòng bênh rộng rãi sáng sủa kia, đã nhìn thấy một người nằm trên giường bệnh.
Ngũ quan của cô ấy giống y như tấm hình trong di động của Lâm Tử, nhưng lại có vẻ gầy gò và tái nhợt hơn rất nhiều, gần như là không có chút huyết sắc.
Cô ấy đang nhắm mắt, bộ dáng an tĩnh, giống như chỉ đang ngủ say. Nhưng mà, Vân Đóa biết, không phải là cô ấy đang ngủ, hoặc là có thể nói, cô ấy có thể sẽ cứ ngủ mãi như vậy, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Vân Đóa liếc nhìn Lâm Tử, sắc mặt anh ta bĩnh tĩnh, nhưng đau thương dưới đáy mắt kia lại không thể che giấu hết. Anh ta nói: "Bốn năm rồi."
Vân Đóa cũng cảm thấy khổ sở. Một cô gái trẻ trung xinh đẹp như thế kia, lẽ ra nên được người ta nâng niu, chiều chuộng trong lòng bàn tay, nên trải qua những tháng ngày rực rỡ. Nhưng mà bây giờ, cô ấy lại nằm yên ở đây, ngay cả mở mắt cũng vĩnh viễn không thể nào, giống như đã chết rồi vậy.
Vân Đóa đưa tay lên vỗ nhẹ bờ vai Lâm Tử. Cô cũng không biết phải an ủi anh ta như thế nào, tình huống này quả thực là quá mức trầm trọng.
Vân Đóa vẫn luôn cảm thấy, trở thành người sống đời sống thực vật còn khiến cho người nhà phải chịu nỗi đau đớn khắc sâu hơn rất nhiều so với chuyện bị chết ngay lập tức. Chết có nghĩa là hết, nó là niềm đau vô bờ, tuy nhiên chỉ cần có thời gian, tất cả sẽ qua. Nhưng nằm một chỗ sống không ra sống, chết không ra chết như vậy, hi vọng được tỉnh lại quá xa vời. Mỗi một ngày trôi qua lại là một nỗi thất vọng, mỗi một lần thất vọng như vậy đều là sự hành hạ, nỗi đau này cứ kéo dài, vĩnh viễn không ngừng.
Cô không nhịn được mà cảm thấy xót xa cho Lâm Tử, đến nỗi hốc mắt cũng đỏ ửng.
Lâm Tử thở dài, anh ta ngồi xuống trước giường bệnh, nắm lấy bàn tay của em gái, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tang, anh tới thăm em này."
Vân Đóa nghĩ thầm, hóa ra em gái của anh ta tên là Lâm Tang ư?
Lâm Tử còn nói: "Tiểu Tang, anh muốn giới thiệu với em một người, đây là Vân Đóa."
Vân Đóa vẫy vẫy tay với cô ấy, "Tiểu Tang, xin chào."
Lâm Tử cười cười, nói với Vân Đóa, "Em ấy lớn tuổi hơn cô, cô có thể gọi em ấy là chị Tiểu Tang."
"À..., chị Tiểu Tang."
Lâm Tang vẫn nằm trên giường, không nhúc nhích, cũng không có bất kỳ phản ứng gì đối với sự nhiệt tình của hai người.
Lâm Tử nói với Vân Đóa: "Trước kia, Tiểu Tang là người nói rất nhiều."
Vân Đóa nhịn không được, hốc mắt ẩm ướt, cô nói: "Đến lúc chị Tiểu Tang tỉnh lại, anh đừng có chê chị ấy phiền phức là tốt rồi."
Khi nói ra câu này, ngay cả chính cô cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Lâm Tử gật đầu một cái, "Cảm ơn cô. Vân Đóa, tôi muốn nói đôi lời với Tiểu Tang."
"Uhm, tôi ra bên ngoài chờ anh." Vân Đóa nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Khoảnh khắc khi xoay người, cô đã vô tình nhìn thấy hai bàn tay của anh em họ nắm cùng một chỗ. Trên cổ tay trắng xanh mảnh khảnh của Lâm Tang, có một vết sẹo rất to.
Sau khi Vân Đóa ra ngoài, Lâm Tử nắm lấy bàn tay của Lâm Tang, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Tang, em thấy Vân Đóa thế nào?"
Mỹ nhân vẫn ngủ say, không chút động đậy như cũ.
Lâm Tử cười cười, "Trước kia, em cứ luôn thúc giục anh đi tìm chị dâu cho em, bây giờ anh đã đưa người trong lòng tới trước mặt em rồi đây. Em mở mắt ra nhìn xem, có được hay không?"
Anh ta chỉ tự biên tự diễn, chứ cũng không mong chờ có được câu trả lời của cô ấy. Lảm nhảm xong, anh ta buông tay cô ấy ra, nhẹ nhàng đặt vào trong chăn. Anh ta cất giọng nói trầm trầm: "Tiểu Tang, anh biết em đang nghĩ gì."
Anh ta đứng lên, nói: "Người kia đã hủy hoại em. Vậy thì anh sẽ hủy hoại anh ta giúp em, có được hay không?"
***
Khi Vân Đóa trở lại căn phòng thuê của mình, đã dẫn tới vợ chồng Đường thị và Nhị Bạch nhiệt tình vây xem. Hai người một chó sáu ánh mắt bay vù vù tới người cô, làm cho Vân Đóa cảm thấy khó hiểu vô cùng. Cô sờ sờ cái mũi, hỏi, "Mới có mấy ngày không gặp, chú và dì đã không nhận ra cháu rồi sao?"
"Đâu có, đâu có, Vân Đóa, mau lại đây ngồi, cháu có muốn ăn điểm tâm không? Chính chúng ta đã làm đó..." Chú Đường vô cùng quan tâm hỏi han cô.
Vân Đóa bước tới, thấy trên bàn bày bánh ngọt Rừng Đen. Cô cảm thấy khó hiểu, rõ ràng cô vừa mới trở về, vì sao trên bàn đã bày sẵn ba phần bánh rồi? Chẳng lẽ một phần là để dành cho Nhị Bạch?
Dì Lộ liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của cô, lên tiếng giải thích: "Chú Đường của cháu đã cố ý để dành cho cháu đó."
Vân Đóa lại thụ sủng nhược kinh, "Cháu cám ơn ạ."
"Cám ơn cái gì chứ, mau nếm thử đi."
Ba người hớn hở ăn bánh ngọt, Nhị Bạch ở một bên trừng mắt, hết nhìn người này lại nhìn sang người nọ, muốn được ăn một miếng, nhưng mà chẳng có ai cho nó ăn.
Đều là người xấu... Nó quỳ rạp trên mặt đất, tủi thân đến mức sắp khóc.
Bà Lộ vừa ăn, vừa lặng lẽ quan sát Vân Đóa. Cô bé này thật xinh đẹp, dáng người cũng được, đáng tiếc là không biết trang điểm, lúc nào cũng buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo T-shirt hoặc là áo sơ mi, quần bò, chẳng mấy khi thấy cô mặc váy.
Bà Lộ vừa nhìn vừa suy nghĩ xem Vân Đóa mặc quần áo như thế nào thì sẽ hợp. Bà tưởng tượng ra vài phiên bản Vân Đóa, phát hiện cô bé này mặc phong cách gì cũng phù hợp. bà nhìn lại Vân Đóa trước mắt, mẹ nó, thật muốn chọc thủng một lỗ trên cái áo T-shirt của cô.
Vân Đóa phát hiện dì Lộ đang nhìn chằm chằm mình, cảm thấy hơi xấu hổ, "Áo cháu bị bẩn ạ?" Vừa nói, cô vừa cúi đầu kiểm tra.
Cô hơi run rẩy, nên không cẩn thận đã làm lộ ra chiếc vòng bên trong cổ áo. Bà Lộ nhìn thấy, hơi ngạc nhiên, hỏi: "Chiếc vòng này... Là do cháu mua à?"
"Dạ không ạ, một người bạn của cháu tặng." Vân Đóa nói xong, vân vê chiếc vòng, tiện tay tháo xuống. Chiếc vòng này là do Lâm Tử tặng cho cô, chỉ là hàng nhái mà thôi, nhưng cô cảm thấy không sao cả nên đeo chơi.
"Cho dì xem một chút." Bà Lộ ngồi lại gần cô, nhìn kỹ chuỗi vòng bằng đá quý và kim cương kia.
Vân Đóa cười nói: "Đây chỉ là đồ nhái thôi ạ, cháu chỉ đeo chơi thôi, nhưng mà nhìn rất thật. Dì đừng cười cháu nha..."
"Đây là đồ nhái ư? Nếu cái này là đồ nhái, dì..." Bà Lộ nói tới đây đột nhiên dừng lại, dường như bà vừa nghĩ tới điều gì đó, vì thế vừa chậm rãi tựa vào ghế sofa, vừa thay đổi vẻ mặt đầy kinh ngạc nghi ngờ vừa rồi, nhàn nhạt nói: "Dì cũng không có gì để nói."
Vân Đóa cười cười, không chút nghi ngờ.
Hai con mắt của bà Lộ bắt đầu chuyển động. Thằng nhóc xấu xa kia đã từng nói, hình như người qua đường Giáp Lâm Tử gì đó đang có ý đồ với Vân Đóa? Tặng trang sức chính hãng lại còn nói là đồ giả, người qua đường Giáp kia cũng thật là hao tổn tâm tư quá nhỉ? Nỗ lực như vậy thật sự khiến cho người ta cảm động, nhất định phải nghĩ biện pháp để quấy nhiễu mới được!
Vì thế, bà Lộ mang vẻ mặt thần bí nhìn Vân Đóa, "Người tặng cháu chuỗi vòng này, trong tên sẽ không có chữ 'Mộc' chứ?"
Vân Đóa ngạc nhiên, "Sao dì lại biết ạ?"
"Không phải là dì biết, nhưng mà như thế này là phạm vào điều kiêng kỵ, cháu xem này, " Dì Lộ vừa bấm đốt ngón tay vừa nói, "Bạch kim có thuộc tính Kim, đá quý lại có thuộc tính Thổ, Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ, Mộc bị kẹp ở giữa Kim và Thổ, cảnh ngộ vô cùng khó khăn. Người mang mệnh Mộc không nên mua chuỗi vòng này, lại càng không nên đeo và biếu tặng. Trừ phi trong tên của hắn ngoại trừ Mộc còn có Thủy, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, như vậy mới không có vấn đề gì cả."
Vân Đóa nghe nói như vậy mà sửng sốt, "Trong tên của anh ấy không có chữ 'Thủy', vậy phải làm sao bây giờ ạ? Hình như trong tên của cháu cũng có chữ 'Mộc'?"
Bà Lộ khoát tay, "Không sao đâu, 'Vân' vốn dĩ là do giọt nước mưa ngưng tụ mà kết thành, là thuộc tính Thủy, cháu có thể đeo nó. Nhưng mà đây lại là thứ mà do người bạn có thuộc tính Mộc của cháu tặng, tốt nhất cháu đừng đeo nó khi tiếp xúc với cậu ta, nếu không chỉ sợ là sẽ không có lợi đối với hai cháu. Đương nhiên, những điều này chỉ là do dì tùy tiện phân tích thôi, nếu bát tự của cậu bạn kia vô cùng mạnh thì cũng không sao cả. Cháu tin hay không thì tùy."
Kỳ thật, Vân Đóa cũng không tin tưởng mấy thứ ngũ hành bát quái này lắm, nhưng mà bất cứ ai gặp phải trường hợp này cũng sẽ nghĩ đến hai chữ "Ngộ nhỡ", ngộ nhỡ nó là sự thật thì sao? Cô vội vàng tháo chuỗi vòng xuống, "Vậy về sau cháu sẽ không đeo nó nữa."
Ba Đường lặng lẽ duỗi ngón tay cái với bà Lộ: Bà cũng thật biết nói dối!
Sau đó, Vân Đóa và hai vợ chồng Đường thị cùng nhau xem TV. Vài ngày trước, tin tức trên TV suýt bị Đường Nhất Bạch càn quét, mấy hôm nay mới đỡ hơn một chút. Nhưng mà, tin tức giảm bớt không có nghĩa là độ hot giảm bớt. Sự tò mò của mọi người với Đường Nhất Bạch vẫn có xu hướng tăng lên, chỉ có điều, tin tức hiện giờ đã không có thêm thông tin gì mới mẻ nữa. Mấy ngày nay, những tin tức và bài báo của Vân Đóa về Đường Nhất Bạch bị các tạp chí lớn trích dẫn và biến đổi thành muôn hình muôn vẻ, khiến cô cũng có chút phát hỏa với truyền thông. Lưu chủ nhiệm lại còn gọi điện thoại cho Vân Đóa, chẳng biết xấu hổ yêu cầu Vân Đóa phỏng vấn Đường Nhất Bạch thêm một lần nữa. Vân Đóa cảm thấy ý tưởng đó của Lưu chủ nhiệm thật là viển vông, cứ cho là Đường Nhất Bạch sẽ đồng ý, thì Đội tuyển quốc gia cũng sẽ không bao giờ đồng ý. Hiện tại Đường Nhất Bạch hot như vậy, tất nhiên là muốn đi trên con đường lớn hơn, nên chắc chắn sẽ đồng ý để cho đài CCTV phỏng vấn trước tiên.
Lúc này, ba Đường chuyển sang kênh CCTV, ông nói với Vân Đóa, "Sắp đến giờ phỏng vấn Đậu Đậu rồi."
"Vâng." Chuyện này vốn dĩ cũng không nằm ngoài dự đoán của Vân Đóa, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi kích động, bèn thu lại tâm tình ngồi xem TV.
Bà Lộ hỏi Vân Đóa, "Cháu có biết vì sao mà nó lại trở nên hot như vậy không? Đạt giải Quán quân trong kỳ Á Vận Hội cũng không phải là quá mức tài giỏi, nhiều người cũng có khả năng đạt được như vậy."
Bởi vì anh rất đẹp trai, hiện nay người có bệnh nhan khống* càng ngày càng nhiều, ai có dung nhan đẹp mắt thì người ấy là chính nghĩa mà thôi. Hơn nữa, anh cũng có thực lực, đừng nói Trung Quốc, ngay cả người Nhật Bản và Hàn Quốc cũng đều coi anh là niềm hi vọng của bơi tự do cự ly ngắn toàn châu Á, nếu anh mà không hot thì thật là vô lý.
(* - Nhan khống là yêu người có nhan sắc đẹp.)
Vân Đóa dùng câu nói của Trần Tư Kỳ để trả lời: "Anh ấy là vận động viên đẹp trai nhất trong lịch sử."
Bà Lộ truy hỏi, "Cháu cũng cảm thấy nó đẹp trai?"
Vân Đóa nghĩ là mình đã hiểu ý tứ của bà Lộ, cô cúi đầu, vành tai hơi nóng lên, nhỏ giọng đáp, "Vâng ạ"
Đang nói chuyện thì phỏng vấn bắt đầu. Trong TV, người dẫn chương trình giới thiệu về Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch nhìn vào ống kính, mỉm cười chào hỏi mọi người. Vân Đóa nhìn anh đang cười tươi rói, cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Dường như anh bẩm sinh đã có khí chất ung dung bình tĩnh, bất luận gặp phải chuyện gì cũng sẽ không kích động. Cho dù có đối mặt với một tên tội phạm giết người biến thái, anh cũng có thể bình tĩnh đánh giá tình thế để vạch ra kế hoạch, càng không nói đến đây chỉ là một cuộc phỏng vấn nho nhỏ của đài truyền hình. Đối mặt với những câu hỏi của người dẫn chương trình, Đường Nhất Bạch luôn trả lời trực tiếp, không nói nhiều hơn một chữ, cũng sẽ không tích chữ như vàng, rất rõ ràng và logic, đôi khi còn thể hiện sự hài hước của mình. Vân Đóa cảm thấy, sau cuộc phỏng vấn này, chắc chắn sẽ có không ít người qua đường sẽ trở thành fan của anh.
Thật tốt. Cô chống cằm, vẻ mặt háo sắc.
Lúc này, người dẫn chương trình hỏi đến một vấn đề mà rất nhiều fan cảm thấy vô cùng hứng thú: "Trước đây, chúng tôi có đọc một bài phỏng vấn trên báo, nghe nói anh lựa chọn bơi lội là bởi vì đã từng cứu một người? Khi đó hẳn là anh vẫn còn nhỏ tuổi đúng không? Vận động viên chuyên nghiệp đều phải bắt đầu từ khi còn nhỏ."
Đường Nhất Bạch gật gật đầu, "Đúng vậy, lúc đó tôi mới bảy tuổi."
Trên gương mặt người dẫn chương trình khó nén nổi sự kinh ngạc, "Bảy tuổi ư? Mới bảy tuổi mà anh đã có thể cứu người rồi sao? Thật đúng là 'Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên'*."
(* - Từ xưa đến nay thế hệ thanh thiếu niên sinh ra nhiều anh hùng, tre già măng mọc, sóng sau dồn sóng trước.)
Đường Nhất Bạch cười có chút xấu hổ, "Đâu có, chỉ là đúng lúc thôi, lúc ấy người bị chìm cũng chỉ là một đứa trẻ, nếu không, dựa vào sức lực khi đó của tôi, thì không thể nào cứu được một người trưởng thành."
Xem đến đây, Vân Đóa có cảm giác kỳ quái. Những việc mà cô và Đường Nhất Bạch đã từng trải qua... có chút tương tự. Trước kia cô đã từng bị rơi xuống nước, còn anh, trước đây đã từng cứu người... Đợi một chút?!
Bỗng nhiên, Vân Đóa nhớ tới ân nhân cứu mạng kia của mình, cũng là một đứa trẻ, lại còn là một bé trai xinh xắn, rất giống với Đường Nhất Bạch cũng đã từng cứu người... Chuyện này, chuyện này, sẽ không phải là trùng hợp đi?
Đúng lúc này, người dẫn chương trình của Đài truyền hình nói với Đường Nhất Bạch: "Anh có thể nói rõ hơn chuyện đó đã diễn ra như thế nào không?"
"Được. Khi đó tôi bảy tuổi, đi tới núi Tê Hà chơi cùng với ông nội. Lúc ông nội đang chơi cờ cùng người đi đường, tôi chạy đến bên hồ thì thấy có một bé gái bị chìm dưới nước. Khi ấy tôi đã học xong bơi lội, cũng đã học cách cứu người bị rơi xuống nước, nên không nghĩ gì nhiều, lập tức nhảy xuống cứu người. Kỳ thực, sức lực của một đứa bé cũng không lớn, cho nên lúc ấy tôi cũng thiếu cân nhắc, may mà bé gái kia có vẻ gầy yếu." Đường Nhất Bạch nói tới đây, cười cười, "Các bạn nhỏ đừng học theo anh nhé, nếu các em gặp phải chuyện này, nhất định phải đi tìm người lớn ở quanh đó để xin giúp đỡ nhé."
Xem tới đây, ba Đường gật đầu, mãn nguyện đến mức đỏ bừng mặt, "Con của tôi từ nhỏ đã là hảo hán! Vân Đóa, cháu nói xem có đúng hay không? ... Vân Đóa?"
Vân Đóa đang bị khiếp sợ không nói nên lời. Bảy tuổi, núi Tê Hà, hồ nước... Thời gian và địa điểm hoàn toàn khớp nhau, vậy thì không cần phải giải thích thêm gì nữa, nhất định là anh! Là Đường Nhất Bạch đã cứu cô!
Trời ạ, đây là duyên phận gì vậy!
Dường như cô đã chạm tới sợi tơ vận mệnh, mà đầu bên kia của sợi tơ đã buộc chặt vào ngón tay của Đường Nhất Bạch. Hóa ra có một số việc, đã được định trước như thế.
Trong giây lát, cô bị mất đi khả năng suy nghĩ và ngôn ngữ. Giờ phút này, bất kỳ lối suy nghĩ nào, bất kỳ ngôn ngữ gì cũng không thể diễn tả nổi nội tâm đang như sóng to gió lớn của cô. Cô cầm túi lên, đứng dậy, lao ra ngoài như một cơn gió.
Để lại ba Đường và bà Lộ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái.
Vân Đóa chạy băng băng ở bên ngoài một hồi lâu, bị gió thu lạnh lẽo thổi qua, mới cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Cô cố gắng kiềm chế nỗi kích động trong lòng, gọi điện thoại cho Đường Nhất Bạch.
Không có ai nghe, không có ai nghe, không có ai nghe...
Bất đắc dĩ, cô đành phải gọi điện thoại cho Kỳ Duệ Phong.
Vẫn không ai nhấc máy.
Vân Đóa biết, bọn họ đang huấn luyện. Cô biết mình không nên quấy rầy anh, nhưng không thể khống chế nổi, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại một cách điên cuồng, cô nhất định phải gặp được anh một lần, nhất định phải gặp!
Vì thế, cô lại gọi điện cho huấn luyện viên Ngũ Dũng.
Ngũ Dũng đang nhìn Đường Nhất Bạch đang tập luyện trên bờ, nghe tiếng chuông di động vang lên, ông tiếp điện thoại, "A lô, Vân Đóa à?"
Đường Nhất Bạch vốn đang nghiêm túc cầm quả bóng y học luyện tập đã dừng lại động tác ngay lập tức, vểnh tai lên.
Ngũ Dũng liếc nhìn Đường Nhất Bạch một cái.
Ông gọi điện thoại rất nhanh, chỉ nói qua loa hai câu. Sau khi cúp điện thoại, Đường Nhất Bạch sáp lại gần hỏi, "Ngũ tổng quản, Vân Đóa tìm em sao?"
Ngũ Dũng trợn trừng mắt, tên nhóc chết tiệt này quá tự kỷ rồi, sao cứ nhất định là phải tìm cậu chứ? Không thể tìm huấn luyện viên trao đổi công việc hay sao?
Được rồi, quả thật là tìm cậu ta...
Ngũ Dũng nói, "Vân Đóa có việc gấp cần gặp cậu."
"Đúng lúc em cũng muốn gặp cô ấy, cô ấy ở đâu ạ?" Đường Nhất Bạch nói xong, quăng quả bóng đi.
"Cậu luyện tập tiếp cho tôi! Cô ấy bắt xe tới đây, một lúc nữa mới đến nơi. Cậu đang làm cái gì thì cứ tiếp tục làm đi."
Đường Nhất Bạch "A..." một tiếng, có chút thất vọng. Phải một lát nữa mới được gặp cô ấy... Nhưng không sao, cô ấy vừa mới về đến nơi đã vội vàng muốn tới gặp mình, có thể thấy được cô ấy cũng rất nhớ mình. Đường Nhất Bạch nghĩ như vậy lại cảm thấy cao hứng.
Thật là, yêu đương cũng giống như bị bệnh thần kinh vậy, hỉ nộ vô thường.
Đường Nhất Bạch tiếp tục luyện tập mà cảm thấy thời gian như bị kéo dài ra. Anh đợi thật lâu, đợi đến mức cánh cũng sắp dài ra, mới thấy di động của Ngũ tổng quản vang lên lần thứ hai.
Ngũ Dũng cúp điện thoại, ném cho Đường Nhất Bạch cái áo, "Đi đi, cô ấy ở bên ngoài cổng."
"Cám ơn Ngũ tổng quản!" Đường Nhất Bạch chạy đi còn nhanh hơn thỏ.
Vân Đóa nán lại trên xe taxi hơn mười phút, hiện giờ cảm xúc đã bình ổn, cô lại đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, lo lắng mình xúc động như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc luyện tập của Đường Nhất Bạch. Cô lại đứng trước cổng trụ sở huấn luyện lưỡng lự thêm vài phút, thì nhìn thấy bóng dáng thon dài cao ngất của Đường Nhất Bạch chạy tới.
"Vân Đóa." Anh đi tới trước mặt cô, gọi tên cô.
Vân Đóa vừa thấy anh, lại trở nên kích động. Cô nhìn thẳng vào anh, nói, "Ngày 19 tháng 10."
"Gì cơ?" Đường Nhất Bạch có chút nghi hoặc.
"Năm anh bảy tuổi, ngày cứu người đó, có phải ngày 19 tháng 10 hay không?"
Đường Nhất Bạch nghĩ một chút, rồi lắc lắc đầu, "Chuyện này anh không nhớ rõ, nhưng đúng là vào tháng 10. Vân Đóa, em hỏi cái này làm gì vậy?"
Vân Đóa cố chấp nhìn anh, "Lúc anh cứu người, trên bờ vẫn còn đứa bé đang khóc, về sau anh lại không thể kéo đứa bé bị rơi xuống nước lên bờ, nên đã bảo đứa bé kia đi tìm người lớn. Cuối cùng, hai người đã được hai người lớn kéo lên bờ, có đúng hay không?"
Đường Nhất Bạch có chút kinh ngạc, "Những chi tiết này, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói ra, tại sao em lại biết?"
"Vì sao em biết ư? Em chính là đứa bé đã được anh cứu kia!"
Đường Nhất Bạch hoảng sợ nhìn cô, muốn từ vẻ mặt của cô có thể nhìn ra là cô đang nói đùa. Nhưng mà không có, cô đang rất xúc động, đôi mắt hồng hồng, giọng nói bởi vì quá mức kích động mà có vẻ hơi chói tai, âm điệu cũng đã bị thay đổi.
Anh đỡ bờ vai cô, "Em, em..." Thật sự là quá mức kinh ngạc mà. Anh cũng không nói nên lời.
Vân Đóa xoa xoa khóe mắt, "Đường Nhất Bạch, anh là ân nhân cứu mạng của em."
Hai mắt Đường Nhất Bạch sáng quắc nhìn cô. Thì ra, bọn họ đã gặp nhau sớm như vậy sao? Duyên phận quả là điều tuyệt diệu không thể tả, từ rất lâu đã để cho hai sinh mệnh khác biệt xuất hiện cùng một lúc. Vận mệnh giống như một vòng xoáy, cuốn hai người họ lại một chỗ. Bọn họ trời sinh nhất định là phải ở cùng một chỗ. Cho dù bỏ lỡ, cũng vẫn sẽ gặp lại nhau. Sau khi gặp được nhau, thì không điều gì có thể ngăn trở được họ, cũng không thể chia lìa, và không ai còn có thể lọt vào mắt họ được nữa.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy tim mình đập mạnh một cái, cánh tay đặt trên vai cô hơi hơi dùng sức, kéo cô lại gần mình.
Hai người dựa sát vào nhau hơn, trán Vân Đóa suýt nữa đã đụng vào cằm anh.
Vân Đóa nói, "Đường Nhất Bạch, nhiều năm như vậy, em và gia đình em vẫn luôn đi tìm anh. Em muốn cám ơn anh, cám ơn anh đã cứu em."
Đường Nhất Bạch hơi cúi đầu, bờ môi của anh gần như áp lên những sợi tóc trên trán cô. Anh nhẹ nhàng hít hà mùi hương của dầu gội còn vương lại trên mái tóc cô, là hương chanh thơm mát. Thần trí của anh có chút hoảng hốt, nghe thấy cô gọi, anh chỉ nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Em là của anh, chúng ta nhất định sẽ ở cùng một chỗ, không ai có thể chia lìa chúng ta được. Anh nghĩ như vậy, chợt cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, từng chút từng chút nhu tình quấn quanh, tất cả đều hóa thành nước, khiến trái tim anh được bao phủ bởi sự ấm áp và mềm mại.
Vân Đóa nói tiếp, "Em không biết phải cảm tạ anh như thế nào, đây là ơn cứu mạng, không biết phải báo đáp anh như thế nào. Đường Nhất Bạch..."
Đường Nhất Bạch lại đột nhiên cắt ngang lời cô, "Ơn cứu mạng, là phải báo đáp đó."
"Dạ?" Vân Đóa ngửa đầu nhìn anh. Khoảng cách giữa hai người gần như thế, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả vào gương mặt cô. Vì thế, cô đỏ mặt, có chút tâm viên ý mã, "Em... không biết phải báo đáp như thế nào..."
"Đơn giản, " Anh híp mắt nhìn cô, "Em hôn anh một cái."
Vân Đóa há miệng thở dốc, vạn lần không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy.
"Như thế nào, ngay cả như vậy cũng làm được ư? Nhưng mà, anh đã cứu em đó." Anh nói với vẻ bức ép, nhưng đáy mắt lại hiện lên nụ cười thản nhiên.
Mặt Vân Đóa đã hoàn toàn bị thiêu đốt. Nhưng mà anh là ân nhân cứu mạng của cô, cho nên anh đưa ra yêu cầu như vậy cũng không quá đáng chút nào. Vì thế, cô khẽ cắn môi, nhón chân lên, nhắm mắt lại, tới gần anh.
Đường Nhất Bạch cúi đầu nhìn khuôn mặt đã hồng như cánh hoa đào của cô đang nhẹ nhàng áp sát tới, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, chỉ ngửi mùi thơm thoang thoảng đặc trưng trên cơ thể cô rồi chờ dung nhan của cô đến gần. Đôi môi mềm mại của cô cứ như vậy mà nhẹ nhàng dán lên gương mặt anh.
Xúc cảm kia thật nhẹ, thật mềm, lại có chút đầy đặn, có chút ngứa, ngứa đến tận tâm can. Không đủ, anh muốn nhiều hơn nữa, nhưng mà cô vừa chạm vào đã lập tức rời đi, rồi nhanh chóng lùi lại, cúi đầu không dám nhìn anh.
Đường Nhất Bạch nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, bắt cô đối diện với anh. Hai mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, anh nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi, hạ thấp giọng nói với cô, "Anh quên không nói với em, hôn mặt thì không tính."
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88 - Hết
- Chương 89 - Ngoại truyện 1
- Chương 90 - Ngoại truyện 2