Hồi 3 – Chương 16: Ý tứ khó hiểu
Hồi 3 – Chương 16: Ý tứ khó hiểu (1)
Apple nghe vậy thì than một tiếng, “Aiz, Mạch Khê à, em tốt nhất là nghĩ ra một lý do hoàn hảo chút, nếu không cả chị cả em đều bị mắng đấy. Em chưa nhìn thấy sắc mặt Ron lúc đó đâu.”
Mạch Khê thè lưỡi, “Anh ta hung dữ với chị?”
“Có phải chỉ là hung dữ không thôi đâu, bộ dáng như sắp giết người vậy.” Vẻ mặt Apple cực kỳ buồn bực.
Mạch Khê thoáng ngẫm nghĩ, lại vỗ vỗ tay Apple, “Yên tâm đi, em sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Việc thay đổi ca khúc là em bỗng dưng nghĩ ra. Ron là người biết phải trái, chắc chắn sẽ nghĩ thông thôi.”
“Chỉ mong vậy!” Apple cũng vô lực dựa nhẹ vào tấm gương lớn.
________________
Buổi biểu diễn hoa lệ rốt cục cũng hạ màn, như vậy Mạch Khê đã chính thức xuất hiện trước công chúng. Tại buổi biểu diễn, cô đã được giới truyền thông chú ý đến, đồng thời cũng trở thành một hiện tượng mới gây xôn xao trong cánh báo chí.
Jon cũng bắt kịp thời cơ này sắp xếp mấy buổi phỏng vấn. Nhưng một vấn đề không nhỏ và cũng là vấn đề cấp bách nhất hiện nay là tìm một ca khúc đơn chính thức cho Mạch Khê.
Tẩy trang xong, Mạch Khê đã nhanh chóng kéo Đại Lỵ chạy ra khỏi phòng trang điểm. Sở dĩ vội vã như vậy là bởi, thứ nhất cô muốn thừa dịp đang hỗn loạn thì tạm thời trốn Jon và Ron; Thứ hai là cô rất muốn đến thăm Thiên Luật. Dù gì thì anh cũng đã gác lại trăm công ngàn việc mà đến đây cô vũ cho cô, hơn nữa nghĩ đến vết thương của anh thì Mạch Khê không muốn chậm trễ một phút nào nữa.
Mấy tên vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng khách quý nhìn thấy Mạch Khê đã chủ động đứng tránh sang hai bên.
Bởi quá hưng phấn nên Mạch Khê không nhìn kĩ diện mạo bọn vệ sĩ, vội vã đẩy cửa phòng ra——
“Anh Thiên Luật——” Tiếng nói phấn khởi vang lên nhưng khi thấy bóng dáng cao lớn khác thì im bặt.
“Mạch Khê, sao mà——.á——”
Đại Lỵ vẫn đi theo sát Mạch Khê, nghe thấy tiếng cô vừa nói được nửa câu thì bặt lại, sau vẫn theo quán tính va vào người Mạch Khê, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống.
Lúc này cô mới thấy rõ thì ra trong phòng khách quý ngoài nhà thiết kế đẹp trai kia ra còn có hai người đàn ông. Cả hai người cô đều đã gặp qua, một người là cha nuôi Mạch Khê, một người là vệ sĩ luôn đi cạnh hắn.
Mạch Khê vốn đang vui sướng thì đột nhiên như đông lại, tựa như có một chậu nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu xuống, khiến đáy lòng cô lạnh toát, hai bàn chân như đứng trên bàn chông, muốn bước đi nhưng thế nào cũng không nhấc chân nổi.
Cô không nghĩ đến cha nuôi lại đích thân tới xem buổi biểu diễn của cô.
Ngồi trên sô pha, Lôi Dận bất động đánh giá cô. Đôi con ngươi u lãnh không rõ hàm ý lại dấy lên cảm giác sợ hãi quen thuộc ở Mạch Khê. Lại nhìn đến biểu tình của Phí Dạ cũng rất nghiêm túc.
Đến đây, cô cười lạnh, nghĩ thầm trong lòng – “Chắc là bị ca khúc của mình làm ảnh hưởng chứ gì!”
Nhiếp Thiên Luật chủ động tiến lên phá vỡ bầu không khí yên lặng, giọng nói nhẹ nhàng như ánh mặt trời ấm áp, “Mạch Khê, em hát rất tuyệt!”
Mạch Khê nở nụ cười tuơi tắn, “Cám ơn anh Thiên Luật.”
Ở trong này, chỉ có nhìn Nhiếp Thiên Luật mới khiến cô có thể thoải mái tươi cười, mới cảm thấy ấm áp. Cô cố tình không nhìn đến đôi mắt âm tình bất định kia. Mỗi khi chạm phải ánh mắt đó, cô lại nghĩ đến những cảnh tượng nhục nhã.
“Anh Thiên Luật, hôm nay sao anh lại có thời gian đến đây? Còn nữa, vết thương của anh thế nào rồi?” Cô thân thiết hỏi.
Bên môi Thiên Luật khẽ gợn nụ cười, “Yên tâm đi, anh không yếu vậy đâu. Hôm nay là ngày đầu tiên em lên sân khấu, sự kiện lớn như vậy sao anh có thể không đến.”
“Anh Thiên Luật, anh có thể đến em rất vui, nhưng mà…”
Mạch Khê rốt cục liếc nhìn Lôi Dận một cái, ánh mắt mang theo vẻ bất khuất cùng khinh thường, “Anh không sợ sẽ có người nhân cơ hội này lại làm hại anh sao?”
Lời nói này ẩn ý quả thật rất rõ ràng, mỗi người ở đây đều hiểu, nhất là Lôi Dận nghe thấy thế thì đôi mắt đột nhiên căng thẳng.
Phí Dạ thấy thế thì tiến lên trầm giọng nói: “Tiểu thư Mạch Khê, cô hiểu lầm rồi! Lôi tiên sinh không hề làm hại đến thiếu gia Thiên Luật.”
“Vậy ông ta đến đây làm gì? Chẳng nhẽ lại có nhã hứng đến đây xem ca nhạc?” Mạch Khê cứ nghĩ đến vụ xả súng hôm trước thì cực kỳ tức giận.
“Lôi tiên sinh tới đây chẳng qua là muốn bảo vệ sự an toàn của cô thôi.” Phí Dạ giải thích một câu.
“Bảo vệ sự an toàn của tôi?”
Mạch Khê như là vừa nghe được chuyện lạ đời, cười lạnh một tiếng, “Ông ta còn mong cho tôi chết thì có. Là ai đã phái sát thủ đuổi giết tôi và anh Thiên Luật? Là ai đã tàn nhẫn nhốt tôi ở——” Mạch Khê kích động nói một tràng, nói được một nửa thì bỗng dừng lại, bởi có Đại Lỵ ở đây, cô không muốn cô ấy lo lắng.
Phí Dạ ngẩn ra, Nhiếp Thiên Luật tiến lên nhẹ giọng nói: “Mạch Khê, em thật sự hiểu lầm cha nuôi em rồi. Những người đó không phải do cậu phái đến.”
Mạch Khê kinh ngạc nhìn Nhiếp Thiên Luật, mãi không nói gì. Cô cũng không phải là cô gái bướng bỉnh, cô biết Nhiếp Thiên Luật tuyệt đối không lừa gạt cô.
Trong lúc nhất thời cô không biết làm gì, nhất là không biết đối mặt với người đàn ông kia thế nào!
Chẳng lẽ đúng như Phí Dạ nói, hắn tới đây thực sự là vì bảo vệ sự an toàn của cô? Điều này sao có thể? Chỉ nghe thôi đã thấy rất khó tin rồi.
Một nỗi bất an đọng lại trong không khí.
Thấy cô không nhanh nhẩu đặt câu hỏi ngược lại nữa, Lôi Dận ném điếu xì gà trong tay sang một bên, đứng lên từng bước từng bước đến phía Mạch Khê——
Mỗi bước đến gần, Mạch Khê có thể ngửi thấy hương nước hoa quen thuộc của hắn. Cả hương xì gà hòa lẫn trong đó, càng ngày càng gần, cho đến khi bao vây lấy cô. Ngay tức khắc, Mạch Khê như lâm vào hoảng hốt.
“Ai dạy cô bài hát này?”
Hơi thở quá mức lạnh lẽo của người đàn ông đánh úp lại khiến Mạch Khê đột nhiên ngẩng đầu, lại như ngã vào cặp mắt thâm thúy của hắn.
oOo
Chương 16: Ý tứ khó hiểu (2)
Ánh sáng nhẹ nhàng rót vào trong phòng, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, khiến làn da cô càng như trong suốt. Nội tâm cô dậy lên sự đề phòng, đôi mắt lưu ly sáng long lanh nhìn hắn, đôi môi anh đào lại thản nhiên cười.
“Sao? Ông đang lo sợ phải không?” Ngữ khí dứt khoát cùng lãnh đạm của cô khiến Phí Dạ và Nhiếp Thiên Luật cả kinh.
Con ngươi lạnh của Lôi Dận khẽ rụt lại, vết rách trong lồng ngực vừa như mới lành, giờ lại một lần nữa toạc ra, càng đau đớn hơn. Dường như mỗi mạch máu trong người hắn đang chảy ngược, chảy cho đến khi nỗi đau đớn quen thuộc ập đến.
Nhìn thấy người đàn ông không nói gì, chỉ là đôi đồng tử càng thêm u trầm, khiến Mạch Khê có chút run rẩy, chậm rãi nói: “Ca từ của bài này là được viết riêng cho ông. Đứa con gái như tôi hiếu thuận phải không?”
“Tiểu thư Mạch Khê——” Phí Dạ tiến lên, nhẹ giọng nói: “Cô không thể nói như vậy với Lôi tiên sinh được.”
Mạch Khê cười lạnh, đôi mắt xinh đẹp nay đã phiếm nét bất khuất. Cô không nói tiếp, chỉ nhìn chằm chằm Lôi Dận, gương mặt lộ ra vẻ khoái chí.
Đại Lỵ bất an nhìn cảnh tượng trước mắt, theo bản năng nuốt nước miếng, ánh mắt cẩn thận mà nhìn Lôi Dận. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, trong lòng cô không khỏi khâm phục Mạch Khê. Vẻ mặt người đàn ông kia dường như muốn ăn thịt người vậy, thế mà Mạch Khê lại có thể kiên định đứng đó như nữ trung hào kiệt.
Bầu không khí yên tĩnh gần như bị lưỡi dao sắc nhọn đâm thâu, từ lỗ thủng đó dần chảy ra dòng máu đỏ.
Lôi Dận rốt cục cũng tiến lên, đôi mắt lạnh băng khôi phục lại vẻ bình tĩnh như đôi ngọc lục bảo, ngang tàng mà bá đạo. Hắn nhìn khuôn mặt Mạch Khê, ngay sau đó nhẹ nâng cằm cô lên, trầm giọng nói: “Con gái quả thực rất hiếu thuận, ngày đầu tiên lên sân khấu đã tặng tôi món quà lớn như vậy. Người làm cha như tôi đây cũng phải có chút đáp trả.”
Hơi thở người đàn ông như nhuốm lên ngón tay hắn, hắn khẽ vuốt cánh môi hồng nhuận của cô, như là thương tiếc lại như cố ý để hơi thở của hắn lưu lại khóe môi cô. Ngay khi đôi mắt Lôi Dận nhíu lại, hắn dùng sức bóp cằm cô.
Mạch Khê giật mình, đau đớn kêu thành tiếng.
Nhiếp Thiên Luật thấy thế vội vàng tiến lên trước, bàn tay đặt trên mu bàn tay Lôi Dận, đôi mắt anh cũng mang theo sự dịu dàng, ấm áp.
“Cậu, Mạch Khê còn nhỏ, hơn nữa cô ấy không hiểu chuyện.”
“Vì còn nhỏ nên phải dạy bảo tốt!” Lôi Dận không buông Mạch Khê ra, ngữ điệu nhẹ nhàng lại ẩn chứa mối nguy hiểm đang tới.
Mạch Khê trừng mắt nhìn hắn. Tuy rằng cằm rất đau nhưng vẫn như cũ, cô không mở miệng xin tha thứ.
“Mạch Khê——” Nhiếp Thiên Luật thấy vậy thì quay đầu nhìn cô, cúi đầu khuyên bảo: “Mau giải thích với cha nuôi em đi!”
Mạch Khê nghe vậy thì cười lạnh, gằn từng tiếng, nói: “Ông ta không xứng với với một tiếng gọi ‘cha’!”
Lôi Dận hơi nghiêng khuôn mặt anh tuấn, mi tâm nhíu lại. Đúng lúc đó, Phí Dạ tiến lên đưa ra điện thoại di động, “Lôi tiên sinh, tổ chức đã xảy ra chuyện!”
Lôi Dận hơi quay đầu lại, bàn tay bóp lấy cằm Mạch Khê cũng hơi buông lỏng. “Chuyện gì?”
Phí Dạ thấp giọng nói: “Vừa mới nhận được thông báo, nghi trượng S bị ám sát, thi thể vừa mới phát hiện được.”
Trong tổ chức Ảnh, nghi trượng là vị trí dưới một người trên vạn người. Ngoài Phí Dạ ra còn có ba vị nghi trượng, phụ trách quản lý thành viên trên toàn cầu, đồng thời sắp xếp mọi chuyện lớn nhỏ trong bang. Nay nghi trượng S lại xảy ra chuyện.
“Ai làm?” Giọng nói của Lôi Dận tựa như cái rét tháng chạp, vô cùng lạnh lẽo.
“Nghi ngờ là tổ chức X-Ảnh gây ra.” Phí Dạ trả lời.
Nhiếp Thiên Luật nghe thế cũng chấn động, nhưng vẫn chưa nói được gì.
Lôi Dận buông Mạch Khê ra, đương nhiên cơn giận đối với cô đã bị chuyện này gặt phăng đi. Bàn tay hắn nhanh chóng nắm lại, chưa nói thêm gì đã rời bước ra khỏi phòng khách.
Phí Dạ cũng đi ngay theo sau.
Bầu không khí nguy hiểm cũng do chuyện này mà biến đổi. Mạch Khê vẫn đứng chôn chân tại đó, trong lúc nhất thời không biết phản ứng ra sao. Nguyên nhân không phải vì cô không biết rõ vì sao cha nuôi đi vội vàng như vậy, mà là nhìn vẻ mặt hắn thì chắc chắn là có việc cực kỳ nghiêm trọng.
Có điều, đây không phải việc cô cần quan tâm.
Nguy hiểm qua đi, Đại Lỵ thở nhẹ một hơi, tiến lên phía trước, “Mạch Khê à, cậu làm mình sợ muốn chết. Cậu cũng dũng cảm ghê nha, dám nói chuyện với cha nuôi kiểu đó.”
Mạch Khê hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.
Nhiếp Thiên Luật bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ vai cô, “Em đó, kiểu quật cường này làm anh vừa thích lại vừa ghét.”
“Quật cường cũng phải tùy người.”
Mạch Khê như vừa đánh xong một trận, cả người mệt nhoài, thân mình nhỏ nhắn không chút sức lực dựa vào lòng Nhiếp Thiên Luật, như con mèo lười mà ôm lấy cổ anh, làm nũng nói: “Nếu là lời anh Thiên Luật nói, cái gì em cũng nghe.”
Thái độ này hoàn toàn khác với bộ dáng như con nhím xù lông ban nãy, giờ khắc này, đôi má lúm đồng tiền nở rộ, vô cùng đáng yêu.
Nhiếp Thiên Luật cười, cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ của cô, hờn trách: “Biết nghe lời anh mới tốt. Nhưng vừa rồi là ai bướng bỉnh không chịu nhận lỗi?”
“Hừ, có đánh chết em cũng không cúi đầu trước ông ta. Chỉ là em muốn dùng chiêu khích tướng thôi!” Mạch Khê nghiêng đầu nói.
Nhìn hai người vô cùng thân thiết, coi bộ như người yêu. Điều này khiến Đại Lỵ ngạc nhiên chỉ vào họ——
“Mạch Khê, hai người——hai người——”
- Mở đầu - Tiết tử
- Hồi 1- chương 1: Âm u
- Hồi 1 - Chương 2: Quyền nuôi dưỡng
- Hồi 1 - Chương 3: Toà thành bạc tuyết
- Hồi 1- Chương 4: Ngọc sơn bạc tuyết
- Hồi 1- Chương 5: Hư ảo
- Hồi 1- Chương 6: Quái dị nảy sinh
- Hồi 1- Chương 7: Nhiếp Thiên Luật
- Hồi 1- Chương 8: Nhắc nhở của quản gia
- Hồi 1- Chương 9: Quyền nuôi dưỡng
- Hồi 1- Chương 10: Người đàn ông dưới ánh trăng
- Hồi 1- Chương 11: Nguyện vọng nguy hiểm
- Hồi 1- Chương 12: Phát hiện của Mạch Khê
- Hồi 1- Chương 13: Thấy sự tàn nhẫn
- Hồi 1- Chuong 14: Hạn chế
- Hồi 1- Chương 15: Quyền lực tuyệt đối
- Hồi 2- Chương 1: Mười Tám trổ mã
- Hồi 2 -Chương 2: Đồn đại về toà thành
- Hồi 2- Chương 3: Bạn Trai Thánh Trach
- Hồi 2 - Chuowng 4: Đêm Xa Hoa
- Hồi 2 - Chương 5: Cha nuôi xuất hiện
- Hồi 2 - Chương 6: Món quà của Lôi Dận
- Hồi 2- Chương 7: Cha nuôi gọi đến
- Hồi 2 - Chương 8: Người đàn ông khát máu
- Hồi 2- Chương 9: Trắc ẩn
- Hồi 2- Chương 10: Tình nhân
- Hồi 2- Chương 11: Đêm đồ mi
- Hồi 2 – Chương 12: Nguy hiểm trên cả nguy hiểm
- Hồi 2 – Chương 13: Loạn luân
- Hồi 2 – Chương 14: Bỏ trốn
- Hồi 2 – Chương 15: Trực tiếp uy hiếp
- Hồi 2 – Chương 16: Người đàn ông khó hiểu
- Hồi 2 – Chương 17: Bạc Cơ
- Hồi 2 – Chương 18: Cố nhân đến bất ngờ
- Hồi 2 – Chương 19: Ôn lại chuyện cũ
- Hồi 3 – Chương 1: Đêm hạ điên cuồng
- Hồi 3 – Chương 2: Cho em thứ em muốn
- Hồi 3 – Chương 3: Ông chủ mới
- Hồi 3 – Chương 4: Kim chủ
- Hồi 3 – Chương 6: Quan hệ kinh người
- Hồi 3 – Chương 7: Người đàn ông tốt
- Hồi 3 – Chương 8: Cảnh tượng ái muội trong nhà hàng
- Hồi 3 – Chương 9: Nguy hiểm đến ngay sau nụ cười
- Hồi 3 – Chương 10: Không phải hành vi của con người
- Hồi 3 – Chương 11: Sau lưng có người
- Hồi 3 – Chương 12: Cầu xin anh
- Hồi 3 – Chương 13: Là dịu dàng hay vẫn là tàn nhẫn?
- Hồi 3 – Chương 14: Cẩn thận có báo ứng
- Hồi 3 – Chương 15: Buổi biểu diễn
- Hồi 3 – Chương 16: Ý tứ khó hiểu
- Hồi 3 – Chương 17: Tâm tư giấu kín
- Hồi 3 – Chương 18: Không thể thở nổi
- Hồi 3 – Chương 19: Sự khống chế đến ngạt thở
- Hồi 3 – Chương 20: Nhìn trộm
- Hồi 3 – Chương 21: Sự ấm áp thoáng qua
- Hồi 4 – Chương 1: Phản kích lời đồn đại
- Hồi 4 – Chương 2: Đã vậy thì sa thải đi
- Hồi 4 – Chương 3: Lời mời bất ngờ giữa đêm tối
- Hồi 4 – Chương 4: Pandora đã mở
- Hồi 4 – Chương 6: Uy hiếp, không chút nào để ý
- Hồi 4 – Chương 5: Sự trừng phạt khắc nghiệt
- Hồi 4 – Chương 7: Tình cảm dịu dàng như dòng nước ấm
- Hồi 4 – Chương 8: Không lùi bước. Trước đêm biểu diễn
- Hồi 4 – Chương 8 (tiếp): Dịu dàng trong đêm tối
- Hồi 4 - Chương 9: Bày tỏ tình yêu, mặt trời chiều ngả về Tây
- Hồi 4- Chương 10 : Duyên lệch
- Hồi 4 - Chương 11: Phóng túng nơi vũ trường
- Hồi 4 – Chương 12: Báo con
- Hồi 4 - Chương 13: Bước ngoặt ngoài ý muốn
- Hồi 4 – Chương 14: Sự ấm áp đơn thuần
- Hồi 4 – Chương 15: Sen Tịnh Đế nở rộ
- Hồi 4 – Chương 16: Bí mật không muốn ai biết
- Hồi 4 – Chương 17 : Thời cơ chạy trốn
- Hồi 4 – Chương 18: Thời khắc tàn nhẫn
- Hồi 4 – Chương 19: Chung cư Thuyên Loan Lưu Bích
- Hồi 4 – Chương 20: Nhớ lại quá khứ
- Hồi 4 – Chương 21: Không có nơi nào để trốn
- Hồi 4 – Chương 22: Vàng ngọc bên ngoài, bên trong thối rữa
- Hồi 4 – Chương 23: Chất vấn đánh tan sự yên tĩnh trói buộc
- Hồi 4 – Chương 24: Vận mệnh này là ngoài ý muốn hay vẫn là nhất định?
- Hồi 4 – Chương 25: Sự sợ hãi chưa từng có
- Hồi 4 – Chương 26: Đau đớn có thể quên đi
- Hồi 4 – Chương 27: Có lẽ tất cả chỉ là “nếu”
- Hồi 4 – Chương 28: Tâm tư lại hướng đến nơi không biết
- Hồi 4 - Chương 29: Con người sắt đá dịu dàng
- Hồi 5 – Chương 1: Tranh cãi trong thư phòng
- Hồi 5 – Chương 2 : Sự chần chờ của Hàn Á (
- Hồi 5 – Chương 3: Đau đến nát lòng
- Hồi 5 – Chương 4: Đêm bi thương
- Hồi 5 – Chương 5: Là ai cứu ai?
- Hồi 5 – Chương 6: Bầu không khí gấp rút
- Hồi 5 – Chương 7: Suy nghĩ kĩ
- Hồi 5 – Chương 8: Tình yêu không kịp tiếp nhận
- Hồi 5 – Chương 9: Cay đắng nước mắt đàn ông
- Hồi 5 – Chương 10: Giá trị một con người.
- Hồi 5 – Chương 11: Sự suy sụp không cách nào che lấp
- Hồi 5 – Chương 12: Khí thế như lửa
- Hồi 5 – Chương 13: Nỗi nhớ trong cơn mưa tầm tã
- Hồi 6 – Chương 1 : Hương hoa dưới ánh mặt trời
- Hồi 6 – Chương 2: Rung động trên cánh đồng hoa
- Hồi 6 – Chương 3 : Khách sạn King, như trong mộng
- Hồi 6 – Chương 4 : Chuyện phát sinh bất ngờ
- Hồi 6 – Chương 5: Vị khách đến chơi lúc sáng sớm
- Hồi 6 – Chương 6 : St.Petersburg vào đông
- Hồi 6 – Chương 7: Dịu dàng dưới tuyết rơi
- Hồi 6 – Chương 8: Tuyết rơi, gần tình tình lại (1)
- Hồi 6 – Chương 9: Nắng ấm giữa trời đông
- Hồi 6 – Chương 10: Nói yêu anh
- Hồi 6 – Chương 11: Bước vào “Ẩn Cư”
- Hồi 6 – Chương 12: Ông trời đùa cợt
- Hồi 6 – Chương 13: Vẫn luôn là một con báo con
- Hồi 6 – Chương 14: Hồi ức Bạc Tuyết bảo
- Hồi 6 – Chương 15: Tất cả sự lựa chọn
- Hồi 6 – Chương 16: Nghịch tác
- Hồi 6 – Chương 17: Đã từng
- Hồi 6 – Chương 18: Tình cảm sâu như biển xanh
- Hồi 6 – Chương 19: Để anh yêu em
- Hồi 6 – Chương 20: Có khách đến chơi
- Hồi 6 – Chương 21: Chủ quyền trong tình yêu
- Hồi 7 – Chương 1: Trở về DIO
- Hồi 7 – Chương 2: Lời nói của Bạc Cơ
- Hồi 7 – Chương 3: Phụ nữ âm thầm so đo
- Hồi 7 – Chương 4: Vấn đề trong tình yêu
- Hồi 7 – Chương 5 : Lưu lại nhược điểm
- Hồi 7 – Chương 6: Theo đuôi
- Hồi 7 – Chương 7: Bí mật chân chính của cấm khúc
- Hồi 7 – Chương 8: Điều nên tới
- Hồi 7 – Chương 9: Hiệu ứng bươm bướm
- Hồi 7 – Chương 10: Hoàn toàn ngược lại
- Hồi 7 – Chương 11: Kế này không thành thì bày kế khác
- Hồi 7 – Chương 12 : Tâm tư của Lôi Dận (1)
- Hồi 7 – Chương 13: Giải thưởng
- Hồi 7 – Chương 14: Ghen tị
- Hồi 7 – Chương 15: Là lợi hay hại?
- Hồi 7 – Chương 16: Tất cả đều được đoán trước
- Hồi 7 – Chương 17: Bí ẩn trùng điệp
- Hồi 7 – Chương 18: Lời giải thích của Lôi Dận
- Hồi 7 – Chương 19: Phơi bày thời ấu th
- Hồi 7 – Chương 20: Thương trường như chiến trường
- Hồi 7 – Chương 21: Sự tính toán ngọt ngào
- Hồi 7 – Chương 22: Hành vi của Phí Dạ
- Hồi 8 – Chương 1: Tin tức lớn trong ngày (1)
- Hồi 8 – Chương 2: Quyết định trong hội nghị Hồi 8 – Chương 2: Quyết định trong hội nghị
- Hồi 8 – Chương 3: Liên tục không khống chế nổi
- Hồi 8 – Chương 4: Nửa vui nửa buồn
- Hồi 8 – Chương 5 : Làm thế nào cho phải?
- Hồi 8 – Chương 6: Lễ trao giải âm nhạc
- Hồi 8 – Chương 7: Tình yêu thành kính
- Hồi 8 – Chương 8: Hôn lễ, giáo đường, đấu súng
- Hồi 8 – Chương 9: Phí Dạ chết!
- Hồi 8 – Chương 10: Bất lợi
- Hồi 8 – Chương 11: Quyết định
- Hồi 8 – Chương 12: Đại Lỵ xuất hiện
- Hồi 8 – Chương 13: Chỉ nguyện một lời
- Hồi 8 – Chương 14: Phản kích cổ đông
- Hồi 8 – Chương 15 : Vị khách không mời mà đến
- Hồi 8 – Chương 16: Lôi Dận lui nhường
- Hồi 8 – Chương 17: Cục diện thay đổi
- Hồi 8 -Chương 18: Thay đổi bất ngờ
- Hồi 8 - Chương 19: Gió lốc
- Hồi 8 – Chương 20: Người đến bất ngờ
- Hồi 8 – Đại kết cục