Chương 34
Hôm sau, Cố Anh Kiệt khỏe hơn, anh gọi cho Tần Vũ Phi, muốn cô có thể đến bệnh viện thăm mình.
"Chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi, anh nhớ em, qua đây cho anh nhìn một cái." Cố Anh Kiệt vừa ho vừa nói, có vẻ rất đáng thương.
Tần Vũ Phi cũng rất nhớ anh, nhưng tối hôm qua bị chị anh dọa sợ, liền hỏi: "Chị anh có ở đó không?"
"Tối qua chị ấy về rồi."
"Vậy ai ở đó chăm sóc anh?"
"Hôm qua quản gia đến, trong bệnh viện còn có y tá hộ lý, không sợ không có ai trông nom."
"À."
"Vậy lúc nào em sang? Hôm nay có bận lắm không, nghỉ làm được không?"
"Vậy quản gia vẫn ở đó à?"
Cố Anh Kiệt hơi khó chịu: "Vậy là sao? Quản gia đang ở đây thì em không tới à? Hơn nữa không chỉ có quản gia, anh nằm viện, rất nhiều bạn bè đồng nghiệp tới thăm, nên luôn có người ở đây, vậy em cũng không muốn tới phải không?"
Anh làm dữ, cô không dám trả lời.
Cô không nói lời nào, Cố Anh Kiệt tức giận. "Bạn bè bình thường cũng biết phải mang quà đến thăm, còn em có quan hệ gì với anh, tới cũng không tới, trong điện thoại cũng không hỏi một chút. Lương tâm của em ở đâu rồi?" Anh truyền thuốc hai ngày, sốt đi sốt lại, thân thể rất khó chịu, tâm trạng cũng hơi gắt gỏng, mắng xong cũng không nghe cô trả lời, dứt khoát tỏ vẻ lạnh lùng nói: "Không đến cũng được, dù sao anh cũng không thiếu người thăm.", sau đó ngắt máy.
Tần Vũ Phi nghe thấy tiếng bíp bíp trong điện thoại, cảm thấy hơi uất ức, cô cũng không nói không đi, anh giận lên làm gì. Ở bên ngoài anh cấu kết làm bậy với cô nữ sinh nào đó cô còn chưa nói gì, cơn tức nghẹn trong bụng còn chưa kịp bùng phát. Bây giờ nghĩ rằng anh đang bệnh, cô cũng không so đo với anh, khi nào khỏe rồi cô sẽ chọn lúc nói rõ chuyện này.
Tần Vũ Phi để di động sang một bên, càng nghĩ đến lời Cố Anh Kiệt cô càng cảm thấy khó chịu, anh nói anh không thiếu người đến thăm, hừ, đương nhiên rồi, bạn gái cũ, bạn gái scandal cộng thêm người theo đuổi có thể xếp thành hàng dài đứng từ phòng bệnh ra đến ngoài đường cái mà.
Tần Vũ Phi tức nghẹn nhưng vẫn nhịn được đến buổi chiều, cuối cùng không thắng nổi lo âu trong lòng, nghe giọng của anh có vẻ bệnh không nhẹ, thời điểm bây giờ có thể sốt rất nặng, cô thật sự muốn đi xem một chút. Không thì cứ đi thôi, nếu như gặp ai đó thì dùng cớ hôm qua, nói là đại diện cho Vĩnh Khải sang thăm anh, lấy danh nghĩa hợp tác chắc sẽ không lộ đâu nhỉ?
Tần Vũ Phi vừa nghĩ như thế liền lập tức cầm túi lên, không kiêng dè gì.
Tần Vũ Phi lái xe đến bệnh viện, đường đi rất thuận lợi, không kẹt xe, đến đèn đỏ cũng rất ít, điều này làm tâm trạng cô khá hơn. Cô nghĩ chuyện Tuyết muội muội kia bây giờ không nên hỏi Cố Anh Kiệt, anh đang bị bệnh, tâm tình chắc chắn không tốt, mà tính tình nóng nảy của cô một khi bộc phát cũng rất khó khống chế, lúc này cãi nhau vì chuyện đó thật sự không đáng. Tất cả đều chờ anh khỏe loại rồi nói.
Xe đến bệnh viện rất nhanh, cô đột nhiên nghĩ chưa mang quà gì cho anh, thế nhưng lập tức liền thay đổi suy nghĩ. Quên đi, cô đến thăm đã là cho anh mặt mũi rồi, còn muốn quà gì nữa. Khi thấy cô, anh chắc sẽ rất kinh ngạc và vui mừng phải không? Lúc trong thang máy lên tầng, cô lại nghĩ, nếu gặp người khác, cô không có quà trên tay rồi lại nói là người đại diện của công ty tới thăm, như vậy sẽ không đáng tin lắm nhỉ?
Thôi quên đi. Cô bước ra thang máy, tìm phòng bệnh, ai muốn tin thì tin, không tin thì thôi. Tần Vũ Phi cô cũng không rảnh rỗi đi suy xét cảm nghĩ của người khác, họ không phải Cố Anh Kiệt, cô quan tâm nhiều như vậy làm gì.
Tần Vũ Phi cuối cùng cũng tìm được phòng bệnh. Cửa đóng hờ, để lại một khe hở nhỏ, Tần Vũ Phi đang muốn gõ cửa lại nghe thấy giọng nói của một cô gái trẻ trong phòng bệnh. "Em gọt táo cho anh nha, loại táo này nhập khẩu từ nước ngoài, vị rất ngon."
Tay Tần Vũ Phi định gõ cửa ngay lập tức cứng lại, giọng điệu dịu dàng như vậy sẽ không phải của Tuyết muội muội kia đâu nhỉ.
Cô nghe Cố Anh Kiệt trả lời: "Cám ơn, nhưng cổ họng anh đang đau, ăn không được đồ cứng như thế."
Cô gái kia cũng không tức giận, nói: "Vậy em để ở đây, lúc nào anh khỏe hơn thì ăn."
"Ừ."
Anh lại có thể nói "Ừ", trong lòng Tần Vũ Phi chua xót, khá lắm! Nói đúng hơn nên mang quả táo của cô cút đi, từ nước ngoài mang đến thì hay lắm à? Ai mà chưa ăn? Táo trong nước vừa ngọt vừa giòn không biết sao? Nguyên tắc ưu tiên dùng hàng trong nước cô có hiểu không?
Nhưng đương nhiên trong phòng không ai nói vậy, Tần Vũ Phi đứng bất động tại chỗ, cô không biết mình muốn làm gì, chì là đợi mà thôi.
Một lúc sau, cô gái đó còn nói: "James, em, em không biết nói sao nữa, gần đây chuyện của em rất không tốt, em muốn chia tay bạn trai hiện tại, nhưng anh ta không đồng ý, còn đánh em nữa. Em bây giờ mới biết, lúc đó anh rất tốt với em, em rất hối hận khi chia tay anh. Tại sao em lại ngu ngốc như vậy, giờ nhớ lại không biết lúc đó nghĩ gì lại nói chia tay với anh nữa?"
Khốn kiếp! Tần Vũ Phi chửi thề trong lòng, cô con mẹ nó bị bạn trai đánh giờ còn đi kể lể báo lại với bạn trai cũ! Bạn trai cũ có tác dụng cái rắm! Hối hận chia tay thì sao, hối hận chia tay rồi trở lại quấy rầy à? Cô có quan tâm đến cảm thụ của bạn gái hiện tại không?
Tần Vũ Phi dựng thẳng lỗ tai, không nghe thấy Cố Anh Kiệt đáp lời. Cô gái kia còn nói: "Em nhớ lúc đó nói chia tay là do giận dỗi, muốn anh để ý tới em hơn, muốn anh giữ em lại, nhưng không nghĩ tới anh lại thoải mái đồng ý." Giọng nói cô ta có chút bi thương, Tần Vũ Phi nghe được lòng liền bốc hỏa.
Cố Anh Kiệt lúc này mới mở miệng: "Chuyện qua lâu như vậy rồi, em canh cánh trong lòng làm gì. Chúng ta có cuộc sống của riêng mình, em cũng có bạn trai mới, anh ta đối với em không tốt thì chia tay sớm một chút cũng đúng. Nếu như anh ta có hành vi bạo lực em phải báo cảnh sát. Nhớ kỹ phải nghiệm thương, tìm nhân chứng thì báo cảnh sát mới được. Phải học cách bảo vệ chính mình, có thể sống cùng người nhà, phải đi cùng bạn bè, không nên đi một mình. Nếu như có thể nói chia tay được thì tốt nhất, nếu không nói được, trừ báo cảnh sát ra, em cũng phải tìm ra nhược điểm của tên kia, đã không phải người lương thiện em cũng không cần khách sáo với hắn ta. Tóm lại vẫn là câu nói kia, quan trọng nhất là phải bảo vệ chính mình thật tốt."
Giọng nói của Cố Anh Kiệt rất dịu dàng, cô gái kia khóc lên: "James, em còn rất yêu anh, em phát hiện ra người em yêu nhất cũng chỉ có anh."
"Làm cho cô ta cút đi! Cố Anh Kiệt, bảo cô ta cút đi!" Tần Vũ Phi hô to trong lòng.
Nhưng Cố Anh Kiệt thở dài, nói: "Đừng khóc."
Giọng anh rất ôn nhu.
Tần Vũ Phi quay đầu đi.
Không thể nghe được nữa, cũng không có dũng khí xông vào, cô đã không phải là Tần Vũ Phi trước kia nữa rồi. Tần Vũ Phi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, khoảnh khắc vừa ngồi vào xe, nước mắt liền tràn mi.
"Đồ thần kinh. Tần Vũ Phi, mày là đồ thần kinh, không có chuyện gì cả mày khóc cái gì!" Cô vừa mắng chính mình vừa kề đầu vào vô-lăng khóc lớn. Cô không muốn khóc, cô không khóc, chỉ là do nước mắt tự chảy ra mà thôi.
Cô gái kia không phải Tuyết muội muội, không phải cô ta, nhưng lại càng hỏng bét. Bao nhiêu oanh oanh yến yến vờn quanh anh, giọng anh mềm mại, phong thái nhẹ nhàng. Nhưng cô cũng không phải công chúa Bạch Tuyết thân mặc giáp sắt cầm kiếm sắc trong tay, đó là trước kia, bây giờ thì không phải nữa. Cô thậm chí cũng không kiên cường lạc quan cầm chổi nhảy múa như cô bé lọ lem, đến cô bé lọ lem cô cũng không bằng.
Cô chỉ là một "Bạch, phú, mỹ" tầm thường nông cạn mà thôi.
Cô không muốn gây chiến, chính bản thân cô cũng đánh không thắng.
Trong phòng bệnh, Cố Anh Kiệt nói với bạn gái cũ kia: "Abby, đừng khóc nữa, vô luận là vì anh hay vì bạn trai hiện tại. Khăn tay ở bên kia, em lấy rồi lau mặt đi. Phụ nữ phải xinh đẹp mới được, khóc xấu lắm."
Cô gái kia nín khóc mỉm cười, đi lấy khăn lau mặt.
Cố Anh Kiệt còn nói: "Thật ra, không phải vẫn yêu anh, chỉ là bây giờ chuyện của em không được như ý, đối lập với trước kia nên sinh ra ảo giác mà thôi. Lúc trước nếu chúng ta yêu nhau như vậy thì sẽ không đi tới chia tay."
Cô gái kia vội vàng nói: "Không phải, em thật sự yêu anh, khi đó em quá hồ đồ, bây giờ đã suy nghĩ cẩn thận rồi, em thật sự rất yêu anh."
"Abby." Cố Anh Kiệt cắt lời cô ta: "Nếu như em thật sự còn cảm tình với anh, anh cũng chỉ có thể nói xin lỗi. Chúng ta không có khả năng quay lại, anh đã không còn cảm giác lúc trước với em, hơn nữa bây giờ anh đã có người mình thích rồi."
"Là ai?"
"Bây giờ không thể nói được."
"Anh lừa em phải không? Em biết rồi, anh không muốn dính dáng tới chuyện tình cảm của người khác, anh thấy em có bạn trai, cho nên bây giờ anh sẽ không chấp nhận em. Nhưng em sẽ nói chia tay với anh ta. Hơn nữa lúc đầu chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ, anh chắc chắn sẽ không quên. Nếu anh có người mình thích, có bạn gái, thì tại sao người khác lại không biết? Em đã hỏi rồi, bạn bè đều nói anh vẫn chưa yêu đương, đã độc thân rất lâu rồi."
"Anh không lừa em. Anh không cần phải lừa em. Anh thật sự có người mình thích, cũng không phải yêu thầm, chúng tôi đang yêu nhau, chỉ là cô ấy hơi xấu hổ nên chúng tôi chưa công khai. Cô ấy khá nhạy cảm, lại hay ghen, thế nhưng anh vô cùng thích cô ấy. Em hiểu anh mà, nếu như anh đã nói yêu rồi, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý. Cho nên nếu em có bất kỳ cảm giác gì với anh, tốt nhất là bỏ đi. Chúng ta thực sự không có khả năng. Chuyện quá khứ tôi còn nhớ rõ, tôi cũng không mất trí nhớ. Nhưng đã trải qua quá khứ, mới có thể hiểu rõ hiện tại, mới càng kỳ vọng vào tương lai, không phải sao?"
Abby không nói lời nào.
"Bạn trai hiện tại của em rồi cũng sẽ trở thành quá khứ, sau đó em sẽ tìm được người thích hợp với em hơn, cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Em phải nghĩ như vậy mới đúng. Cứ đi tìm an ủi trong quá khứ mãi cũng không phải là biện pháp thông minh."
"Anh nói như vậy thực sự rất đáng ghét." Abby nói, "Dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói còn làm cho người ta ghét hơn, tuy rằng anh nói rất có lý."
Cố Anh Kiệt nở nụ cười, "Có thể nghe hiểu là tốt rồi. Abby, anh đang nói nghiêm túc, chúng ta không có khả năng, em không nên có suy nghĩ đó trong đầu. Anh rất yêu bạn gái hiện tại của anh."
"Em thật sự muốn cầm hết táo về."
Cố Anh Kiệt cười to.
Abby đi, táo để lại. Sau đó không bao lâu Từ Ngôn Sướng tới thăm bệnh, hai tay trống trơn không nói, lại một hơi gặm hết mấy quả táo. Anh ta đang oán giận Cố Anh Kiệt, gần đây anh ta đang theo đuổi một cô gái, kết quả cô gái kia vẫn mập mờ, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, Từ Ngôn Sướng rất tức giận, anh ta rất bứt rứt về sự mập mờ này.
Cố Anh Kiệt thở dài, tại sao anh khó khăn lắm mới có một lần bệnh, thế mà mọi người đều coi anh là chỗ để phàn nàn cay đắng cuộc đời. Phiền muộn trong lòng còn chưa phát tiết, thân thể khó chịu không nói, người phụ nữ hung dữ kia còn không chịu đến thăm anh, quả thật không có lương tâm.
Đang suy nghĩ, Từ Ngôn Sướng bỗng hỏi: "Người phụ nữ hung dữ nhà cậu đâu? Tại sao không thấy cô ấy? Cô ấy tới chưa? Người nhà cậu đã biết chưa?"
Cố Anh Kiệt nắm bắt cơ hội, cuối cùng cũng đến lượt anh kể khổ rồi. "Cô ấy không muốn công khai, ở đây nhiều người đến rồi lại đi, cô ấy không muốn tới."
"Khốn kiếp!" Từ Ngôn Sướng vốn đang bị phụ nữ làm cho hít thở không thông, nghe đến chuyện này càng thấy không thoải mái. "Cô ta thật đúng là quá tự cao tự đại. Không muốn công khai, vậy cậu là cái gì, trai bao à? Cậu đã nằm viện như vậy, cô ta tới cũng không tới một chút, không biết xấu hổ à? Chuyện yêu đương của các cậu như vậy, định giấu gia đình mà, phân biệt rồi còn gì nữa."
"Đừng nói lung tung."
"Cậu để cô ta bắt nạt làm gì?"
"Không hề, cô ấy rất tốt với mình."
"Không thấy vậy tí nào cả."
"Không cần cậu thấy, cũng không phải cùng với cậu yêu nhau. Mình biết cô ấy tốt là được."
"Thật buồn nôn." Từ Ngôn Sướng vẻ mặt ghét bỏ. "Khó trách bị bắt nạt, nhìn tính tình của cậu đi kìa. Tóm lại mình nói cho cậu, không thể cưng chiều phụ nữ, một khi được sủng sẽ không biết chính mình là ai, đặc biệt là cái người hung dữ kia, lúc chưa nuông chiều đã đủ kiêu ngạo rồi, cậu chiều cô ta không phải lên trời luôn sao? Ít nhất cũng phải tỏ ra có khí thế một chút chứ, cô ta thiếu quan tâm chăm sóc cậu, đối với cậu không tốt, cậu liền nói với cô ta chia tay không bàn cãi."
Cố Anh Kiệt hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa, người bạn tốt này của anh chắc chắn đã chịu kích thích quá nặng rồi. "Cậu về nhà bình tĩnh lại trước đi, cô gái cậu theo đuổi kia thì coi như cô ta không đồng ý là được rồi, như vậy trong lòng sẽ không chờ mong, tâm tình chắc chắn sẽ tốt hơn."
"Tại sao lại không đồng ý, dựa vào cái gì không đồng ý?" Từ Ngôn Sướng tức giận. "Tâm tình của mình rất tốt đấy."
"Chẳng phải người ta không đồng ý sao?"
"Đó là lạt mềm buộc chặt."
"Được rồi. Vậy cậu nhanh về nhà chờ tin tức của cô ấy đi, đừng để đến lúc cô ấy muốn bắt cậu cậu đã nhảy đi xa rồi!" Cố Anh Kiệt không khách sáo đuổi người.
Từ Ngôn Sướng đi, nhưng anh càng nghĩ càng tức giận. Sinh vật như "phụ nữ" sao không biết tốt xấu như vậy chứ? Anh hít một hơi rồi gọi cho Tần Vũ Phi.
Tần Vũ Phi đang ngây người trong phòng, hôm nay khóc một lúc tâm trạng cô liền giống như "vò đã mẻ lại thêm sứt", dù sao, cùng lắm thì lại thất tình lần nữa thôi mà. Nếu bây giờ đã coi như thất tình rồi, vậy tâm trạng của cô sẽ đỡ hơn phải không?
Sự thật chứng minh, không hề.
Nhưng cảm giác nguy hiểm càng ngày càng tăng. Tình huống lúc trước cô tưởng tượng bây giờ đã ứng nghiệm rồi. Lòng cô không khỏe cũng không bình thường, mọi chuyện đều tồi tệ, anh đa tình ôn nhu, chỗ nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, cho dù anh không cố ý, nợ đào hoa cũng không phải là do anh, nhưng thái độ của anh như vậy, hơn nữa điều kiện tốt như thế, những cô gái kia không kẻ trước người sau tấn công mới lạ. Nếu như là Tần Vũ Phi trước kia sẽ hoàn toàn không sợ, nhưng cô là Tần Vũ Phi của bây giờ. Cô không có sức chiến đấu thế kia, hơn nữa một khi nghĩ đến việc này cô liền gắt gỏng phiền muộn. Cô thật lo lắng ở trước mặt anh sẽ biến thành một mụ phù thủy hung dữ hay ghen.
Cho nên cô cùng Cố Anh Kiệt có thể cùng đi được bao lâu? Hôm nay cô không nên rời đi, cô hẳn nên đẩy cửa xông vào, đem mặt xấu nhất của cô bày ra, cô nên đánh đuổi cô gái kia, chửi rủa thậm tệ Cố Anh Kiệt một trận. Nếu như anh không chịu nổi cô, chia tay thì chia tay, thẳng thắn một chút, cô cũng không khổ sở như bây giờ.
Tần Vũ Phi suy nghĩ, quyết định dành cơ hội nói rõ với Cố Anh Kiệt. Phải nói với anh cô không chịu nổi tình hình bây giờ của anh, cô đã theo dõi anh, cô nghe được tin đồn xấu về anh sẽ tức giận, nghe được bạn gái cũ nói muốn tái hợp sẽ đánh người. Nói chung, anh không thể thay đổi được việc anh rất thu hút, mà cô cũng không có cách nào bỏ đi ý muốn của cô. Thực tế chính là mâu thuẫn không thể hòa giải, chính là như vậy.
Đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại vang lên, Tần Vũ Phi nhìn, sao lại là Từ Ngôn Sướng.
Từ Ngôn Sướng không hề khách khí mở miệng, anh ta chất vấn Tần Vũ Phi vì sao không đi thăm Cố Anh Kiệt, mắng một tràng xong, nói: "Cô nên tự kiểm điểm lại mình, là bạn gái như cô thật sự rất thất bại."
Tần Vũ Phi giận dữ, cô thất bại liên quan tới anh sao? Cô biết mình không tốt là một chuyện, nhưng bị người truy cứu lại là chuyện khác. Cô rất bủn xỉn, trước giờ không muốn nghe lời chỉ trích của người khác. "Từ thiếu anh tỉnh lại đi, anh bị gì rồi mà gọi cho tôi nói những lời này, ăn no rảnh rỗi à? Tôi cùng Cố Anh Kiệt ra sao có liên quan gì đến anh sao?"
"Là mẫu bạn gái thất bại", câu nói này thật sự đã chọc trúng chỗ đau của cô.
"Thì không liên quan đến tôi. Tôi chỉ muốn nói cho cô, đừng quá kiêu ngạo, đừng quá tự cho mình là đúng, James cho dù có kiên trì tốt hơn đi nữa thì vẫn là một người đàn ông. Là đàn ông sẽ không chịu nổi người phụ nữ như vậy, cô đừng hao phí tất cả bao dung của cậu ấy."
Một câu nói liền đánh vào chỗ đau của cô, Tần Vũ Phi thẹn quá hóa giận: "Anh mới tự cho mình là đúng, là đàn ông thì giỏi lắm à, mang theo kiên trì bao dung của mình cút đi! Tôi sẽ không đi thăm anh ta, thế nào!" Nói xong liền ngắt máy.
Tức giận khiến cô không thể ngủ được, mà không chỉ tức giận, cô còn rất khó chịu, hơn nữa có chút hoảng hốt. Từ Ngôn Sướng là bạn tốt của Cố Anh Kiệt, anh ta sẽ không vô lý chạy tới nói những lời này, có phải Cố Anh Kiệt than vãn với anh ta cái gì rồi không?
Tần Vũ Phi trằn trọc cả đêm, hôm sau vẻ mặt rất tiều tụy, bất đắc dĩ trang điểm thật dày.
Hôm nay đi làm đương nhiên không hề có hiệu suất, cả ngày Tần Vũ Phi chỉ suy nghĩ tới chuyện lúc nào thích hợp để đi gặp Cố Anh Kiệt. Hiện tại anh đang bệnh, nói những chuyện không vui như vậy thật sự không tốt. Thế nhưng người khác đã xỏ mũi vào chuyện này, cô cũng không muốn kéo dài thêm nữa.
Chịu đựng đến lúc tan tầm buổi trưa, cô còn không đưa ra chủ ý, cuối cùng là Doãn Đình chạy tới.
Tần Vũ Phi ngoài ý muốn, nói: "Sao cậu lại tới đây?"
"Mình đến tìm 'Xin hãy đứng đắn chút'."
Tần Vũ Phi càng ngoài ý muốn: "Sao thế?"
"Không có gì, lần trước vô tình trên đường gặp phải, xe mình bị hư, anh ta giúp mình sửa. Mình tới trả tiền sửa xe. Lúc nãy đã trả tiền rồi, tiện thể sang thăm cậu."
Tần Vũ Phi rất kinh ngạc: "Cậu biết lái xe à?"
"Xe đạp." Doãn Đình cười ha ha.
Tần Vũ Phi mặt đầy hắc tuyến. Khoan đã, tiền sửa xe đạp có bao nhiêu đâu, cô ấy trả không nổi à?
"Hôm đó mình quên mang tiền, xe lại hỏng, di động cũng hết pin. May mà gặp anh 'Xin hãy đứng đắn một chút', lúc đó ngôi sao may mắn tỏa sáng." Doãn Đình vui vẻ, buôn chuyện với cô: "Mình nói cho cậu nghe, 'Xin hãy đứng đắn một chút' có bạn gái rồi, lúc anh ta giúp mình sửa xe, trên xe anh ta còn có một cô gái, mình lỡ làm bóng đèn của người ta rồi."
Tần Vũ Phi cảm thấy Doãn Đình thật sự là "Đại sứ ngạc nhiên", chưa tới vài phút, mỗi một trọng tâm câu chuyện đều rất ngoài ý muốn của mọi người. Doãn Đình bắt đầu bàn tán về bạn gái Cừu Chính Khanh, khí chất gì gì đó rất giống anh ta, rất có tướng phu thê, lúc chờ sửa xe, cô cùng ngồi ăn với bọn họ. Chuyện hai người nói cô hoàn toàn không hiểu, thế nên liền liều mạng ăn, nhưng thật đáng tiếc, nhà hàng đó chỉ mắc tiền chứ không hề ngon, nếu nói chuyện được với bọn họ cô đã giới thiệu một nhà hàng tốt hơn, mà các cặp đôi lúc yêu nhau nên đến. Cô theo đuổi nhiều người như vậy nên đã từng nghiên cứu qua rồi. Chỉ là cô nghĩ bọn họ sẽ không có hứng thú đối với thành quả nghiên cứu của cô, cho nên cô không hề mở miệng.
"Tiểu Đình à!" Tần Vũ Phi cắt lời cô, "Cậu thất tình nhiều lần như vậy, làm sao mới đủ?"
Nếu như từ miệng người khác nói, lời này có lẽ mang ý châm chọc, nhưng Doãn Đình biết Tần Vũ Phi sẽ không như thế, vậy nên cô cũng nghiêm túc đáp: "Mình nghĩ rồi, cây cỏ khắp trời đất cây nào không có nơi để về, nhưng có cây này sẽ cây tiếp theo, chắc chắn sẽ gặp người thích hợp. Nếu vẫn không may thì sẽ không gặp được thôi, mình đã trải qua rất nhiều chuyện phong phú rồi, cho nên đời này không hề uổng phí. So với yêu thầm, hơn nữa còn đơn phương, cái gì cũng không kiên cường bằng."
Tần Vũ Phi giật mình, đang muốn nói, khóe mắt liền thấy một người đứng ở cửa phòng làm việc. Quay đầu nhìn, là Cừu Chính Khanh, anh ta đang cầm một cái ly, có vẻ như muốn đi lấy nước. Tần Vũ Phi cau mày, Cừu tổng đại nhân đã lâu không mượn cớ lấy nước đi thị sát công việc rồi, hôm nay có chỗ nào không đúng à?
Doãn Đình nhìn theo ánh mắt cô, lại càng hoảng sợ hơn. Cừu Chính Khanh thấy hai người đã phát hiện anh ta, thanh thanh cổ họng nói: "Trước hết sửa lại một chút, cô gái đó là bạn học cùng đại học với tôi, vẫn chưa là bạn gái tôi."
"Ừ." Doãn Đình gật đầu, "Nghĩa là vẫn chưa, vậy nhất định sau này sẽ là đúng không?"
Cừu Chính Khanh trầm ngâm trong chốc lát, như đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào. Doãn Đình nhanh chóng nói với Tần Vũ Phi: "Tin tình báo của mình không sai đâu, chỉ là lệch thời gian một tí mà thôi."
Cừu Chính Khanh nhíu mày, quên đi, không cần phải giải thích chuyện này. Nhưng anh ta còn một vấn đề muốn hỏi: " 'Xin hãy đứng đắn chút' là ý gì?"
Tần Vũ Phi không nói lời nào, Doãn Đình trừng lớn mắt: "Đó là, ừm, cái đó,... biệt hiệu của anh."
"..." Biểu tình của Cừu Chính Khanh khá là đặc sắc, nhưng Tần Vũ Phi không có tâm trạng để thưởng thức, cô quyết định rồi, cô muốn đi gặp Cố Anh Kiệt, bây giờ liền đi. Cho dù sẽ cãi nhau hay la hét đòi chia tay, cũng sẽ không khó chịu như trốn tránh rồi suy nghĩ lung tung. Hơn nữa cô rất nhớ anh, thực sự rất nhớ.
"Cừu tổng, Tiểu Đình tìm tôi có việc, tôi tan tầm về trước." Tần Vũ Phi chuyển ánh mắt sang Doãn Đình, Doãn Đình hiểu ý: "Đúng, đúng."
Sắc mặt Cừu Chính Khanh rất khó coi: "Cho nên Doãn Đình bỏ bê công việc chạy đến chỗ của chúng ta không nói, lại còn dụ dỗ nhân viên của tôi về sớm?"
Doãn Đình sửng sốt, giương giương miệng, hình như thật sự đúng như vậy nha.
Tần Vũ Phi mặc kệ, thu dọn túi xách kéo Doãn Đình đi. Doãn Đình chạy vài bước liền quay đầu lại, làm một cái mặt quỷ với Cừu Chính Khanh: " 'Xin hãy đứng đắn chút', may mà anh không phải sếp của tôi đó nha." Thật sự là may mắn.
Tần Vũ Phi chia tay Doãn Đình ở dưới lầu, sau đó lái xe tới bệnh viện. Lần này trên đường cô không nghĩ bất cứ gì cả, trực tiếp tới phòng bệnh của Cố Anh Kiệt.
Cửa phòng bệnh đang mở, Tần Vũ Phi vừa tới trước cửa chợt nghe tiếng Từ Ngôn Sướng bên trong."Xin lỗi nha, hôm qua tâm trạng không tốt, gọi điện mắng đồ hung dữ nhà cậu một trận, hình như làm cô ta tức giận, nói sẽ không đến thăm cậu."
Vừa dứt lời, ngẩng đầu lên liền thấy Tần Vũ Phi đang đứng trước cửa.
Từ Ngôn Sướng bực bội: "Cô có cừu oán gì với tôi à?" Sao cứ phải đối nghịch như vậy? Đang lúc vừa nói xin lỗi liền xuất hiện, mặt mũi còn để ở đâu?
"Đúng." Thật sự có cừu oán, lời hôm qua anh ta nói cô đã ghi hận rồi.
Cố Anh Kiệt vừa thấy Tần Vũ Phi mặt mày liền rạng rỡ, hoàn toàn bỏ qua Từ Ngôn Sướng. Anh vươn tay, Tần Vũ Phi liền vô ý thức nắm lấy. Anh nhìn có vẻ gầy đi một vòng, sắc mặt xanh xao, rất khó coi. Trên mu bàn tay có một cây kim truyền nước biển, Tần Vũ Phi liền đau lòng, hoàn toàn quên mất mục đích tới đây.
Cố Anh Kiệt muốn mở miệng nói, rốt cuộc lại là một trận ho. Tần Vũ Phi tới gần, vỗ vỗ lưng anh. Ho xong, anh cười vui vẻ: "Em ngồi ở đây đi." Anh chỉ vào cái ghế cạnh giường, còn nói: "Jason sẽ đi ngay thôi."
"Ai nói? Mình không đi." Từ Ngôn Sướng cố ý.
Cố Anh Kiệt nắm tay Tần Vũ Phi, nói với Từ Ngôn Sướng: "Đừng đùa nữa, mau cút!"
Tần Vũ Phi bĩu môi, thầm oán sao hôm qua anh không nói với bạn gái cũ như vậy đi. Cố Anh Kiệt nhìn biểu tình của cô, vô cùng thân thiết dùng ngón trỏ sượt sượt mặt cô: "Mất hứng rồi à? Hắn chọc giận em rồi đúng không? Chút nửa anh sẽ mắng hắn."
Tần Vũ Phi trừng mắt liếc anh, rõ ràng là anh chọc giận cô, đâu có liên quan đến người khác. Cố Anh Kiệt bị trừng, cười toe toét, thẳng tắp nhìn cô, thật muốn kéo cô lại hôn cho đã.
Từ Ngôn Sướng bên cạnh mạnh mẽ trợn trắng mắt, nhấc chân đi ra ngoài: "Được rồi, được rồi, đừng buồn nôn thế nữa, mình đi. Mắt bị hỏng thật rồi." Đi tới cửa quay đầu lại nhìn, hai người đó đang em nhìn anh anh nhìn em, hoàn toàn không liếc mắt tới mình, Từ Ngôn Sướng u ám "hừ" một tiếng, cố ý không đóng cửa cho bọn họ mà rời đi luôn.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64 - Hết