Chương 33 - Điều kì diệu
Một tuần không phải là một con số lớn nhưng cũng không quá nhỏ để làm nên một điều kì diệu. Tôi đã nghĩ như thế khi cô bé Hy – Un đến ở nhà mẹ vợ tôi. Trong suốt một tuần này, con bé vẫn đến trường đi học, và sinh hoạt bình thường cùng với 3 mẹ con bà Thanh. Thanh Trúc thì bận đi làm, Thanh Mai thì phải đi học, và tất nhiên việc chăm sóc, đưa đón con bé bà Thanh phải kiêm cả.
Sáng nào, bà Thanh cũng cứ đi tập thể dục về là lên phòng gọi bé Hy – Un dậy, nhắc bé đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng, rồi đưa bé đến trường. Con bé có vẻ quý bà Thanh lắm, có khi nó quấn quýt bên bà Thanh còn nhiều hơn là bên Thanh Trúc và Thanh Mai. Thanh Mai lúc nào cũng than vãn: "Nó ngủ trưa dậy, không thấy mẹ em đâu là y như rằng nó hỏi suốt. Nào là bà đâu rồi?, nào là bà đi đâu vậy dì? Nào là bà đi bao gìơ về!..."
Nhưng trong suốt một tuần này, Thanh Mai cũng hay hớn hở khoe tôi: "có con bé mẹ em vui hẳn, nhà lúc nào cũng có tiếng trẻ con. Kế sách của em cũng tuyệt quá anh nhỉ?!?" Ừ thì công nhận Thanh Mai của tôi có cái đầu cũng khá thông mình. Cái đầu với một núi các trò, thật sự tôi phải thua cô bé của tôi ở cái khoản này.
Một tuần cũng đã trôi qua. Hôm nay bà Thanh làm cơm mời cả tôi và ông Chan cùng đến dùng bữa. Tôi đến từ sớm phụ đưa mẹ vợ đi ra siêu thị mua đồ ăn. Con bé Hy – Un cũng nhất quyết đòi đi theo, nó cứ bám riết bà Thanh như hình với bóng, bà đi đâu nó cũng đi theo đấy. Ra đến siêu thị, con bé lăng xăng chạy nhảy khắp nơi, gặp ai nó cũng lễ phép chào, líu lo suốt buổi. Nhìn con bé trông xinh xắn, lại tây tây nên ai cũng nhìn và bắt chuyện.
- Ôi cháu bác ạ? Xinh quá!
- Cháu ngoại tôi đấy! Người Hàn Quốc đó nhá! – Tôi không biết bà Thanh nói đùa hay thật nữa chỉ biết trông bà lúc đấy thì vui ra mặt.
Bữa cơm với đầy đủ mọi người quây quần và tất nhiên không thể thiếu nhân vật chính là ông Chan. Chúng tôi trò chuyện vui vẻ với đủ thứ đề tài, từ món canh cua bà Thanh nấu quá ngon, đến việc thi cử của Thanh Mai, hay những câu chuyện thú vị của bé Hy – Un trong những ngày ở đây. Bữa cơm diễn ra vô cùng thân mật và vui vẻ, ai cũng đều thấy thoải mái và ngon miệng vô cùng.
Ăn cơm xong mọi người lại quây quần trong phòng khách ăn đồ tráng miệng còn bé Hy – Un thì ra hiên đùa nghịch với con mèo mun con, bà Thanh mới mua về cho con bé chơi. Thanh Trúc khéo léo gọt hoa quả. Bà Thanh lặng lẽ nhìn ông Chan khi thấy ánh mắt mang rõ vẻ khác thường của một ông chủ với cô nhân viên. Ánh mắt dành cho người mà ta yêu thì đúng hơn.
- Hai con yêu nhau được bao lâu rồi, Thanh Trúc? – Bà Thanh vừa buông câu hỏi cả 4 người chúng tôi đều phải há hốc miệng.
- Dạ!... - Giọng Thanh Trúc run lên rõ trong cuống họng. Ông Chan đặt miếng lê xuống bàn, nhìn bà Thanh đáp:
- Có lẽ cô đã biết mọi chuyện. Cháu và Thanh Trúc yêu nhau cũng được gần 2 năm.
- 2 năm? - Cả tôi, Thanh Mai và bà Thanh cũng đều phải ngạc nhiên. Hai năm, cả một quãng thời gian như thế mà Thanh Trúc có thể giữ kín đến cả mẹ và em gái đều không hay biết.
- Con xin lỗi! Tại con sợ mẹ sẽ không chấp nhận chuyện tình cảm này nên con mới phải giấu mọi người như thế.
Bà Thanh thở dài:
- Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính! Tôi đã biết chuyện kể từ khi Hy – Un đến đây. Nếu không phải con bé nó ngoan thế thì hai anh chị mệt với tôi rồi đấy!
Trong khi Thanh Trúc và ông Chan còn chưa biểu lộ gì thì Thanh Mai đã nhảy cẫng lên:
- Hoan hô mẹ! Mẹ thật là tuyệt vời – Cô ấy chạy lại ôm hôn bà Thanh rối rít cứ như người được bà Thanh chấp nhận chuyện tình cảm là cô ấy không bằng.
- Tôi còn chưa trị tội cô đó. Tôi biết thừa là cái trò này chả ai khác ngoài cô đâu đấy.
- Eò, con phảỉ là người có công chứ! Mà không có con sao mẹ có được cô cháu gái ngoại Hàn Quốc yêu thế kia. Suốt ngày bà ơi!
Thanh Mai vừa dứt lời, bé Hy – Un đã từ ngoài chạy vào mếu máo:
- Bà ơi! Con mèo nó cào xước tay con!
- Đâu lại đây bà xem nào, con mèo hư thật, dám làm đau cháu bà.
Nhìn cảnh hai bà cháu chúng tôi không khỏi bật cười. Không khí gia đình vui cứ như đêm 30 tết. Thế đấy, điều kì diệu đã xảy ra và tôi hạnh phúc lắm khi nó được tạo nên phần lớn là công của cái đầu lắm trò – cô nàng bé bỏng của tôi!
- Vợ ơi anh biết lỗi rồi - Nguyễn Bích Hồng
- Chương 1 - Con nhỏ khó ưa
- Chương 2 - Oan gia ngõ hẹp
- Chương 3 - Anh hùng cứu kẻ thù
- Chương 4 - Cô gái xinh đẹp
- Chương 5 - Kẻ phá đám
- Chương 6 - Kẻ phá đám thực sự
- Chương 7 - Khoảng lặng
- Chương 8 - Một ngày vui vẻ
- Chương 9 - Kẻ thù trở về
- Chương 10 - Ra đòn "hụt"
- Chương 11 - Kì đà cản mũi
- Chương 12 - Móng tay nhọn có ngọn mùng tơi
- Chương 13 - Giận!
- Chương 14 - Lời hứa
- Chương 15 - Kẻ giả mạo hoàn hảo
- Chương 16 - Sẽ ổn thôi!
- Chương 17 - Cô bé Thanh Mai
- Chương 18 - Kẻ thất bại
- Chương 19 - Chú yêu cháu mất rồi
- Chương 20 - Khi người ta yêu
- Chương 21 - Tôi là thầy giáo
- Chương 22 - Ôi cô bé của tôi
- Chương 23 - Yêu cũng thật khổ!
- Chương 24 - Cô bé vụng về
- Chương 25 - Em có cách rồi mà
- Chương 26 - Gạo nấu thành cơm
- Chương 27 - Bất lực
- Chương 28 - Kẻ điên
- Chương 29 - Con yêu 2 người thật nhiều!
- Chương 30 - Mít ướt
- Chương 31 - Tình yêu và trách nhiệm
- Chương 32 - Cô bé Hy-un
- Chương 33 - Điều kì diệu
- Chương 34 - Đêm tình yêu
- Chương 35 - Anh yêu em nhiều lắm
- Chương 36 - Đám cưới hoàn mỹ
- Chương 37 - Đêm tân hôn
- Chương 38 - Vụng về!
- Chương 39 - Ngủ cùng!
- Chương 40 - Cô con dâu chẳng ưa nổi
- Chương 41 - Vì con có bầu!
- Chương 42 - Mẹ chồng - Nàng dâu
- Chương 43 - Dê xồm
- Chương 44 - Cô vợ của tôi
- Chương 45 - Giận hờn
- Chương 46 - Kim lòi khỏi bọc
- Chương 47 - Chúng tôi là một!
- Chương 48 - Tôi đã quên
- Chương 49 - Nhớ nhé anh
- Chương 50 - Người bạn mới
- Chương 51 - Kẻ phản bội
- Chương 52 - Cái thai lầm lỡ
- Chương 53 - Lòng ích kỉ
- Chương 54 - Khoảng cách
- Chương 55 - Tôi không bận tâm! Tôi không cần!
- Chương 56 - Tôi không thể
- Chương 57 - Kí ức
- Chương 58 - Tôi đau
- Chương 59 - Tôi nhớ vợ!
- Chương 60 - Nhật kí buồn
- Chương cuối - Vợ ơi...anh biết lỗi rồi!