Chương 1-4
Chương 01: Ác ma hôn môi
“Em còn muốn trốn bao lâu nữa?” Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Bạch Tiểu Nhược xoay người nhìn thấy người đàn ông đứng đối diện, ánh mắt bắt đầu hoảng hốt, cô hoài nghi không biết có phải mình đã nhìn lầm hay không! Làm sao có thể như vậy?! Người đàn ông kia không thể xuất hiện ở nơi đây !
Cô không dám tin lắc lắc đầu, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
“Em vẫn còn muốn chạy nữa sao? Em chẳng khác nào con đà điểu, không chịu nghe không chịu nhìn, cũng không chịu xem chân tướng như thế nào, lại muốn trốn tránh nữa hay sao?”
Tiếng nói tà mị vang lên sau lưng, nhàn nhạt, bay đến đến bên tai cô.
Bạch Tiểu Nhược dừng lại, đứng yên lặng, cũng không xoay người.
“Vì sao, vì sao anh lại không chịu buông tha cho tôi…”
Bạch Tiểu Nhược cúi đầu nói.
“Anh đã có được những thứ anh muốn, vẫn còn chưa đủ sao? !”
Nhìn bóng dáng từ từ bước tới gần, lý trí của cô cũng từ từ lơi lỏng.
“Em phải biết tôi muốn là cái gì chứ.”
Người đàn ông nhìn cô, sắc mặt lãnh khốc cương nghị thoáng xuất hiện thần sắc ôn nhu, chỉ là cô không nhìn thấy.
“Tôi không biết! Tôi chỉ biết là anh đã có được những gì anh muốn, vậy thì đừng nên tới quấy rầy tôi nữa! Vì sao anh lại tới phá hỏng cuộc sống bình yên mà tôi vất vả mới có được.”
“Không, em còn nợ tôi một thứ, đã quên rồi sao? Em còn nợ tôi… một đứa con…”
Nhắc tới đứa trẻ, trong mắt của hắn thoáng hiện lên một tia đau đớn.
“Con? Con… Mất, mất! Là anh! Là anh hại chết con! Đều là anh! Tất cả là tại anh!”Cô cuối cùng nhịn không được nữa thống khổ gào thét, hướng tới hắn vừa đấm vừa đánh.
Thẩm Hạo Ngôn bất chấp cô đánh chửi, đem cô sít sao ôm vào trong ngực, sợ một lần nữa lại bị mất đi bảo bối trong lòng.
Hai năm! Cô rời hắn ra đi đã hai năm ! lúc này rốt cục cũng đã trở lại bên cạnh hắn , như là để xác định đây là sự thật , hắn khép chặt lại hai cánh tay, vững vàng ôm lấy cô.
Cô khóc lóc đấm đá hắn cho đến khi chìm vào mộng đẹp. Khi Bạch Tiểu Nhược tỉnh lại, ngước nhìn gian phòng, thấy xung quanh là kiểu bố trí quen thuộc, dựa vào trí nhớ của mình cô nhận ra đây là nhà của anh tại Paris, cô kéo chiếc chăn đang đắp trên người nhẹ nhàng bước xuống giường.
“Tỉnh rồi ư?
Người đàn ông đứng ở trước cửa sổ đang chậm rãi hút thuốc, nghe thấy tiếng động, liền xoay người đi về phía cô.
“Ừm, Tôi… tôi phải đi!”
Nhìn anh đến gần, cô vội vàng nói. Có trời chứng dám, cô trăm ngàn lần không muốn nhìn thấy anh ta, cho nên phải nhanh chóng rời khỏi, nhất định phải trốn đi!
“Muốn chạy trốn sao? Em có thể trốn tới nơi nào?”
Đưa tay bắt lấy cánh tay cô, ghé vào bên tai cô nói. Hơi thở ấm áp làm cho má cô nóng lên.
“Buông tay! Tôi phải rời khỏi đây! Tôi không muốn nhìn thấy anh.
Cô giãy giụa, muốn thoát khỏi tay của hắn, bất đắc dĩ khí lực của hắn quá lớn, căn bản là một chút cũng không nhúc nhích được.
“Không buông! Một lần là đủ rồi! Đối với em, tôi lại càng không buông tay! Sẽ không để cho em rời khỏi tôi thêm lần nữa!”
Cô cự tuyệt giãy giụa, hắn đem cô kéo vào trong ngực, cánh tay như sắt thép ôm chặt, vững vàng khóa cô lại. Đôi môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng vờn trên gò má trắng nõn của cô, chậm rãi trượt vào sau tai, khéo léo ngậm lấy vành tai, khiến cho cô từng trận run rẩy
“Không! đừng đụng vào tôi!
Cô kinh hoảng nói. Ý đồ của hắn quá rõ ràng, chỉ là bọn họ lúc này cái gì cũng không phải, hắn không có lý do cũng không tư cách gặp mặt cô. Mà cô cũng không muốn lại rơi vào trong cơn ác mộng trước kia lần nữa.
“Hư – Em ồn quá !”
Không đợi cô cự tuyệt, bàn tay nhanh chóng đỡ lấy gáy cô, đặt lên môi của cô, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào trong miệng u non, cuồng liệt dây dưa lưỡi của cô. Quá lâu, trong trí nhớ cô phần ngọt ngào kia rốt cục lại thuộc về hắn,hương vị đêm nào dường như lại quay trở về.
“Ưhm…”
Bị hắn như cuồng phong mang theo nhiệt tình cuốn đi tất cả, Tiểu Nhược không còn kịp suy nghĩ gì nữa liền bị cuốn vào trong nhiệt tình của hắn. Cô cũng chỉ biết là mình rất vô dụng cứ như vậy bị hắn ảnh hưởng, trái tim đã bị phủ đầy một lớp bụi dường như lúc này lại mạnh mẽ sôi trào lên.
Chương 02: Bị ném không thương tiếc.
Đôi tay Thẩm Hạo Ngôn không chịu an phận chưa thoả mãn với việc trên người cô tuần tra tới lui, lặng lẽ luồn qua vạt áo của cô, thuận thế mà lên, bàn tay kia tuy ấm áp lại khiến cho cô sợ run người, thần chí cũng tỉnh táo hơn phân nửa.
Cô mở to hai mắt, nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, trong lòng một hồi bi ai, cô không muốn tiếp tục sa vào vết xe đổ trước đây.
Cô giữ chặt cổ áo Thẩm Hạo Ngôn, hai tay túm chặt thắt lưng của hắn, hai chân trụ vững, xoay người khom mình hất lên trước, động tác lưu loát liền mạch, nước chảy mây trôi, “Rầm” một tiếng động dữ dội vang lên khi hắn rơi xuống đất.(Sa: cái này ta chém)
“Shit!”
Thẩm Hạo Ngôn không ngờ tới cô sẽ dùng đến chiêu này, tránh né không kịp, liền bị quăng xuống đất, khẽ nguyền rủa một tiếng, định bắt lại kẻ đầu sỏ gây nên chuyện, nhưng Bạch Tiểu Nhược đã lùi ra xa .
“Tôi sẽ không bị khống chế đâu! cũng không để anh ảnh hưởng tới tôi nữa, anh cũng đừng mong gặp lại tôi!”
Cố gắng duy trì vẻ tự tôn ít ỏi, Bạch Tiểu Nhược chỉ vào hắn, run rẩy hét lớn..
“Thật không? Em cảm thấy em có thể làm được như vậy sao?”
Vỗ vỗ tay, Thẩm Hạo Ngôn chầm chậm bước tới gần cô, chờ đợi cô có thể làm ra những chuyện kinh ngạc gì khác không?.
Ông Trời, cú ngã này quả thật không nhẹ. Từ khi nào mà cô đã lại lợi hại như vậy, nhớ rõ cô ấy trước kia ôn nhu yếu ớt, chẳng lẽ con mèo nhỏ rốt cục cũng lộ ra móng vuốt sao? A, thú vị! chuyện này đã vượt xa tưởng tượng của hắn.
“Đúng vậy! Tôi nhất định là có thể, vừa rồi không phải đã làm được hay sao? !“
Tâm tư bị đoán trúng, Bạch Tiểu Nhược không khỏi ảo não, vừa rồi chẳng qua là cô vẫn đang gắng gượng chống đỡ mà thôi.
“À, không tệ, xem ra tôi đã đánh giá thấp em rồi, nhưng mà – – mèo nhỏ của tôi, tôi muốn em biết, em – – trốn không thoát đâu!”
Hắn lộ ra ánh mắt ép buộc, Tiểu Nhược kinh hãi, trời đất, người đàn ông này, vẫn bá đạo như vậy!
“Tôi cũng muốn nói cho anh biết, tôi sẽ không khuất phục nữa đâu! Tôi đã nói được là làm được!”
Nói xong, Tiểu Nhược không thèm nhìn hắn, vội vàng mở cửa, chạy ra ngoài.
“Mèo nhỏ, em đã quên rồi sao, tôi chính là một tay bắt miêu lão luyện, em nhất định trốn không thoát đâu!”
Nhìn bóng dáng đang hoảng hốt trốn chạy, nhớ tới vừa rồi cô thành thục ném hắn qua vai, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nhất định hắn phải làm cho cô thu hồi móng vuốt kia mới được
Bạch Tiểu Nhược luống cuống bỏ chạy, gặp lại người đàn ông lạnh lùng này, cô không kìm được sẽ lại suy nghĩ lung tung, liệu hắn có thật sự quan tâm tới cô hay không, hay chỉ coi cô như là vật sở hữu, cũng giống như năm xưa, thời điểm cao hứng lại đối với cô đùa bỡn.
Cô làm cách nào cũng không thể quên được đoạn hồi ức thê thảm, không cách nào tưởng tượng bản thân lúc ấy chật vật thoát khỏi lao tù như thế nào, người đàn ông ấy khiến cô thương tích đầy người, nhẫn tâm làm tổn thương cô, còn chối đứa con chưa kịp ra đời của họ. Mỗi khi trời mưa, lòng bàn tay của cô sẽ mơ hồ mà đau nhức, cứ như là nhắc nhở cô kí ức kia, khiến cô không cách nào ngủ say trong đêm.
Trải qua nhiều lần bị phản bội, đến giờ, cô sẽ không lại dễ dàng tin tưởng, không dám tin còn có ai sẽ trong đêm mưa lạnh giá sít sao ôm chặt cô, cho cô ấm áp, cho cô an ủi.
Đem mình ngâm trong làn nước ấm, cố gắng gạt đi những suy nghĩ mông lung nhưng trong tâm trí cô không ngừng xuất hiện hình bóng cũ, ác ma không chịu buông tha cô. Con người ấy trước sau vẫn lạnh lùng như cũ, độc tài bá đạo.
Chương 03: Chia tay
Giữa suy nghĩ hỗn loạn không khỏi phiêu hướng trí nhớ đến nơi sâu kín trong tim, đoạn kí ức xưa không cách nào biến mất được. Ngày đó cô vừa kết thúc buổi lễ tốt nghiệp đại học, chưa kịp cùng thầy cô, bạn bè chụp ảnh lưu niệm, liền vội vã rời đi. Cô nghĩ muốn đem vinh dự này chia sẻ với một người, người này cùng cô mến nhau đã ba năm – Đỗ Nhĩ Kiệt.
Anh ấy là một người vô cùng ưu tú, khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời, từng hấp dẫn biết bao nhiêu nữ sinh, nhưng mà, anh lại lựa chọn một người bình thường như cô, đối với cô chiếu cố không thôi, khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ. Chính cô cũng thường xuyên hoài nghi, mình tại sao lại vừa ý vương tử như anh, khi anh hướng cô bày tỏ tình cảm, còn xấu hổ đỏ mặt, tay chân luống cuống làm sách vở rơi đầy mặt đất. Nhớ lại đều thấy thật khó tin.
Nghĩ tới đây, cô liền cảm thấy mình thật sự may mắn, sao lại được thần tình ái chiếu cố như vậy. Cô bất giác nở nụ cười ngọt ngào, không muốn làm cho Nhĩ Kiệt chờ quá lâu, cũng muốn mau chóng nhìn thấy anh, chân không khỏi bước nhanh hơn.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo màu hồng phấn, váy màu trắng nhạt, bộ dạng ngọt ngào, khiến cho người khác nhìn thấy có cảm giác được ánh mặt trời cũng dần dần rạng rỡ lên.
“A – -” “Xoạt – -” một chiếc xe phóng nhanh qua khiến cho vũng nước ven đường bắn lên tung tóe. Bạch Tiểu Nhược không thể tin được, nhìn chiếc váy màu trắng của mình loang lổ vết bùn đất, lại nhìn chằm chằm chiếc xe vừa băng qua, trong lòng âm thầm lo lắng, thế này thì thảm rồi, làm sao kịp thay quần áo đây, để Nhĩ Kiệt nhìn thấy bộ dạng như thế này thì thật là xấu hổ mà
Lúc đó Thẩm Hạo Ngôn ngồi trong xe, trong lúc vô tình nhìn ra phía ngoài cửa sổ thấy bóng dáng mỏng manh của một cô gái lướt qua, con ngươi sắc bén thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Hắn lại chuyên chú vào chiếc laptop trên đùi, hai tay thao tác máy tính cực nhanh cũng không có để ý tới xe của bọn họ vừa tạo nên “Phiền phức” .
Bạch Tiểu Nhược dùng khăn giấy không ngừng chà sát vết bẩn, dù cho như vậy cũng không thể gột sạch sẽ hết, bởi vì chiếc váy màu trắng nên nhìn rất rõ, cô áo não nhíu mày, thôi thì đành cứ thế này mà đến chỗ hẹn vậy. Thời điểm chạy tới nhà hàng, cô đã nhìn thấy Nhĩ Kiệt ngồi bên một chiếc bàn cạnh cửa sổ chờ cô.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, vui vẻ nói với anh.
“Nhĩ Kiệt, anh đợi em em lâu lắm phải không!”
“Không có, anh cũng vừa tới không bao lâu.”
“Tiểu Nhược, hôm nay anh có chuyện muốn nó với em.”
Nhĩ Kiệt, hôm nay em có chuyện muốn nói với anh.”
Bọn họ dường như là đồng thời lên tiếng, Tiểu Nhược nghĩ nhất định là anh muốn chúc mừng cô thuận lợi lấy được học vị, còn nữa có lẽ sẽ nói với cô dự định tương lai của bọn họ. Nhưng nhìn đến vẻ mặt anh có vẻ rất đăm chiêu, cô quyết định nghe anh nói trước.
“Tiểu Nhược, em hãy nghe anh nói, mẹ anh bà ấy – – bà muốn anh ra nước ngoài du học .”
Đỗ Nhĩ kiệt nhìn vẻ mặt mong đợi của người con gái trước mắt, dè dặt nói ra lời nhẫn tâm tiếp theo, bởi vì vừa nghe thấy anh phải ra nước ngoài, khuôn mặt cô đã vội biến sắc, những lời kế tiếp đây phải chăng là khiến cô ấy không cách nào chấp nhận được, cô vẫn luôn là một cô gái yếu đuối như vậy!
Nghe được lời anh nói ra khỏi miệng, Khuôn mặt Bạch Tiểu Nhược quả thực là trắng bệch, cô run rẩy hỏi “Du học? ! Anh phải ra nước ngoài sao? !”
“Còn nữa… Anh muốn đính hôn!”
Phút chốc, tâm trạng Bạch Tiểu Nhược mừng rỡ như điên, nhưng nhìn tới vẻ mặt của anh, lòng cô cũng từ từ lạnh buốt.
“Là mẹ anh với nhà bên đó an bài, mẹ nói là họ rất môn đăng hộ đối với nhà anh, nhà bọn họ đối với công ty của ba anh giúp đỡ rất nhiều… Tiểu Nhược, tha thứ cho anh được không, anh bây giờ là bất đắc dĩ, chờ anh có đủ năng lực, anh sẽ trở về tìm em, anh sẽ dẫn em đi!”
Nói xong những lời đau lòng kia, không dám nhìn thẳng vào Tiểu Nhược, anh sợ chính mình sẽ không dám từ bỏ! Nhưng anh nhất định phải buông tay, anh vẫn chưa có đủ thực lực để chống đối lại với cha mẹ.
“Người đó là …?”
“Thật không? Thì ra là như vậy ư, cô gái kia không phải là mình…”giọng cô thì thào, cô đã nghe anh nói muốn đính hôn với cô gái khác, cô dâu tương lai cũng không phải là cô! Anh, bỏ rơi cô! Vì cái gọi là hôn nhân môn đăng hộ đối……!
Không còn nhớ anh nói những gì tiếp theo, chỉ biết là, anh, muốn chia tay vớicô!
Thì ra là thế, tình yêu bọn họ cũng chỉ là nhất thời mà thôi, thời gian đẹp đẽ trôi đi, không lưu lại dấu vết gì, còn lại đây chẳng qua là những lời nói đau thương. Vì sao, anh có thể quyết định nhanh như vậy, vì sao lại không đấu tranh! Chẳng lẽ, đối với anh tình cảm giữa bọn họ thật sự không đáng để lưu luyến hay sao? Không đáng để anh cố gắng hay sao?! Vì sao!
Bạch Tiểu Nhược, đờ đẫn bước ra khỏi nhà hàng, cô quên mất phải nói với anh chuyện cô đã tốt nghiệp, lấy được học vị, hơn nữa, nếu như anh nguyện ý cô sẽ cùng anh đến bất cứ nơi đâu! Bây giờ, thì không cần nữa rồi ! tất cả đều không còn quan trọng nữa!
Cô cũng không rõ từ lúc nào trên mặt khuôn mặt mình đã rơi đầy lệ, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập bi thương, thấm đến tận xương tủy. Lạnh quá! Rõ ràng vẫn còn là ban ngày cơ mà tại sao cô lại thấy buốt giá đến như vậy.
Chương 04: Mẫu thân “Bức bách “
Bạch Tiểu Nhược hồn bay phách lạc bước vào nhà, lảo đảo bước lên phòng, lại bắt gặp Bạch mẹ đang ở phòng khách, Bạch mẹ giật mình kêu lên “Tiểu Nhược,con làm sao vậy! Tiểu Nhược!”
Dường như không nghe thấy tiếng mẹ gọi, Bạch Tiểu Nhược cứ thế bỏ lên lầu. Trên tóc những giọt nước mưa không ngừng rơi xuống, trong tay còn ôm một chú chó nhỏ bộ dạng cũng chật vật như cô, chiếc váy trắng giờ đã vấy bẩn ướt đẫm, hình như đang nhắc nhở cô rằng hôm nay cô có bao nhiêu chật vật!
Từ nhà hàng đi ra, một mình cô bước trên đường lang thang không mục đích, không biết là mình sẽ đi đâu, dường như là ông trời cũng vì cô mà đau lòng, chỉ trong chốc lát khóc đến rả rích ồn ào, sau đó toàn thân cô cũng ướt sũng nước ! Cô muốn chạy trở lại nhà hàng nhưng lại bị vấp ngã, sau đó cứ như vậy mà đứng ở góc tường trú mưa, nhìn thấy trong làn mưa nhạt nhòa một chú chó nhỏ đang co ro tránh rét, cảm thấy nó cũng đáng thương như mình, bọn họ vì thế làm bạn, cô đem nó ôm vào trong ngực .
Cộc cộc – – “Tiểu Nhược, là mẹ đây, mau mở cửa.”
Bạch mẹ, vừa rồi thấy cô bộ dáng của cô như vậy liền vội vàng chạy lên, hơn nữa bà còn có chuyện muốn nói với cô!
“Mẹ, con muốn đi ngủ !”
Giọng mũi nồng đậm của cô từ đằng sau cánh của vang lên . Bây giờ cô không muốn gặp bất cứ ai, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình mà thôi!
“Tiểu Nhược, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ còn có việc muốn nói với con, mau mở cửa đi.”
Không để cho cô cơ hội cự tuyệt, nhất định hôm nay bà phải nói cho cô biết.
Mẹ, không có việc gì đâu nhưng con muốn đi ngủ có được không?”
Lại là có chuyện muốn nói với cô, có phải lại mang đến một bất ngờ chấn động cho cô nữa hay không đây, hôm nay cô đã có quá nhiều “ngạc nhiên mừng rỡ”rồi!
“Tiểu Nhược, đừng ngủ vội, con nghe chuyện này xong nhất định sẽ rất vui.”
Bạch mẹ đứng bên cửa lo lắng nói, bà cảm thấy kéo dài một ngày là lại thêm một ngày âu lo.
“Mẹ, ngày mai nói sau được không, con bây giờ thật sự rất mệt!”
Sợ rằng sẽ phải nghe quá nhiều chuyện “Ngạc nhiên mừng rỡ “, cô thật sự không có cách nào tiếp nhận nổi!
Không nên kéo dài thêm nữa, hôm nay chúng ta nói luôn đi, không thì, trong lòng mẹ thật không yên tâm.”
Nếu như bỏ lỡ con rể tốt như vậy, sau này tìm đâu ra người ưu tú như thế nữa đây!
Biết là có trốn cũng không xong, cho nên cô bất đắc dĩ mở cửa.
“Tiểu Nhược, con rốt cuộc bị làm sao vậy? Vì sao lại trở về một mình. Vừa rồi chẳng phải cùng cái anh chàng Đỗ Nhĩ kiệt gặp nhau sao?”
Vừa vào cửa, Bạch mẹ liền truy vấn .
“Là, là đi gặp anh ấy…”
Nhắc tới chuyện đó, trong mắt cô thoáng hiện lên một tia đau khổ. Không biết phải nói tiếp như thế nào.
“Tiểu Nhược, thực ra hôm nay mẹ muốn nói với con một chuyện , con cũng đã tốt nghiệp rồi, năm nay tuổi cũng không còn nhỏ, đã có dự định gì chưa?”
Nhìn bộ dáng hiện tại của con gái như thế này, bà cũng không muốn quấy rầy cô, thế nhưng nhất định phải thật cứng rắn.
“Con có kế hoạch gì hay không? Còn chưa suy nghĩ ư .”
Có , cô sớm đã có tính toán, chính là muốn ở bên cạnh Nhĩ Kiệt, cùng anh đến bất cứ nơi đâu! Nhưng mà, trong kế hoạch của cuộc đời anh lại không có cô, cô còn có thể có tính toán gì nữa đây?
“Như vậy con và nó là như thế nào?”
Bà muốn thăm dò thử, nhưng dù cho Tiểu Nhược còn chưa chia tay với cậu ta thì bà cũng sẽ tìm cách tách hai đứa chúng nó ra , bà vốn là không thích anh chàng kia lắm, chỉ ngại con gái mình cố chấp, huống chi hiện tại lại xuất hiện người tốt như vậy!
“Chia tay, chia tay rồi ạ …”
“Vậy ư, không sao, chia tay thì chia tay, tìm một người tốt hơn là được, không việc gì phải đau khổ!
Bà gần như mừng mỡ muốn nhẩy lên, xem ra bà tới thật đúng lúc.
“Tiểu Nhược à, là như thế này, một người bạn của mẹ nhà bọn họ muốn tìm con dâu cho con trai, con trai nhà ấy điều kiện thật sự rất tốt, lại rất tuấn tú nữa, cậu ấu với con rất xứng đôi! Ngày mai con chuẩn bị một chút cùng mẹ đi gặp mặt nhà người ta nhé!”
Nói đến điều kiện của đối phương, Bạch mẹ thật sự là cười đến không ngậm miệng được.
“Mẹ, con không muốn đi!”
Vừa nghe nói đến xem mắt, cô liền cảm thấy đau đầu, trời đất, cô vừa mới tốt nghiệp đã phải đi xem mắt sao? !
“Con nhất định phải đi! Mẹ đã hẹn gặp với người ta rồi! Tối mai 7 giờ trang điểm thật đẹp rồi cùng mẹ tới đó! Con gái ngoan của ta, lần này nhất định phải nghe lời mẹ!”
Không để cho con gái có cơ hội phản bác, bà trực tiếp bỏ ra ngoài, dù sao đến lúc đó không đi cũng sẽ ép nó đi, việc hôn sự lần này nhất định phải tác thành!
“Con không đi! Không đi…” Cô gần như phát khóc lên, vì sao hôm nay mọi chuyện đều chống lại cô ! Cô, rốt cuộc đã làm gì sai ! Vì sao lại thành ra như vậy?!
- Chương 1-4
- Chương 5- 8
- Chương 9-12
- Chương 13-16
- Chương 17-20
- Chương 21-24
- Chương 25-28
- Chương 29-32
- Chương 33-36
- Chương 37-40
- Chương 41-44
- Chương 45-48
- Chương 49-52
- Chương 53-56
- Chương 57-58-59
- Chương 60-61-62
- Chương 63-64-65
- Chương 66-67-68
- Chương 69 - 70 - 71
- Chương 72-73-74
- Chương 75-76
- Chương 77: Hạnh Phúc Giản Đơn.