Chương 57
Nói xong Lạc Tư lạnh lùng bỏ đi.
Sắc mặt Uyển Uyển có chút tái nhợt, đôi mắt tĩnh lặng đứng bất động. Cách đó không xa bóng đèn đường tỏa sáng, xé rách màu đen của bóng đêm, tạo nên chút hoang vắng.
...
Thời gian đã không còn sớm, người hầu đã ngủ, Uyển Uyển đem áo khoác đặt lên cây treo, sau đó đổi giày rồi hỏi: "Anh ăn tối chưa?"
Tay Lạc Tư đang mở tủ lạnh khẽ khựng lại, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô, lấy ra một chai bia.
Cô thở hắt một tiếng, liếc nhìn những dĩa cơm trên bàn đã lạnh ngắt hoàn toàn chưa hề có ai động vào. Kẽ lắc đầu, cô dùng dây cột tóc bình thường buộc lên, xắn cổ tay áo bắt đầu nấu cơm cho anh.
Lạc Tư rất kinh khủng, chỉ có cơm vừa mới làm thì ăn được, nếu cơm đã nguội mà hâm đi hâm lại bảo anh ăn chẳng bằng giết anh nhanh hơn. Nhanh nhẹn đem rau rửa sạch, đặt vào trong rổ, cô chỉ mới mười tám tuổi nhưng giống như bà chủ quen thuộc với mọi công việc.
Tới lúc nào, hai người mới có thể là vợ chồng chân chính?
Uống hết chai bia nhưng vẫn không thể hòa tan đi cảm giác khó chịu trong lòng. Lạc Tư dùng tay hất tóc, mái tóc đen đan qua ngón tay giống như anh đang vuốt ve chúng. Sau đó đi vòng qua bếp nhìn thấy một cảnh...
Uyển Uyển mặc quần áo rất rộng, từ cổ tay áo đến khuỷu tay lộ ra cánh tay trắng trơn nhẵn. Cô dùng sợi dây cột tóc màu hồng đem mái tóc óng mượt của mình vén lên cao, vầng trán dưới ánh đèn bếp càng trở nên trắng nõn sáng rực như đồ sứ mỹ nghệ.
Gương mặt đẹp, chóp mũi cao ửng hồng khiến người ta muốn cắn một miếng, ngay cả đôi môi xinh đẹp kia đang mở ra như bông hoa anh đào lúc này rất nghiêm túc. Đống rau ở trước mặt cô hình như rất quan trọng, cô phải tính toán kiểm tra phân tích nó.
Tâm động, chất rượu lại còn thôi thúc anh, từ trên xuống dưới cổ họng Lạc Tư không ngừng lên xuống, đôi mắt đen càng tối lại giống như đáy hồ ban đêm sâu hoắm, ẩn chứa những con sóng bất định.
Ánh mắt sáng rực nhìn về phía cô, anh đi bộ về trước, cô không hề phát giác anh đang đến gần. Anh phát hiện cô rất ngốc, nếu ai đó có mưu đồ với cô mà không phải là anh, ví dụ như kẻ phạm pháp thì sẽ ra sao?
Trong lúc suy nghĩ, Lạc Tư không hề phát hiện bản thân đang lo lắng cho cô, trong mắt xẹt lên tia giận giữ.
Lúc này, Uyển Uyển cũng lấy lại tinh thần, một gương mặt tuấn dật phi phàm bất ngờ xuất hiện trước mắt. Cô hét lên một tiếng, bị anh dọa sợ không ít.
"Lạc Tư"
Lời còn chưa dứt, đôi môi anh đào đỏ mọng đã rơi vào miệng anh. Đôi môi nóng hổi chà sát trên bờ môi run rẩy của cô, biểu lộ rõ sự bá đạo, tận lực đoạt lấy sự mềm mại của cô, cho đến khi trong miệng thơm của cô nhuốm đầy mùi đàn hương từ hơi thở của anh.
Ngay sau đó, cô bị anh đặt lên vách tường sát bên tủ lạnh, anh làm rất nhanh, dùng thân thể cao lớn tiếp xúc chặt với cô.
Lạc Tư chuẩn xác chiếm lấy môi cô rất ngang tàng, Uyển Uyển vì kinh ngạc mà quên cả kháng cự, trong đầu "đong" một tiếng. Khoảng cách chưa đến 1cm khiến cô nhìn thấy rất rõ đôi mắt màu tím lung linh như thủy tinh sáng rực trong đêm bây giờ lại có chút u ám.
Chiếc lưỡi mềm bị anh giữ lấy, không hề có chút báo động, đầu óc đầy bụi mù đã bị trừ khử đến choáng váng. Lạc Tư dùng tay giữ lấy thắt lưng khiến cho cô không thể không gần sát anh, một tay giữ chặt hai cổ tay cô để mặc cho đôi môi tấn công. Trước mắt anh mọi thứ đều biến mất chỉ có dư vị ngọt ngào mềm mại ấm áp từ miệng của cô.
Đôi môi lạnh lẽo của anh cũng vô tình giống chủ nhân nó, chà sát vào môi cô, đầu lưỡi nhiệt tình lục lọi, tuần tra tìm kiếm sự mềm dẻo lạ lẫm bên trong cô.
Phía trước ngực Uyển Uyển phập phồng không ngừng, cảm giác tê dại từ đầu dây thần kinh lan tràn. Không khí bên trong phổi bị nam này dùng mọi cách gạt đi, anh dùng lồng ngực cứng rắn của mình ép lấy bộ ngực mềm mại của cô, hoàn toàn không thể động đậy, anh dùng cách này muốn để cho cô biết sự khác biệt rất lớn giữa phụ nữ và đàn ông.
Không khí mới mẻ vừa tràn vào phổi, Uyển Uyển liền tham lam hít thở. Cô phát hiện lúc này Lạc Tư đã buông cô ra, mái tóc rối che đi được anh dùng ngón tay nhẹ nhàng hất lên, để lộ ra vẻ mặt nhu nhược thẹn thùng của cô như muốn lấy lòng anh. Đôi môi có chút cong lên, nét cười như có như không. Đôi mắt màu tím tỏa ra thứ ánh sáng chói lóa, ánh mắt sáng rực dừng trên người cô.
Sắc mặt Uyển Uyển đỏ bừng, như bị xuất huyết. Hành động thân mật này sau nụ hôn đầu tiên. Không phải cô chưa từng nghĩ tới đem bản thân giao cho anh, chẳng qua là không có dũng khí.
Cô ngơ ngác nhìn đôi mắt thâm thúy sắc bén như chim ưng, để lộ ra sự chín chắn quyễn rũ cùng quyền uy, càng không thể bỏ qua cảm giác bị xâm hãm. Gương mặt góc cạnh hoàn mỹ càng rõ ràng tựa như được điêu khắc mà thành. Bờ môi ẩm ướt có lẽ vì nụ hôn lúc nãy.
Chưa kịp lấy lại tinh thần, anh lại giữ lấy sau gáy cô áp vào vách tường, mùi đàn hương từ hơi thở của anh lại chiếm giữ miệng, giữa hai môi vang lên thứ âm thanh quyến luyến, hơn nữa càng lúc càng nhiều.
Uyển Uyển choáng váng đầu óc, hoa cả mắt, bờ môi của anh lại liên tục chèn vào khiến cô khó kiềm chế bật ra tiếng rên rỉ mềm mại, thứ âm thanh đó lại bị anh hút vào.
Đôi tay trơn nhẵn của Lạc Tư xoa nhẹ lên lưng cô, Uyển Uyển chỉ cảm thấy ý loạn tình mê mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Lúc nãy anh còn nghi ngờ sự chung thủy của cô, căn dặn cô an phận; bây giờ đã siết chặt lấy cơ thể cô, gần gũi tiếp hợp.
Đôi môi lạnh lẽo của anh lúc này trở nên nóng rực luồng nhiệt nóng hổi chậm rãi di chuyển từ vành tai xuống xương quai xanh của cô. Cô ưm một tiếng, từ sâu trong cơ thể trào lên một luồng khí lạ lẫm, giống như có thể thiêu cháy mọi thứ, rồi bừng sáng trong khoảnh khắc lan đến toàn thân.
Lần đầu tiên tiếp xúc với cái gọi là dục vọng, Uyển Uyển khẽ giật mình, thân thể động đậy.
Dùng một tay giữ lấy thắt lưng đang không yên của cô, giọng nói khản đặc của anh vang lên bên cổ: "Đừng nhúc nhích, chuyên tâm một chút"
- Vợ trước của Satan - Đô Xuân Tử
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146 - Phiên ngoại 1
- Chương 146 - Phiên ngoại 2
- Chương 146 - Phiên ngoại 3
- Chương 80