Chương 44.3 - Một tình yêu đặc biệt
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Tình Cờ (13) - Tiểu Thuyết Full - Tiểu Thuyết, Truyện Dài - Diễn Đàn Kênh Truyện - Đọc Truyện | Chia Sẻ Truyện http://kenhtruyen.com/forum/5-149-13#ixzz2Oc3uwJ6E
"Có phải rất bất ngờ không?" Tân nhiên mỉm cười hỏi.
"Đúng vậy, tân nhiên, sao anh lại về !" Đồng Đồng sau khi vui vẻ trở nên nghi hoặc, Tân nhiên đi nước ngoài ít nhất cũng phải hai năm, lúc này mới được mấy tháng mà!
"Lần này anh về có việc ,được nghỉ mấy ngày anh đến thăm em!"
"anh về được bao lâu?"
"Có thể là một tuần!" Ánh mắt tân nhiên quay về đánh giá Đồng Đồng, nhìn thấy cái bụng nổi lên của cô.
"Đồng Đồng con tiếp chuyện tân nhiên nha, mẹ đi chuẩn bị cơm trưa! Trưa nay ăn cơm cùng nhau!" Bà Lê khó khăn lắm mới nhìn thấy Đồng Đồng cười nên tâm trạng cũng rất vui vẻ.
"Mẹ, con giúp mẹ!"
"Không cần, con cứ tâm sự với tân nhiên đi, mẹ tự làm đi !" Bà nói với Đồng Đồng xong lại quay sang tân nhiên: "Tân nhiên, các con nói chuyện đi, cô đi chuẩn bị đồ ăn!"
"Bác vất vả rồi !"
"Có gì đâu!" Bà Lê nói xong đi ra ngoài.
Ánh mắt tân nhiên kì lạ nhìn Đồng Đồng, lắc đầu nói : "Aiza, đồng đồng, em béo lên rồi !"
Đồng Đồng nhìn thấy tân nhiên cười tủm tỉm, cô bật cười nói: "Anh biết không tân nhiên, lúc anh đùa cũng không buồn cười, nhưng dáng vẻ bình thường của anh còn buồn cười hơn!"
trên khuôn mặt nhã nhặn tuấn mỹ của Tân nhiên nổi lên một nụ cười rộng mở, vui vẻ nói: "Thế hả? Đúng vậy ..., cậu nhóc trong bụng em ngoan không!"
"Cũng may không làm em khó chịu!" Đồng Đồng dịu dàng cười.
"Nếu không có chuyện xảy ra lần trước thì bây giờ anh đã là bố của cu cậu rồi, anh thật đáng thương quá!" Tân nhiên tỏ vẻ đáng thương, giọng nói hờn giận.
Đồng Đồng nhìn tân nhiên nói: "Là cu cậu này không có phúc!"
"Nói lung tung, ai bảo không có, em cưới anh là được rồi, ở trong nước kết hôn rất đơn giản, loáng cái là xong mà !"
"Tân nhiên, đừng đùa nữa được không!" Đồng Đồng cũng không trả lời đề nghị của tân nhiên, cô quay lại ngồi xuống ghế.
"Được, anh không đùa nữa, vậy còn em, định ở một mình như thế này sao?" (ve: Hok, sau này ở vs anh trùm mafia X"D)
"Vâng, như vậy cũng được!" trên khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Đồng Đồng là sự kiên cường, cả người toát ra ánh sáng rực rỡ.
"Vậy anh yêu cầu được làm bố nuôi của thằng nhóc!" Tân nhiên bước đến ngồi cạnh Đồng Đồng.
"Chuyện này. . . để em suy nghĩ một chút đã!" trên khuôn mặt Đồng Đồng có nét lưỡng lự.
"Phải lưỡng lự lâu thế sao?" Tân nhiên không còn cách nào khác hỏi.
"Nhìn anh thành tâm như thế, đồng ý với anh, cho anh làm bố nuôi của thằng bé!"
"Nhất ngôn vi định!"
"Nhất ngôn vi định!"
Lòng Đồng Đồng trở nên thoải mái hơn, nhìn thấy Tân nhiên như vậy cô rất nhẹ nhõm !
Hai người ngồi bên nhau nói chuyện đứa bé, nói chuyện tương lai.
Tân nhiên dường như quên mắt tình cảm trước kia dành cho Đồng Đồng, còn Đồng Đồng dường như cũng quên đi tình cảm trong lòng không bao giờ đạt được.
Tân nhiên cho rằng Đồng Đồng sẽ trở nên kiên cường, có thể đối mặt được với tất cả vì đứa trẻ!
Đồng Đồng nhận ra tình yêu của tân nhiên dành cho cô cũng đã dần dần phai nhạt!
Thế nhưng tân nhiên không cho Đồng Đồng biết lần này anh trở về mục đích chính là đi thăm cô.
Bữa trưa rất phong phú.
Bà Lê tiếp đón tân nhiên ngồi xuống.
"Không đợi bác trai về cùng ăn ạ?" Tân nhiên lên tiếng hỏi.
"Bác trai cháu đi làm xa lắm, buổi trưa không về ăn cơm được! Chúng ta ăn đi thôi, bác có để phần cơm lại rồi!" Bà lê bưng lên món cuối rồi ngồi xuống ghế.
Ăn xong, bà Lê đột nhiên nhớ ra còn có việc, vội nói với Tân nhiên: "Tân nhiên , mấy ngày này có bận lắm không!"
Tân nhiên ngưng một chút rồi nói : "không bận lắm ạ, có sao không bác?"
"mấy ngàynữa bạn tốt của Đồng Đồng là tuyết mạn kết hôn, để Đồng Đồng đi một mình bác không yên tâm!"
"Mẹ, con đã hứa với tuyết mạn là nhất định phải đến rồi!" Đồng Đồng ngắt lời bà lê.
"Mẹ chỉ bảo không muốn con đi một mình thôi!" Bà lễ chau mày nhìn con gái.
Tân nhiên hiểu ra liền nói: "cháu hiểu rồi, bác muốn cháu đưa Đồng Đồng đi!"
Bà lê ý tứ nói: "Tân nhiên à, bác biết cháu rất bận, nhưng cháu đưa Đồng Đồng đi tiện thể khám thai sản cho con bé luôn, nó mang thai được 4 tháng rồi , đến bệnh viện lớn khám cho tốt chút nhé!"
"Mẹ, con chỉ là đang mang thai thôi, không cần lo lắng thế, con tự lo được!"
"Được rồi, thế cứ để mẹ lo, Đồng Đồng con cứ ngoan ngoãn ngồi im trong nhà đi!"
"Dạ! Thế thì vất vả cho mẹ quá ." Đồng Đồng thỏa hiệp.
Hôm đó, tân nhiên đón Đồng Đồng đi tới bệnh viện, chờ Đồng Đồng nghỉ ngơi xong sẽ đưa Đồng Đồng đi khám.
Sáng hôm sau tân nhiên ngồi trên ghế chờ của bệnh viện chờ Đồng Đồng.
Lúc sau mới nhìn thấy Đồng Đồng từ phòng khám đi ra.
"Sao rồi?" Tân nhiên quan tâm hỏi.
Đồng Đồng cười nói: "Tất cả đều tốt, em bé cũng rất khỏe mạnh!"
"Vậy về thôi!" Tân nhiên đỡ lấy Đồng Đồng tránh cho cô khỏi va vào người khác.
Ngồi trên xe, Đồng Đồng đảo mắt rồi nói: "Tân nhiên chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Đương nhiên là đến chỗ anh, em cần được nghỉ ngơi !" Tân nhiên khởi động xe trả lời chắc chắn.
"Chúng ta vào phố đã được không! Tuyết mạn sắp kết hôn rồi mà em vẫn chưa có quà cho cô ấy!"
"Em muốn mua quà gì anh giúp em đi chọn!" Tân nhiên cũng không muốn để một bà bầu đi lăng xăng ngoài phố, rất không an toàn.
Đồng Đồng bắt hai tay thành hình chữ thập, tỏ vẻ năn nỉ nói: "Không được, đây là thành ý mà, em phải đích thân đi chọn, được không? Em đảm bảo sẽ rất cẩn thận!"
"Được rồi, nhưng em phải nghĩ chọn quà gì trước đã rồi đi cho tiện!" Tân nhiên nhìn Đồng Đồng đáng thương vẫn đành đồng ý .
Đồng Đồng nghĩ một lúc rồi mắt sáng lên, vỗ tay nói: "em nghĩ ra rồi!"
"mua cái gì?" Tân nhiên nhíu mày hỏi, phụ nữ có mang tính cách cũng thay đổi sao?
"Mở xe đã, " Đồng Đồng đắc ý cười.
Trước bước chân dọa xuống của Đồng Đồng, tân nhiên cũng vội đỗ xe lại.
"Thật vất vả mãi mới tìm được!"
Tân nhiên nhìn theo ánh mắt của Đồng Đồng, ôi giời ạ!
Đó là một cái quán gì gì đấy!
Mấy chữ to đùng đập vào mắt tân nhiên!
"Cửa hàng đồ dùng tình thú cho vợ chồng!" (Ve: sặc, em xin miễn bình luận = =)
Tân nhiên shock quá, không dám tin hỏi: "Đồng Đồng, đầu em có vấn đề à, em không định. . . !"
"Đương nhiên là thật rồi, mau xuống xe đi!" Đồng Đồng xuống xe trước!
Cô lôi kéo tân nhiên vào trong cái cửa hàng thu hút ánh mắt chú ý của mọi người!
Ít nhiều gì thì lúc sau người ta cũng thấy một Đồng Đồng hào hứng và một tân nhiên ngượng ngùng đi ra cái cửa hàng gì gì ấy.
Còn trong tay Đồng Đồng cầm một hộp được gói cẩn thận, chắc trong đó là quà dành cho tuyết mạn !
Đồng Đồng, anh nhớ em trước đây rất hay ngại ngùng mà, hiện nay Đồng Đồng khác trước kia nhiều, anh là sinh viên khoa y cũng không nắm bắt nổi tâm lí Đồng Đồng .
Cô vẫn không quên được người đàn ông tên Lôi Dương đó, vẫn đè nén trong lòng thứ tình cảm lẫn lộn giữa yêu và hận đó, có điều lại dùng một cách khác để giải tỏa áp lực của mình.
Cô dùng sự vui vẻ ngụy trang cho bản thân, lại đem sự ngụy trang ấy thành một bản thân khác!
Đồng Đồng ngoái đầu nhìn tân nhiên đang ngẩn người, nói: "Anh đứng đó làm gì vậy, mau đi thôi!"
Đồng Đồng đang tập trung nói chuyện với tân nhiên hoàn toàn không để ý phía trước cô.
Nói chuyện xong Đồng Đồng quay lại, cô chợt kêu lên một tiếng, đồ vật cô đang cầm cũng rơi xuống đất
Đồng Đồng hoảng sợ kêu lên một tiếng rồi mau chóng trấn an mình.
Cô nhìn thấy dấu chân của mình in lên một đôi giày màu đen đắt tiền. Cô đi không nhìn đường dẫm lên người ta. Thật có lỗi!
Đồng Đồng vội ngẩng đầu định xin lỗi: "Xin. . . ."
Đồng Đồng nghẹn giọng lại, thần sắc hoảng loạn, ánh mắt của cô nhìn đăm đăm vào người vừa bị cô và vào.
Đầu óc cô dừng suy nghĩ, trống rỗng!
Tân nhiên nhìn Đồng Đồng ngây người, anh cũng đã thấy được người đàn ông đó!
Là anh ta, lôi dương!
Tân nhiên đi đến đứng bên cạnh Đồng Đồng nói: "Đồng Đồng, chúng ta phải đi rồi!" Tân nhiên nhìn khuôn mặt Đồng Đồng thất thần, anh không muốn Đồng Đồng giáp mặt người đàn ông này quá lâu.
Lôi dương nhìn hai má Đồng Đồng , nhìn kia đôi má khiến anh cả đếm không thể ngủ, còn có chiếc bụng hơi lộ ra.
Nội tâm anh có một cảm giác nói không nên lời!
Nhìn tân nhiên có thể đỡ Đồng Đồng, nhìn vật Đồng Đồng đang cầm trong tay, lại nhìn cửa hàng phía sau lưng cô, anh cảm thấy trong lòng mình có một cơn tức giận sắp bộc phát.
Anh không khỏi suy vấn, tại sao Đồng Đồng lại ở cùng với tân nhiên, không phải tân nhiên đang ở nước ngoài sao? Bọn cô vì sao lại ở đây, còn đi ra từ cái cửa hàng đồ dùng vợ chồng buồn cười kia.
Lẽ nào bọn cô. . . .
Đồng Đồng đã từng nói đứa bé trong bụng cô không phải của anh, anh vốn không tin lời cô nói, vậy mà giờ phút này anh bắt đầu hoang mang, có thể đứa trẻ Đồng Đồng đang mang là của người đàn ông này!
Ở nước ngoài bọn họ sinh hoạt cùng nhau, ở cùng một chỗ. . . . Nghĩ đến đây tâm trạng của Lôi Dương tràn đầy giận dữ và mất mát.
Thân thể của Đồng Đồng, tất cả của Đồng Đồng đều thuộc về anh, nghĩ đến chuyện gã đàn ông khác có thể ôm lấy tất cả những gì anh đã từng được ôm, anh có một cảm xúc muốn giết người
Ánh mắt lạnh như băng của Lôi Dương nhìn về phía cửa hàng kia rồi lại quét sang tân nhiên, đôi mắt đen của anh hiện lên dáng vẻ không bình thường.
Lôi dương chậm rãi cúi xuống nhặt đồ vật bị rơi đưa lên trước mặt Đồng Đồng , lạnh lùng hỏi: "Chưa bao giờ biết em có sở thích này!"
Tâm trạng bình lặng của Đồng Đồng bỗng dưng lại dậy sóng, anh luôn vô tình làm cô đau lòng.
Đồng Đồng tức tối giật lấy đồ vật trong tay Lôi Dương, mím môi lại, tức giận nói: "Đúng, tôi có sở thích này đấy, anh trước đây không biết, sau này cũng không có gặp dịp biết!"
Một khuôn mặt kiên cường, thế nhưng trái tim lại đang khóc.
"Lôi dương, anh còn đứng đó làm gì, xe đợi lâu rồi!" Giọng nói một cô gái vang lên trong tình cảnh ngượng ngùng này.
Đồng Đồng nhìn về phía cô gái vừa lên tiếng, là đan tình, vị hôn thê của Lôi Dương !
Tâm trạng yêu ớt lại trở nên đau đớn hơn, cô biết mình phải quay đi bỏ của chạy lấy người, nhưng chân cô cứng đờ như khúc gỗ không nhúc nhích nổi.
Mắt cô nhìn vào cánh tay của Lôi Dương mà đan tình đang thân mật nắm lấy
"Lôi dương, anh gặp bạn à?"
đôi mắt Lôi Dương nhìn chằm chằm Đồng Đồng hai má có chút tái nhợt nói: "Không phải bạn!"
Đúng vậy, không thể làm người yêu còn có thể làm bạn bè sao?
Không thể!
"Nếu không phải bạn thì mau đi thôi, nhân viên chụp ảnh đợi chúng ta lâu rồi anh?"
Đôi mắt đen sâu thẳm của Lôi Dương nhìn Đồng Đồng, cuối cùng đổi hướng quay sang nói chuyện để lại Đồng Đồng sau lưng, không nói thêm một câu rồi rời khỏi cùng đan tình.
"Chúng ta đi thôi, phải về rồi, em hơi mệt!" Đồng Đồng cúi đầu cười ngây dại.
Tân nhiên thở dài một tiếng, nắm lấy bả vai gầy yếu của Đồng Đồng dẫn cô vào trong xe.
Hai người lên xe, Đồng Đồng vui vẻ đem vật trong tay lắc lắc trước mặt tân nhiên: "Món quà này nhất định em sẽ dặn tuyết mạn đêm tân hôn mới được mở ra, oa, sẽ vui lắm đấy!"
Tân nhiên bắt lấy bả vai Đồng Đồng, lo lắng nói: "Đồng Đồng, em không sao chứ? Có gì không vui vẻ hãy nói ra đi, muốn khóc thì cứ khóc đi, vai của anh là để em dùng, không cần em phải tỏ ra vui vẻ, cứ bộc lộ ra đi, khóc đi, em cần giải phóng những nỗi buồn của mình chứ không phải cố tỏ ra vui vẻ!"
"Em biết đã làm anh không vui, anh là bác sĩ của em, em biết anh hiểu em, đúng, em cười xong trong lòng em sẽ khóc, sẽ đau đớn khổ sở, nhưng em không biết phải làm sao bây giờ!" nụ cười của Đồng Đồng chậm rãi tan biến, khóe mắt cô rưng rưng, nước mắt không kìm được chảy xuống.
Tân nhiên ôm Đồng Đồng vào lòng, đau lòng nói: "Tất cả đều sẽ ổn thôi!"
Tất cả đều sẽ ổn thôi!
Đồng Đồng cũng tự nhủ như vậy!
- Chương 1 - Đêm gặp nhau
- Chương 2 - Sẽ không rời đi
- Chương 3 - Cô gái của anh
- Chương 4 - Đừng bao giờ bỏ lỡ
- Chương 5 - Cầu hôn
- Chương 6 - Hiểu lầm
- Chương 7 - Lang thang trong mưa
- Chương 8 - Bắt cóc
- Chương 9 - xả thân cứu giúp
- Chương 10 - Không thấy anh
- Chương 11 - Gặp nhau ngoài ý muốn
- Chương 12 - Đau lòng nhớ lại
- Chương 13 - Bạn bè gặp nạn
- Chương 14 - Vô tình
- Chương 15 - Lạnh lùng đứng nhìn
- Chương 16 - Còn yêu cô không
- Chương 17 - Cố gắng yêu lại
- Chương 18
- Chương 19 - Ngất xỉu
- Chương 19 1/2 - Anh lại tức giận
- Chương 20
- Chương 21 - Khóc thầm
- Chương 22 - Nụ hôn dưới màn mưa
- Chương 23
- Chương 24 - Công việc
- Chương 25 - Hôn lễ trong mộng
- Chương 26
- Chương 27 - Ghen
- Chương 28 - Thỏa hiệp
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Hiểu lầm nhỏ
- Chương 32
- Chương 33 - Ý hoa tình hoa
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36 - Trốn khỏi bệnh viện
- Chương 37 - Có yêu anh không
- Chương 38 - Không cho cô đi
- Chương 39 - Nụ hôn ly biệt
- Chương 40.1 - Lễ đính hôn
- Chương 40.2 - Lễ đính hôn
- Chương 40.3 - Lễ đính hôn
- Chương 41.1 - Yêu hận đan xen nhau
- Chương 41.2 - Yêu hận đan xen
- Chương 41.3 - Yêu hận đan xen
- Chương 42.1 - Bảo vệ đứa con
- Chương 42.2 - Bảo vệ đứa con
- Chương 42.3 - Bảo vệ đứa con
- Chương 43.1 - Từ chối ân ái
- Chương 43.2 - Từ chối ân ái
- Chương 43.3 - Từ chối ân ái
- Chương 44.1 - Một tình yêu đặc biệt
- Chương 44.2 - Một tình yêu đặc biệt
- Chương 44.3 - Một tình yêu đặc biệt
- Chương 45.1 - Nỗi đau khi sinh
- Chương 45.2 - Nỗi đau khi sinh
- Chương 45.3 - Nỗi đau khi sinh
- Chương 46.1 - Đứa trẻ bị bắt
- Chương 46.2 - Đứa trẻ bị bắt
- Chương 46.3 - Đứa trẻ bị bắt
- Chương 47.1
- Chương 47.2
- Chương 47.3
- Chương 48.1 - Tình yêu đánh mất
- Chương 48.2 - Tình yêu đánh mất
- Chương 48.3 - Tình yêu đánh mất
- Chương 49.1 - Nỗi đau khi gặp lại
- Chương 49.2 - Nỗi đau khi gặp lại
- Chương 49.3 - Nỗi đau khi gặp lại
- Chương 50.1 - Cường hôn trên đường phố
- Chương 50.2 - Cường hôn trên đường phố
- Chương 50.3 - Cường hôn trên đường phố
- Chương 51.1 - Không hề yêu
- Chương 51.2 - Không hề yêu
- Chương 52.1 - Cho anh một dịp gặp mặt
- Chương 52.2 - Cho anh một dịp gặp mặt
- Chương 52.3 - Cho anh một dịp gặp mặt
- Chương 53.1 - Xin lỗi, anh yêu em
- Chương 53.2 - Xin lỗi, anh yêu em
- Chương 53.3 - Xin lỗi, anh yêu em
- Chương 54.1 - Nguyện chết vì người khác
- Chương 54.2 - Nguyện chết vì người khác
- Chương 55.1
- Chương 55.2
- Chương 55.3
- Chương 56.1 - Ấm Áp Yêu Thương
- Chương 56.2 - Ấm Áp Yêu Thương
- Chương 56.3 - Ấm Áp Yêu Thương
- Chương 57.1 - Một bàn tay
- Chương 57.2 - Một bàn tay
- Chương 58.1 - Đại kết cục
- Chương 58.2 - Đại kết cục (Hết)