Gửi bài:

Chương 3

Giữa trưa, mặt trời chói chang, những người đàn ông vẫn đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời, ai cũng da ngăm đen, dáng người rắn chắc tinh tráng, khiêng lên một đống đồ còn nặng hơn cả trọng lượng cơ thể mình, ví dụ như đá, gỗ.

Mồ hôi ướt đẫm ngực Quan Trí Đàn, mũ bảo hiểm trên đầu khiến người ta có cảm giác buồn ngứa, anh muốn cởi mũ bảo hiểm ra, nhưng vì quy định, nên dù nóng vẫn phải đội.

Bước chân hơi ngừng lại, nâng bó gỗ lên, anh tiếp tục đi về phía trước, đi từ ngoài vào trong, lập tức có một đồng nghiệp lên giúp đỡ.

"A Đàn, tôi đến đây!"

Hai người đàn ông tuổi tương đương nhau hợp lực đỡ đống gỗ trên vai xuống, mỗi người một đầu, mang vào góc, xếp thành đống.

"Ăn cơm thôi! Nghỉ một chút." Một người đàn ông trung niên có vẻ là quản đốc, tuyên bố nghỉ trưa.

Vài người công nhân ngừng tay, đi ra ngoài khuôn viên của công trường, có một vài người nằm xuống luôn ở một góc không có đồ đạc, ngủ trưa.

"A Đàn, trưa ăn gì?" Người đồng nghiệp vừa đến giúp đỡ, là bạn tốt Giang Văn Khôn, hơn anh một tuổi, hai người "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", tâm đầu ý hợp.

Quan Trí Đàn vừa định trả lời, lập tức nghe thấy tiếng của mấy người sư phó.

"Oa oa oa! A Đàn, đồ ăn trưa của vợ yêu kìa!"

"Hầm mộ quá! Nóng hầm hập!"

Nghe thấy tiếng ồn ào hưng phấn của đám đàn ông trung niên, anh nhìn về phía ấy, thấy chiếc đầu nhỏ nhắn của Tiểu Trinh lấp ló phía ngoài, giữa những lời giễu cợt bằng tiếng Đài Loan hỗn loạn, cô mặt đỏ tai hồng đứng ở cửa, trong tay cầm một chiếc túi màu đỏ.

Quan Trí Đàn bất giác nở nụ cười, ánh mắt trở nên nhu hòa, anh cởi mũ bảo hiểm, đi về phía trước giải cứu vợ yêu đang tiến thoái lưỡng nan ở giữa đám sư phó.

"A Khôn, thật xin lỗi! Trưa nay anh ăn một mình đi!" Anh vẫy vẫy tay với bạn tốt kiêm đồng nghiệp.

"Nhanh cút đi! Chướng mắt quá!" Giang Văn Khôn cười trợn mắt, giục anh nhanh đi giải cứu bà xã đang xấu hổ, tự mình ra ngoài ăn.

"Sư tử, đừng loạn nữa!" Quan Trí Đàn đến bên cạnh Tiểu Trinh đang thẹn thùng, nắm tay cô. "Bà xã của tôi da mặt mỏng, sau này không dám đưa đồ ăn đến nữa thì phải làm sao?"

"Chậc chậc chậc, nhìn xem, nhìn xem! Người kia cười thích thú như vậy, tôi càng nhìn càng không vừa mắt...." Miệng nói ghen tị, vui vẻ đùa, cả đám đàn ông náo loạn ầm ĩ, làm Tiểu Trinh xấu hổ vô cùng.

Đối mặt với sự trêu chọc của những người này, cô không biết phải làm sao, chỉ có thể ngơ ngác ngây ngô cười, nghe mọi người cười đùa, mặt cô càng đỏ bừng...

Quan Trí Đàn đấu võ miệng xong với đám sư phó, lôi cô ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài cửa.

"Em ấy, dễ đỏ mặt thẹn thùng như vậy, càng làm bọn họ thích trêu em." Ngón tay dài khẽ vén sợi tóc xòa trên mặt cô, giúp cô gài vào sau tai. "Thời tiết nóng như vậy, phòng điều hòa không ngồi, lại chạy đến đây làm gì?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, không chỉ vì sự trêu chọc của nhóm sư phó, mà thời tiết oi bức cũng là nguyên nhân, Quan Trí Đàn không khỏi cảm thấy đau lòng, thời gian nghỉ trưa của cô rất ngắn, từ công ty về nhà, làm đồ ăn mang đến cho anh, chạy tới chạy lui, cô nhất định nóng đến phát bệnh.

"Hôm nay anh không ăn sáng, đã vội vàng ra ngoài." Tiểu Trinh nhìn mặt anh, muốn nói lại thôi. "Hôm qua nửa đêm mới về, chưa nói được gì đã ngủ, hiếm mới có khi anh làm việc ở gần như vậy, nên em.... làm đồ ăn mang tới cho anh."

Nhìn cô do dự, dù cô không nói gì nhưng anh cũng hiểu ý, vì cô muốn gặp anh, muốn trò chuyện với anh, nên từ bỏ giờ nghỉ trưa và phòng điều hòa, đến đây gặp anh.

Khuôn mặt bỗng bừng lên một nụ cười, Quan Trí Đàn cười đến ôn nhu.

"Em về nhà nấu cơm đến cho anh, như vậy rất vất vả, cơm chắc chắn là chưa ăn." Mở lòng bàn tay ra, để cô cầm khăn tay ẩm lau hai tay cho anh, động tác của cô rất ôn nhu, anh hưởng thụ sự chăm sóc của cô.

Tiểu Trinh nhìn anh, vẻ mặt của anh giờ không còn bén nhọn, phản nghịch như lúc mới quen. Ngày đó, tính anh rất nóng, hơn nữa lại không chịu nổi đói, chỉ hơi đói là tính tình lại kém đi, mặt cau có, nhưng chỉ mới một thời gian ngắn, anh dường như thay đổi hoàn toàn, cho dù không ăn cũng không sao, thật sự hoàn cảnh quả nhiên có thể thay đổi con người.

"Tiểu Trinh, nói thẳng ra là muốn gặp anh, không phải dễ hơn sao?" Anh vô cùng thân thiết để sát mặt vào cô, cười tà mị.

"Anh... Anh thật phiền phức!" Mặt cô càng đỏ, ngượng ngùng đẩy chiếc cặp lồng vào tay anh, ra vẻ tức giận nói: "Ăn nhanh đi!"

Động tác thô lỗ ném đồ ăn vào cho anh, nhưng lúc giúp anh lau đũa lại vẫn cẩn thận, chậm chạp như trước.

Quan Trí Đàn thấp giọng cười trộm, thỏa mãn nhìn vợ chăm sóc mình — đúng vậy, là vợ, Quan Trí Đàn và Kỉ Tiểu Trinh, một năm trước đã kết hôn.

Không phải phụng tử thành hôn, mà là vì muốn dắt tay nhau cùng cố gắng, nên sau khi cô tốt nghiệp, họ liền kết hôn.

Hôn lễ đơn giản, không có lụa trắng, hoa tươi, chỉ có một chiếc nhẫn chế hơn hai ngàn tệ, nhưng đó là thứ quý nhất mà lúc ấy anh có thể cho cô.

Chiếc nhẫn đó, giờ vẫn nằm ở ngón áp út trên bàn tay cô, giống như một vật trang sức của mọi cô gái khác. Thật ra, chiếc nhẫn cưới ấy, dù giá rẻ, nhưng lại là thứ cô quý trọng nhất.

"Không được để thừa, anh nhất định phải ăn hết." Tiểu Trinh vừa mở hộp cơm, vừa ân cần dạy bảo.

Bình thường khi cô nói câu này là những lúc anh kén ăn, mày kiếm không khỏi nhướn lên, phòng bị nhìn cô.

"Gì vậy? Em lại cho anh ăn cái gì thế?"

Ngữ khí không tình nguyện đó làm Tiểu Trinh bật cười, liếc anh một cái, mở nắp hộp.

Cà rốt, trứng ốp lết, thịt ba chỉ, rau hẹ xào, và kim chi Hàn Quốc, đơn giản lại vô cùng phong phú, phối màu đẹp mắt, hơn nữa vẫn còn nóng, Quan Trí Đàn biết, có rất nhiều sư phó nguyện ý dùng một cái chân gà mua ngoài cửa hàng tiện lợi để đổi lấy đồ ăn của vợ anh.

Anh đương nhiên không muốn đổi! Nhất là những món rau hôm nay.... Vụng trộm liếc vợ yêu bên cạnh, lại nhìn vào món đồ ăn Hàn Quốc duy nhất cô biết làm — Kim chi Hàn Quốc.

Cô đã mất bao nhiêu thời gian ngâm rau cải đến mềm như vậy? Rồi lại mất bao nhiêu thời gian để muối cải? Và bao nhiêu thời gian để làm nước chấm?

Cô làm gì có thời gian? Cô đã làm lúc nào? Anh cũng không biết...

"Sao lại chỉ nhìn vậy? Anh ăn đi, nguội sẽ không ngon." Tiểu Trinh đặt đũa vào tay anh, cười thúc giục anh.

Quan Trí Đàn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trong ngực tràn ngập sự cảm động.

Những thứ anh không ăn không giống người bình thường, rất nhiều người không thích ăn ớt xanh, cà tím, hay rau cần, rau thơm, hoặc những đồ ăn có mùi hương, nhưng những thứ đó anh ăn, ngược lại đối với rau lại liên tiếp nhíu mày, chỉ cần nhìn thấy mặt đã xịu xuống, cho dù một nồi lẩu cô nấu đến mức mềm nhừ, canh anh uống, nhưng rau lại không động đến một miếng.

Hỏi vì sao anh lại bài xích như vậy, anh chỉ trả lời, "Khó ăn lắm, không ăn!"

Cho dù Tiểu Trinh dụ dỗ thế nào, hoặc thay đổi phương thức chế biến, anh nói không ăn chính là không ăn. Cô thử bỏ thời gian làm kim chi Hàn Quốc, anh ăn một lần liền thích, hơn nữa lại rất thích hương vị nhẹ nhàng mà cô làm.

Nhưng anh biết món này làm rất phiền toái, hơn nữa nguyên liệu cũng rất đắt, cho nên chỉ khi nào có chuyện ăn khao hoặc chúc mừng, anh mới có thể mở miệng năn nỉ cô làm món này.

"Tiểu Trinh...." Đây là vì anh liên tục về trễ sao? Anh đã hai tháng phải tăng ca cuối tuần, không về nhà.

"A Đàn, anh vất vả rồi." Tiểu Trinh mỉm cười, dựa vào vai anh, nói cảm ơn. "Chiếc xe lăn chạy bằng điện của ông nội, tháng này có thể trả xong tiền rồi. Vất vả cho anh quá, còn có, cám ơn anh."

Ông nội đã lớn tuổi, đầu gối bắt đầu thoái hóa, khi họ vừa kết hôn, Quan Trí Đàn bỏ ra một số tiền, chữa đầu gối cho ông để ông có thể đi lại như mọi người, anh hy vọng làm như vậy có thể kéo dài thêm thời gian ông có thể đi lại được.

Sau khi mổ, các khớp đầu gối cũng được chữa trị, nhưng vẫn không thể đi lại quá nhiều, bốn tháng sau khi hồi phục, Quan Trí Đàn quyết định mua một chiếc xe lăn chạy điện cho ông.

Việc mổ hai đầu gối cho ông nội, vì có chính sách dành cho người khuyết tật, nên được chính phủ hỗ trợ hai vạn tệ, nhưng khoản còn lại, hai người không trả được, là Quạn Trí Đàn thương lượng với bệnh viện, sáu vạn đô họ sẽ trả hết trong vòng nửa năm, đến tháng này đã là tháng hẹn phải thanh toán hết.

Vì tiền thuê nhà, phí sinh hoạt, tiền thuốc cho ông nội... nên trong cuộc sống chi tiêu, họ ăn uống vô cùng tiết kiệm, cuộc sống vô cùng hà khắc, đi chơi chưa bao giờ tiêu tiền, Quan Trí Đàn thậm chí đã có thói quen có thể đi nhờ xe người khác thì sẽ không đi xe của mình, tiết kiệm tiền xăng.

Quan Trí Đàn thay đổi to lớn khiến người ta không thể tin được, anh chịu được khắc khổ vất vả, làm việc dựa vào lao động chân ta, tăng ca chưa bao giờ từ chối, không than mệt, khiến người ta không bao giờ tưởng tượng được hơn một năm trước, anh vẫn là một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng.

"Chỉ vì chuyện này, em làm kim chi Hàn Quốc, còn mang đến công trường sao?" Quan Trí Đàn không đồng ý nhíu mày, "Sao lại khách sáo như vậy? Chúng ta là người một nhà."

"Anh đêm qua hai giờ mới về nhà, vốn là làm bữa tối cho anh, nhưng anh lại về trễ như vậy..."

Hôm qua là ngày nghỉ cuối tuần, để tăng thêm thu nhập anh đến Đào Viên nhận thêm một công trình. Nghĩ anh sẽ về ăn tối, cô từ trưa đã bắt đầu nấu nướng, muốn cho anh bất ngờ, không ngờ tả chờ hữu chờ, lòng tràn đầy chờ mong, lại nhận được điện thoại báo anh không về, khiến cô thật sự thất vọng.

"Còn nói nữa, anh đêm qua hai giờ về, không cẩn thận làm em thức giấc. Em ba giờ mới ngủ được, buổi sáng lại phải dậy sớm hầm cháo cho ông nội, đáng lẽ buổi trưa nên ngủ một chút."

"Nhưng em có tin tốt muốn báo cho anh." Tiểu Trinh vẻ mặt khó nén được hưng phấn.

"Lại là chuyện xe lăn đã trả xong tiền? Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, về nàh nói cũng được mà!" Quan Trí Đàn vừa cho cơm vào miệng vừa nói, đột nhiên nhớ tới một việc, ngẩng đầu chất vấn cô, "Kỉ Tiểu Trinh, không phải hôm nay em lại không ăn cơm trưa để tiết kiệm tiền đấy chứ?"

Cô mỗi lần đều chỉ ăn một ít, để đồ ăn cho anh và ông nội, tự mình chịu đói. Còn nhớ sau khi kết hôn đến Tân Trúc làm việc, hai người không có nhiều tiền trong tay, lúc ấy ngày phát lương lại chưa tới, anh ngẫu nhiên phát hiện, ở công ty, cô không ăn cơm trưa, để bụng đói đến khi về nhà mới ăn nửa bát cơm. Lúc ấy anh thật sự đã mất bình tĩnh.

Kỉ Tiểu Trinh đã có tiền ánh, khiến anh khó mà tin được cô.

"Em có! Em có ăn." Cô cam đoan. "Không đúng không đúng, em có tin tốt muốn báo cho anh, không chỉ là chuyện đã trả xong tiền! A Đàn, anh nhớ bộ đồ tuần trước chúng ta gửi bán hộ không? Em nói cho anh biết — hôm nay bán được rồi! Hơn nữa giá cũng rất khá, khấu trừ tiền hoa hồng, anh có thể đổi được xe!" Cô hưng phấn báo cho anh biết tin này.

Quan Trí Đàn sửng sốt. Đó là lúc anh thừa dịp rảnh rỗi, nhìn bản thiết kế cô vẽ, rồi đóng ra một bộ gia cụ, sau đó năn nỉ thủ trưởng của cô để cho họ gửi bán.

Vốn nghĩ sẽ bị làm khó dễ, kết quả lại không hề có, thủ trưởng của Tiểu Trinh vô cùng hào phóng nói, túy ý muốn để bao lâu thì để, nếu bán được thì chỉ lấy tiền hoa hồng thôi.

Cho dù là đã gửi, hai người cũng không nghĩ sẽ bán được nhanh, Tiểu Trinh hiện giờ làm việc cho một công ty độc quyền thiết kế gia cụ, hiện giờ công việc của anh đều do công ty của Tiểu Trinh thuê.

"Giá rất cao, em hoảng sợ, không thể tưởng tượng được đối phương thật sự nguyện ý ra giá, lúc khách đi rồi, quản lý khen anh không ngớt miệng! Quản lý hoan nghênh chúng ta tiếp tục gửi bán." Tiểu Trinh cảm thấy thật kiêu ngạo, vì người được khen chính là chồng của cô. "Mới một tuần đó. A Đàn, anh thật lợi hại, ngay cả quản lý cũng khen tay nghề của anh rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra đường nối."

"Vậy sao em không nói là thiết kế của em tốt?" Quan Trí Đàn hỏi lại.

Kết quả cô vốn đang vui vẻ, lại trở thành muốn nói lại thôi.

"Em ấy, không nói cho quản lý biết, là em thiết kế giỏi sao? Anh chỉ biết, đồ ngốc này, em cứ vậy thì bao giờ mới đạt được sự khôn khéo của một trợ lý thiết kế?" Anh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ. "Sẽ khiến người ta lợi dụng em!"

"Được, lần sau em nhất định sẽ nói!" Tiểu Trinh hạ quyết tâm, không thể lại thẹn thùng như vậy.

"Em đừng có đem tiền đi mua xe cho anh! Miễn, trước tiên để đấy đã, dùng thế nào thì chúng ta sẽ thảo luận sau." Quan Trí Đàn tiên hạ thủ vi cường, trước hết giải thích rõ, để cô không đem tiền tiêu cho bọn họ. Anh có kế hoạch dùng số tiền đó để mua thêm một số đồ mới cho ba người.

"Được rồi, em về công ty đâu, cũng đến giờ rồi." Cô nhìn đồng hồ, tính toán thừoi gian, cũng gần rồi, giờ mà về là vừa vặn.

"Khoan đã, em đi một mình đến đây phải không?" Quan Trí Đàn nheo mắt. "Em đợi chút, anh đưa em đi làm."

Anh nhanh chóng ăn xong, gói hộp cơm vào túi, đi vào công trường nói với người quản đốc một tiếng, sau đó cầm chìa khóa đi ra.

"Thời tiết nóng như vậy em còn đi tới đi lui, muốn bị cảm nắng à? Anh nghxi em nên gọi đồng nghiệp đưa tới chứ! Lên xe đi!" Anh ngồi trên chiếc xe máy 125cc cũ, giục cô.

Nhìn anh ngồi trên xe, Tiểu Trinh hơi sửng sốt, sau đó cười đi lại, nhận mũ bảo hiểm từ tay anh, ngồi xuống, ôm chặt thắt lưng anh.

"Ôm chặt vào nhé." Quan Trí Đàn dặn dò, khởi động xe, chở cô về công ty.

Dựa mặt vào lưng anh, Tiểu Trinh nhịn không được nghĩ, anh vì cô, mà đã hy sinh thật nhiều.

Hơn một năm trước, cô gặp vấn đề về việc làm khi mới tốt nghiệp, cơ hội làm việc trong trấn không nhiều lắm, mà lúc ấy có một thầy giáo đã về hưu cho cô một cơ hội, muốn cô đến Tân Trúc làm việc, khởi đầu là việc bán hàng, còn nếu vẫn muốn làm thiết kế, có thể từ từ học.

Cô rất muốn nhận công việc này, nhưng lại không có điều kiện.

Mà Quan Trí Đàn khi đó có xung đột với người nhà, tranh chấp, cuối cùng rời nhà, tạm nghri học, hai người đều có phiền não, đều bận rộn. Sau anh biết cô muốn đến Tân Trúc làm việc, nhưng không có tiền, anh đột nhiên biến mất một thời gian không thấy đâu, cho đến khi anh xuất hiện trở lại, là trong lễ tốt nghiệp của cô. Anh cầu hôn cô...

"Tiểu Trinh, người nhà anh không cần anh." Anh cười, ngữ khí tưởng thoải mái, nhưng vẻ mặt cô đơn lộ ra biểu hiện bất cần. "Anh đã phụ lại sự kỳ vọng của họ, mọi thứ đều làm không tốt, anh vô dung, hiện giờ đã không còn chỗ nào để đi, Tiểu Trinh, em có đồng ý thu lưu một thằng đàn ông vô dụng như anh không?"

Ánh mắt anh nhìn cô, giống như anh chỉ còn mỗi mình cô.

"Hiện giờ, anh chỉ có thể tặng em một đóa hoa hồng và chiếc nhẫn này, anh không phải là một thiếu gia, không thể chu cấp cho em một cuộc sống tiện nghi, nhưng là anh sẽ làm được, anh tìm một công việc, ở phòng thuê cũng được, tiền lương không nhiều lắm, nhưng chỉ cần tiết kiệm một chút, vẫn có thể sống được."

Anh không nói hai người cùng nhau làm, áp lực cuộc sống sẽ không lớn, cũng không nói sẽ gánh vác gánh nặng kinh tế trên vai cô, nhưng Tiểu Trinh biết, việc này không cần phải nói, anh đều đã làm.

"Gả cho anh, sau đó đi Tân Trúc, đưa ông nội cùng đi, ba người chúng ta cùng nhau sống."

Lúc ấy, có rất nhiều nguyên nhân khiến cô xúc động đồng ý kết hôn — cô càng ngày càng thích anh, vẻ mặt chỉ có một mình cô của anh, hoảng loạn khi đối mặt với tương lai... Vì thế, cô gật đầu đồng ý.

Ngay sau lễ tốt nghiệp, hai người kết hôn.

Công việc cũng đã sắp bắt đầu, họ nhanh chóng sửa soạn hành lý, đưa theo ông nội chuyển từ trấn nhỏ đến Tân Trúc.

Sau khi đến Tân Trúc, cô mới biết, Quan Trí Đàn bị người nhà cắt kinh tế, đoạn tuyệt quan hệ, không có tiền thuê phòng, phải thế chấp đồ để mua đồ dùng, còn tiền để ông nội đi chữa đầu gối.... Anh bán chiếc Harley, thay bằng một chiếc xe kiểu cũ. Một năm kết hôn, cho dù cuộc sống khốn khổ như thế nào, anh chưa bao giờ oán giận.

Tiểu Trinh mặc cho gió thổi dòng nước mắt trào ra, hai tay ôm chặt thắt lưng anh, vùi mặt vào lưng anh.

A Đàn không thích cô suy nghĩ lung tung, cũng không thích cô tự trách khổ sở, nên cô vì anh mà đau lòng rơi lệ, không thể để anh thấy.

***

Thời gian vội vàng trôi qua, đảo mắt đã đến mùa đông, rét lạnh lại ẩm ướt. Khi hơi lạnh tràn về, một chai XO[1] ở trước mắt, lại là một sự kiện phi thường mê người.

Vốn là Quan Trí Đàn vừa bào mặt bàn gỗ đến khi sáng bóng, vừa nhìn chai XO ở ngay trước mắt, rót vào yết hầu, độ nóng tràn vào cổ họng, lan tỏa ra toàn thân.

Vì vậy, anh không làm tiếp nữa, nhận chai rượu từ tay bạn tốt Giang Văn Khôn, đi vào trong phòng.

"Anh hôm nay không phải nghỉ để đi hẹn hò sao? Sao lại còn rảnh rỗi đến đây?"

Anh vào bếp lấy hai cái chén ra ngoài phòng khách, Giang Văn Khôn xoay nắp chai, chờ đợi.

Chỉ thấy bạn tốt không nói câu nào rót rượu, sau đó một hơi uống hết.

Quan Trí Đàn nhìn biểu tình âm trầm trên mặt bạn tốt, khuyên nhủ: "Bà xã tôi không có ở đây, nếu cô ấy nhìn thấy anh uống như vậy, nhất định sẽ rất ngạc nhiên." Đúng, nhắc tới Tiểu Trinh, tuyệt đối không thể để cô ngửi thấy mùi rượu, cô không thích anh uống rượu, nên chỉ uống một chút để ấm người là được rồi.

Không giống A Khôn, anh ta uống rượu nhiều như vậy, say thì mất hết ý nghĩa. A Khôn đến đây tìm anh, chắc chắn là tố khổ mà thôi.

"Uống đi đã." Giang Văn Khôn liên tục uống hết hai chén rượu lớn, uống đến lúc mặt đỏ bừng, loại rượu này vừa uống đã say.

Quan Trí Đàn không nói tiếp, chỉ vỗ vỗ vai bạn tốt. Đàn ông với nhau, chỉ có thể nghe để an ủi nhau.

"Hôm nay là lễ tình nhân — nhưng cũng chỉ là một ngày lễ thôi, có cần thiết phải như vậy không? Chẳng qua là không mang hoa đến trường cho cô ta, cô ta không vui, cáu kỉnh...." Giang Văn Khôn giống như đang đổ rác, phun ra sự bất mãn, kể rõ cô bạn gái trẻ tùy hứng, nhiều yêu cầu.

Nghe bạn tốt tố khổ, nói anh ta vì ngày hôm nay mà tốn bao tâm tư, đưa hoa, tổ chức bữa tối dưới ánh nến, xem phim, quà tặng, tất cả những thứ lãng mạn đó đều phải mất rất nhiều tiền.

Hôm nay là lễ tình nhân, cũng là ngày nghỉ, một ngày mưa dầm rả rích, vốn Quan Trí Đàn phải đi ra ngoài làm việc, nhưng bởi vì thời tiết quá tệ mà phải bỏ, vì thế anh làm việc trong nhà, chế tác đồ dùng, mà Tiểu Trinh ngoài việc làm trong công ty, còn làm phục vụ ở khách sạn, hơn nữa hôm nay là lễ tình nhân, đúng vào thời gian khách sạn bận rộn nhất, bởi vậy Tiểu Trinh đã ra ngoài từ sớm.

Vì sinh hoạt phí đè nặng trên vai hai người, ngày nghỉ rất ít khi có thể ở cùng nhau, càng không nói đến loại ngày nghỉ như hôm nay.

Năm trước cũng vậy, nhưng khác là hôm đó thời tiết rất đẹp, hai người phân công công việc cho nhau, vì đã gần đến năm mới nên phải kiếm thêm tiền, mới có thể tổ chức một lễ mừng năm mới khá một chút.

"Việc chia tay có lẽ tôi cũng đã đoán được! A Đàn, tôi thật khâm phục cậu..." Giang Văn Khôn chưa từng nghe bạn tốt oán giận bà xã một câu, mỗi lần cậu ta nhắc tới vợ, luôn cười rạng rỡ, có vẻ hai người luôn luôn để ý quan tâm lẫn nhau.

Địa điểm làm việc của họ không cố định, nếu đúng dịp có công trình ở Tân Trúc, cho dù xa thế nào, Tiểu Trinh đều cố gắng mang đồ ăn đến công trường, khiến đám đàn ông khác hâm mộ đến chết!

Họ thật sự rất ngọt ngào, ngọt ngào đến mức làm người ta hâm mộ....

"Phải không?" Không tự giác, Quan Trí Đàn lộ ra nụ cười khổ.

Tiểu Trinh là vợ anh, cô không phải đối tượng đầu tiên anh hẹn hò, nhưng lại là người con gái duy nhất không tùy hứng mà đòi anh quà cáp. Họ từ khi quen biết, rồi kết hôn, đã hơn ba năm, anh chưa bao giờ nghe thấy cô yêu cầu một cái gì, thậm chí ngay cả lời hẹn ước cũng chưa từng có. Chỉ có lần anh cầu hôn, tặng cô một đóa hoa hồng và chiếc nhẫn, còn lại trước đó, họ ngay cả đi xem phim cũng không có. Sau khi kết hôn cuộc sống lại quá bận rộn, cố gắng kiếm tiền.

Giờ nghe thấy bạn tốt oán giận bạn gái nhiều yêu cầu, ngược lại làm Quan Trí Đàn tự trách. "Có đôi khi tôi nghĩ, là vì tôi vô dụng, nên bà xã của tôi không dám có yêu cầu gì, vậy mà lúc trước tôi ba hoa, nói sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

Rời khỏi bố mẹ, anh mới hiểu được thế giới này thật khó sống, mỗi phút trôi qua đều trả giá bằng một giọt mồ hôi.

"....Thật có lỗi, khiến cậu phải nghe tôi phun mật vàng." Giang Văn Khôn nghe vậy, rượu tỉnh hơn phân nửa. Anh nói sai rồi!

Anh lau mặt, phát tiết nên không còn bình tĩnh, ý thức được chính mình quấy rầy bạn tốt làm việc, thấy Quan Trí Đàn có vẻ suy nghĩ, càng tự trách nhất thời nóng nảy, chạy tới đây than vãn, xem nhẹ mỗi phiền não hơn một năm nay của bạn tốt...

A Đàn muốn giúp vợ mua một chiếc xe máy, nhưng vì công việc không ổn định, hơn nữa cuộc sống chi tiêu của ba người rất khó khăn, nên đang buồn rầu.

"Nói gì vậy, bạn bè làm cái gì?" Quan Trí Đàn cười, nói sang chuyện khác, cùng anh hàn huyên.

A Khôn hơn anh một tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học đi vào quân đội, sau khi xuất nghĩa với đến đây làm việc, so với anh cũng đã làm được vài năm.

Họ vì tuổi tác tương đương, về phương diện khác cũng giống nhau.... Tăng ca không chối từ, công việc nguy hiểm nười khác không muốn làm, hai người đều rất vui vẻ đồng ý, bởi vì [ngưu tầm ngưu, mã tầm mã] mà tâm đầu ý hợp.

Nhưng về tính cách, A Khôn có vẻ hấp tấp, thẳng thắn, thật dễ hòa đồng cùng mọi người, mà anh bình tĩnh, coi trọng tình cảm, có kế hoạch, tính cách hai người cũng bù đắp cho nhau trong công việc. A Khôn có thể mang lại bầu không khí thoải mái trong khi làm việc, còn anh lại có thể khôn khéo nhận được công việc từ các chủ thầu.

"Nếu không phải quá nóng giận, tôi sẽ không đến đây oán giận đâu, cô ta làm nhục tôi... Quên đi, không đề cập đến nữa."

Quan Trí Đàn nghĩ đến bạn gái còn đang học đại học của bạn tốt. Hai mươi mốt tuổi, bằng tuổi Tiểu Trinh, bộ dạng nũng nịu, gặp mặt cũng chưa bao giờ nhìn anh và Tiểu Trinh một cách tử tế, nhất là đối với Tiểu Trinh, khinh thường cô vì còn trẻ đã kết hôn, còn không dưới một lần tráo phúng cách sống tiết kiệm của cô... Tất cả những chuyện đó anh đều nhìn thấy.

"A Khôn, anh có nghĩ tới không, công việc hiện giờ của chúng ta không thể làm cả đời." Trong đầu anh đột nhiên có suy nghĩ, "Tôi cũng không thể chỉ lo việc trước mắt, cũng nên nghĩ cho sau này một chút, anh có nghĩ đến chuyện vài năm nữa tự mình gây dựng sự nghiệp không?"

Giang Văn Khôn sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của bạn.

"Tháng trước, Tiểu Trinh chính thức thăng chức lên làm trợ lý thiết kế, nghe nói thiết kế sư của công ty rất thích các mẫu thiết kế của cô ấy, dạy cô ấy rất nhiều thứ. Tôi nghĩ, công việc hiện giờ nếu tiếp tục làm, ba năm nữa ra ngoài, tay nghề cho dù lợi hại đến đâu, tiền công nhiều lắm một ngày cũng chỉ có ba ngàn, có khi còn phải nhìn trời ăn không khí thay cơm, như vậy không được.... Tôi thấy anh rất hào sảng, dễ kết giao với người khác, điểm này tôi thua anh."

Sau khi nói những lời này, chính Quan Trí Đàn cũng phải cười, "Tôi thua anh", ba chữ này trước kia anh chắc chắn sẽ không bao giờ thẳng thắnn ói ra.

"Tôi không dễ hòa đồng với người khác, nhưng tôi có sự quyết đoán và suy tính, nên tôi nghĩ — trong vòng năm năm, bỏ ra một chút tiền vốn, chúng ta sẽ tự mình làm, tôi làm nghiệp vụ, Tiểu Trinh thiết kế, còn anh giới thiệu khách."

Anh nhắc tới ý tưởng này, lập tức khiến Giang Văn Khôn đồng ý, hai người thảo luận tiếp, có tranh cãi, nhưng sau khi tranh cãi là hy vọng.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rả rích, thời tiết lạnh đến kỳ lạ, hai người đàn ông nâng cốc chúc mừng, thảo luận về cuộc sống của họ trong tương lai.

Cũng tin tưởng rằng viễn cảnh đó, không còn xa nữa.

[1] XO không phải là tên của một loại rượu nào mà là một ký hiệu cho biết tuổi của rượu. XO là viết tắt của EXTREMLY OLD (Rượu để rất lâu, bán rất đắt). Những ký hiệu như VS, VSOP, XO...thường thấy trên các loại rượu Brandy.

Ngày đăng: 26/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?