Chương 7
Cảm giác thất bại chưa từng có trước đây, khiến Quan Trí Đàn nhíu mày, sắc mặt thay đỏi, tầm mắt nhìn về phía nguồn gốc khiến anh thấy bại.
Một cô bé mờ mịt bất lực ngồi ở trên ghế sofa, mắt mở to sợ hãi, thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy, cô bé không dám nhìn xung quanh, không dám khóc thành tiếng, chỉ có tiếng khóc nho nhỏ kềm nén.
Trong hôn lễ, anh không khống chế được giật lấy cô bé này từ trong lòng mẹ nó, không để ý bé khóc lóc ôm lấy mẹ.
“Hoan Hoan.” Anh mềm giọng gọi, đưa tay ra với cô bé.
Bé không né tránh, nhưng lộ ra vẻ sợ hãi nhìn anh.
“Bố, mẹ…. Mẹ, mẹ tới đón con ạ?” Cô bé ngửa đầu nhìn anh, xa lạ.
Không dám nhào vào vòng tay anh, bàn tay nhỏ kéo vạt áo, ủy khuất mếumáo, tiếng khóc nức nở muốn tìm mẹ.
Tiếng khóc này khiến lòng Quan Trí Đàn thắt lại, không biết nên làm thế nào.
“Có phải vì con làm sai không? Vậy nên mẹ mới không đón con về nhà?”
Cô bé ẩn nhẫn nước mắt, khiến anh nghĩ đến cô.
Giống nhau như đúc, diện mạo, cá tính, ngay cả cách khóc, đều giống hệt Tiểu Trinh, khiến anh thật sự không muốn buông tha.
“Bố ở đây với con, không được sao?” Giọng anh mềm mại, ngữ khí không tự kìm hãm được trở nên dịu dàng, sợ sự lãnh khốc của mình sẽ làm cho con gái sợ hãi.
“Con muốn mẹ…” Hoan Hoan ủy khuất mếu máo, tiếng khóc nho nhỏ.
Kết quả giám định đặt trên bàn, chỉ sáu giờ sau khi kiểm tra AND anh đã có kết quả — Kỉ Hoan Hoan, là con gái của Quan Trí Đàn.
Cô bé đã tám tuổi, anh mới biết được mình đã làm bố được tám năm.
Thật sự rất buồn cười, năm đó khi người phụ nữ đó nói phải ở cùng anh khiến cô phát điên, cùng với người bạn tốt nhất của anh phản bội anh, nhưng cô lại sinh con gái cho anh, dùng cái tên anh chọn để đặt cho con.
Thậm chí, tám giờ trước, trong hôn lễ long trọng của anh, còn lộ ra biểu tình đau lòng!
Nếu không phải tình huống không cho phép, nếu không, anh thật sự đã cười phá lên, cười chính mình ngu ngốc, ngu ngốc, đã nhiều năm như vậy, còn nhớ rõ biểu tình ấy, ánh mắt ấy của cô, là tâm tình như thế nào.
Quan Trí Đàn, mày thật vô dụng!
“Còn ở đây làm gì?” Quan Hữu Đạt ra đại sảnh, thấy con và cô bé nhỏ hai mặt nhỉ nhau, ông nhíu mày, không hờn giận nói: “Đã mấy giờ rồi? Còn không đưa con bé đi ăn cơm?”
Người khác có lẽ không biết, nhưng Quan Trí Đàn hiểu rõ bố của mình…
Bá đạo, cường thê, cố chấp, gian ngoan, miệng luôn nói những lời không dễ nghe, nhất là đối với đứa con duy nhất của mình, đặc biệt rất nghiêm khắc.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát, khuôn mặt đầy nếp nhăn vì tuổi già của ông hiện lên vẻ ôn nhu, ánh mắt nhìn Hoan Hoan, tràn ngập sự yêu thương.
Dù là đã chinh chiến thương trường nhiều năm, khi tuổi cao đều hy vọng được nhìn con cháu đầy nhà. Sau khi ly hôn tám năm trước, anh không còn hứng thú với chuyện nam nữ, toàn tâm học tập và dốc sức cho sự nghiệp, vì muốn được ôm cháu nội, bố anh mới an bài việc hôn nhân với Trần gia cho anh.
Hôn lễ gián đoạn, truyền thông ầm ĩ, Quan gia vội vã rời khỏi khách sạn, trở lại biệt thự của mình ở núi Dương Minh, tránh né phóng viên.
Trên xe, Hoan Hoan tuy khóc đến thương tâm, nhưng vẫn rất lễ phép gọi bố mẹ của anh là: Ông nội, bà nội.
Một tiếng “Ông nội” ấy khiến bố anh cứng người, không tránh khỏi ánh mắt anh, hơn nữa sau khi xác nhận Hoan Hoan là con gái anh, biểu tình bố anh không hề giống như gặp phiền toái, ngược lại là…. Vui vẻ?
“Hoan Hoan, từ trưa đến giờ chưa ăn gì cả, ông nội giận rồi, bố đưa con đi ăn một chút, được không?”
Cô bé lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Con nhớ mẹ….”
Quan Trí Đàn rất muốn cứng rắn dùng mệnh lệnh để nói, nhưng anh không làm được.
“Ông chủ, cậu chủ.” Ông quản gia đã làm việc ở Quan gia suốt hai mươi mấy năm khom người xuất hiện. “Bên ngoài có anh Giang nói là bố nuôi của đứa bé, muốn tới đón bé, có cho vào không ạ?”
Anh Giang? Giang Văn Khôn? Họ vẫn còn ở với nhau? Còn quang minh chính đại đến đòi con với anh sao? Dám sao?
Ánh mắt Quan Trí Đàn lạnh lùng. “Cho anh ta vào.”
Không lâu sau, một người đàn ông mặc tây trang cao ráo, bước chân tự tin đi vào, anh ngẩng đầu mà bước, một tư thái đỉnh thiên lập địa.
Giang Văn Khôn, cho dù hóa thành tro, anh cũng nhận ra được, vậy mà anh ta dám bước vào nhà anh!
“Bố nuôi!” Hoan Hoan thấy người quen, lập tức kêu to, vốn đang kềm nén khóc không thành tiếng, nhưng vừa thấy người sống cùng mình từ khi lớn lên, so với bố ruột còn quen thuộc hơn, trong nháy mắt, nước mắt trào ra. “Bố nuôi! Oa oa oa….” Bé khóc ầm lên, chạy vào vòng tay của bố nuôi.
“Hoan Hoan đáng thương, con sợ lắm phải không?” Anh ôm lấy cô bé đang khóc thảm thiết.
“Oa oa oa, con gặp rắc rối, bố nuôi, mẹ đâu rổi? Con muốn về nhà…” Hoan Hoan gục đầu trên vai bố nuôi, khóc lóc. “Cho con về nhà, con muốn tìm mẹ, oa…. Mẹ giận lắm phải không ạ? Vậy nên mẹ mới không đến đón con….”
Quan Trí Đàn không tự giác nheo mắt, nhìn con gái của mình thân mật ôm một người đàn ông khác, tận tình khóc không có gì ngăn cách, xa lạ, so với bố ruột của mình còn thoải mái hơn.
Hoan Hoan gọi anh là bố, biết rõ anh là bố của cô bé, nhưng lại sợ anh, ủy khuất không dám nói với anh, kềm nén ẩn nhẫn.
Con gái đối với Giang Văn Khôn lại không hề phòng bị, cho thấy họ luôn ở cùng nhau…
Càng nghĩ càng khiến người ta nổi giận!
Quan Trí Đàn không thể khống chế sự tức giận trong lòng, hô hấp của anh dồn dập, ánh mắt không hề lãnh liệt mà giống như có hai ngọn lửa thiêu đốt, bạn tốt khi xưa, anh nắm chặt tay, áp chế xúc động muốn hủy diệt.
Đã lâu như vậy, anh vẫn…. không thể quên.
“Tôi không nghĩ anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi.” Anh giận dữ cười. “Sao anh dám?” Dám đến trước mặt anh ôm con gái của anh, diễu võ dương oai với anh.
“Vì sao không dám?” Giang Văn Khôn không chịu thua trừng mắt.
Anh đã hiểu rõ, anh phải đứng ra bảo vệ mẹ con tiểu Trinh, cho dù Quan Trí Đàn là siêu cấp phú hào thì sao? Ngân hàng cho công ty vay là ngân hàng của Quan gia thì sao? Anh không thể cho phép sự yếu đuối của mình hủy hoại hạnh phúc của người khác.
“Con gái cậu khó sinh, thiếu chút nữa đã chết cùng Tiểu Trinh trên bàn sản, thật vất vả mới bình an ra đời, nhưng Tiểu Trinh lại bị băng huyết phải truyền máu gấp — máu là tôi cho, đơn đồng ý phẫu thuật là tôi ký, vì sao tôi không dám đứng trước mặt cậu? Chưa kể đến việc con bé cần tiếp máu, tôi không nói hai lời truyền máu, Hoan Hoan tuy không phải con gái tôi, nhưng trong người có máu của tôi, tôi nói vậy, cậu có ý kiến gì không?”
Khó sinh, băng huyết?! Quan Trí Đàn giật mình, cho dù hiện vẫn rất hận Tiểu Trinh phản bội, nhưng nghĩ tới việc cô suýt chết, anh thiếu chút nữa sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy cô nữa, ý tưởng ấy khiến toàn thân anh lạnh băng.
Giang Văn Khôn thấy khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng của Quan Trí Đàn, nhận định anh và Tiểu Trinh phản bội cậu ta, lửa giận trào lên, khiến anh muốn phát điên. Anh từng nghĩ chỉ cần Quan Trí Đàn tỉnh táo lại, sẽ nhận ra Tiểu Trinh căn bản không hề phản bội cậu ta, anh vẫn chờ cậu ta trở về tìm cô, nhưng không hề.
Bởi vậy bây giờ cho dù Quan Trí Đàn có giàu hơn cả Bill Gates, trong mắt anh, cậu ta vẫn chỉ là một thằng nhóc, chỉ cần liên quan đến Tiểu Trinh sẽ trở nên mù quáng, xúc động đến ngu ngốc.
“Hôm nay tôi sẽ dẫn con bé đi, dù sao Quan gia các người cũng không hiếm lạ gì!” Hỏa đại mắng một câu, ôm Hoan Hoan xoay người định rời đi.
“Sự tình náo loạn như vậy, tôi sẽ không quên đi dễ dàng.” Giọng nói Quan Trí Đàn dầy mùi thuốc súng. “Hoan Hoan là con gái tôi, nó sẽ mang họ Quan.” Giọng nói cường điệu hơn, “Kỉ Tiểu Trinh muốn bao nhiêu tiền mới từ bỏ quyền giám hộ? Một trăm ngàn, tiền phí tám năm cô ta dưỡng dục, vẫn còn dư dả.”
Nghe vậy, Giang Văn Khôn rùng mình, xoay người ôm cô bé ra ngoài phòng khách, mỉm cười dặn, “Hoan Hoan, bố nuôi muốn nói chuyện với bố con, con ở bên ngoài đợi một lát nhé.”
“Vâng.” Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Quan Hữu Đạt đi về phía co obé, cứng ngắc, không tự nhiên nói. “Ông đưa con đi ăn cơm, đừng làm phiền người lớn nói chuyện.”
Bé nhìn bố nuôi hỏi ý kiến.
“Hoan Hoan, nhớ phải nói cám ơn, hiểu không?” Giang Văn Khôn gật gật đầu.
Bé vươn tay ra, sợ hãi nắm bàn tay ông nội thoạt nhìn có vẻ hung dữ. “Cám ơn ông nội.” Quan Hữu Đạt cứng người, không rút tay ra, cứng ngắc để cho cô bé nắm, kéo bé rời khỏi phòng khách đến phòng bếp.
“Người nhà họ Quan làm cái gì cũng dùng tiền để giải quyết?” Giọng nói châm chọc, mỉa mai, một đấm lại một đấm tung về phía trước.
Quan Trí Đàn gọn gàng né, có chút kinh ngạc, không tưởng tượng được anh ta dám động thủ, sau đó nhớ đến những năm gần đây, người này lấy thân p hận chồng, thân phận bố, làm hết những chuyện mà đáng lẽ anh phải làm, ghen tị và không cam lòng, khiến anh không thể bình tĩnh mà phản công.
“Một trăm ngàn để mua chuộc Tiểu Trinh, cậu nghĩ cô ấy làm cái gì? Cắt thịt bán lấy tiền sao?!” Nhiều năm vẫn làm trên công trường, thể lực của Giang Văn Khôn tốt hơn người ngồi văn phòng Quan Trí Đàn nhiều.
Sau vài hiệp, anh đã chiếm được thế thượng phong, túm lấy áo Quan Trí Đàn, ép vào tường.
“Tám năm trước, bố cậu dùng một trăm vạn để ép buộc Tiểu Trinh, bắt cô ấy rời khỏi cậu, rồi tám năm sau, cậu dùng một trăm ngàn để mua con gái của co ấy, còn trưng ra vẻ mặt người ta nợ cậu… Quan Trí Đàn! Cậu cho là để có địa vị ngày hôm nay, là ai giúp cậu hả?!”
“Cô ta nhận tiền, không phải sao?” Anh lãnh huyết cười nhạo, “Còn cùng anh song túc song phi.”
Sự cười nhạo và khinh miệt của anh đổi lấy một đấm của Giang Văn Khôn, anh lau khóe miệng dính máu, nổi giận!
Khi đang định đánh trả, đột nhiên nghĩ đến lời của Giang Văn Khôn, nhất thời cảm thấy không thích hợp.
Bố anh đưa cho Tiểu Trinh một trăm vạn, muốn cô rời khỏi anh? Chuyện này không giống với lời bố anh nói, năm đó bố anh đón anh đang suy sút về, nhục nhã anh, nói tình yêu của anh chri đáng giá một trăm vạn.
“Không phải cô ấy mở miệng đòi một trăm vạn sao?” Lúc ấy đả kích khi bị vợ và bạn phản bội còn chưa bình phục, lại nghe bố nói, cô cầm tiền của ông, khiến anh cảm thấy sỉ nhục.
Chẳng lẽ, cô chưa bao giờ chủ động?
“Cậu còn không hiểu Tiểu Trinh sao? Đúng vậy, mặc kệ là ai chủ động, cô ấy nhận một trăm vạn kia, muốn tôi giúp cô ấy diễn một vở kịch, để cậu trở lại cuộc sống giàu có của mình — Quan Trí Đàn, cậu cho là cậu có thể có ngày hôm nay, là ai hy sinh?”
Choáng váng, ngây người, anh thật không ngờ, năm đó cô khóc lóc kể lể với Giang Văn Khôn, chỉ là một vở kịch?
“Hai người…. chưa từng….?” Chẳng lẽ anh hiểu lầm? Họ chưa bao giờ phản bội anh?
Vấn đề Quan Trí Đàn hỏi chọc giận Giang Văn Khôn, mắt anh đỏ lên, nắm chặt tay.
“Cậu nghĩ tôi là cậu sao? Biết rõ Tiểu Phi là người yêu của tôi đã nhiều năm, còn nhất quyết kết hôn với cô ấy, kẻ vô tâm vô phế như cậu, tôi nhất định không tha!”
Thù mới hận cũ, hai người đàn ông lao vào nhau.
***
“Muốn gặp con gái thì tự mình đến nói chuyện.”
Đây là lời nhắn Quan Trí Đàn gửi cho Tiểu Trinh thông qua Giang Văn Khôn.
Một ngày trước, cô từng cầu xin Giang Văn Khôn đến Quan gia, giúp cô đưa con gái về, cô không tiện xuất hiện trước mặt Quan gia.
Cô không được hoan nghênh, bố mẹ anh không tha thứ cho cô, vĩnh viễn cũng không, cô là người…. Hại đứa con trai duy nhất của họ chịu khổ bên ngoài, cũng là người đã vứt bỏ gia đình của chính mình.
“Mẹ, mẹ đã hứa mà….”
Tiếng khóc ủy khuất của con gái vang lên trong điện thoại, khiến cô rất đau lòng.
“Mẹ đã hứa sẽ đến đón con, sao lại không đến? Mẹ giận ạ? Vậy nên không đến thăm con, cũng không đón con về nhà, mẹ, con muốn về nhà….”
“Không phải, mẹ không giận con, không giận….” Tiểu Trinh bên đầu dây này, cố nén tiếng sụt sịt.
Ngày ấy, con gái đại náo hôn lễ, lập tức bị Quan Trí Đàn đưa đi, bảy ngày cô không hề gặp con.
Từ khi Hoan Hoan sinh ra đến nay chưa từng xa cô, mới bảy ngày không gặp con gái, cô sống một ngày mà thấy dài như một năm.
“Vậy mẹ đến thăm con đi….. Mẹ, con rất nhớ mẹ….”
Tiểu Trinh nắm chặt điện thoại, nhịn tiếng nghẹn ngào vào cổ.
Quan gia đã sắp xếp luật sư, chuẩn bị đến gặp cô.
Chỉ biết Quan gia muốn Hoan Hoan nhận huyết thống, dù chưa làm xong thủ tục nhận nuôi, nhưng có thể xác nhận, Quan gia muốn Hoan Hoan, không hề có ý định sẽ trả lại con gái cho cô.
“Mẹ cũng rất muốn gặp con, tổ chức sinh nhật cho con, nhưng mà…. Mẹ không đến được.”
“Vì sao không được ạ?”
“Bởi vì….” Sao một đứa trẻ mà lại dồn được người lớn vào đường cùng như vậy? “Đó là nhà của ông bà nội, mẹ không được mời, không thể đến được.” Cô đành phải nói có lệ, trấn an con.
“Sao ạ? Không có đâu, bố đã đưa con rời khỏi nhà ông bà rồi! Mẹ, con hỏi bố nhé? Bố đồng ý rồi, mẹ phải tới nha!” Cô bé lập tức nói, sau đó buông điện thoại, “Bố, bố, con hỏi này….”
“Không! Hoan Hoan….” Tiểu Trinh muốn ngăn con, nhưng không còn kịp nữa, chỉ nghe thấy tiếng buông điện thoại, rồi tiếng gọi bố.
Tai cô kề sát vào ống nghe, muốn nghe rõ tiếng nói ở đầu dây bên kia — tiếng nói của anh.
Không có, cô không thể nghe thấy, giọng anh rất nhỏ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hỏi của con gái, “Có được không, có được không ạ?”
“Kỉ Tiểu Trinh?” Đột nhiên, trong ống nghe truyền đến giọng nói của anh, xa lạ, lãnh đạm, gọi đầy đủ họ tên cô.
Trái tim cô như bị rơi xuống, may mắn là qua điện thoại, anh không thể thấy được khuôn mặt thất kinh của cô.
“Em… em đây.”
“Trong tay có bút không? Ghi lại.” giọng anh lãnh đạm như đang nói với một kẻ râu ria nào đó, nói một dòng địa chỉ cho cô. “11 rưỡi sáng mai, có vấn đề gì không?”
“Ack?” Cô không hiểu. Có ý gì?
“Em không phải muốn tổ chức sinh nhật cho con sao?” Nghe giọng nói của cô là biết, cô lại ngây người.
“Vâng.”
“Mai trực tiếp đến đây đi.” Nói xong, Quan Trí Đàn ngắt máy.
Tiểu Trinh ngơ ngác ôm ống nghe, thật vô dụng… nhớ lại giọng nói của anh.
Cô rất nhớ anh, Quan Trí Đàn, xa cách suốt tám năm, không một ngày nào cô không nhớ anh, nhớ giọng nói của anh, A Khôn nói cô yêu đến mù quáng, sự hy sinh của cô anh vĩnh viễn cũng không nhìn thấy, cười nhạo cô là nhân vật chính trong mấy vở bi kịch.
Không phải cô muốn làm nhân vật chính trong những vở bi kịch, cô chỉ là…. Tự ti.
“Anh nhất định hận em đến chết.”
Tiểu Trinh cười khổ, nói với chiếc điện thoại đã ngắt, lầm bầm lầu bầu.
Cho dù là khi mới quen biết, anh cũng không dùng giọng nói lạnh lùng lãnh đạm ấy nói với cô, anh thật sự…. đã tuyệt vọng về cô sao?
“Ngu ngốc, còn hy vọng xa vời cái gì chứ?” Cô mắng chính mình. “Đã làm việc ấy, còn muốn anh ấy ôn hòa sao? Đừng mộng tưởng nữa, A Đàn…. A Đàn của mình, không phải người như thế.”
Mặc cho nụ cười chua xót, mặc cho nước mắt đau đớn tràn đầy mi.
Cô đã khiến cho người đàn ông cô yêu nhất thất vọng, không thể làm con gái thất vọng nữa, chỉ sợ…. tương lai không thể gặp lại.
Tiểu Trinh quệt nước mắt, đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị sinh nhật cho con.
***
Căn phòng rộng mười lăm mét vuông, trên tường dán giấy hồng, trần nhà được trang trí bằng những phiến giấy nhỏ li ti như những ngôi sao, trên mặt đất bày đầy búp bê và gấu bông Teddy.
Trên mặt thảm, có một đống quà chưa mở, những món quà quây tròn giống như một quả khí cầu nhiều màu sắc.
“Mẹ, mẹ nhìn này, bố nói đây là phòng của con.” Hoan Hoan nắm chặt tay mẹ đi vào phòng mới, “Còn có những món quà này, là bà nội mua, bà nội nói có quần áo, giày, mẹ nhìn này, còn có rất nhiều búp bê nữa!”
Tiểu Trinh khó có thể che dấu sự kinh ngạc, nhìn căn phòng tràn ngập hơi thở nữ tính, mỗi đồ vật đều được lựa chọn kỹ cường, ngay cả một món đồ chơi nhỏ đều rất đắt tiền.
Sinh nhật Hoan Hoan tám tuổi, nhận được rất nhiều quà, cô bé thuộc như lòng bàn tay số quà nhận được, nói cho mẹ biết, là ai tặng bé.
Bà nội, bố đưa nnhiều nhất, như muốn bù lại những năm sinh nhật của cô bé mà không thể tham dự, vô cùng yêu chiều bé.
Trái lại, cô là mẹ mà chưa một lần tặng được một món quà có thể làm cho cô bé vui vẻ như vậy.
“Nhận nhiều quà như vậy, có cám ơn không?” Tiểu Trinh che dấu sự chua xót trong lòng, mỉm cười nói với con gái.
“Đương nhiên là có ạ, bà nội nói con rất ngoan và lễ phép, bà nội rất thích con, mẹ!” Hoan Hoan bỏ lại đống quà, chạy lại phía cô, “Quà của con đâu? Mẹ có mang đến không? Có giống mọi khi không ạ? Có giống không ạ?”
Tiểu Trinh không có cách, mỉm cười. “Có mang đến, đói bụng chưa?”
“Ya! Con rất nhớ cơm mẹ nấu, rất ngon!” Cô bé lập tức ôm lấy mẹ, làm nũng. “Có ăn được không ạ? Ăn được không ạ?”
“Được, ra ngoài đi, đừng ăn trong phòng.” Cô kéo con gái ra khỏi phòng.
Đi ra khỏi căn phòng tràn ngập màu sắc đồng thoại ấy, bước vào đại sảnh sáng sủa tĩnh lặng, đối mặt với cánh cửa phòng khách của phòng 101, cô ngây người một lúc.
Đây là nơi mà Quan Trí Đàn ở, chính anh để cô tới dự sinh nhật với con gái.
“Mẹ đi hâm nóng một chút, rồi sẽ ra ngay, con ra ngoài ghế ngồi, một lát là có thể ăn rồi.”
“Vâng!” Cô bé vui vẻ trở lại phòng ăn, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trước bàn, trông mong nhìn mẹ đang bận rộn trong bếp.
Sinh nhật bé mỗi năm, mẹ đều nghri việc, nấu đồ ăn cho bé, làm những món bé thích nhất. Hai mẹ con vui vẻ suốt ngày, bình thường cô bé không bao giờ ầm ĩ mẹ, chỉ có ngày sinh nhật sẽ bắt mẹ chú ý đến mình.
Tiểu Trinh mang theo hộp cơm, đứng trong phòng bếp lạnh lẽo, tán thưởng nhìn đồ dùng dầy đủ, cẩn thận lấy nồi đung nóng.
Mùi đồ ăn từ bếp tỏa ra, lan vào thư phòng của Quan Trí Đàn, vốn anh không định quấy rầy hai mẹ con, anh không thể quên biểu tình cứng ngắc của cô khi anh xuống lầu đón cô.
Nhưng mùi hương này….
Buông công việc đang xử lý, anh bị dụ hoặc đi ra khỏi thư phòng, nhìn thấy hai mẹ con ở trong nhà bếp.
“Mẹ, mẹ cũng ăn một miếng đi, a….” Hoan Hoan cầm một con tôm chiên, làm bộ muốn đút cho mẹ.
“Con ăn là được rồi, ăn nhanh lên.” Tiểu Trinh cười lắc đầu, nhiìn con gái ăn.
Nồi cơm điện bật lên, nghe tiếng cô lập tức đứng dậy, đi ra ngoài bếp, lấy ra một đĩa kim chi Hàn Quốc.
“Ya! Con thích nhất cái này! Con đang đợi món này đấy!” Hoan Hoan vui vẻ vỗ tay, lập tức không ăn gì nữa, gạt món tôm chiên yêu thích sang một bên, lộ rõ một tiểu quỷ tham ăn, nhìn kim chi mẹ tự tay làm cho.
“Hoan Hoan, con thật không ngoan! Cô giáo nói cơm trưa ở trường con cũng không ăn rau.” Tiểu Trinh cố ý nghiêm mặt nói, “Như vậy rất kỳ quái, sao lại thích ăn kim chi như vậy.”
“Thứ này mềm mềm, ăn có vẻ rất ngon.” Cô bé trề môi, vô tội nói: “Bố cũng như vậy mà, mẹ chỉ mắng con…”
Cảm giác xúc động, khiến khuôn mặt Quan Trí Đàn bừng lên nụ cười.
Ở với con gái một tuần, anh phát hiện Hoan Hoan cho dù là diện mạo, ngữ điệu, hay cá tính đều rất giống mẹ, thứ duy nhất giống anh, chính là phương diện ăn uống.
Giống như đến từng thứ kén chọn, hơn nữa cũng không ăn rau.
Món kim chi Hàn Quốc sở trường của Tiểu Trinh, chính là thứ đã dụ dỗ anh đi ra.
“Ăn nhiều vậy? Buổi tối bà nội dẫn con đi ăn tiệc, con còn bụng mà ăn sao?” Quan Trí Đàn cố ý lên tiếng, thu hút sự chú ý của hai mẹ con.
Nụ cười của Tiểu Trinh chợt tắt, không tự nhiên đứng lên, cô cúi đầu, không dám nhìn anh.
“Bố đến đây đi, ăn rất ngon đấy! Phần của bố!” Hoan Hoan hào phóng đem đại tiệc sinh nhật chia cho bố. “Mẹ nấu rất ngon, chỉ sinh nhật mới được ăn, bố ăn thử xem.” Chiếc dĩa nhỏ cầm một miếng đưa đến gần miệng bố.
Thứ nhất là không muốn làm con gái thất vọng, thứ hai là anh thật sự rất muốn ăn, Quan Trí Đàn há mồm, một miếng ăn hết luôn.
Mùi vị quen thuộc lan tỏa trong miệng, anh đã đi qua rất nhiều nước, ăn qua rất nhiều mỹ thực, nhưng chưa từng quên được hương vị đặc biệt này.
“Em…. Có để một ít trong nồi.” Tiểu Trinh cố lấy dũng khí ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, nhưng rồi lại lập tức cụp mắt xuống.
Anh không có biểu tình gì, cũng không nói nhiều, nhưng cô loáng thoáng cảm nhận, anh đang phát hỏa.
Vì sao lại tức giận? Bởi vì cô sao? Cô phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của anh, không duyên cớ lại có một đứa con, khiến anh không thể không chịu trách nhiệm…. Là vậy sao?
Nhưng cô làm sao có thể trách anh tức giận? Ngay cả chính mình cũng cảm thấy, vì cô và con gái xuất hiện mà phá rối cuộc sống của anh.
“Hoan Hoan…. Mẹ phải về đi làm.” Cô ở đây sẽ càng làm anh tức giận. “Con phải ngoan nhé, biết không?”
Khuôn mặt tươi cười của Hoan Hoan lập tức biến mất, trên mặt tràn đầy cô đơn và thất vọng. “Mẹ không ở đây được sao? Hay là…. Chúng ta cùng về nhà đi?” Câu cuối cùng, giọng bé nhỏ dần.
Tiểu Trinh căn bản không dám nhìn Quan Trí Đàn, không dám nhìn ánh mắt anh.
Cô cười cừng ngắc nói: “Hoan Hoan, bố con…. Chưa ở với con lâu lắm, để cho bố chút thời gian, hai bố con ở chung với nhau thật vui vẻ, được không? Mẹ sẽ lại đến thăm con.” Chỉ là không biết, lần tới khi anh nguyện ý cho cô đến gặp con sẽ là bao giờ?
Có thể nào lần tới lại là ở trên tòa án không? Tranh đoạt quyền nuôi con?
Quan Trí Đàn khó chịu. Anh vừa đi ra cô đã rời đi, ngay cả con gái cũng không thể giữ cô ở lại, là sao? Chột dạ sao?
Từ mẹ anh, anh đã biết được chuyện tám năm trước, vì muốn buộc anh rời đi, trở lại cuộc sống vốn có, cô mới cùng A Khôn diễn một vở kịch lừa anh!
Cô tự tiện quyết định cái gì mới là cuộc sống anh muốn, đuổi anh ra khỏi cuộc sống của cô, tự mình nuôi con gái…. Anh có quyền tức giận!
“Muốn về sao? Nhanh vậy sao?” Xúc động khiến anh đi theo cô, trước khi cô bước ra ngoài đưa tay giữ lấy cánh tay cô, khiêu khích nói, “Yên tâm để con gái ở lại đây như vậy, không lo lắng một thằng đàn ông chưa từng chăm sóc trẻ con sẽ không thể chăm sóc được nó sao?”
Cô không khóc, không tranh chấp, cam chịu để anh đưa con đi, sự cam chịu, không ầm ĩ ấy, giống như năm đó cô buông tay! Quan Trí Đàn càng nghĩ càng tức giận.
“Hoan Hoan rất giống em.” Anh lộ ra nụ cười dữ tợn, vô cùng nguy hiểm. “Thấy nó giống như thấy em, nhịn không được nhớ tới sự phản bội năm đó của em, em cứ yên tâm rời đi như vậy, không sợ tôi coi nó là em và….”
“Anh không như vậy.” Tiểu Trinh nhíu mày, cắt ngang sự uy hiếp của anh.
Trái tim không báo trước bị đánh thật mạnh, ngay lúc ấy, sự phẫn nộ đầy trong ngực, còn có cả hận, đột nhiên biến mất.
Cô vẫn luôn… dùng giọng nói chắc chắn, ánh mắt tín nhiệm, nhìn anh và nói, anh không như vậy!
“Hoan Hoan là con gái anh, anh nhất định sẽ yêu thương nó, sẽ không làm tổn thương nó.”
“Làm sao em dám chắc?” Anh không khỏi bực mình, cô chẳng phải đã quá tự tin sao? Cũng vì bị cô nói trúng, anh vô cùng yêu thương con gái, không dám đánh, không dám mắng, đối với nước mắt của nó không có cách, chỉ có thể dỗ dành.
“Em…. Em chỉ là tin….” Cô chỉ là chắc chắn, anh không phải là loại người như anh nói, cho dù anh bây giờ có tiếng xấu xa, là ác ma vô tâm vô can, nhưng cô không bao giờ nghi ngờ niềm tin của mình. “Em… Em đi đây!” Cô muốn chạy trốn, thoát khỏi không khí tiến thoái lưỡng nan này, cũng muốn trốn tránh…. Tình cảm của cô, sợ bị anh nhìn thấy, sợ trở thành gánh nặng cho anh.
Nhìn cô vội vã rời đi, Quan Trí Đàn nhíu mày.
Anh không hiểu, ngay cả anh cũng không tin tưởng chính mình, vì sao cô lại chắc chắn như vậy?
Năm đó, vì cô vô điều kiện tin tưởng, anh vạn kiếp bất phục. Bây giờ, lại vì một lần tin tưởng của cô, lửa giận của anh toàn bộ đều tiêu tan.
“Thật nhức đầu, vốn là, muốn để em chịu nhiều đau khổ một chút….” Anh không đầu không đuôi nói, nhìn bóng dáng chạy trốn của cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị.