Chương 33-36
Chương 33: Một màn không thể chấp nhận.
Lúc trở lại chỗ ở của hắn, Tiểu Nhược bất mãn nghĩ, cô nàng kia hẳn là đi rồi chứ, cô nhìn trái ngó phải lại không thấy người nào. Trong lòng vô cùng khó chịu.
không khéo, đúng lúc này, bụng của cô lại không hợp tác kêu lên:”ọc…ọc…”làm cô xấu hổ muốn tìm một cái hố để chui xuống, cô chỉ mong là hắn không nghe thấy.
Nhưng mà bây giờ do đang tức giận nên vẻ mặt của cô vô cùng buồn cười. cô luống cuống cắn môi.
Thẩm Hạo Ngôn đã nhìn ra suy nghĩ nho nhỏ này của cô, nhưng cũng không muốn thỏa mãn mong muốn của cô, hắn xấu xa nói cho cô biết, cô tự mình rời nhà, cần phải bị trừng trị thích đáng, đói bụng rồi thì vào phòng bếp tự làm đồ ăn.
Hắn rời đi để lại cô với vẻ mặt khóc không ra nước mắt, cô thề, trước khi hắn đi cô đã thấy hắn cười nhạo cô.
cô xoay người đi vào phòng bếp khí phái mà rộng rãi kia, ông trời, người có tiền chính là đây, ngay cả phòng bếp cũng to hơn so với phòng của cô. cô tiếp tục tìm đồ ăn…
Ở trên lầu, “Cô ở đây làm gì?” Nhìn thấy cô ta ở trong phòng mình, Thẩm Hạo Ngôn cảm thấy mình như một đứa ngốc bị cô ta đùa bỡn vậy. Nhưng mà bây giờ, cô ta đừng hòng mơ tưởng tới điều đó nữa.
“Ngôn, đừng đối xử với em hung dữ như vậy, em vẫn rất yêu anh, lần này trở về đây em muốn bắt đầu lại một lần nữa. Em phát hiện chính mình vẫn rất yêu anh. ” Amaris đứng lên đi tới trước mặt hắn, yếu ớt nói ra, đôi mắt đẹp dường như hiện ra ánh sáng trong suốt, lên án suy nghĩ của người trước mặt là không nên.
“Cô yêu tôi ? ” Người con gái này lại dám nói yêu hắn, vậy cô ta đem “người ấy” để ở đâu?
“Em và anh ấy đã chia tay rồi, em phát hiện người trong lòng của mình chính là là anh. Bọn em cảm thấy nếu hai người cứ miễn cưỡng ở một chỗ với nhau cũng không phải việc tốt.”
Nói đến “người ấy”, trong mắt cô hiện lên một tia bối rối, thực ra người kia cũng không phải không tốt, yêu mình, lại còn rất cưng chiều mình, hơn nữa anh ấy lại cùng người trước mắt giống nhau như đúc, nhưng mà hai người là hai tính cách khác nhau, quan trọng nhất là người trong lòng cô lại là Thẩm Hạo Ngôn.
“Đây là tình yêu của cô? Cô gọi cái này là tình yêu đích thực ? Lúc ấy cô nói với tôi đã tìm được người mình yêu chân chính, cô nói người trong lòng cô là người khác, cô nói cô không muốn ở cùng một chỗ với tôi nữa…. Chả lẽ những lời nói đó lại là giả ? Bây giờ cô lại muốn làm gì nữa ? ” Nói đến đây, Thẩm Hạo Ngôn lại càng kích động, hai tay bóp chặt lấy hai vai của cô, lắc mạnh, hét lên.
Tiếng hét lớn tới nỗi khiến Tiểu Nhược dưới lầu đang ăn cơm cũng phải giật mình. Sau khi dọn dẹp qua loa phòng bếp, cô bèn đi lên tầng, muốn nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Có một căn phòng cửa còn chưa đóng, đầu cô vừa mới ló vào bỗng nhiên rụt lại. Cô nhìn thấy một màn trong phòng kia:
“Em, Ngôn, em…”
“Cô không cần ngụy biện ! Tôi cho cô biết, tôi sẽ không tin cô nữa, không bao giờ ! Cô nghe có hiểu không, không -bao- giờ”. Hắn cắn răng, nói rõ ràng từng từ, từng chữ, nhất là hai chữ cuối cùng kia.
“Em…”. Cô bị hắn làm cho sợ, bộ dáng hắn bây giờ trông thật đáng sợ, hai con mắt đỏ ngầu, trên trán đầy gân xanh, lý trí nói cho cô biết, cô không nên nói thêm gì nữa, nhưng cô không tin hắn thật sự không còn chút tình cảm nào với cô, cô không tin. Vậy nên, cô muốn đánh cược với hắn một lần.
Cô dùng hết sức mình đem hắn kéo ngã xuống giường, hai tay ôm lấy cổ hắn, dùng sức hôn lên môi hắn, ngăn chặn sự cự tuyệt của hắn, cả người giống như bạch tuộc quấn chặt lấy người hắn.
Động tác của cô quá bất ngờ, làm cho Thẩm Hạo Ngôn nhất thời không chống đỡ được, lảo đảo ngã xuống giường cùng cô, buồn bực muốn đứng lên lại bị cô quấn lấy.
Cảnh tượng như vậy xuất hiện trong mắt Tiểu Nhược lại là do bọn họ không kiềm lòng không nổi nên mới lên giường với nhau nóng bỏng như vậy. Nhìn cảnh này, thần kinh của cô không chịu nổi kích thích mãnh liệt như vây. Thì ra đúng là thế , không sai, bọn họ đúng là người yêu cũ, bây giờ không phải là tình cũ không rủ cũng tới sao ? Cô, là cái gì chứ, cái gì cũng không phải, đáng lẽ vừa rồi cô không nên trở lại đây, nên đi cùng Jane mới đúng.
Cô, chỉ là người thừa mà thôi. Ngồi trong phòng, Tiểu Nhược thầm nghĩ. Nàng tìm danh thiếp trong túi xách, nhấc điện thoại lên.
Có điều, cô lại không nhìn thấy Thẩm Hạo Ngôn dùng sức đẩy Amaris ra, bỏ cô ta ở trong phòng, tức giận quay người đi đến phòng đọc sách.
Tất cả cô đều không thấy.
Chương 34: Lời Mời Dự Tiệc
Cô lấy hết dũng khí, cầm điện thoại gọi cho Jane. Bên kia, điện thoại rất nhanh có người bắt máy, làm cho cô muốn hối hận cũng không kịp. Jane nhấc điện thoại, theo thói quen dùng tiếng Anh trả lời, đợi lâu cũng không có ai đáp lại, suy nghĩ một lát Jane liền nhớ đến Tiểu Nhược mới quen không lâu, lập tức nhẹ nhàng dùng tiếng Trung nói:
“Tiều Nhược à, là cậu sao, mình rất vui khi cậu gọi đến?”. Jane cảm thấy có gì đó bất thường, cô kiên nhẫn đợi câu trả lời của người bên kia.
“Mình, mình có làm phiền cậu không?” Mắt nhìn lên đồng hồ, đã gần 12 giờ đêm rồi, cô chẳng suy nghĩ gì đã gọi điện cho người ta, không biết có làm phiền người ta không, tự động cắn cắn môi, tự trách mình.
“A, đâu có phiền gì đâu, lúc nào mình cũng hoan nghênh cậu gọi tới, càng hoan nghênh cậu đến nhà mình chơi, mình chỉ ở có một mình thôi, buồn lắm” Quả thật là vậy, Jane được gả cho một người chồng tốt, một ngày kiếm được không biết bao nhiêu là tiền, anh ấy nói là để cho cô một cuộc sống sung túc, đầy đủ, hiện tại anh ta kiếm được nhiều tiền rồi nhưng cô thì như oán phụ trong thâm cung , aiz, không sao, anh ấy có việc của anh ấy, cô cũng có hứng thú của mình, chồng cô còn rất nhiệt tình giúp đỡ cô sang Paris hoàn thành ước mơ của mình, mở một cửa hàng thiết kế.
“Mình, thật ra cũng chẳng có việc gì, chỉ muốn tìm người nói chuyện, hôm nay lại vừa hay quen biết cậu, cậu thật tốt…” Như gặp đúng mùa hoa nở, tiểu Nhược liền cùng Jane thao thao bất tuyệt.
Jane biết được Tiểu Nhược cũng học thiết kế, liền nhiệt tình mời cô tham gia vào cửa hàng của mình. Mặc dù Tiểu Nhược rất vui mừng nhưng cô cũng biết rằng mình đã kết hôn, không còn được tự do theo đuổi những gì mình thích nữa, dù có thích cô cũng đành từ trối.Nghe Tiểu Nhược từ chối, Jane cũng hơi tiếc nói: “ lúc nào mình cũng hoan nghênh bạn”.
Điện thoại vừa cúp liền nghe tiếng gõ cửa, cô kinh ngạc xoay người lại nhìn người đang đứng trước mặt mình, là anh ấy!Không phải anh đang cùng tình nhân cũ ôn lại chuyện xưa sao, sao lại đến phòng cô.
Bỏ qua vẻ mắt kinh ngạc của Tiểu Nhược, thấy hắn khiến cô kinh ngạc đến vậy sao? Hắn có làm gì sai à? Bỏ tờ giấy xuống trước mặt cô: “Tối mai có một bữa tiệc, cô phải đi cùng với tôi, mai Amaris sẽ dẫn cô đi chọn lễ phục”.
“Tiệc rượu” Anh muốn cô đi tham gia buổi tiệc sao, không được, cái gì cô cũng không biết, lỡ đến lúc đó cô lại làm ra chuyện gì không đúng nữa thì sao, rất mất mặt nha, yến hội là để dành cho tầng lớp thượng lưu, cô là giai cấp lao động bình thường thôi, không thích hợp tham gia mấy cái tiệc tùng đó đâu, không đi có được không. Tiểu Nhược vẻ mặt khó xử nhìn Thẩm Hạo Ngôn.
“Bữa tiệc này nhất định phải tham gia, người chủ trì yến hội này là người nắm giữ gần như hoàn toàn thị trường tài chính Châu Âu, đây là cơ hội tốt để công ty gia nhập thị trường Châu Âu, tôi không thể bỏ qua cơ hội này được”
Nhìn cô khó xử hắn cũng thấy tội nhưng cô là vợ hắn, đã là vợ thì phải phối hợp với hắn, đương nhiên cả việc cùng nhau đi dự tiệc, về việc này, ngay lúc lấy hắn,cô đã phải chuẩn bị tâm lý rồi chứ, không phải sao?Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
“Em…” Cô vẫn cố vùng vẫy, thà chết chứ nhất định không chịu hy sinh, nhưng Thẩm Hạo Ngôn đã cho là mình truyền đạt xong rồi nên xoay người rời đi, gần đây, hắn luôn có những cảm giác rất kỳ lạ, ánh mắt thường xuyên không tự chủ dừng trên người cô thật lâu, lý trí nói cho hắn biết, loại cảm xúc này không tốt, cho nên, hắn cố gắng tránh mặt cô, phải hạn chế nhìn thấy cô, hạn chế chạm mặt cô. Thêm nữa là vấn đề của Amaris khiến hắn cảm thấy rất bực bội.
Hắn xoay người bước đi, hại Tiểu Nhược còn bao nhiêu lời muốn nói mà không nói được, đành hậm hực nuốt mấy lời nói đó vào bụng.
Trời ạ, tham gia yến hội, có ai nói cho cô biết nên làm cái gì bây giờ. Hic!
Chương 35: Xấu Hổ Vô Cùng.
Amaris buồn bực dẫn Tiểu Nhược đi chọn lễ phục. Hôm nay vừa mới sáng sớm, hắn lại bảo cô dẫn Tiểu Nhược đi chọn lễ phục để tham gia yến hội đêm nay. Cho dù không muốn, nhưng đây lại là việc mà anh bảo cô làm, hơn nữa để khiến anh đổi ý, muốn cô làm gì cô cũng sẵn lòng. Cho dù cô ta là vợ của anh thì sao, cô sẽ lại khiến anh phải quay về bên cô. Nghĩ đến đây, khóe môi bất giác mỉm cười, nhìn Tiểu Nhược thử chiếc váy dạ hội màu đen làm từ tơ tằm, cùng với chiếc dây đeo hình chữ V vòng qua cổ, trong lòng thoáng hiện lên một tia vui mừng, có một cái gì đó xuất hiện trong đầu cô ta.
“Cái này được đấy, rất hợp với cô.” Bước đến bên người cô, bảo nhân viên bán hàng đem chiếc váy gói lại.
“Nhưng mà….” Nhưng mà cái váy này lại rất hở hang nha, Tiểu Nhược cảm giác cái dây trên cổ dường như có thể tuột ra bất cứ lúc nào vậy. Cô thầm nghĩ trong lòng.
“
Tiểu thư, chiếc váy này thật sự rất hợp với cô, hơn nữa đây là tác phẩm duy nhất do nhà thiết kế của chúng tôi tạo ra.”
Nhân viên bán hàng thấy cô muốn từ chối, liền mỉm cười nhìn cô giới thiệu, không thể mất đi khách hàng trước mặt được, hơn nữa đây còn là khách quen.
“Chúng tôi muốn mua nó, phiền cô đem chiếc mà tôi với cô ấy thử gói lại. ” Amaris nói lại với nhân viên bán hàng, rồi kéo cô đi tính tiền.
Yến hội
Khi bọn họ đến bữa tiệc, Tiểu Nhược phải nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp của mình, cô căng thẳng đến nỗi không biết nên nhìn nơi nào, những ánh mắt xung quanh khiến cô bất an, tâm của cô đều ở trên cổ, chỉ sợ nó sẽ tuột xuống khiến cô phải xấu hổ.
Tiểu Nhược nắm chặt lấy tay Thẩm Hạo Ngôn. Thẩm Hạo Ngôn cũng biết rõ rằng người con gái bên cạnh mình đang căng thẳng, nhưng lại không lên tiếng, chỉ bình tĩnh đi chậm lại cùng cô.
Hành động vô ý này khiến cho lòng Tiểu Nhược trở nên ấm áp, cô liền mỉm cười ngọt ngào với anh. Ở trong giây phút này, cô lại vô tình cười khiến trong lòng Thẩm Hạo Ngôn xẹt qua một tia kích động, hắn muốn hôn lên đôi môi đỏ hồng kia, hắn đã sắp hôn lên đôi môi ấy nếu như trước mắt không vang lên tiếng chào hỏi của Sử Kim Sâm. Hắn giấu đi vẻ thất vọng trong lòng, hỏi thăm người trước mắt.
Còn Tiểu Nhược nghĩ tới chuyện vừa xảy ra mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, ông trời, chỉ còn một chút nữa thôi, trước hàng trăm con mắt của mọi người anh lại hôn cô, cô có phần biết ơn người xuất hiện đúng lúc kia, nếu không cô có thể trở thành mục tiêu để mọi người có thể bàn tán rồi. Cô ngượng ngùng không dám nghĩ mọi người xung quanh có thể đã nhìn thấy một màn xấu hổ sắp xảy ra kia, cô cúi đầu thở dài.
“Lại đây tôi giới thiệu một chút, đây là Sử Kim Sâm tiên sinh. ” Quay sang người con gái đang ngượng ngùng đứng bên cạnh mình, hắn bật cười trong lòng, thật là đáng yêu, mới vừa nãy hắn còn chưa kịp hôn cô, vậy mà cô đã đỏ mặt rồi.
“Sử Kim Sâm tiên sinh, đây là….” Thẩm Hạo Ngôn chuẩn bị nói ra từ “vợ”, đã bị người ta ngắt lời.
“Sử Kim Sâm tiên sinh, sinh nhật vui vẻ, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.” Amaris đi tới bên cạnh bọn họ chen ngang lời giới thiệu của hắn.
“Cảm ơn cô, Amaris, đã lâu không gặp mà cô vẫn xinh đẹp như vậy, haha..” Sử Kim Sâm rất nhanh đã quên mất lời giới thiệu của Thẩm Hạo Ngôn.
“Ngài cứ quá khen, ngài vẫn còn chưa có già đâu.” Amaris đắc ý, may mà mình đến sớm, mặc dù Ngôn đã kết hôn, nhưng đây là Châu Âu, rất ít người biết, mọi người dường như cũng cho rằng bọn họ mới là một đôi. Vài năm gần đây, câu chuyện Kim Đồng Ngọc Nữ cũng không phải thần thoại, nếu như cô không ngu như vậy, nếu cô không vứt bỏ anh, nhưng mà không sao, cô trở về đây chắc chặn lại có thể có được anh.
“À, tiệc sắp bắt đầu rồi, cô có thể nhảy một điệu với ông già này được không ?” Ông ta đưa tay muốn mời cô nhảy.
“Tất nhiên rồi.”
Trước khi đi, cô còn dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói: “Ngôn, chờ em.” Lời nhắc nhở như vậy gợi ra biết bao tưởng tượng xa xôi.
Việc này khiến khuôn mặt Tiểu Nhược trong nháy mắt đã mất đi ánh hào quang. Lát sau, Thẩm Hạo Ngôn lại bị người khác kéo đi nói chuyện. Cô ở bên cạnh ngơ ngẩn nhìn ly rượu cốc-tai trước mắt.
Khi hắn nói chuyện xong, thì cũng là lúc Amaris cùng Sử Kim Sâm cũng đã nhảy xong. Amaris cười nói :
“Tiểu Nhược, cô không biết chứ, Ngôn là cao thủ về khiêu vũ đấy, để anh ấy dẫn cô một điệu được không, chúng tôi đã lâu không thấy được phong thái của anh ấy. ” Vừa nói xong, những người bên cạnh cũng hùa theo, rối rít vỗ tay.
Mới nghe, cô còn rất kinh ngạc, nhưng mà câu nói đằng sau lại khiến thần kinh cô trở nên căng thẳng. Khiêu vũ ư ? Cô.. cô không biết !
“Đừng lo lắng, còn có anh ở đây.” Dường như biết rõ sự khó xử của cô, hắn đứng bên cạnh liền lên tiếng trấn an cô. Tiếp đó, tay cô đã bị một bàn tay to lớn, ấm áp cầm lấy, dẫn vào trong sàn nhảy.
“Xin lỗi anh ! Xin lỗi… ” Từng tiếng xin lỗi được nói ra, Tiểu Nhược gấp đến nỗi muốn khóc, thức ra khi nhảy cô luôn dẫm lên chẫn hắn. “Thả lỏng, cứ bình tĩnh, không cần suy nghĩ nhiều…”. Một tay hắn ôm chắc eo của cô, một tay lại cầm chặt lấy tay cô, lại còn hướng dẫn bên tai cô, muốn làm cho cô thoải mái.
Tiểu Nhược nghe xong lời của hắn, từ từ thả lỏng cơ thể của chính mình, cảm thấy mình có thể theo kịp tiết tấu của hắn, trong lòng trở nên vui mừng.
Nhưng mà, đến lúc làm động tác xoay người với độ khó cao, cô lại cảm thấy dây buộc trên cổ hơi lỏng, trong lòng cô dâng lên dự cảm chẳng lành. Ngay sau đó, bộ lễ phục trên người cô bỗng tuột xuống. Cô còn chưa kịp hét lên, đã nhanh tay bắt lấy y phục đang rơi xuống, mà Thẩm Hạo Ngôn cũng bị biến cố trước mắt hù dọa, nhưng mà ngay lập tức, hắn đã cởi áo khoác của mình ra, chạy đến bên người cô, ôm cô rời đi.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh này, bàn luận sôi nổi, đủ loại lời đồn, hai người bọn họ đã trở thành tiêu điểm. Mặt Tiểu Nhược trắng bệch, vùi đầu trong chiếc áo vét rộng thùng thình của hắn.
“Em ở đây chờ anh một chút, anh sẽ mang em đi khỏi đây ngay lập tức.”
Thẩm Hạo Ngôn để lại những lời này rồi đi vào trong đám đông. Mà Tiểu Nhược lại cảm thấy ánh mắt xung quanh đang dò xét cô, có cả khinh bỉ cùng cười nhạo. Trong yến hội tráng lệ đêm nay, cô chẳng còn chỗ nào có thể lẩn trốn, cô cầm chặt áo vét, đi về phía của đại sảnh.
Bên ngoài, mưa như trút nước. Nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm, lặng lẽ bước vào màn mưa.
Chương 36: Đêm mưa .
“Thật là buồn cười, mặc quần áo kiểu gì thế không biết, thật mất mặt, yến hội này sao lại xuất hiện loại người như thế vậy..” “ Muốn mượn cơ hội này để câu dẫn Tổng giám đốc Thẩm hay sao? Thật là không biết lượng sức mình..” “Cô ta thật là quê mùa..”
Từng tiếng, từng tiếng như mũi dao nhọn đâm từng nhát vào trái tim, vào lòng tự trọng của cô, tiếng nói ấy cứ lởn vởn bên tai cô.
“Tiểu Nhược ơi là Tiểu Nhược, mày là một con ngốc, đệ nhất thiên hạ đại ngốc..”
Ở trong lòng, cô đem chính mình ra mắng nhiếc , xoay người nhìn biệt thự hoa lệ, hoành tráng ở phía sau, ban đêm biệt thự lại càng trở nên kiều diễm tựa như một tòa nhà thần bí, tòa nhà ấy huyền bí đến nỗi cô không thể chạm vào, không thể với tới, cô là chim sẻ, không phải là phượng hoàng và sẽ mãi mãi không thể biến thành phượng hoàng được, cô chỉ có thể đứng ở xa ngước nhìn nó, đó là thể giới mà cô không thể đi vào, là thế giới không có chỗ cho cô. Có phải cô đã sai rồi không?
Có lẽ Amaris thích hợp với anh hơn, cô ấy ưu nhã lại ôn nhu, cô ấy biết khiêu vũ, có thể cùng với anh tham gia yến hội, không giống cô, lần đầu tiên tham gia đã xảy ra chuyện, ngay cả nhảy cũng không biết, cô có tư cách gì để làm vợ hắn đây, có phải cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã sai lầm rồi không?
Mưa càng lúc càng lớn, mấy lọn tóc bị nước mưa làm ướt dính bết vào trán, quần áo đều ướt đẫm, bây giờ muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật. “Vì sao.. vì sao..cuối cùng tôi vẫn là người sai..” Bao nhiêu lần rồi, bao nhiêu lần cô đã có cái cảm giác “bi lụy” đến vậy, cho đến nay, cô luôn bị hắn đặt ở vị trí thấp nhất, luôn bị người ta bỏ rơi, đến bao giờ hắn mới có thể nắm tay cô, cho cô ấm áp, dù chỉ là một chút thôi.. có lẽ là không bao giờ (minhmap: edit chỗ này thương chị wa!!!!)
Nước mưa hay nước mắt, thấm lạnh mà nóng bỏng, đau nhói.
Trong sảnh, Thẩm Hạo Ngôn nhìn xung quanh, thấy mọi người bàn tán, ánh mắt tà mị khẽ nâng lên, lộ ra hơi thở lạnh lẽo, cả sảnh như bị sự lạnh lẽo ấy nhấn chìm: “ Xin lỗi, các vị, chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn, mặt khác..” dừng một chút, hắn mới chậm rãi mở miệng: “ Tôi nghĩ nên nói cho các vị rõ, người vừa rồi chính là vợ của Thẩm Hạo Ngôn tôi! Xin lỗi không tiếp chuyện được!” Sau khi hắn nói xong, cả hội trường lại vang lên tiếng ồn ào, không dám tin, kinh ngạc, áy náy…
Thẩm Hạo Ngôn chạy ra khỏi đại sảnh, hắn biết rõ, cô gái kia nhất định đã chạy mất rồi. Nhỉn mưa càng lúc càng to, hắn nhất định phải tìm thấy cô, nếu không cô gái ngốc nghếch kia không biết sẽ biến thành cái dạng gì.
Hắn lái xe xuyên qua màn mưa tìm kiếm thân ảnh mong manh kia, nhưng rốt cục cũng không thấy ai cả, mưa lớn như vậy, mà mới chỉ có vài phút, cô có thể chạy đi đâu chứ? “Két..” tiếng bánh xe ma sát với mặt đường kêu lên ghê rợn, Tiểu Nhược bị hù dọa ngã xuống đất: “ Cô ngu ngốc sao, đi đường cũng không biết nhìn, lỡ bị xe đụng thì làm sao bây giờ..”
Tiếng quát làm Tiểu Nhược giật mình, ngẩng đầu lên, là anh.. khuôn mặt tức giận của Thẩm Hạo Ngôn.
Hắn thô lỗ kéo nàng, mở cửa xe, rồi như dùng sức ném nàng vào chỗ ngồi, hắn đi vòng qua ghế lái, dẫm mạnh chân ga, bất chấp trời mưa, bất chấp đường trơn, bất chấp vẻ mặt trắng bệch của cô, lái xe như vũ bão.
“ Em.. nôn..” Mở cửa xe, định đem nàng ra ngoài, nàng liền trực tiếp phun lên người hắn. Đỡ nàng như sắp xỉu lên lầu, hắn liền nhấc hai tay, ôm lấy nàng. “ không.. không cần phải..” đối với em tốt như vậy… có lẽ do dầm mưa nên toàn thây cô run lên, đôi môi tím bầm lại, lời nói không rõ ràng. Không nên tốt với cô như vậy, cô sẽ hiểu lầm, sẽ loạn tưởng, sẽ hy vọng, cho dù cô khát vọng được anh đối xử ôn như, nhưng đến cuối cùng, anh cũng sẽ rời đi, cho nên tốt nhất là hiện tại đừng cho cô hy vọng..
“Câm miệng” cảm nhận được nàng run rẩy, hắn càng siết chặt hai tay, muốn đem thân nhiệt của mình sưởi ấm nàng, muốn cho nàng chút ấm áp ngắn ngủi này.
Cô gái này, chỉ là vợ của hắn trên danh nghĩa, có khi cô ấy là cho người ta chán ghét, còn dám tình kế với hắn, nhưng, vì cái gì, khi nhìn cô ấy dầm mưa, ánh mắt mờ mịt, tuyệt vọng như cả thế giới từ chối tiếp nhận cô ấy, hắn lại đau đớn đến thế, làm cho hắn muốn đem cô ôm vào lòng, thật cẩn thận yêu thương, chiều chuộng, không muốn làm tổn thương cô nửa, không muốn làm cho cô khóc nữa.
- Chương 1-4
- Chương 5- 8
- Chương 9-12
- Chương 13-16
- Chương 17-20
- Chương 21-24
- Chương 25-28
- Chương 29-32
- Chương 33-36
- Chương 37-40
- Chương 41-44
- Chương 45-48
- Chương 49-52
- Chương 53-56
- Chương 57-58-59
- Chương 60-61-62
- Chương 63-64-65
- Chương 66-67-68
- Chương 69 - 70 - 71
- Chương 72-73-74
- Chương 75-76
- Chương 77: Hạnh Phúc Giản Đơn.