Chương 77
Lần này bệnh nặng Uyển Uyển trải qua gần 1 tuần mới khôi phục chút ít. Cô nhẹ nhàng khước từ lời yêu cầu của Lệ Nhiên Hi, cô quyết định quay về biệt thự lạnh băng.
Ngày thứ mười.
Nhìn vào con số trên lịch, mới biết bản thân đã mê man tới ngày thứ mười. Tới nay, cô cũng chưa hề biết tin gì về Lạc Tư, ngay cả điện thoại cũng không có. Con đường duy nhất để biết tin tức của anh chỉ là bát quái tạp chí không ngừng đưa tin.
Cô không biết bản thân đến cuối cùng là điên rồi hay đã đối với anh miễn dịch từ sớm. Thậm chí còn kêu người ở mua tạp chí bát quái về xem, nhẹ nhàng cắt ảnh của anh ra.
Còn nhớ rõ trước đây, điều nuối tiếc trong đời chính là không có tấm ảnh nào của anh. Tuy tạp chí bát quái không chụp ảnh của anh thật rõ, nhưng ít nhất cũng có chút gì đó của anh.
Từ từ cắt những người phụ nữ bên người anh ra, không để lại chút dấu vết. Lúc này, lòng của cô đã chết lặng, Chú Lê cũng nói bệnh tình cô mỗi lúc một nặng, Ngải Đức cũng nói nếu có điều kiện tốt nhất mau làm phẫu thuật, ngay cả một người tùy tiện như Hannah đều bảo cô hiện tại không nên tùy hứng.
Tùy hứng?
Nếu như chọn giữa chết trên giường giải phẫu lạnh ngắt sẽ không còn gặp anh thì cô quyết định tùy hứng một lần. Từ khi mới mười ba tuổi, cô đã từ quỷ môn quan về. Trải qua sự kinh hãi bao nhiêu lần nhưng mà hiện tại đã thành thói quen.
Thói quen đối mặt với cái chết, rất xót xa đúng không?
Nhưng ai có thể hiểu, mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy ánh mặt trời sáng sớm cô đã cảm kích biết bao, để bản thân còn cơ hội sống. Cô không thể khỏe như người thường, người đã bước gần tới cái chết không phải cố gắng kéo dài thời gian sống mà toàn tâm toàn ý hoàn thành tâm nguyện bản thân.
Mà Lạc Tư chính là tâm nguyện của này.
Yêu anh, ngay từ đầu không phải diễn kịch. Cho dù người ngoài đều nhìn thấy ngược lại, nhưng tất cả đều là thật. Khi yêu một người nó đã trở thành bản năng, cho nên dù sống hay chết cũng không quan trọng nữa.
Đem số ảnh đã cắt xong bỏ vào cái hộp nhỏ, bên trong là những ảnh chụp cùng tin tức lớn nhỏ cô thu được từ tạp chí.
Cạch—cạch.
Mary đẩy cửa đi vào, Uyển Uyển như đứa trẻ làm sai đem chiếc hộp giấu ra sau lưng. Cô cười mất tự nhiên: "Mary, có gì sao?"
"Tiểu thư, Boss đã về, nhưng mà...."
Uyển Uyển kinh hãi không nén được niềm vui: "Thật sao, cám ơn Mary, để tôi đi xem anh ấy"
"Tiểu thư...." – Mary muốn nói gì đó nhưng đã không kịp ngăn cản, nhìn cô chạy xuống lầu. Đứng tại chỗ than nhẹ, lắc đầu.
Cuối cùng Mary dừng lại trên chiếc hộp nhỏ mà Uyển Uyển bỏ quên, trong chốc lát, ý chí sắt đá của bà bị cô gái này làm cho rung động. Bà biết trong chiếc hộp kia là gì, mấy ngày qua lúc bệnh nặng Uyển Uyển luôn mang theo nó bên người. Mỗi đêm bà đi ngang qua, luôn cố ý nhìn vào bên trong cửa phòng, nhìn thấy Uyển Uyển nhìn thứ gì đó đến ngẩn người nếu không thì cũng bật khóc.
Mary lại than nhẹ, tiến lên đem chiếc hộp cất đi, rồi chậm rãi ra khỏi phòng ngủ.
Quên mất bản thân phải bình tĩnh, Uyển Uyển chạy xuống lầu, đem lỗ tai áp vào cửa, cô giống như đứa trẻ lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng bước chân mơ hồ truyền đến.
Trong lòng thở gấp, cô hít sâu, chuẩn bị nở nụ cười với anh. Cô mở cửa, giọng nói nhẹ nhàng: "Lạc Tư, anh về rồi!"
Nhưng trong khoảnh khắc, nụ cười cứng ngắc trên môi, hai lúm đồng tiền xoáy sâu tạo nên sự đáng yêu. Lúc Uyển Uyển nhìn thấy Lạc Tư mang theo Hách Liên Doanh Doanh, trong chốc lát trái tim cô như chết đi.
Nhìn thấy biểu tình thay đổi của Uyển Uyển, Lạc Tư nhìn cô một cái, gương mặt lãnh túc mang theo mị lực lóa mắt, bộ đồ tây màu lam khoác trên người càng làm tăng sự thành thục của nam nhân, bờ vai rộng lớn, lồng ngực to, cánh tay rắn chắc.
Lúc này khuỷu tay của anh lại bị một nữ nhân khác tựa vào. Là Hách Liên Doanh Doanh.
Lạc Tư mang Hách Liên Doanh Doanh không coi ai ra gì đi vào biệt thự, đi lướt qua người Uyển Uyển, xem cô như kẻ vô hình. Nhưng Hách Liên Doanh Doanh không có dễ dàng bỏ qua cho Uyển Uyển, nữ nhân này không ngờ sau lưng cô lại ở cùng Lạc Tư? Quả thật không thể tha thứ!
Đi được hai bước, Hách Liên Doanh Doanh quay lại, xoay người nhìn Uyển Uyển đang sững sờ đứng bất động, trên mặt đắc ý mang theo nụ cười gian trá trên môi.
"Chị sao vậy? Em đến chị cũng không thể chào đón em một lần sao? Lạc Tư tối hôm qua còn nói với em, chị rất nhớ cha và em" – Cô ta cường điệu nói "tối hôm qua", quả nhiên môi Uyển Uyển trở nên trắng toát đến đáng sợ.
Nhìn Uyển Uyển yếu ớt như thế sao có khả năng hầu hạ một người cường tráng như Lạc Tư? Không bằng đem cho cô có tốt không!
Nghĩ như vậy, Hách Liên Doanh Doanh đi lên, từ trong túi lấy thứ gì đó đưa cho Uyển Uyển, cười sáng lạng: "Chị, em và Lạc Tư có chọn cho chị một món quà, hy vọng chỉ sẽ thích".
Uyển Uyển máy móc nhìn chiếc hộp trước mắt, đôi mắt trong suốt nhìn bên trong chiếc hộp là một tòa tháp Paris được làm bằng thủy tinh rất đẹp.
Uyển Uyển giương mắt, đôi mắt đen nhìn Lạc Tư đứng cách đó không xa.
Chỉ thấy anh lạnh lùng nhìn lại, ánh mắt lạnh thấu xương đã trở nên quá quen thuộc. Trong khi còn ngẩn ngơ, anh nói: "Sắp xếp cho Doanh Doanh một phòng, bắt đầu từ bây giờ cô ấy sẽ dọn về đây".
- Vợ trước của Satan - Đô Xuân Tử
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146 - Phiên ngoại 1
- Chương 146 - Phiên ngoại 2
- Chương 146 - Phiên ngoại 3
- Chương 80