Chương 63
Thoát khỏi vướng víu của Hách Liên Doanh Doanh, Uyển Uyển vội vàng tới chỗ gặp của Lạc Tư.
Đây là chỗ cũ của họ, thiên luân cao chọc trời rực rỡ chói mắt, cách đó không xa có thể nhìn thấy nó từ từ chuyển động, phía dưới là đài suối phun theo phong cách Hy Lạp cổ, cô nhớ rõ trên cao nhìn xuống, có cảm giác như đang giẫm lên từng đám mây, đến nay hình ảnh đó không hề biến mất.
Ở nơi này anh đã hôn cô lần đầu. Xem cô như trân bảo, bờ môi gợi cảm ấy từ từ tiến vào môi cô, lúc đó cô còn nghĩ trái tim mình đang đình công.
Kéo chiếc áo khoác trên người, Uyển Uyển đi tìm anh đã lâu. Gió lạnh thổi từng đợt vào lớp vải trên người cô, mùa đông lạnh khiến chóp mũi đỏ bừng, cô càng dùng khăn quàng cổ siết chặt, chỉ để lộ ra đôi mắt màu đen âm u gợn sóng.
Anh sao lại không ở đây? Uyển Uyển nhíu mày, không ngừng khép chặt hai tay để kề môi phà không khí ra. Thời gian dần dần trôi qua, bóng người anh tuấn cao lớn vẫn không xuất hiện. Cô lo lắng liệu có phải vì mình tới muộn, anh nghĩ cô không tới, tức giận bỏ đi.
Cô mò tay vào chiếc túi rỗng tuếch, lúc này mới nhớ di động đã bị Doanh Doanh lấy đi. Không thể liên lạc được với Lạc Tư, xem ra hôm nay đúng là vận xui của cô. Đem túi trong áo khoác lật ra, cô mới tìm thấy hai đồng xu. Tiền tiêu vặt của cô không bằng Hách Liên Doanh Doanh. Trong khoảng thời gian này, cô còn dùng cả tiền để dành để hẹn hò với Lạc Tư.
Số tiền trong tay cô căn bản không đủ ngồi taxi. Sắc trời đã về chiều, cô biết Lạc Tư không tới, nên nhấc đôi chân đông cứng vì lạnh thỏng thả bước đi.
Chẳng biết bao lâu, cô đứng trước căn biệt thự xa hoa. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, bên trong sân của anh cũng có một đài phun nước rất giống chỗ cũ của hai người, phong cách Hy Lạp cổ điển, biệt thự xa hoa tráng lệ, Uyển Uyển như đứng trước cung điện.
Cô đứng tại chỗ không hề bước lên, trừ lần đó buồn cười chạy ra tuyên bố thích anh, đây là lần thứ hai bước vào. Sự oai hùng càng làm nổi bật những chiếc cột trắng sáng chói như bạc, càng khiến cô thêm nhỏ bé.
Những ngón tay tái xanh nắm chặt nơi ngực, cô vừa đi vào đã bị một tên vệ sĩ cao lớn ngăn lại.
"Tiểu thư cô tìm ai?" – Giọng nói lạnh lùng không chút ôn hòa, ánh mắt cũng như thế.
Uyển Uyển ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhợt nhạt, khó khăn cử động đôi môi sắp đông cứng: "Xin hỏi, Lạc Tư có nhà không?"
Ánh mắt tên vệ sĩ không đổi, giọng nói càng lạnh hơn: "Boss hiện tại rất bận, không rảnh để tiếp khách.
Uyển Uyển hai mắt sáng ngời: "Vậy anh ấy có ở đây đúng không?"
Vệ sĩ trầm mặc, Uyển Uyển chắp hai tay như đứa trẻ con cầu xin nói: "Nhờ ngài vào hỏi anh ấy được không? Có lẽ biết tôi đến tìm, anh ấy sẽ gặp".
Cho dù anh giận cô thất hứa, nhưng cô có thể nhận lỗi cho đến khi anh tha thứ mới thôi. Nguyên nhân thật sự cô không muốn nói cho anh biết.
Vệ sĩ chần chờ lúc lâu, có chút do dự không biết có nên cự tuyệt không!! Nhưng đôi mắt màu đen linh động kia như cầu xin anh, trong mắt ẩn chứa chỉ trìu mến, anh thầm than một tiếng cầm lấy bộ đàm bên hông xin chỉ thị từ cấp trên.
Uyển Uyển tim đập như sấm, cực kì khẩn trưởng. Qua mấy phút, tên vệ sĩ cũng không không quay đầu lại, trong ánh mắt xuất hiện tia khó xử: "Ngại quá, ông chủ nói, không tiếp khách".
Hai vai Uyển Uyển suy sụp, nỗi ước ao cuối cùng cũng tắt lụi.
"Cảm ơn" – Cô hữu khí vô lực nói.
Ánh trăng chiếu vào khiến bóng cô thật dài, lớp vải trên áo bừng sáng. Suy nghĩ một lát cô ngẩng đầu hỏi: "Tôi có thể ở đây chờ không?"
Vệ sĩ giật mình. Trời lạnh thế này, cô lại yếu ớt như thế, gió thổi qua đều lạnh run.
Gật gật đầu, anh nói: "Chỉ cần không ở trong phạm vi an toàn của biệt thự, bọn ta không can thiệp vào".
Uyển Uyển cảm kích nhìn anh đi đến một góc tựa vào vách tường. Chiếc áo khoác màu trắng rơi xuống đất, có cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô co lại trong màu trắng. Hai tay giữ chặt lấy, đôi mắt nhìn xuống, chôn vào giữa hai gối.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng biết đã bao lâu, nhưng nhiệt độ giữa ban đêm và ban ngày luôn chênh lệch rất lớn. Ánh mặt trời ban ngày ấm áp, nhưng ban đêm lại lạnh lẽo như băng, Uyển Uyển run rẩy, càng ôm chặt mình, đầu tựa vào gối càng sâu, ngồi trong góc rất đáng thương, tựa như sủng vật bị người ta vứt đi.
Tiếng chim thanh thúy hót vang, Uyển Uyển mê man tỉnh dậy. Không chút hoảng hốt cô nhìn bốn phía, ánh mắt dần dần thanh tĩnh.
Ánh nắng chiếu xuyên qua lá cây, bóng loang lổ trên mặt đất. Gió mát thổi qua mang đến mùi hương hoa nhẹ nhàng mùi cỏ thanh thoát.
Lúc này, một đôi giày da cao cấp màu đen xuất hiện trước mắt cô. Một bóng người to lớn che phủ cả dáng người nhỏ nhắn của cô vào trong bóng tối.
Đây là biệt thự của Lạc Tư, cô vẫn đợi anh xuất hiện, sau đó sẽ xin lỗi vì thất hẹn. Cô ngẩng đầu, mỗi động tác nho nhỏ đều khiến cô ù tai choáng váng hoa mắt.
Cô chắc là phát sốt rồi, đối với cảm giác bệnh này cô hết sức nhạy bén. Nhắp nháy mắt, cô từ mông lung trở nên rõ ràng, nhận ra nam nhân cao lớn trước mắt, trên mặt Uyển Uyển xuất hiện quang hoa.
"Lạc Tư".
Anh lạnh lùng cắt nang: "Không cần gọi tên ta".
Uyển Uyển giật mình, bị giọng nói trầm thấp của anh làm cho sợ hãi. Cho dù anh giận đến cỡ nào nhưng cũng chưa từng dùng khẩu khí đó. Có phải vì phát sốt nên lí trí không rõ nên nghe lầm giọng của anh.
Đúng vậy, chắc hẳn là thế.
Cô cong môi nói: "Em chờ anh lâu lắm rồi!!"
- Vợ trước của Satan - Đô Xuân Tử
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146 - Phiên ngoại 1
- Chương 146 - Phiên ngoại 2
- Chương 146 - Phiên ngoại 3
- Chương 80