Chương 136
Dưới màn đêm, người đàn ông nhìn về phía tòa lầu cao đối diện, ánh đèn lúc sáng tối, dáng người anh tuấn nghiêm nghị cao ngạo, bờ môi băng lãnh, toàn thân phát ra khí chất lạnh, như muốn khiến cho mọi người tránh xa anh hàng trăm dặm.
Ngón tay của anh kẹp lấy điếu thuốc, khói trắng bay lên, từng hạt bụi rơi xuống đôi giày da màu đen tạo thành vết bẩn, mà anh lại không hề cảm thấy.
Bên ngoài văn phòng vang lên tiếng ồn, phá vỡ sự yên tĩnh.
"Tiểu thư! Tiểu thư cô không thể vào".
Cửa văn phòng đóng bị mở tung, thư ký không ngăn lại được.
"Tổng tài, xin lỗi ngài, tiểu thư này..."
Không để thư ký nói xong, U Nhiễm đã cao giọng nói: "Lạc Tư, tôi có chuyện muốn nói với anh — là, có liên quan đến Uyển Uyển"
Nghe thấy hai chữ Uyển Uyển, người đàn ông cả tiếng qua cứ đứng yên mới từ từ xoay người lại. Lạc Tư quan sát U Nhiễm, sau đó mới nhìn tới đôi giày da dính đầy khói bụi của mình.
Anh dập tắt điếu thuốc ném vào gạt tàn, sau đó tao nhã ngồi xuống chiếc ghế da cao cấp. Mỗi cử chỉ đều toát lên sự cao quý, và tao nhã khiến U Nhiễm cảm giác người đàn ông này thật không quan tâm Uyển Uyển. Trong chớp mắt, cô bắt đầu hoài nghi, hành động hôm nay liệu có giúp được người con gái không muốn sống kia.
Một lát sau, Lạc Tư mở miệng: "Nói đi cô đến tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi vừa mới nói là vì chuyện của Uyển Uyển".
Nghe vậy anh chỉ khẽ nhướng một bên mắt: "Tôi còn nhớ, cô hôm đó đối với tôi rất hận, thậm chí nói tôi không có tư cách biết".
U Nhiễm chán nản, tình huống trước mắt không cho phép cô tức giận, dù sao Uyển Uyển quan trọng hơn.
"Nếu lúc sống anh còn muốn gặp Uyển Uyển, tôi khuyên anh đừng dùng thái độ này nói chuyện với tôi" – Lúc này cô không thể để người khác ăn hiếp Uyển Uyển
Lạc Tư vẻ mặt buồn bã, đôi mắt đeo kính áp tròng đen nheo lại: "Cô nói vậy, là có ý gì?"
Nhìn thái độ Lạc Tư thảy đổi, U Nhiễm thở nhẹ nhõm, ít nhất, anh không phải không quan tâm Uyển Uyển. Đi lên trước, đem văn kiện ném lên bàn của Lạc Tư.
"Là Uyển Uyển đưa cho tôi, là cô ấy tự tay đưa. Tuy tôi biết chuyện tình cảm của người khác không nên nhúng tay vào. Nhưng Uyển Uyển là người bạn tốt, tôi không thể để cô ấy chết ở một nơi mà không ai biết. A!! Đau!"
Chưa để U Nhiễm nói xong, trước mắt xuất hiện một bóng đen, nhanh đến mức khiến người khác không kịp phản ứng. Chỉ nửa giây, cơ thể cô đã bị nhấc lên không hề thương hoa tiếc ngọc, cánh tay to lớn bóp chặt vai, như muốn bóp nát xương của cô"
"Cô vừa nói gì? Cô nói lại lần nữa!" – Trước mắt là gương mặt dự tợn
Nén đau, U Nhiễm nói: "Uyển Uyển bị bệnh tim rất nặng, cô ấy chờ diễn xong sẽ đi phẫu thuật, ngay cả quỷ y Ngải Đức cùng bác sĩ Doãn Tát Nhĩ bạn của Joy đều tham gia. Nhưng không ngờ, Uyển Uyển lại mang thai, nói muốn sinh đứa trẻ. Nhưng với cơ thể của cô ấy, dù có sinh đứa trẻ ra, cô ấy cũng..." – Câu kế tiếp nghẹn lại nơi cổ họng, không thể nói ra những lời tiếp theo.
Dần dần, Lạc Tư thả lỏng tay, lui về sau. Mái tóc trên trán anh bị thổi nhẹ che khuất đi đôi mắt âm u của anh. Bệnh tim bẩm sinh!
Ra là thế, anh chưa từng thấy cô cười to hay khóc lớn, không trách được, cô luôn gầy dáng vẻ nhu nhược. Không trách được, một chút sợ hãi nho nhỏ cũng khiến mặt cô tái nhợt.
Thì ra không chỉ dọa cô mà còn ảnh hưởng đến tính mạng cô! Huống chi mang thai?
"Uyển Uyển nói, anh không tin ai cả, sau này lại bị cô ấy lừa gạt tiếp cận anh, niềm tin của anh đã mất đi. Cô ấy không muốn lúc anh già đi, cơ khổ không nơi nương tựa, ngay cả người thân nương tựa bên cạnh cũng không có ai. Cô ấy nói, cô ấy muốn giữ đứa trẻ. Một khi tính mạng này không thể kéo dài thì cũng muốn giữ lại đứa trẻ để ở cùng anh cho đến cuối cuộc đời!"
Lạc Tư cười nhạo: "Quả nhiên là lời do cô ấy nói. Thật ích kỷ, bướng bỉnh đến đáng sợ. Tính mạng của mình làm sao biết không thể kéo dài? Cô ấy là bác sĩ, là ông trời sao?"
U Nhiễm vừa tính thanh minh, thì một thứ lóe lên đập vào mắt cô, là lệ sao?
Cô rùng mình, lời muốn nói ra đều thu về.
Lạc Tư cười: "Cô đi nói với cô ấy, nếu cô ấy chết, đứa con đó tôi không cần! Cô ấy đã không thể ở bên tôi đến già như vậy cũng không cần quyết định thay tôi".
Cô hiểu ý Lạc Tư, nếu Uyển Uyển không sống, nửa đời còn lại anh cũng chỉ là cái xác không hồn. Đứa trẻ này, không thể ràng buộc anh, không thể là chỗ dựa cho anh.
Nhưng mà...
"Xin lỗi, những lời này tôi không thể giúp anh chuyển cho cô ấy.."
Lạc Tư quắc mắt: "Vì sao?"
"Bởi vì tôi không thể tìm ra cô ấy, đây chính là nguyên nhân tôi đến đây. Lạc Tư, nếu còn yêu cô ấy, dù không có yêu cũng là thích. Nhưng mà, tôi cầu xin anh hãy tìm cô ấy. Có lẽ là cơ hội cuối cùng, xin anh đừng để cô ấy ra đi một mình. Uyển Uyển rất đáng thương".
- Vợ trước của Satan - Đô Xuân Tử
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146 - Phiên ngoại 1
- Chương 146 - Phiên ngoại 2
- Chương 146 - Phiên ngoại 3
- Chương 80