Chương 106
Hôm sau, Uyển Uyển rời khỏi phòng tập liền lái xe đi đến tòa nhà Fiji Siqi. Dường như đã chuẩn bị rất tốt, Uyển Uyển một mình xuất hiện trước sảnh lớn, trước sảnh người tiếp tân đưa cô lên tầng nghỉ cao nhất.
Sau khi nhân viên rời đi, Uyển Uyển tự mình đi đến bên cửa phòng nghỉ, một bóng người quen thuộc thình lình xuất hiện.
Cô kinh hỉ mỉm cười: "Vincent?!"
Vincent cũng bật cười, quan sát Uyển Uyển mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, trong lòng thầm ca ngợi: "Ba năm không gặp, cô gái nhỏ lúc trước giờ đã trưởng thành trở nên thật xinh đẹp. Hách liên tiểu thư, tiểu thư xinh đẹp hơn trước nhiều".
Cô xinh đẹp nhíu mày, trêu chọc: "Vincent, anh đang nói tôi trước đây là một đứa trẻ sao?"
Vincent cười yếu ớt, không phản bác. Ba năm trước đây, cô giống như một tiểu nam sinh, lúc nào cũng mặc quần. Không giống như giờ, lại thanh nhã mặc váy dài thắt chặt nơi eo làm lộ ra dáng người nhỏ nhắn mềm mại, thắt lưng tinh tế, da thịt để lộ trắng như tuyết càng thêm mê người.
Cùng cô ôn lại chuyện cũ vài câu, anh trở lại chuyện chính: "Tiểu thư, cô đến tìm Boss đúng không? Nhưng ngại quá, Boss hiện tại đang có cuộc họp khẩn, ngài ấy muốn tiểu thư ở đây chờ".
Cô không hề tỏ ra kinh ngạc, nhưng vừa nghe hai chữ Lạc Tư nụ cười liền thu lại: "Được, tôi ở đây chờ".
Anh khách khí nói: "Trước khi Boss kết thúc hội nghị, nếu có chuyện gì có thể tìm tôi".
Uyển Uyển gật đầu đồng ý.
Từ ngày về thành phố A, Ngải Đức bị chú Lê lôi kéo đi khắp nơi để tham gia các cuộc luận đàm. Vì quá bận rộng, ngay cả mặt mũi bóng người chú Lê anh cũng không kịp nhìn.
Uyển Uyển cũng chưa kịp đem chuyện Lạc Tư kể cho chú Lê, nhưng cô cũng cảm thấy chuyện này không quan trọng. Dù sao khi đã ký đơn ly hôn, cô cùng Lạc Tư sẽ không còn quan hệ, cũng sẽ không gặp lại.
Buổi sáng tập vũ đạo suốt vài giờ, thân thể không khỏi hơi mệt. Thời gian chậm rãi trôi qua, cửa phòng nghỉ bị ai đó đẩy nhẹ. Tiếng bước chân chậm rãi vang lên. Uyển Uyển bước vào trong ngồi dựa vào ghế sô pha, sau đó nghiêng đầu, từ từ nhắm hai mắt lại.
Lạc Tư vừa xong công việc quay về phòng đã thấy cảnh này. Người con gái im lặng ngồi trên ghế sô pha chờ anh lại nhắm mắt ngủ say. Lông mi thật dài khẽ run, tựa như lá cây giữa trời thu bị sương bao phủ mang đến cảm giác thật trìu mến. Những lọn tóc che lấp, càng làm tăng thêm làn da trắng như tuyết.
Gương mặt thanh lệ thoáng tục có chút nhợt nhạt, tựa như tuyết trắng rơi xuống hồ nước trong vắt, cả dáng người lấp lánh dưới ánh mặt trời, toàn thân như khảm nạm kim cương rực rỡ, tựa như tiên nữ.
Anh đứng tại chỗ, thật lâu mà không hề động đậy sợ đánh thức mỹ nhân đang ngủ say. Ba năm qua, anh không muốn nghĩ tới cô, chưa từng đi dò xét tin tức về cô. Nhưng ba năm sau gặp lại, thời gian ba năm như chưa từng tồn tại, giống như hai người chưa từng chia li.
Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự giằng co, bàn tay ép chặt trong túi áo mới có thể ngăn cản dục vọng muốn chạm vào cô, trong mắt anh lúc này có lẽ đang nổi sóng, cảm xúc như sóng biển cuồn cuộn.
Cô chỉ là thiếp đi, cảm nhận ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, Uyển Uyển nhíu mày, lông mi run rẩy, đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra. Vừa nhìn thấy bóng người cao lớn cô lập tức thanh tỉnh bật ngồi từ trên ghế sô pha.
Anh đứng đó nhìn cô bao lâu rồi?
Hai má ửng đỏ, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Anh xong việc chưa?"
Anh thu hồi suy nghĩ, đáy mắt lại tựa biển sâu không thể lường được, anh gật đầu, hai chân thon dài bước tới: "Em rất mệt sao?"
Nếu không sao lại dựa vào sô pha ngủ như thế? Trong kí ức của anh, cô dường như chỉ có ngủ. Đây cũng không phải lần đầu tiên, cô đợi anh rồi ngủ thiếp đi.
Uyển Uyển không đáp, càng không muốn cùng anh dây dưa hơn nữa, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Vậy hiện tại chúng ta nói chuyện được chưa? Đáp án của anh là gì? Đơn ly hôn tôi đã mang đến".
Anh cúi người, tay cầm lấy cổ tay cô đang với vào trong túi xách tìm gì đó, thoải mái cầm tay cô từ trên ghế đứng dậy
Cô kinh ngạc hỏi: "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Đi ăn cơm".
"Ăn cơm?"
Không quan tâm đến cô, Lạc Tư nắm tay cô ra khỏi phòng. Dọc theo đường đi, nhiều nhân viên Fiji Siqi trân trối nhìn theo. Tại công ty, Lạc Tư không thích phụ nữ ra vào, cho nên cũng chưa từng thấy anh thân mật với ai như thế.
Lúc này, họ lại nhìn thấy Boss cùng một tiểu thư xinh đẹp nắm tay, dụi dụi mắt, chẳng lẽ ảo giác sao?
Thang máy kêu một tiếng, Lạc Tư kéo cô đẩy vào trong. Uyển Uyển rụt tay về, sắc mặt không tốt, bước lùi về sau, giọng nói bình thản: "Lạc Tư, xin anh hãy tự trọng cho!"
"Tư trọng?" – Anh cười nhạo, giống như đang nghe truyện cười khóe môi nhếch lên.
Anh tiến lên một bước áp sát cơ thể cô. Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy cô bắt đầu khẩn trương.
Uyển Uyển theo bản năng thối lui về phía vách tường thang máy, kim loại bóng loáng áp vào da thịt cô một cảm giác lành lạnh truyền đến.
Cô giống như con thỏ nhỏ cực kỳ đáng yêu đang bị ép đến run rẩy, anh lại áp sát không buông, hai cánh tay to lớn cứng như thép áp sát hai bên mạn sườn của cô, hơi thở ma mị của nam nhân càng đến gần.
Hai tay đem cô giới hạn lại, cười đến điên cuồng không hề gượng ép: "Sao vậy? Em ghét anh chạm vào em sao? Anh nhớ trước đây em rất thích được chạm vào, được anh hôn không phải sao?"
Đột nhiên gương mặt tuấn tú của anh trở nên ám muội, tâm Uyển Uyển đông cứng, cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác: "Những điều anh nói đều là trước đây, tất cả đã trôi qua. Hiện tại giữa chúng ta không còn gì cả, chỉ là hai kẻ xa lạ".
"Kẻ xa lạ?" – Anh nghiến răng.
- Vợ trước của Satan - Đô Xuân Tử
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146 - Phiên ngoại 1
- Chương 146 - Phiên ngoại 2
- Chương 146 - Phiên ngoại 3
- Chương 80