Chương 55
Hôm sau là ngày cuối tuần. Cố Anh Kiệt ngồi không yên, anh muốn thử vận may, vì vậy cầm hoa và quà đến Tần gia.
Vẫn là bà Tần mỉm cười tiếp đãi anh. Bà nói Tần Văn Dịch sáng sớm đã đi đánh bóng, Tần Vũ Phi hình như còn chưa dậy. Cố Anh Kiệt nhìn đồng hồ, có chút xấu hổ, gần mười giờ rồi, bà chằn nhà anh thích nằm ỳ trên giường, dường như anh đến hơi sớm.
Cũng may bà Tần rất khách khí, hỏi Cố Anh Kiệt đã ăn sáng chưa, mời Cố Anh Kiệt uống chút trà ăn chút điểm tâm, sau đó lại nói để bà đi lên gọi Tần Vũ Phi.
Cố Anh Kiệt thả lỏng, trong lòng rất biết ơn. Bà Tần đi gọi, nhất định Tần Vũ Phi không thể không đồng ý xuống đây.
Kết quả chứng minh Tần Vũ Phi thật sự rất không biết xấu hổ, hơn nữa bà Tần còn nói thêm: "Nó nói nó không muốn gặp con."
Trong lòng Cố Anh Kiệt lập tức trầm xuống, chẳng qua thời gian một tuần có lẽ cũng đủ để anh thích ứng với tình huống như vậy rồi, cảm giác không giống lần trước đến nhà cô tìm cô lúc say rượu như vậy. Cho nên anh miễn cưỡng còn có thể cười nhẹ, nho nhã lễ phép nói: "Cám ơn bác nhiều ạ, lần khác con đến được rồi."
Cố Anh Kiệt để quà lại rồi rời đi.
Bà Tần nhìn anh rời khỏi, lên tầng. Gõ cửa phòng con gái: "Nó đi rồi."
Tần Vũ Phi mở cửa, mặc đồ ngủ, thẫn thờ: "Vâng."
Bà Tần bước vào phòng, ngồi trên ghế salon với con gái, hỏi cô: "Trước giờ mẹ đều không hỏi con, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Cố Anh Kiệt chưa nói sao?"
"Nó nói là lỗi của nó." Bà Tần nhìn con gái, "Nó làm gì? Ngoại tình sao?"
"Không có." Tần Vũ Phi rất buồn bực, vì sao ai cũng hỏi việc ngoại tình...
"Có quan hệ mập mờ với những người phụ nữ khác, tìm cảm giác lạ sao?"
Tần Vũ Phi thật sự chán nản, sao lại hỏi chung một vấn đề với Doãn Đình. "Không tính là ngoại tình gì đó. Nhưng bạn gái cũ của anh ta cứ tìm anh ta, nói muốn quay lại với anh ấy."
"Vậy thái độ của nó như thế nào?" Bà Tần ôn hòa hỏi.
"Trước kia bị con bắt được một lần, anh ta nói anh từ chối, cũng nói cho cô ta biết anh có bạn gái rồi. Sau này bạn gái cũ của anh ta lại nói mình bị người khác ức hiếp, tìm Cố Anh Kiệt giúp đỡ, Cố Anh Kiệt nói chuyện điện thoại với cô ta rất lâu, con gọi đều không được. Thứ bảy con gặp mẹ anh ta ở cửa hàng, lần đầu gặp người lớn, con cũng rất căng thẳng, con còn muốn nấu cơm, định thể hiện một chút, rất cần anh ta ủng hộ con. Nhưng anh ta vì chuyện của bạn gái cũ, đã về trễ không tính, trở về cũng trốn trong phòng ngủ nói chuyện điện thoại. Con đã trải qua một ngày rất tệ." Tần Vũ Phi nói xong lại khó chịu: "Trước mặt mẹ anh ta, con rất mất mặt."
"Cho nên con cảm thấy, cậu ấy vì chuyện của bạn gái trước mà thờ ơ với con, phải không?"
Tần Vũ Phi gật gật đầu: "Mẹ, tính tình của Cố Anh Kiệt là như vậy. Con cảm thấy có chút hối hận, không nên đồng ý với anh ta. Trước khi yêu nhau con đã biết, anh ta là người như vậy, quá đa tình. Đối với phụ nữ đều rất lịch sự, dễ nói chuyện, ở trong mắt người khác là một người tốt, yêu đương hết người này tới người khác. Thật ra con biết rõ bọn con không hợp."
"Biết rõ không hợp, sao còn ở bên cạnh nó?"
Tần Vũ Phi im lặng hồi lâu: "Là vì con rất thích anh ấy."
Bà Tần cười cười, sờ sờ đầu con gái: "Vậy bây giờ thì sao? Không thích sao?"
"Nhưng anh ta dây dưa không rõ với người phụ nữ khác, con không chịu được."
"Thái độ của nó như thế nào?"
"Anh ấy đã nhận lỗi. Nói sau này anh ấy sẽ không như vậy nữa. Nhưng con không thể tin được."
"Ừ." Mẹ cô gật đầu trả lời.
Tần Vũ Phi ôm cánh tay mẹ cô, gối đầu lên vai bà làm nũng: "Mẹ, con đã nghĩ rồi, tính tình anh ta như vậy, cho dù lần này không có Abby, sau này cũng sẽ có người khác. Phụ nữ lấy lòng anh ấy, vờ nũng nịu nhờ anh ấy giúp đỡ, mà anh ta rất dễ mềm lòng. Cố Anh Kiệt đối với con rất tốt. Nhưng đối với người khác cũng không kém. Không phải con hy vọng anh trở thành loại người thô lỗ, nhưng anh ta đối với người nào cũng tốt, con cảm thấy rất lo lắng, con sẽ tức giận. Sau đó bọn con sẽ cãi nhau. Trước kia con do dự rất lâu mới chấp nhận yêu đương với anh ta, chính là lo ngại điều này. Tính tình anh ta như vậy, tính tình con như vậy. Mẹ, con rất nhỏ nhen, bụng dạ vô cùng hẹp hòi. Trước kia con không nói, tên bạn trai cũ ở Mỹ kia, con luôn nói muốn dẫn về cho mẹ xem là như vậy. Anh ta, anh... anh ta đã lừa dối con. Con rất khó chịu, con không dám nói cho mẹ biết, khi đó con lại yêu như vậy."
Bà Tần ôm chặt con gái, thật ra sau này con gái chia tay, bà cũng đoán được. Bà có thể cảm nhận được con mình thật sự rất yêu người kia, mỗi lần cô gọi về nhà đều nhắc tên người con trai đó, cô nói lúc về nước sẽ dẫn anh về nhà, cô nói gia thế của anh quá bình thường, nhờ mẹ nói giúp với cha, làm tốt công tác với ông, không nên ghét bỏ người ta. Cô nói người con trai đó rất cố gắng, chỉ cần cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ có biểu hiện tốt khi làm việc. Cô hy vọng cha mình có thể cho người con trai đó cơ hội.
Bà làm mẹ hết lần này đến lần khác nghe con gái nói như vậy, đương nhiên hiểu rõ điều này có bao nhiêu tình cảm. Sau đó Tần Vũ Phi đã có kế hoạch cho tương lai. Cô muốn hoàn thành xong giấy tờ về nước với anh, sắp xếp công việc cho anh, trải tốt tiền đồ. Tương lai cô muốn cùng anh một chỗ.
Sau đó đột nhiên có một ngày, cô nói bọn họ chia tay rồi, tình cảm bất hòa. Lúc đó bà Tần không nói gì, cũng không hỏi, nhưng thật ra trong lòng đã rõ tất cả. Bà cho rằng sau này con gái cũng sẽ không nhắc lại chuyện này, không nghĩ đến hôm nay lại nói ra rõ ràng.
"Anh, anh ta và Vi lên giường, bọn họ ở cùng nhau một thời gian rồi, nhưng là con cứ mơ mơ màng màng không biết gì cả." Tần Vũ Phi dứt khoát nói tất cả.
Bà Tần sờ sờ đầu con gái: "Cho nên con cảm thấy Cố Anh Kiệt cũng có thể như vậy? Sẽ ngoại tình?"
Tần Vũ Phi lắc đầu, nghĩ nghĩ lại nói: "Con, con không dám khẳng định."
Bà Tần hỏi cô: "Nó đối với cô gái khác là dịu dàng, hay là mập mờ? Điều này con có thể phán đoán chứ? Dịu dàng và mập mờ là hai việc khác nhau, nói cười qua lại cũng là hai việc khác nhau."
Tần Vũ Phi nhăn mặt, suy nghĩ cả buổi: "Không có cách nào để biết được cả." Vừa gặp phải loại chuyện này đã tức muốn chết, lấy đâu ra khả năng để phán đoán.
Bà Tần nói: "Vậy con làm sao có thể yêu cầu một người đàn ông có năng lực xã giao bình thường không tiếp xúc với phụ nữ, làm sao có thể ngăn cản người phụ nữ khác có cảm tình với nó đến lấy lòng nó?"
Tần Vũ Phi ngẩn người, ngước mắt lên nhìn mẹ mình.
Bà Tần mỉm cười với cô: "Ngay cả bản thân mình con cũng không làm chủ được, không phải sao?"
"Mẹ!" Tần Vũ Phi không vui, đây là mẹ ruột mình sao? Tại sao lại nói giúp người khác.
Bà Tần mặc kệ cô kháng nghị, nói tiếp: "Hôm nay cho dù không phải Cố Anh Kiệt, cũng sẽ là người con trai khác. Bạn trai của con, chắc chắn điều kiện không tệ, sức hấp dẫn nhất định là có, mẹ tin tưởng ánh mắt của con, con sẽ không thích một người mà người gặp người ngại, vừa xấu lại không có tố chất. Con nghĩ lại xem, điều kiện không tệ, có sức hấp dẫn, làm sao lại không có phụ nữ yêu thích. Đàn ông bình thường cũng không có khả năng nhìn thấy phụ nữ cười với mình lại bảo cô mau cút đi, có phụ nữ bày tỏ với mình lại bảo người ta đi chết, có phải không? Vậy nhất định là nhân cách của nó có chỗ thiếu hụt, tâm lý có vấn đề."
Tần Vũ Phi bĩu môi: "Vậy cũng quá tốt cho anh ta rồi rồi."
"Cho nên lịch sự từ chối là hợp lý, ngay cả con, nếu có nam sinh lịch sự bày tỏ với con, con không thích anh, nhưng người kia lại không làm việc gì sai trái, cũng không phải là người xấu, con cũng không thể quá đáng khiển trách đối phương, phải không? Đây là có giáo dục, con cũng có thể nói nhẹ nhàng. Nhưng nếu như không từ chối rõ ràng, trái lại không dứt khoát, lại gợi lên hứng thú của đối phương, cái này gọi là mập mờ. Hoặc là mặc dù cự tuyệt, nhưng ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể có ý trêu trọc, lời nói đầy bóng gió thì cũng là mập mờ. Nói đùa cũng giống vậy. Nghe được chuyện buồn cười, người bình thường đều cười, nhưng trong quan hệ nam nữ bình thường vừa nói, không bao gồm trêu chọc và ám chỉ. Con xem, thật ra rất dễ phân biệt không phải sao?"
Tần Vũ Phi không nói gì, cô không có cách nào phản bác, nhưng cô vẫn rất khó chịu. Đó là cô lòng dạ hẹp hòi, cực kỳ nhạy cảm với những việc như vậy, hoàn toàn không có cách nào để tha thứ được một chút nào.
"Vũ Phi, không phải mẹ nói giúp Cố Anh Kiệt. Con muốn chia tay với nó, mẹ cũng sẽ không có ý kiến. Loại chuyện tình cảm này, giống như người ta uống nước, nóng lạnh tự biết. Nhưng mẹ cảm thấy bây giờ là lúc có thể nói với con chuyện tình cảm và hôn nhân rồi. Con nên hiểu rõ, lý do con và Cố Anh Kiệt chia tay là gì, vì lý do này, người đàn ông tiếp theo có phải là không tồn tại không? Mặc dù có câu nói tương lai sẽ tốt hơn, nhưng quỷ mới biết được có tốt hay không. Con cần phải nhận định chính là hiện tại có tốt hay không."
Tần Vũ Phi chớp mắt, nghĩ đến Cố Anh Kiệt. Cô thật sự rất thích anh, cảm thấy anh rất tốt. Chỉ trừ việc anh đối với mọi người đều rất tốt. Cô thật sự cảm thấy những người phụ nữ tỏ tình với anh, anh không ngại từ chối thẳng, quan tâm cái quái gì là giáo dục và lịch sự.
Bà Tần nhìn bộ dạng không phục của Tần Vũ Phi, nở nụ cười: "Con gái, trên đời này không có ai toàn diện cả đâu, nam nữ đều như như nhau. Cũng không có việc gì hoàn toàn chỉ có vui vẻ, thời gian trưởng thành đều giống nhau. Con nhìn cha con xem, đừng nói lúc ông ấy còn trẻ, ngay lúc này ông ấy đã ở tuổi này rồi, được chăm sóc tốt, không có bụng bự, cả người đều sạch sẽ, khí chất nho nhã, sự nghiệp lại thành công như vậy, các cô gái nhỏ đi theo biết bao nhiêu. Chỉ là con không thấy, nhưng mẹ lại biết. Gọi điện thoại cho ông ấy hỏi chuyện, lúc ông ấy đi công tác gửi tin nhắn cho mẹ, nói mẹ có thể cho phép người lạ đến khách sạn của ông ấy thảo luận công việc không? Ông ấy có đưa di động cho mẹ xem."
"Tại sao đưa mẹ xem!" Tần Vũ Phi cau mày không vui, cha như vậy thật khiến người ta buồn nôn.
Bà Tần cười: "Ông ấy chỉ muốn thể hiện mình có sức lôi cuốn thôi. Ông ấy cũng không đi quá giới hạn, không có lỗi với mẹ. Ông ấy từ chối những người kia."
Tần Vũ Phi cắn môi, rất muốn nói mẹ làm sao biết, mẹ cũng không nhìn thấy. Nhưng lời nói đến bên miệng lại nghĩ đến đây là cha mẹ cô, cô nói vậy giống như xúi bẩy mối quan hệ của họ là như thế. Nhưng bà Tần lại biết rõ con gái muốn nói gì, bà nói: "Đây chính là trọng điểm mẹ muốn nói với con. Vũ Phi, phụ nữ phải có trí tuệ, loại trí tuệ này không chỉ dựa vào đầu óc, mà còn cần có tâm. Dùng đầu óc để phán xét, dùng tâm để cảm thông. Con biết cha của con rất muốn có con trai, trước đây mẹ sinh con xong không thể không thể sinh được nữa, cha con rất thất vọng. Bây giờ con không biết, thực ra khi đó cuộc hôn nhân của cha mẹ đã có nguy cơ rạn nứt rất lớn."
Tần Vũ Phi lẳng lặng nghe.
"Mẹ nói này, ngay lúc này ông ấy cũng không lo không có người yêu thương nhung nhớ, huống chi lúc đó. Ông ấy chưa từng vượt quá giới hạn, nhưng lúc đó quan hệ mờ ám đó không chỉ có một người. Nếu như khi đó mẹ xử lý không tốt, hiện giờ mẹ và con cũng không biết sẽ như thế nào, ông ấy cũng không biết sẽ như thế nào. Tóm lại là không phải như bây giờ. Khi đó mẹ nghĩ rằng, sau này có thể ông ấy sẽ ghét mẹ và con gái cả đời, cho dù hai năm qua ông ấy đã an phận, nhưng mà sau này khó tránh khỏi sẽ đi tìm người phụ nữ khác sinh con trai." Bà Tần cười cười: "Bây giờ đã qua hơn hai mươi năm, sự thật chứng minh ông ấy không có. Ông ấy cũng rất tốt với con, không phải sao?"
"Mẹ làm cách nào?"
Bà Tần sờ sờ đầu con gái: "Phương pháp và đối sách này, đối phó với những người không giống nhau đương nhiên là phương pháp khác nhau. Cha của con, hiếu thắng, là một người có nguyên tắc. Khi đó mẹ giả vờ đủ loại rộng lượng, đáng thương, dáng vẻ đều tại mẹ vô dụng không sinh được con trai, nhưng mẹ lại rất yếu đuối lại lặng lẽ thể hiện sự hiểu biết cho ông ấy xem, lý do sinh con trai con gái là do đàn ông. Sau đó mẹ giả vờ mô tả cuộc sống không có ông ấy, mẹ và con gái sống thế nào, không thể kéo chân ông ấy, ông ấy là một doanh nhân thành công, không có con trai làm sao được? Đương nhiên, mẹ cũng công khai hoặc ngấm ngầm để bố con thử tưởng tượng vợ và con cái bỗng chốc bị vứt bỏ sẽ thảm đến cỡ nào, chẳng những cuộc sống khốn khổ, còn bị tất cả mọi người xung quanh cười nhạo mỉa mai. Khi đó tâm trí ông ấy sẽ bị kích thích, căm ghét nhất đàn ông thay lòng đổi dạ ném vợ bỏ con."
Tần Vũ Phi ngẫm nghĩ, hóa ra là thế. Mấy năm trước trong công ty có một bà vợ lớn chạy đến công ty mắng chửi chồng mình có tình nhân ruồng bỏ gia đình, cha cô giận dữ đuổi việc người đó. Chẳng lẽ tất cả đều dựa vào sự giáo dục của mẹ cô năm đó sao?
Bà Tần nói tiếp: "Không chỉ yêu cầu trong lòng cậu ấy thương con, con còn phải cho cậu ấy biết, bị những hồ ly tinh cái bên ngoài dụ dỗ đi rồi thì cậu ấy sẽ rất thê thảm. Những chuyện này, không phải vài ba câu là có thể giải thích rõ ràng, nhưng đôi khi phụ nữ thật sự không ngại thể hiện thái độ mềm mỏng một chút, yếu đuối không có nghĩa là con cần cậu ấy, khi thông cảm cho khuyết điểm và tật xấu của nó, cũng cần cho nó biết điểm mấu chốt. Điểm mấu chốt của mẹ rất đơn giản, bất kỳ điều gì vượt quá giới hạn nào, mẹ cũng không thể chấp nhận. Cha của con biết rõ. Cha mẹ thiếu chút nữa đã xa nhau, ông ấy sợ hãi, sau đó cha mẹ vẫn rất tốt, cho tới bây giờ. Đương nhiên cãi nhau là có, chiến tranh lạnh là có, xung đột là có. Nhưng con nói xem, tại sao mẹ tin cha con không dám vượt quá giới hạn, sự tin tưởng này là ba mươi năm mẹ quản lý mà có. Quản lý gia đình không dễ như quản lý một công ty. Phán đoán, nhẫn nại, thời cơ, đối sách, nhượng bộ, khen thưởng, nghiêm phạt, phải có những thứ này, mới vận hành tốt được."
Tần Vũ Phi cau mày: "Nhưng như thế này có ý nghĩa gì đâu, thế này quá mệt mỏi, sống như vậy, quá nhàm chán."
Nhưng bà Tần lại cười: "Làm sao lại mệt mỏi chứ. Nói ra con cảm thấy có rất nhiều chuyện lớn, thật ra mỗi ngày mỗi người đều trôi qua như vậy. Con cũng vậy. Con nói mỗi ngày con không cần phán đoán mọi chuyện, mỗi ngày con không cần nhẫn nhịn. Con lái xe trên đường, kẹt xe, con chịu. Khách hàng của con khó khăn, con chịu, không muốn đối phó, cho dù không hợp tác nữa, cũng phải nghĩ cách nói từ chối như thế nào không phải sao? Ngay cả một bữa ăn, con đói rồi nhưng đồ ăn không thể ngay lập tức cho vào miệng, con cũng phải nhịn. Không có cá chiên, đổi thành cánh gà chiên, lúc đó chẳng phải là nhượng bộ sao? Con cảm thấy mệt mỏi không thể đi tiếp nữa? Những chuyện này, không phải là nháy mặt nghĩ lại đã hoàn thành đó thôi? Thực sự làm con cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy không thể nào chịu đựng, trên thực tế con hoàn toàn sẽ không nhịn."
Tần Vũ Phi ngẩn ngơ. Bỗng nhiên nghĩ đến mình thật ra luôn chịu đựng sự quấy rối của Cố Anh Kiệt, luôn nhẫn nại không nói chia tay với anh. Cho nên thật ra cô cũng không phải không có cách nào chịu đựng, thậm chí cô vẫn còn chờ mong tin nhắn mỗi ngày của anh, muốn nhìn xem anh sẽ nói điều gì.
Thực sự không thể chịu đựng, cô hoàn toàn sẽ không nhịn.
"Còn một điều rất quan trọng, rất rất quan trọng." Bà Tần nói: "Nếu như tất cả phán đoán và đối sách của con đều có thể có tác dụng, vậy nhất định là bởi vì các con có tình cảm rất sâu đậm. Nếu không tất cả mọi thứ đều uổng công. Nó yêu con, mới có thể bằng lòng để con dạy dỗ."
Tần Vũ Phi nhếch miệng, cô cảm thấy Cố Anh Kiệt yêu cô. Vì vậy cô có thể dạy dỗ anh sao? Có thể hung dữ đuổi những người phụ nữ đáng ghét kia?
"Con làm vì nó bao nhiêu, nó sẽ vì con làm bấy nhiêu." Bà Tần yêu thương ôm con gái: "Con muốn đoán trước, nó có đáng giá để con làm nhiều thứ cho nó không? Phụ nữ hi sinh vô điều kiện đều là ngu ngốc, phụ nữ chỉ muốn nhận được toàn là đồ đần độn."
Vì vậy, trước hết cô phải thay đổi sao?
"Nếu như, con không chịu được một chút khó khăn này thì làm sao bây giờ?"
"Vậy con tìm cái gì không có gió thổi cỏ lay đi. Con nhìn Cừu Chính Khanh, tám ngọn gió thổi cũng không lay, cách nó từ chối phụ nữ sẽ khiến người ta cảm thấy nó rất lạnh lùng, cảm giác về đối phương cũng không biết. Mẹ nghi ngờ đấy." Ngữ khí của bà Tần có chút nghịch ngợm. "Chẳng lẽ đó không phải là hình mẫu lý tưởng của con sao?"
Tần Vũ Phi bĩu môi, mẹ à, mẹ lớn tuổi rồi còn giả vờ đáng yêu thật sự sẽ làm người ta chịu không nổi.
Bà Tần cười ha ha: "Thật ra, thế nào là tốt, chính con sẽ hiểu rõ. Cho dù thất tình cũng không sợ. Con nhìn mình xem, trước kia thất tình nhất định cảm thấy rất khó chịu, nhưng bây giờ không giống lại còn đang yêu, còn tìm được người mình thích. Cho nên thất tình không là gì cả. Lúc trước mẹ cũng nghĩ, ly hôn cũng không sợ, mẹ xinh đẹp như vậy, con gái đáng yêu như thế, không có người đàn ông này biết đâu có thể tìm được người khác tốt hơn."
"Nhưng mà vừa rồi mẹ mới nói quỷ mới biết rõ tương lai sẽ như thế nào, hiện tại rất quan trọng."
"Đúng vậy, đúng vậy." Bà Tần nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Hiện tại quan trọng hơn, con nhất định phải chú ý, không nên tùy tiện coi người ta là rác rưởi mà ném đi. Nhưng nếu thực sự ném đi cũng không phải đó là ngày tận thế, thời gian vẫn còn trôi qua, đàn ông tốt vẫn còn. Phụ nữ, gánh vác được khổ đau mất mát, mới có thể tận hưởng hạnh phúc. Đây là những thể nghiệm cảm xúc. Đã từng đau khổ, lúc nếm được vị ngọt mới biết được nó thật sự ngọt, ngọt như thế nào."
Tần Vũ Phi cắn răng, nghiêm túc nghĩ. Bà Tần lấy bả vai đụng cô: "Con là con gái của mẹ, mẹ không tin còn có đàn ông khó hạ gục hơn cha con. Cố Anh Kiệt là chàng trai ấm áp dễ chịu, cần phải dạy dỗ thật tốt. Cha của con năm đó mới gọi là cố chấp."
"Vậy, lần này anh ta nói đảm bảo sẽ thay đổi, con phải tha thứ cho anh ta?"
"Vậy không được."
"Tại sao lại không được?"
"Trước tiên con cần không quan tâm tới nó. Phải quan tâm bản thân mình đã. Con đã sẵn sàng tha thứ mới tha thứ, nếu không thì chỉ là oán hận chồng chất mà thôi."
Tần Vũ Phi hỏi: "Nếu như không chuẩn bị tốt thì sao?"
"Vậy chia tay đi."
"..." Trong lòng Tần Vũ Phi trầm xuống, cảm thấy rất khó chịu.
"Chuẩn bị không tốt, cần gì làm khổ mình, làm khổ đối phương, mỗi người tự đi tìm người tốt hơn."
Hốc mắt Tần Vũ Phi đỏ lên. Nếu cuộc sống không có Cố Anh Kiệt, cô thật sự không thể nào tưởng tượng.
"Biết sợ rồi sao?"
Tần Vũ Phi gật đầu.
"Vậy nó thì sao, nó sẽ sợ sao?"
Đồng ý làm lành ư? Thấy anh sốt ruột liên tục xin cô tha thứ có nghĩa là anh ấy sợ mất cô sao? Vì vậy Tần Vũ Phi lại gật đầu.
"Qua một thời gian nữa, sẽ không còn sợ." Bà Tần nói.
Tần Vũ Phi lại bị bà Tần cốc vào đầu.
"Vì vậy, con vẫn nên giải quyết càng nhanh càng tốt. Người ta không thể chịu được cứ bị kéo dài như vậy, càng kéo dài, tâm cũng phai nhạt. Con không cần nghĩ đến người khác, ngẫm lại chính mình có cần phải như vậy không."
Tần Vũ Phi không thể chối bỏ, cô có thể thay đổi tính khí của mình, nhưng không thể giữ nó được một tuần.
"Đi tìm nó đi, nói cho nó biết những gì con nghĩ, trước tiên đừng đưa ra bất cứ quyết định nào. Sau đó con đi du lịch đi, đổi một nơi, cho mình có thể yên tĩnh một chút. Là vấn đề của nó, cũng là vấn đề của con, hay là các con đều có vấn đề? Sau đó tự hỏi bản thân nên làm gì bây giờ?"
Tần Vũ Phi suy nghĩ, đột nhiên ôm mẹ mình: "Mẹ, sao mẹ chưa từng dạy con những điều này."
"Không phải mẹ luôn chờ con đưa bạn trai về, mẹ con ta có thể bàn luận một chút sao. Kết quả con vẫn không có. Mẹ có bản lĩnh đầy người cũng không có nơi nào truyền dạy, mẹ cũng rất buồn chán."
"Con muốn tố cáo với cha. Ông ấy bị một người phụ nữ quản lí chặt vài chục năm."
"Vậy ông ấy sẽ đắc ý chết mất. Một người đàn ông tính tình xấu xa có người phụ nữ tốt như mẹ trăm phương ngàn kế quản lí ông ấy, muốn cho ông ấy hoàn toàn khỏe mạnh, sự nghiệp thành công, gia đình hòa thuận, con gái hiếu thảo, thậm chí ông ấy còn đến mộ phần tổ tiên cúi lạy dập đầu nói cám ơn."
Tần Vũ Phi không nhịn được cười, ôm mẹ cô làm nũng: "Mẹ, con không muốn chờ đợi tương lai, quỷ mới biết tương lai sẽ là gì. Con muốn hiện tại."
"Nếu con chắc chắn nó đáng giá với những nỗ lực của con, vậy cố gắng lên đi."
Cố Anh Kiệt cũng không biết mẹ con Tần gia có màn đối thoại như vậy. Anh lái xe đến các cửa hàng đi dạo lang thang, một là không muốn để mình rảnh rỗi, hai là anh muốn tìm món quà có thể làm Tần Vũ Phi vui vẻ. Anh càng đi càng mệt, lúc ngồi xuống băng ghế nghỉ ngơi, một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh anh, nói lớn tiếng trên điện thoại: "Đàn ông có được phụ nữ thật ra rất đơn giản, dùng khổ nhục kế là được rồi."
Cố Anh Kiệt nghe thấy vậy thì không đồng ý, nghĩ đến rất nhiều khổ nhục kế. Giả bộ bệnh sẽ bị Tần Vũ Phi đập chết.
Cũng không biết người ở đầu bên kia điện thoại nói gì đó, người đàn ông nói chuyện điện thoại đã nói tiếp: "Cũng không phải bảo cậu chết thật. Chết không thể đoán trước, làm cho cô ấy sợ cậu xảy ra việc ngoài ý muốn không được sao? Ra ngoài mua quà bị đâm chết, loại chuyện này cũng không phải chưa từng có người xảy ra."
Cố Anh Kiệt giật mình. Bỗng nhiên anh nghĩ đến chuyện thương tâm của Tần Vũ Phi. Nguyên nhân cô muốn đi Mỹ ngắm đèn sao.
Người đàn ông bên cạnh rời khỏi, Cố Anh Kiệt nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy có chỗ kỳ quái, nhưng anh rất vui vẻ, anh cảm thấy mình tìm được cách rồi.
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: Đặt xong rời tay, đặt xong rời tay!
Doãn Đình: Muốn làm gì vậy?
Tác giả: Đánh cuộc một lần Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt bên nào thắng!
Doãn Đình: Tôi đặt cho cả hai bên, sẽ không thua.
Cừu Chính Khanh: Đần chết đi được. Lấy tiền lại. Chúng ta mở cá cược lấy tiền, lợi nhuận mới ổn định không thua lỗ!
Doãn Đình: Đúng nha. Mau mau, mọi người mau tới, đặt xong rời tay nha, đặt xong rời tay.
Tác giả: Chờ chút, tại sao các người đi đặt cược cô ta, tôi mới là tác giả mà.
Chúng dân cờ bạc: Người ta đặt cược có tặng quà.
Tác giả: Tôi đi. Cừu Chính Khanh, cậu qua đây chúng ta tâm sự.
Cừu Chính Khanh: Không rảnh!
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64 - Hết