Hồi 2- Chương 7: Cha nuôi gọi đến
Hồi 2 – Chương 7: Cha nuôi gọi đến (1)
Ban đêm, cảnh yên tĩnh sau hoa lệ, vườn hoa nhỏ trong Bạc Tuyết Bảo vẫn sáng ngời dưới ngọn đèn. Nơi đây không giống với vườn hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết. Nới đó là thế giới băng tuyết mênh mông vô bờ, cho dù giữa ngày hè cũng vẫn là cảnh thê lương, lạnh lẽo.
Trong vườn hoa nhỏ trồng rất nhiều loại hoa, thậm chí những loại hoa hiếm thấy thì cũng có thể tìm được trong này, mà người làm ở Bạc Tuyết Bảo thường thu thập các loại hoa này để chế ra những loại nước hoa trân quý.
Dưới ánh trăng, bóng hình hai người trên chiếc ghế nhỏ càng thêm hòa hợp, nam anh tuấn, nữ bé nhỏ, dịu dàng.
“Khê nhi, cuối cùng anh cũng cảm thấy nơi này không hợp với em.” Thánh Trạch nhẹ giọng nói.
Sau đêm tiệc sinh nhật, hắn cũng không về cùng những vị khách, bởi cậu ta luôn nhận thấy một cảm giác rất quái dị.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê càng thêm sáng ngời, cô nhẹ nhàng cười, “Bị ba nuôi em dọa hả?”
“Dọa?”
Thánh Trạch nhún nhún vai, tuy nói chính xác cũng có đôi chút, nhưng không đến mức trước mặt người con gái mình yêu mà thừa nhận điều này, “Anh chỉ cảm thấy ba nuôi của em rất quái lạ, nhất là ánh mắt ông ta nhìn em…”
Nói tới đây, cậu ta dừng một chút, trên vầng trán nổi lên vẻ trầm tư suy nghĩ.
Mạch Khê lẳng lặng nhìn cậu ta, ánh mắt đẹp như nước chảy từng giọt, không có thúc giục, mà chỉ kiên nhẫn chờ cậu tiếp tục nói.
Thánh Trạch thấy thế thì liếm liếm môi, không giấu giếm mà nói : “Ánh mắt ông ta nhìn em như là đang nhìn một người phụ nữ vậy!”
Mạch Khê nao nao, trong lòng nhẹ nhàng lướt qua cảm giác lạ thường, nhưng rất nhanh liền biến mất…
“Thánh Trạch, em vốn là phụ nữ mà. Từ hôm nay trở đi, em là người lớn rồi, chẳng nhẽ anh còn cho rằng em là một đứa trẻ?”
Thánh Trạch thở dài, đưa tay ra khoác vai cô, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng, “Khê nhi, em luôn rất thông mình, hẳn là em biết anh đang nói gì. Ánh mắt của ba nuôi em khi nhìn em, có đến hơn một phần là ánh mắt chiếm đoạt. Anh là đàn ông, đương nhiên hiểu được hàm ý trong ánh mắt này, đó là ánh mắt đàn ông muốn giữ lấy người phụ nữ. Tựa như là dã thú đối với con mồi, cũng là bản năng nguyên thủy muốn chiếm giữ!”
Nụ cười của Mạch Khê đọng lại bên môi, tuy rằng cô ít nhiều cảm giác cha nuôi có chút gì đó quái dị, nhưng cũng không giống như tưởng tượng của Thánh Trạch.
“Thánh Trạch, anh nói cái gì vậy? Ông ấy là ba nuôi của em, là ba đã nhận nuôi rồi nuôi em khôn lớn, sao anh lại hình dung thành ra xấu xa như vậy?”
“Khê nhi, anh thật sự lo…”
“Thánh Trạch, anh đừng nghĩ như vậy. Ông ấy là ân nhân của em, nếu như không có ông ấy, em đã không tồn tại trên đời này. Cho nên trong lòng em ba nuôi là người tốt nhất, cả đời này em sẽ tôn trọng ông ấy, báo đáp ông ấy.” Mạch Khê nhẹ giọng chặn lời hắn, trên vầng trán thoáng hiện vẻ bất mãn.
Thánh Trạch vội vàng từ bỏ, thở dài, bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê lên…
“Cô bé ngốc, chỉ là anh sợ mất em thôi.”
oOo
Chương 7: Cha nuôi gọi đến (2)
Mạch Khê nhẹ nhàng nhíu mi lại, nụ cười thản nhiên che lấp đi vẻ bất mãn, khóe môi càng cong lên, hai gò má như phiếm thêm vẻ xinh đẹp động lòng người.
Cô không nói gì, chỉ hơi chớp hàng mi còn dài, hàng mi run rẩy ấy che đi đôi con ngươi đẹp trong, nhìn như hai cánh quạt phiêu dật, đẹp không sao tả xiết. Thánh Trạch nhìn thấy dáng vẻ này thì tâm trí dao động.
“Khê nhi!”
Thánh Trạch đưa tay, nâng cái cằm nhỏ của cô lên, ép cô nhìn hắn. Giọng nói dịu dàng dưới bóng đêm có chút trầm ấm, “Biết không, trong lòng anh em là người rất quan trọng, rất quan trọng. Anh chưa từng nghĩ sẽ yêu một cô gái mười tám tuổi. Lúc em cười, lúc em suy nghĩ, lúc lo âu, khi tức giận đều làm anh mê muội. Anh không biết lại có người con gái đẹp đến vậy, đẹp đến động lòng người. Người làm anh nhớ mong ngày đêm chỉ có em, nguyên nhân là bởi anh đã yêu em rồi, cho nên mới càng sợ mất em, hiểu chưa?”
Trong mắt Mạch Khê hơn một phần là rung động, ánh mắt trong suốt, xinh đẹp, cô nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng vô cùng.
Thánh Trạch mê muội nhìn cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh trăng chiếu rọi càng thêm tươi tắn. Cánh môi xinh đẹp hơi mở ra mang theo hương hoa dịu nhẹ của riêng cô. Tất cả đều mỹ miều vô cùng khiến cậu ta muốn chiếm lấy.
Trong mắt cậu ta, Mạch Khê mười tám tuổi chính là thể kết hợp của thiên sứ và ác quỷ, vẻ đẹp khiến người khác thương tiếc không thôi nhưng đồng thời cũng sinh ra ý muốn tội lỗi.
Ánh mắt của cô dần dần xảy ra biến chuyển, khi mà đôi môi của chàng trai trẻ từ từ gần sát lại cánh môi thơm ngát…
Ngay lúc môi chạm môi, trong mắt Mạch Khê thoáng xẹt qua nét xa lạ cùng kháng cự, đột nhiên đẩy cậu ta ra, hơi thở có chút dồn dập.
“Khê nhi!” trong mắt Thánh Trạch thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau lại lan tràn nét bi thương.
“Thánh Trạch, thực xin lỗi, em, em không quen.” Mạch Khê xấu hổ nói một câu, Thánh Trạch muốn hôn cô sao?
Thánh Trạch chăm chú nhìn cô, nhẹ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, “Khê nhi, anh là bạn trai em, em phải có thói quen thế nào thì anh mới có thể đây!”
Thấy điệu bộ cự tuyệt của cô, cậu ta đang cao hứng mà lại thất vọng. Chỉ là, Mạch Khê đơn thuần không có kinh nghiệm yêu đương gì, thậm chí còn giữ lại nụ hôn đầu ngây ngô. Nhưng thất vọng là trong lòng Mạch Khê vẫn còn chưa thực sự nhìn nhận cậu như một người bạn trai.
“Thực xin lỗi, Thánh Trạch!” Mạch Khê cảm thấy khó chịu cực kỳ, trong lòng có chút áy náy với hắn.
“Khê nhi, em có thích anh không? Hoặc là anh hỏi, em có yêu anh không?”
Thánh Trạch cực kỳ muốn nghe đáp án, bởi cả quá trình theo đuổi đều là cậu ta chủ động, cậu thật sự không hiểu hết tâm tư Mạch Khê.
Mạch Khê dường như bị câu hỏi của cậu ta làm cho sửng sốt, miệng khẽ mở ra. Hồi lâu sau, cô vừa muốn nói gì đó, lại bị tiếng bước chân cách đó không xa chặn lời lại. Dưới ánh trăng chiếu lên bóng dáng quản gia Hàn Á, nhìn thấy hai người thân mật như vậy thì ông có chút giật mình.
Mạch Khê ngay sau đó tránh được bàn tay Thánh Trạch, liền đứng dậy, vẻ mặt hơi có chút kích động.
oOo
Chương 7: Cha nuôi gọi đến (3)
Quản gia Hàn Á thầm thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa mà chỉ hơi hạ thấp người, “Tiểu thư Mạch Khê, Lôi tiên sinh muốn gặp con, đi theo ta nào!”
Trong tim Mạch Khê không tự chủ được mà ‘thình thịch’ một tiếng, mãi sau mới có phản ứng lại.
Thánh trạch thấy thế cũng đứng dậy, ngay sau đó lại bị quản gia Hàn Á ngăn lại,”Thời gian không còn sớm nữa , thiếu gia Thánh Trạch cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi.”
Trong giọng nói lãnh đạm của Hàn Á rõ ràng mang theo ý tứ đuổi khách.
Thánh Trạch nhíu mày lại.
“Thánh trạch, giờ cũng khuya rồi, anh về đi.” Mạch Khê nhẹ giọng nói.
“Nhưng mà…”
“Tiểu thư Mạch Khê, Lôi tiên sinh không thích chờ lâu, đừng làm cậu ấy mất hứng.” Quản gia Hàn Á nhẹ giọng nói bên tai Mạch Khê.
Mạch Khê vội vàng nhìn về phía Thánh Trạch, “Em không sao đâu, mai gặp lại nhé.” Nói xong cô vội đi theo quản gia.
Lúc này ánh mắt Thánh Trạch đã u tối lại như màn đêm.
_____________________
Tràn ngập tòa thành là một loại hương vị khó nói thành lời.
Mạch Khê đi theo quản gia đến một tầng cao nhất của tòa thành. Khi đứng ở cửa phòng mới phát hiện ra, đây chính là nơi cô đã tới năm mười bốn tuổi, cũng là nơi cô đã thấy cảnh máu me kia.
Quản gia đẩy cửa phòng ra. Nơi này vẫn rộng như thường, gian chính xa hoa lại tản ra thứ ánh sáng lạnh lùng. Chỉ thấy quản gia đi đến một chỗ khác trong căn phòng, cung kính nói: “Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê đã đến rồi.”
Bên trong căn phòng không thấy có âm thanh gì cả, trong không gian ấy chỉ thấy tiếng bước chân của Hàn Á. Chẳng bao lâu, Hàn Á đi tới bên cạnh Mạch Khê, nhẹ giọng nói:
“Vào đi thôi, Lôi tiên sinh đang đợi con.” Nói xong, ông liền rời khỏi phòng, cũng tùy tay đóng cánh cửa lớn lại.
Luồng khí lạnh theo không gian rộng lớn mà chảy dọc gương mặt Mạch Khê, trong lòng cô hồi hộp không ngừng, đi từng bước một về gian phòng đối diện gian chính.
Cửa phòng hơi hé mở, bên trong ánh sáng chỉ nhờ nhờ, đến ngay cả ngọn đèn thạch anh cũng chỉ hơi chiếu vầng sáng mơ hồ ở chỗ cửa phòng.
Mạch Khê đứng ở cửa, nâng tay lên, nhưng mãi lâu sau cũng không dám gõ cửa. Cũng như cái đêm năm ấy, cô gần như vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh vào năm mười bốn tuổi ấy.
“Vào đi!”
Từ bên trong gian phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp, nặng như tảng đá đánh bay sự do dự của Mạch Khê, dường như là đã sớm biết cô đứng ở đó rồi. Mệnh lệnh truyền ra mang theo uy quyền không thể làm trái được!
Giọng nói lạnh băng vẫn như quẩn quanh trong tai Mạch Khê, như là giọng nói của ma quỷ làm Mạch Khê có chút hồi hộp. Dù sao cô cũng chưa bao giờ gặp cha nuôi một mình, theo bản năng cô cắn cắn môi, bàn tay nắm chặt rồi lại chậm rãi buông ra, rốt cục cũng đẩy cửa ra.
Căn phòng rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của Mạch Khê, ánh sáng mờ nhạt le lói trong căn phòng tối tăm, cả phòng bị bao phủ bởi sắc u trầm không giống với vẻ lộng lẫy như cung đình của tòa thành. Căn phòng tràn ngập hơi thở lạnh lùng thuộc về riêng đàn ông, đồng thời cũng có chút áp lực khiến người khác hơi ngộp thở.
“Oành…”
Cánh cửa đằng sau Mạch Khê tự động đóng lại. Theo bản năng, cô quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa vừa đóng, trái tim cũng bất giác ‘thình thịch’.
- Mở đầu - Tiết tử
- Hồi 1- chương 1: Âm u
- Hồi 1 - Chương 2: Quyền nuôi dưỡng
- Hồi 1 - Chương 3: Toà thành bạc tuyết
- Hồi 1- Chương 4: Ngọc sơn bạc tuyết
- Hồi 1- Chương 5: Hư ảo
- Hồi 1- Chương 6: Quái dị nảy sinh
- Hồi 1- Chương 7: Nhiếp Thiên Luật
- Hồi 1- Chương 8: Nhắc nhở của quản gia
- Hồi 1- Chương 9: Quyền nuôi dưỡng
- Hồi 1- Chương 10: Người đàn ông dưới ánh trăng
- Hồi 1- Chương 11: Nguyện vọng nguy hiểm
- Hồi 1- Chương 12: Phát hiện của Mạch Khê
- Hồi 1- Chương 13: Thấy sự tàn nhẫn
- Hồi 1- Chuong 14: Hạn chế
- Hồi 1- Chương 15: Quyền lực tuyệt đối
- Hồi 2- Chương 1: Mười Tám trổ mã
- Hồi 2 -Chương 2: Đồn đại về toà thành
- Hồi 2- Chương 3: Bạn Trai Thánh Trach
- Hồi 2 - Chuowng 4: Đêm Xa Hoa
- Hồi 2 - Chương 5: Cha nuôi xuất hiện
- Hồi 2 - Chương 6: Món quà của Lôi Dận
- Hồi 2- Chương 7: Cha nuôi gọi đến
- Hồi 2 - Chương 8: Người đàn ông khát máu
- Hồi 2- Chương 9: Trắc ẩn
- Hồi 2- Chương 10: Tình nhân
- Hồi 2- Chương 11: Đêm đồ mi
- Hồi 2 – Chương 12: Nguy hiểm trên cả nguy hiểm
- Hồi 2 – Chương 13: Loạn luân
- Hồi 2 – Chương 14: Bỏ trốn
- Hồi 2 – Chương 15: Trực tiếp uy hiếp
- Hồi 2 – Chương 16: Người đàn ông khó hiểu
- Hồi 2 – Chương 17: Bạc Cơ
- Hồi 2 – Chương 18: Cố nhân đến bất ngờ
- Hồi 2 – Chương 19: Ôn lại chuyện cũ
- Hồi 3 – Chương 1: Đêm hạ điên cuồng
- Hồi 3 – Chương 2: Cho em thứ em muốn
- Hồi 3 – Chương 3: Ông chủ mới
- Hồi 3 – Chương 4: Kim chủ
- Hồi 3 – Chương 6: Quan hệ kinh người
- Hồi 3 – Chương 7: Người đàn ông tốt
- Hồi 3 – Chương 8: Cảnh tượng ái muội trong nhà hàng
- Hồi 3 – Chương 9: Nguy hiểm đến ngay sau nụ cười
- Hồi 3 – Chương 10: Không phải hành vi của con người
- Hồi 3 – Chương 11: Sau lưng có người
- Hồi 3 – Chương 12: Cầu xin anh
- Hồi 3 – Chương 13: Là dịu dàng hay vẫn là tàn nhẫn?
- Hồi 3 – Chương 14: Cẩn thận có báo ứng
- Hồi 3 – Chương 15: Buổi biểu diễn
- Hồi 3 – Chương 16: Ý tứ khó hiểu
- Hồi 3 – Chương 17: Tâm tư giấu kín
- Hồi 3 – Chương 18: Không thể thở nổi
- Hồi 3 – Chương 19: Sự khống chế đến ngạt thở
- Hồi 3 – Chương 20: Nhìn trộm
- Hồi 3 – Chương 21: Sự ấm áp thoáng qua
- Hồi 4 – Chương 1: Phản kích lời đồn đại
- Hồi 4 – Chương 2: Đã vậy thì sa thải đi
- Hồi 4 – Chương 3: Lời mời bất ngờ giữa đêm tối
- Hồi 4 – Chương 4: Pandora đã mở
- Hồi 4 – Chương 6: Uy hiếp, không chút nào để ý
- Hồi 4 – Chương 5: Sự trừng phạt khắc nghiệt
- Hồi 4 – Chương 7: Tình cảm dịu dàng như dòng nước ấm
- Hồi 4 – Chương 8: Không lùi bước. Trước đêm biểu diễn
- Hồi 4 – Chương 8 (tiếp): Dịu dàng trong đêm tối
- Hồi 4 - Chương 9: Bày tỏ tình yêu, mặt trời chiều ngả về Tây
- Hồi 4- Chương 10 : Duyên lệch
- Hồi 4 - Chương 11: Phóng túng nơi vũ trường
- Hồi 4 – Chương 12: Báo con
- Hồi 4 - Chương 13: Bước ngoặt ngoài ý muốn
- Hồi 4 – Chương 14: Sự ấm áp đơn thuần
- Hồi 4 – Chương 15: Sen Tịnh Đế nở rộ
- Hồi 4 – Chương 16: Bí mật không muốn ai biết
- Hồi 4 – Chương 17 : Thời cơ chạy trốn
- Hồi 4 – Chương 18: Thời khắc tàn nhẫn
- Hồi 4 – Chương 19: Chung cư Thuyên Loan Lưu Bích
- Hồi 4 – Chương 20: Nhớ lại quá khứ
- Hồi 4 – Chương 21: Không có nơi nào để trốn
- Hồi 4 – Chương 22: Vàng ngọc bên ngoài, bên trong thối rữa
- Hồi 4 – Chương 23: Chất vấn đánh tan sự yên tĩnh trói buộc
- Hồi 4 – Chương 24: Vận mệnh này là ngoài ý muốn hay vẫn là nhất định?
- Hồi 4 – Chương 25: Sự sợ hãi chưa từng có
- Hồi 4 – Chương 26: Đau đớn có thể quên đi
- Hồi 4 – Chương 27: Có lẽ tất cả chỉ là “nếu”
- Hồi 4 – Chương 28: Tâm tư lại hướng đến nơi không biết
- Hồi 4 - Chương 29: Con người sắt đá dịu dàng
- Hồi 5 – Chương 1: Tranh cãi trong thư phòng
- Hồi 5 – Chương 2 : Sự chần chờ của Hàn Á (
- Hồi 5 – Chương 3: Đau đến nát lòng
- Hồi 5 – Chương 4: Đêm bi thương
- Hồi 5 – Chương 5: Là ai cứu ai?
- Hồi 5 – Chương 6: Bầu không khí gấp rút
- Hồi 5 – Chương 7: Suy nghĩ kĩ
- Hồi 5 – Chương 8: Tình yêu không kịp tiếp nhận
- Hồi 5 – Chương 9: Cay đắng nước mắt đàn ông
- Hồi 5 – Chương 10: Giá trị một con người.
- Hồi 5 – Chương 11: Sự suy sụp không cách nào che lấp
- Hồi 5 – Chương 12: Khí thế như lửa
- Hồi 5 – Chương 13: Nỗi nhớ trong cơn mưa tầm tã
- Hồi 6 – Chương 1 : Hương hoa dưới ánh mặt trời
- Hồi 6 – Chương 2: Rung động trên cánh đồng hoa
- Hồi 6 – Chương 3 : Khách sạn King, như trong mộng
- Hồi 6 – Chương 4 : Chuyện phát sinh bất ngờ
- Hồi 6 – Chương 5: Vị khách đến chơi lúc sáng sớm
- Hồi 6 – Chương 6 : St.Petersburg vào đông
- Hồi 6 – Chương 7: Dịu dàng dưới tuyết rơi
- Hồi 6 – Chương 8: Tuyết rơi, gần tình tình lại (1)
- Hồi 6 – Chương 9: Nắng ấm giữa trời đông
- Hồi 6 – Chương 10: Nói yêu anh
- Hồi 6 – Chương 11: Bước vào “Ẩn Cư”
- Hồi 6 – Chương 12: Ông trời đùa cợt
- Hồi 6 – Chương 13: Vẫn luôn là một con báo con
- Hồi 6 – Chương 14: Hồi ức Bạc Tuyết bảo
- Hồi 6 – Chương 15: Tất cả sự lựa chọn
- Hồi 6 – Chương 16: Nghịch tác
- Hồi 6 – Chương 17: Đã từng
- Hồi 6 – Chương 18: Tình cảm sâu như biển xanh
- Hồi 6 – Chương 19: Để anh yêu em
- Hồi 6 – Chương 20: Có khách đến chơi
- Hồi 6 – Chương 21: Chủ quyền trong tình yêu
- Hồi 7 – Chương 1: Trở về DIO
- Hồi 7 – Chương 2: Lời nói của Bạc Cơ
- Hồi 7 – Chương 3: Phụ nữ âm thầm so đo
- Hồi 7 – Chương 4: Vấn đề trong tình yêu
- Hồi 7 – Chương 5 : Lưu lại nhược điểm
- Hồi 7 – Chương 6: Theo đuôi
- Hồi 7 – Chương 7: Bí mật chân chính của cấm khúc
- Hồi 7 – Chương 8: Điều nên tới
- Hồi 7 – Chương 9: Hiệu ứng bươm bướm
- Hồi 7 – Chương 10: Hoàn toàn ngược lại
- Hồi 7 – Chương 11: Kế này không thành thì bày kế khác
- Hồi 7 – Chương 12 : Tâm tư của Lôi Dận (1)
- Hồi 7 – Chương 13: Giải thưởng
- Hồi 7 – Chương 14: Ghen tị
- Hồi 7 – Chương 15: Là lợi hay hại?
- Hồi 7 – Chương 16: Tất cả đều được đoán trước
- Hồi 7 – Chương 17: Bí ẩn trùng điệp
- Hồi 7 – Chương 18: Lời giải thích của Lôi Dận
- Hồi 7 – Chương 19: Phơi bày thời ấu th
- Hồi 7 – Chương 20: Thương trường như chiến trường
- Hồi 7 – Chương 21: Sự tính toán ngọt ngào
- Hồi 7 – Chương 22: Hành vi của Phí Dạ
- Hồi 8 – Chương 1: Tin tức lớn trong ngày (1)
- Hồi 8 – Chương 2: Quyết định trong hội nghị Hồi 8 – Chương 2: Quyết định trong hội nghị
- Hồi 8 – Chương 3: Liên tục không khống chế nổi
- Hồi 8 – Chương 4: Nửa vui nửa buồn
- Hồi 8 – Chương 5 : Làm thế nào cho phải?
- Hồi 8 – Chương 6: Lễ trao giải âm nhạc
- Hồi 8 – Chương 7: Tình yêu thành kính
- Hồi 8 – Chương 8: Hôn lễ, giáo đường, đấu súng
- Hồi 8 – Chương 9: Phí Dạ chết!
- Hồi 8 – Chương 10: Bất lợi
- Hồi 8 – Chương 11: Quyết định
- Hồi 8 – Chương 12: Đại Lỵ xuất hiện
- Hồi 8 – Chương 13: Chỉ nguyện một lời
- Hồi 8 – Chương 14: Phản kích cổ đông
- Hồi 8 – Chương 15 : Vị khách không mời mà đến
- Hồi 8 – Chương 16: Lôi Dận lui nhường
- Hồi 8 – Chương 17: Cục diện thay đổi
- Hồi 8 -Chương 18: Thay đổi bất ngờ
- Hồi 8 - Chương 19: Gió lốc
- Hồi 8 – Chương 20: Người đến bất ngờ
- Hồi 8 – Đại kết cục