Hồi 2- Chương 10: Tình nhân
Hồi 2 – Chương 10: Tình nhân (1)
Trong nhà ăn của trường, ánh nắng rực rỡ chiếu qua cánh cửa sổ, rọi thẳng đến chỗ Mạch Khê đang lẳng lặng ngồi dùng cơm.
Rõ ràng cô ăn không được ngon miệng cho lắm, dựa vào vẻ tái nhợt trên khuôn mặt thì có thể nhìn ra.
“Khê nhi!”
Phía trên đầu vang lên tiếng gọi quen thuộc khiến Mạch Khê hoảng sợ, tay run lên động phải cốc nước trái cây.
“Xoảng xoảng…” Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất vang lên tiếng vỡ vụn. Thình lình có tiếng động lớn như vậy thu hút ánh mắt nghi ngờ của những sinh viên khác.
Thánh Trạch vội vàng gọi người đến quét dọn, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, “Khê nhi, sao nhìn em có vẻ như mất hồn thế?”
Mạch Khê nhìn chằm chằm mặt đất, lúc lâu sau mới dừng tầm mắt trên người Thánh Trạch. Vẻ thân thiết của cậu ta khiến cô càng ấm ức.
“Em không sao !”
Tối hôm qua cô mất ngủ vì sợ hãi, vết thương ở ngực tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn mơ hồ đau. Khó khăn lắm mới ngủ được nhưng lại luôn bị cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh, cô mơ thấy cha nuôi từ từ rút một con dao nhỏ sắc bén, nhẹ nhàng lướt qua gáy cô. Cô không cảm thấy đau đớn, lại chỉ nhìn thấy máu tươi chầm chậm chảy ra từ chính thân thể mình. Cha nuôi không nói gì, thân mình cao lớn cúi xuống, tàn nhẫn mà hút lấy máu cô.
Thánh Trạch lo lắng nhìn cô, trìu mến nâng cằm cô lên, nhẹ giọng hỏi: “Khê nhi, ngày hôm qua ba nuôi bắt nạt em?”
Thân mình Mạch Khê nhẹ run lên, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì ?” Thánh Trạch mẫn cảm bắt được vẻ khác thường của cô liền vội vàng hỏi.
Mạch Khê ngơ ngác nhìn cậu ta, nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu ta lộ vẻ thân thiết thì hơi mở miệng, nhưng lại không biết nói thế nào. Trong đầu cô lại như vang lên tiếng nói của cha nuôi tối hôm qua…
“Đừng để ta nhìn thấy con quan hệ qua lại với nó, nếu không… “
Cô thở hổn hển, vội vàng cụp mắt, cúi đầu nói: “Thánh Trạch, em không sao, thật đấy… “
“Nhưng mà… “
“Thánh Trạch, em, em có chuyện muốn nói với anh… ” Mạch Khê nâng tầm mắt, nhẹ giọng chặn ngang lời cậu ta, trong giọng nói dễ nghe có chút do dự.
Thánh Trạch nhìn cô, gật gật đầu.
Mạch Khê hít sâu một hơi, bàn tay cầm dĩa ăn hơi dùng sức nắm lại, lập tức buông ra…Cô không biết nên mở miệng như thế nào, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt chân thành cùng lo lắng của cậu ta.
Nói thật, Thánh Trạch đối với cô thật sự rất tốt. Ít nhất ở bên cạnh cậu ta, cô luôn cảm thấy thực nhẹ nhõm, vui vẻ.
Nhưng mà…
Thấy cô mãi không lên tiếng, Thánh Trạch kéo bàn tay nhỏ bé của cô, hoàn toàn bao lấy…
“Khê nhi, có điều gì khó nói sao ? Em như thế này làm anh rất lo lắng !”
Mạch Khê cắn cắn môi, lại nâng tầm mắt, trong mắt có một vẻ kiên quyết, “Thánh Trạch, kỳ thực anh đối với em rất tốt, nhưng em không thể liên lụy đến anh,chúng ta vẫn nên… “
“Mạch Khê, Mạch Khê …”
Đang lúc Mạch Khê định nói lời chia tay với Thánh Trạch thì bóng dáng Đại Lỵ đã xuất hiện trong nhà ăn. Nhìn thấy Mạch Khê, mắt cô sáng lên, lập tức tiến đến kéo lấy cánh tay Mạch Khê.
“Mau đi cùng mình”
“Đại Lỵ … ” Thánh Trạch đứng lên, ngăn Đại Lỵ lại, “Em muốn dẫn Khê nhi đi đâu ? Cô ấy còn chưa ăn cơm xong.”
“Ai da,Thánh Trạch, em biết là đã quấy rầy hai người tâm sự, nhưng mà em đang có việc gấp, thông cảm nhé ! Mượn bạn gái của anh một chút !”
Đại Lỵ không nói thêm gì nữa, kéo Mạch Khê chạy ra hướng cửa nhà ăn.
“Haiz… ” Thánh Trạch bất đắc dĩ thở dài, trong mắt lại như mang theo vẻ lo lắng…
________________
“Đại Lỵ… “
Ở một góc vườn trường, Mạch Khê thở hồng hộc giữ cô lại, nhẹ nhàng chớp mi, “Cậu rốt cục là muốn dẫn mình đi đâu?”
Đại Lỵ – người này lúc nào cũng hiếu kỳ, như vậy chắc chắn đã phát hiện được chuyện hay. Nhưng chỉ là hôm nay cô không có tâm trạng, ngay cả thân mình cũng mềm nhũn rồi.
Đại Lỵ ngừng lại, nhìn đồng hồ trên tay, như là đang chờ, quay đầu nhìn về phía Mạch Khê thì đôi mắt sáng bừng lên.
“Mạch Khê… “
Hai tay cô đột nhiên ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, như là mới khám phá được châu lục mới, khiến Mạch Khê sợ hãi mở to mắt nhìn…
“Cưng ơi, thì ra cha nuôi của cậu là Lôi Dận. Trời ạ, cậu rất là không có lòng tốt, bạn thân lâu như vậy mà cũng không nói cho!”
Mạch Khê lúc này mới có phản ứng lại, gỡ hai bàn tay Đại Lỵ xuống, tức giận nói: “Cha nuôi của mình là Lôi Dận thì sao ? Có gì đặc biệt đâu. . . . . “
“Lôi Dận! Là Lôi Dận đấy!” Đại Lỵ hưng phấn mà khoa chân múa tay vui sướng.
Mạch Khê vô lực ngồi xuống bãi cỏ, ngẩng đầu nheo mắt lại, che khuất ánh nắng rực rỡ đến chói mắt, “Là Lôi Dận, làm sao vậy? Lôi cái gì thì cũng là người, cậu làm gì mà hưng phấn như vậy?”
Đại Lỵ không nói hai lời ngồi xuống cạnh Mạch Khê, nặng nề mà đánh cô một cái, “Xin cậu đấy, ông ấy không phải người, được chưa?”
“Cái gì?”
Mạch Khê đột nhiên đứng dậy, trừng lớn hai mắt. Lời nói của Đại Lỵ khiến toàn thân cô nổi lên luồng lạnh lẽo, một màn tối qua lại hiện lên trước mắt.
Đúng vậy! Tại sao cô lại không nghĩ đến ? Cha nuôi của cô, từ đầu đến cuối không phải là người, nếu là người bình thường sao có thể uống máu tươi ? Người đàn ông kia quá kinh khủng, ngay cả diện mạo cũng khác người thường, dáng người anh tuấn cũng không giống người phàm.
Chẳng lẽ…
Khuôn mặt Mạch Khê bỗng biến sắc.
Cha nuôi…không phải là quỷ hút máu trong truyền thuyết đấy chứ ? Nếu không sao lại có tòa thành to cao như vậy ?
Trời ạ!
Mạch Khê vốn không bao giờ mê tín nhưng giờ khắc này thì hoàn toàn phát điên mất rồi!
Đại Lỵ đứng dậy, tò mò nhìn khuôn mặt gần như bị rút gân của Mạch Khê, “Làm sao vậy? Nhìn cậu có vẻ sợ hãi thế?”
oOo
Chương 10: Tình nhân (2)
Mạch Khê lập tức bắt lấy cánh tay Đại Lỵ, dè dặt hỏi: “Cậu vừa nói cha nuôi của mình…không phải nguời?”
Đại Lỵ bị bộ dáng của cô làm cho bật cười, “Ý của mình là…cha nuôi cậu không phải người, mà là thần, vị thần ăn trên ngồi trước!”
“Hả?”
Mạch Khê hoàn toàn ngây ngẩn cả người, không rõ ý tứ trong lời nói của Đại Lỵ. Thế này…rốt cục là thế nào?
Hai mắt Đại Lỵ sáng rực, tựa như chấm sáng nhỏ nơi chân trời tối tăm…
“Lôi Dận là nhân vật nổi tiếng trong giới xã hội đen, vẻ mặt luôn lạnh lùng nhưng anh tuấn như thiên thần, tuổi còn trẻ mà đã là người cầm đầu tổ chức Ảnh mà chỉ nghe đến tên thôi đã khiến người ta sợ mất mật; hơn nữa còn là tổng giám đốc Lôi thị tiếng tăm lẫy lừng!”
Mạch Khê hồ nghi nhìn Đại Lỵ. Nếu cô ấy biết cha nuôi là tổng giám đốc Lôi thị thì chẳng có gì lạ, lạ là sao cô ấy lại biết được thân phận xã hội đen, lại còn biết tên tổ chức kia!
Đại Lỵ thấy thế, vẻ mặt kiêu hãnh, “Thế nào? Cho dù cậu không nói mình cũng sẽ biết. Tối hôm qua mình đã cảm thấy cha nuôi cậu không phải người bình thường. Nói cho cậu biết, chị họ của mình là chủ biên của tạp chí kinh tế nên chị ấy đương nhiên biết chút thông tin. Có điều, cha nuôi cậu đúng là rất thần bí, như con thần long thấy đầu không thấy đuôi, đến nỗi truyền thông cũng chẳng có mấy thông tin. Tối hôm qua chị mình nghe nói mình được gặp Lôi Dận, thiếu chút nữa phái tổ phóng viên đến.”
Đại não Mạch Khê như không bắt kịp lời nói của cô, trừ bỏ ngơ ngẩn vẫn là ngơ ngẩn.
“Mạch Khê, nghe chị mình nói… Lôi Dận giết người vô số, nợ máu trên tay cũng rất nhiều. . . . ” Đại Lỵ thật cẩn thận ghé sát tai cô nói.
Trước mắt Mạch Khê độ nhiên cảm thấy một mảnh màu đỏ, lại tưởng tượng đến…
“Nghe nói, ông ấy là người tàn khốc nhất thế giới, đồng thời cũng là người si tình cực kỳ!” Đại Lỵ cứ thế thao thao bất tuyệt.
“Tại sao lại nói như vậy?” Mạch Khê rốt cục đuổi kịp tiết tấu nói chuyện của cô, không khỏi tò mò hỏi một câu.
Nói cha nuôi tàn khốc, cô có thể lý giải, nhưng mà si tình…dựa vào đâu mà nói như vậy?
Đại Lỵ nhún nhún vai, “Không biết, chị họ mình nói, chị ấy cũng là nghe nói, nguyên nhân cụ thể cũng không ai rõ.”
Mạch Khê nhẹ nhàng chớp mi, cũng không tài nào lý giải được, lúc lâu sau nhìn về phía Đại Lỵ, “Vậy cậu đưa mình đến đây làm gì? “
“Nhìn một cô gái!”
Đại Lỵ cười hì hì nói, lại nhìn đồng hồ đeo tay, “Mạch Khê, cô ấy sắp ra rồi! “
Mạch Khê lại khó hiểu, còn chưa hỏi nguyên do liền thấy cách đó không xa đi tới một người con gái, dáng người cao gầy, mái tóc quăn dài xõa nhẹ đầu vai. Ánh mặt trời chiếu lên người cô như một tầng ánh vàng; khuôn mặt mềm mại đáng yêu lại có đường nét xinh đẹp. Dáng đi của cô cũng rất đẹp, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ xinh đẹp vô cùng…
“Mau nhìn đi, chính là cô ấy!” Đại Lỵ kéo kéo Mạch Khê, hưng phấn nói.
Tầm mắt Mạch Khê bị cô gái này thu hút, không biết vì sao, cô có cảm giác vài phần quen thuộc, hơn nữa diện mạo cô gái này…
“Cô ấy là ai? “
“Cô ấy tên là Bạc Cơ, tên rất lạ đúng không ? Chắc chắn là có dòng máu châu Á giống cậu !”
Đại Lỵ đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, kéo Mạch Khê qua cẩn thận ngắm nghía, “Tự nhiên nhìn thấy, hai người có vài điểm rất giống nhau !”
Trong lòng Mạch Khê lướt qua một tia khác thường, vỗ nhẹ Đại Lỵ, “Thiên hạ to lớn, người giống nhau là chuyện bình thường, có gì lạ đâu. Nhưng mà, cậu dẫn mình đến đây làm gì?”
Đại Lỵ bất đắc dĩ lắc đầu…
“Cậu thật là ‘vô tâm vô phế’, vĩnh viễn là người lạc hậu. Người kia chính là người mẫu đang nổi, vừa giành được mấy cái giải thưởng người mẫu quốc tế. Nghe nói cô ấy vừa mới chuyển đến trường chúng ta, cùng khoa với chúng ta.”
Mạch Khê như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu, đối với người mẫu, cô luôn không mấy quan tâm. Chỉ là ít nhiều có xem qua, nói vậy cảm thấy có vài phần quen thuộc chắc là do cô xem được trên TV.
“Sau đó thì sao?”
Cô không thể nghĩ ra mục đích Đại Lỵ dẫn mình đến nhìn một người mẫu. Ở Harvard, cho dù là minh tinh điện ảnh Ngu Ngọc hay ca hậu Phỉ Tỳ Mạn đến đây đều không khác mọi người là mấy, người có thân phận cao quý như cô cũng rất nhiều.
Đại Lỵ nhìn bóng Bạc Cơ đã đi xa, trên mặt toát lên vẻ hâm mộ, lại nhìn hướng Mạch Khê thì vẻ mặt tiếc nuối.
“Đứa nhỏ đáng thương, thì ra cậu chẳng biết chút gì về cha nuôi.” Cô cố ý than nhẹ một tiếng, nói ra điều bí ẩn, “Cô ấy được bao dưỡng, mà người bao dưỡng không ai khác chính là cha nuôi cậu – Lôi Dận. Nói trắng ra, Bạc Cơ là tình nhân của Lôi Dận, giới người mẫu có lời đồn như vậy.”
Mạch Khê há to miệng……
Tình nhân của cha nuôi? Ở Harvard? Là người mẫu?
“Thấy chưa, biết ngay là cậu chẳng biết gì mà. “
Đại Lỵ cười cười, “Nghe nói thân thế Bạc Cơ này rất đáng thương, gia cảnh từ nhỏ cũng không phải tốt lắm. Sau khi gia nhập giới người mẫu liền bị Lôi Dận nhắm trúng, được cha nuôi cậu bao dưỡng, mỗi tháng cấp cho cô ấy số tiền tiêu vặt mà dân thường chúng ta có thể sống cả đời. Cô ấy có thể vào được Harvard cũng là bởi mối quan hệ với cha nuôi cậu. Đương nhiên, tất cả chuyện này đều là nghe nói, nhưng mình đoán tám chín phần là thật, không có lửa làm sao có khói! “
Mạch Khê ngây ngốc nhìn Bạc Cơ cách đó không xa, nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng khi cười của cô, tĩnh lặng mà xinh đẹp như thiên sứ vậy…
“Con gái đẹp như vậy sao lại cam tâm tình nguyện đi làm tình nhân chứ?” Cô theo bản năng thấp giọng nói.
Đại Lỵ như là nghe được chuyện lạ, hú lên quái dị, “Xin cậu đi, cha nuôi của cậu là ai, người phụ nữ nào chả ao ước được gần ông ấy, chỉ sợ một đêm được ông ấy sủng ái là cũng sướng điên lên…haiz…nếu mình được ông ấy bao dưỡng thì thật tốt… “
“Đại Lỵ?” Mạch Khê không nói gì, “Ông ấy dù sao cũng là cha mình!”
“Biết rồi, người ta chỉ đùa chút thôi, Lôi Dận sao có thể nhắm trúng mình chứ. Đàn ông chọn phụ nữ, phải chọn người bề ngoài thì dịu dàng động lòng người, bên trong thì mị hoặc quyến rũ.” Đại Lỵ nói ra như ghen tỵ mà lại như hâm mộ.
Mạch Khê không nói gì nữa, cô tưởng tượng đến cảnh người con gái kia cùng cha nuôi ở cùng một chỗ, trong lồng ngực như có chút đau đớn.
- Mở đầu - Tiết tử
- Hồi 1- chương 1: Âm u
- Hồi 1 - Chương 2: Quyền nuôi dưỡng
- Hồi 1 - Chương 3: Toà thành bạc tuyết
- Hồi 1- Chương 4: Ngọc sơn bạc tuyết
- Hồi 1- Chương 5: Hư ảo
- Hồi 1- Chương 6: Quái dị nảy sinh
- Hồi 1- Chương 7: Nhiếp Thiên Luật
- Hồi 1- Chương 8: Nhắc nhở của quản gia
- Hồi 1- Chương 9: Quyền nuôi dưỡng
- Hồi 1- Chương 10: Người đàn ông dưới ánh trăng
- Hồi 1- Chương 11: Nguyện vọng nguy hiểm
- Hồi 1- Chương 12: Phát hiện của Mạch Khê
- Hồi 1- Chương 13: Thấy sự tàn nhẫn
- Hồi 1- Chuong 14: Hạn chế
- Hồi 1- Chương 15: Quyền lực tuyệt đối
- Hồi 2- Chương 1: Mười Tám trổ mã
- Hồi 2 -Chương 2: Đồn đại về toà thành
- Hồi 2- Chương 3: Bạn Trai Thánh Trach
- Hồi 2 - Chuowng 4: Đêm Xa Hoa
- Hồi 2 - Chương 5: Cha nuôi xuất hiện
- Hồi 2 - Chương 6: Món quà của Lôi Dận
- Hồi 2- Chương 7: Cha nuôi gọi đến
- Hồi 2 - Chương 8: Người đàn ông khát máu
- Hồi 2- Chương 9: Trắc ẩn
- Hồi 2- Chương 10: Tình nhân
- Hồi 2- Chương 11: Đêm đồ mi
- Hồi 2 – Chương 12: Nguy hiểm trên cả nguy hiểm
- Hồi 2 – Chương 13: Loạn luân
- Hồi 2 – Chương 14: Bỏ trốn
- Hồi 2 – Chương 15: Trực tiếp uy hiếp
- Hồi 2 – Chương 16: Người đàn ông khó hiểu
- Hồi 2 – Chương 17: Bạc Cơ
- Hồi 2 – Chương 18: Cố nhân đến bất ngờ
- Hồi 2 – Chương 19: Ôn lại chuyện cũ
- Hồi 3 – Chương 1: Đêm hạ điên cuồng
- Hồi 3 – Chương 2: Cho em thứ em muốn
- Hồi 3 – Chương 3: Ông chủ mới
- Hồi 3 – Chương 4: Kim chủ
- Hồi 3 – Chương 6: Quan hệ kinh người
- Hồi 3 – Chương 7: Người đàn ông tốt
- Hồi 3 – Chương 8: Cảnh tượng ái muội trong nhà hàng
- Hồi 3 – Chương 9: Nguy hiểm đến ngay sau nụ cười
- Hồi 3 – Chương 10: Không phải hành vi của con người
- Hồi 3 – Chương 11: Sau lưng có người
- Hồi 3 – Chương 12: Cầu xin anh
- Hồi 3 – Chương 13: Là dịu dàng hay vẫn là tàn nhẫn?
- Hồi 3 – Chương 14: Cẩn thận có báo ứng
- Hồi 3 – Chương 15: Buổi biểu diễn
- Hồi 3 – Chương 16: Ý tứ khó hiểu
- Hồi 3 – Chương 17: Tâm tư giấu kín
- Hồi 3 – Chương 18: Không thể thở nổi
- Hồi 3 – Chương 19: Sự khống chế đến ngạt thở
- Hồi 3 – Chương 20: Nhìn trộm
- Hồi 3 – Chương 21: Sự ấm áp thoáng qua
- Hồi 4 – Chương 1: Phản kích lời đồn đại
- Hồi 4 – Chương 2: Đã vậy thì sa thải đi
- Hồi 4 – Chương 3: Lời mời bất ngờ giữa đêm tối
- Hồi 4 – Chương 4: Pandora đã mở
- Hồi 4 – Chương 6: Uy hiếp, không chút nào để ý
- Hồi 4 – Chương 5: Sự trừng phạt khắc nghiệt
- Hồi 4 – Chương 7: Tình cảm dịu dàng như dòng nước ấm
- Hồi 4 – Chương 8: Không lùi bước. Trước đêm biểu diễn
- Hồi 4 – Chương 8 (tiếp): Dịu dàng trong đêm tối
- Hồi 4 - Chương 9: Bày tỏ tình yêu, mặt trời chiều ngả về Tây
- Hồi 4- Chương 10 : Duyên lệch
- Hồi 4 - Chương 11: Phóng túng nơi vũ trường
- Hồi 4 – Chương 12: Báo con
- Hồi 4 - Chương 13: Bước ngoặt ngoài ý muốn
- Hồi 4 – Chương 14: Sự ấm áp đơn thuần
- Hồi 4 – Chương 15: Sen Tịnh Đế nở rộ
- Hồi 4 – Chương 16: Bí mật không muốn ai biết
- Hồi 4 – Chương 17 : Thời cơ chạy trốn
- Hồi 4 – Chương 18: Thời khắc tàn nhẫn
- Hồi 4 – Chương 19: Chung cư Thuyên Loan Lưu Bích
- Hồi 4 – Chương 20: Nhớ lại quá khứ
- Hồi 4 – Chương 21: Không có nơi nào để trốn
- Hồi 4 – Chương 22: Vàng ngọc bên ngoài, bên trong thối rữa
- Hồi 4 – Chương 23: Chất vấn đánh tan sự yên tĩnh trói buộc
- Hồi 4 – Chương 24: Vận mệnh này là ngoài ý muốn hay vẫn là nhất định?
- Hồi 4 – Chương 25: Sự sợ hãi chưa từng có
- Hồi 4 – Chương 26: Đau đớn có thể quên đi
- Hồi 4 – Chương 27: Có lẽ tất cả chỉ là “nếu”
- Hồi 4 – Chương 28: Tâm tư lại hướng đến nơi không biết
- Hồi 4 - Chương 29: Con người sắt đá dịu dàng
- Hồi 5 – Chương 1: Tranh cãi trong thư phòng
- Hồi 5 – Chương 2 : Sự chần chờ của Hàn Á (
- Hồi 5 – Chương 3: Đau đến nát lòng
- Hồi 5 – Chương 4: Đêm bi thương
- Hồi 5 – Chương 5: Là ai cứu ai?
- Hồi 5 – Chương 6: Bầu không khí gấp rút
- Hồi 5 – Chương 7: Suy nghĩ kĩ
- Hồi 5 – Chương 8: Tình yêu không kịp tiếp nhận
- Hồi 5 – Chương 9: Cay đắng nước mắt đàn ông
- Hồi 5 – Chương 10: Giá trị một con người.
- Hồi 5 – Chương 11: Sự suy sụp không cách nào che lấp
- Hồi 5 – Chương 12: Khí thế như lửa
- Hồi 5 – Chương 13: Nỗi nhớ trong cơn mưa tầm tã
- Hồi 6 – Chương 1 : Hương hoa dưới ánh mặt trời
- Hồi 6 – Chương 2: Rung động trên cánh đồng hoa
- Hồi 6 – Chương 3 : Khách sạn King, như trong mộng
- Hồi 6 – Chương 4 : Chuyện phát sinh bất ngờ
- Hồi 6 – Chương 5: Vị khách đến chơi lúc sáng sớm
- Hồi 6 – Chương 6 : St.Petersburg vào đông
- Hồi 6 – Chương 7: Dịu dàng dưới tuyết rơi
- Hồi 6 – Chương 8: Tuyết rơi, gần tình tình lại (1)
- Hồi 6 – Chương 9: Nắng ấm giữa trời đông
- Hồi 6 – Chương 10: Nói yêu anh
- Hồi 6 – Chương 11: Bước vào “Ẩn Cư”
- Hồi 6 – Chương 12: Ông trời đùa cợt
- Hồi 6 – Chương 13: Vẫn luôn là một con báo con
- Hồi 6 – Chương 14: Hồi ức Bạc Tuyết bảo
- Hồi 6 – Chương 15: Tất cả sự lựa chọn
- Hồi 6 – Chương 16: Nghịch tác
- Hồi 6 – Chương 17: Đã từng
- Hồi 6 – Chương 18: Tình cảm sâu như biển xanh
- Hồi 6 – Chương 19: Để anh yêu em
- Hồi 6 – Chương 20: Có khách đến chơi
- Hồi 6 – Chương 21: Chủ quyền trong tình yêu
- Hồi 7 – Chương 1: Trở về DIO
- Hồi 7 – Chương 2: Lời nói của Bạc Cơ
- Hồi 7 – Chương 3: Phụ nữ âm thầm so đo
- Hồi 7 – Chương 4: Vấn đề trong tình yêu
- Hồi 7 – Chương 5 : Lưu lại nhược điểm
- Hồi 7 – Chương 6: Theo đuôi
- Hồi 7 – Chương 7: Bí mật chân chính của cấm khúc
- Hồi 7 – Chương 8: Điều nên tới
- Hồi 7 – Chương 9: Hiệu ứng bươm bướm
- Hồi 7 – Chương 10: Hoàn toàn ngược lại
- Hồi 7 – Chương 11: Kế này không thành thì bày kế khác
- Hồi 7 – Chương 12 : Tâm tư của Lôi Dận (1)
- Hồi 7 – Chương 13: Giải thưởng
- Hồi 7 – Chương 14: Ghen tị
- Hồi 7 – Chương 15: Là lợi hay hại?
- Hồi 7 – Chương 16: Tất cả đều được đoán trước
- Hồi 7 – Chương 17: Bí ẩn trùng điệp
- Hồi 7 – Chương 18: Lời giải thích của Lôi Dận
- Hồi 7 – Chương 19: Phơi bày thời ấu th
- Hồi 7 – Chương 20: Thương trường như chiến trường
- Hồi 7 – Chương 21: Sự tính toán ngọt ngào
- Hồi 7 – Chương 22: Hành vi của Phí Dạ
- Hồi 8 – Chương 1: Tin tức lớn trong ngày (1)
- Hồi 8 – Chương 2: Quyết định trong hội nghị Hồi 8 – Chương 2: Quyết định trong hội nghị
- Hồi 8 – Chương 3: Liên tục không khống chế nổi
- Hồi 8 – Chương 4: Nửa vui nửa buồn
- Hồi 8 – Chương 5 : Làm thế nào cho phải?
- Hồi 8 – Chương 6: Lễ trao giải âm nhạc
- Hồi 8 – Chương 7: Tình yêu thành kính
- Hồi 8 – Chương 8: Hôn lễ, giáo đường, đấu súng
- Hồi 8 – Chương 9: Phí Dạ chết!
- Hồi 8 – Chương 10: Bất lợi
- Hồi 8 – Chương 11: Quyết định
- Hồi 8 – Chương 12: Đại Lỵ xuất hiện
- Hồi 8 – Chương 13: Chỉ nguyện một lời
- Hồi 8 – Chương 14: Phản kích cổ đông
- Hồi 8 – Chương 15 : Vị khách không mời mà đến
- Hồi 8 – Chương 16: Lôi Dận lui nhường
- Hồi 8 – Chương 17: Cục diện thay đổi
- Hồi 8 -Chương 18: Thay đổi bất ngờ
- Hồi 8 - Chương 19: Gió lốc
- Hồi 8 – Chương 20: Người đến bất ngờ
- Hồi 8 – Đại kết cục