Chương 47.1
Lôi Dương rời khỏi hôn lễ xa hoa, khởi động xe hướng tới nơi mà anh biết nhưng chưa từng tới, lái xe đi.
Mà giáo đường để lại một tàn cục chưa giải quyết.
Lôi Hướng Đông nở ra một nụ cười vui vẻ, trong lòng nghĩ ông trời đã giúp hắn, mọi việc chưa cần hắn động tay đều tự xảy ra, đương nhiên hắn rất vui vẻ.
Lôi Lâm thở hổn hển, nhìn thấy Đan Quốc Khánh không hề chấp nhận chuyện này, khó xử không biết làm cách nào để cứu vãn cục diện.
Lôi Dương phóng rất nhanh, trong đầu cũng tự giác mau chóng suy nghĩ, tâm tư phức tạp và hỗn loạn điều khiển xe.
Không bao lâu sau, xe anh dừng lại trước một thôn xóm xa xôi, hẻo lánh, chiếc xe sang trọng trông thật đối lập với khung cảnh nơi đây.
Lôi Dương tiến vào trong sân, trong sân thực sạch, có một ít loại hoa thạch thảo ,ánh mắt anh hướng về phía cửa.
Anh thấy trước cửa phòng có một cô gái mặc bộ đồ màu trắng, hai mắt vô hồn, khiến anh không thở nổi.
Cô gầy yếu đến không ngờ, thân hình tiều tụy khiến người khác nhìn vào tràn ngập thương cảm và đau xót.
Lôi Dương khó khăn mở miệng, tiếng nói có chút khàn khàn: "Đồng Đồng!"
Đồng Đồng chậm rãi hoàn hồn, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Lôi Dương, chậm rãi nở một nụ cười, bất ngờ thần sắc biến đổi, lúng túng và kinh hoảng kêu to: "Mẹ, có người xấu! Gia Cương, có người xấu!" Người cũng hoảng loạn đứng dậy, chạy vào trong phòng.
Lôi Dương bước tới, ôm chặt lấy Đồng Đồng, thống khổ nói: "Anh không phải người xấu, Đồng Đồng, em sao rồi?"
Mẹ Đồng Đồng nghe thấy tiếng la thất thanh của con vội chạy ra, vừa trông thấy Lôi Dương, bà tức giận kéo Đồng Đồng ra khỏi vòng tay của Lôi Dương, ôm Đồng Đồng vào trong lòng, không khách khí nói: "Anh tới đây làm cái gì? Ở đây không ai hoan nghênh anh!"
Lôi Dương cảm giác như thế giới sụp đổ, Đồng Đồng tại sao lại biến thành như vậy? Tâm can kết cùng một chỗ, vươn tay muốn ôm Đồng Đồng trở về.
Nhưng trong mắt Đồng Đồng cực kỳ khủng hoảng, người nép bên bà Lê run run, hành động đó khiến anh không dám chạm vào.
"Cô ấy thế nào? Vì sao lại như vậy?" Trên mặt Lôi Dương tràn đầy thống khổ, ánh mắt lộ vẻ bi thương.
Bà Lê thương tâm nói: "Chuyện này không liên quan tới anh, chỉ hi vọng từ nay về sau anh đừng bao giờ xuất hiện ở nơi này. Nếu anh còn có lương tâm, mong anh mang đứa bé trả lại cho chúng tôi, hoặc hứa giúp bệnh tình của Đồng Đồng tốt lên một chút."
"Nếu anh muốn biết chân tướng sự việc thì đi theo tôi." Tân Nhiên xuất hiện trước ngưỡng cửa, tức giận nhìn vị khách không mời mà đến là Lôi Dương.
Lôi Dương nhìn Tân Nhiên, rồi lại nhìn Đồng Đồng, sau đó chậm rãi bước theo Tân Nhiên. Hai người đàn ông đều không nói chuyện.
Tân Nhiên đưa Lôi Dương đến một nơi không có người qua lại. Rồi xoay người, đánh một đấmvề phía Lôi Dương, Lôi Dương bị đau nhưng không có đánh trả. Tân Nhiên lại đánh tiếp một đấm nữa lên người Lôi Dương. Lôi Dương vẫn như cũ không có đánh trả mãi cho tới khi Tân Nhiên đánh mệt mỏi, Tân Nhiên nhìn thấy anh ngã lảo đảo trên mặt đất mới tức giận nói: "Tại sao lại không đánh trả? Không phải anh đánh nhau rất giỏi sao?"
Lôi Dương ngã ngồi trên mặt đất, lau vết máu ở khóe miệng, trầm giọng nói: "Tôi không phải là người thích đánh nhau, tôi chỉ muốn biết chuyện của Đồng Đồng đến cuối cùng là như thế nào?"
Tân Nhiên khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Người như anh mà cũng xứng đáng được biết ư?"
Lôi Dương đứng dậy, đôi mắt đen nhìn chăm chú Tân Nhiên, lạnh giọng nói: "Anh nói thì tôi mới biết phải làm cái gì. Có phải chuyện liên quan tới đứa bé?"
"Buồn cười, anh không biết chuyện đứa bé bị cha anh đem đi mất?" Tân Nhiên không tin chuyện này mà Lôi Dương cũng không biết.
"Tôi nói rồi, mọi việc diễn ra trước ngày hôm nay, tôi cái gì cũng không biết." Lôi Dương có chút tức giận hét lên.
"Tôi chỉ biết anh là một kẻ hồ đồ, Đồng Đồng chịu cực khổ anh có biết không?" Tân Nhiên cố bình tĩnh kiềm chế sự kích động của mình. Tân Nhiên muốn cho cái kẻ khốn kiếp trước mắt này sai lầm của hắn là không thể tha thứ.
"Trước đó không lâu, cha anh đã sai người lén lút đem đứa bé đi, rồi mới giả bộ tức giận xuất hiện ở đây nói với Đồng Đồng rằng, nếu còn muốn gặp lại con mình thì đừng có mà đi báo cảnh sát, bởi vì như thế chuyện kết hôn của Lôi Dương anh sẽ bị náo động lên tới tận trời, tạo ra sơ hở để người khác phá hoại, khiến anh mất đi tiền đồ cũng như vị trí của mình trên thương trường." Tân Nhiên dừng lại một chút, hừ lạnh rồi nói tiếp: "Nhưng Đồng Đồng là một đứa ngốc, tin lời uy hiếp của cha anh, cô ấy sợ con mình trưởng thành trong nỗi sợ hãi giữa sống và chết, sợ hãi anh mất đi tất cả, đem tất cả đau đớn và dày vò lên người mình, vì anh, cô ấy cô lập chính mình. Mà tất cả chuyện này đều là vì kẻ khốn kiếp nhà anh gây ra."
Trong đầu Lôi Dương hiện ra dáng vẻ tiều tụy của Đồng Đồng, ánh mắt trống rỗng vô hồn, tâm anh như bị một cái chùy đập thẳng vào người vỡ nát.
Anh có chút mơ hồ túm lấy bả vai Tân Nhiên, quát: " Cô ấy không phải ở cùng một chỗ với anh sao? Vì cái gì mà nghi ngại cho tôi nhiều đến thế? Vì cái gì?"
Tân Nhiên lại đánh một đấm về hướng Lôi Dương, anh tức tối quát: "Vì cái gì? Vì cô ấy yêu anh, yêu đến mức không quan tâm đến chính mình, cô ấy cho tới bây giờ cũng không có ở cùng với tôi. Tất cả đều là do anh tự suy đoán, bởi vậy cho nên tới tận bây giờ cũng vẫn không có tin tưởng cô ấy."
Lôi Dương cảm giác như đất trời sụp đổ dưới chân, đầu anh có chút mê hoặc, thế giới triệt để bị hủy diệt.
"Biết vì sao tôi nhận ra tình trạng này của Đồng Đồng không?" Tân Nhiên nói lên suy nghĩ của mình, tức giận nhìn Lôi Dương tiếp: "Cô ấy tinh thần thất thường, phong bế chính mình, cô ấy là người bệnh của tôi. Mà nguyên nhân cô ấy phong tỏa bản thân chính là anh."
Lôi Dương thất kinh không nói được lời nào, anh... chưa bao giờ biết chuyện này, mà những lỗi lầm anh gây ra thật là đáng chết.
"Nhìn ánh mắt mờ mịt của anh, anh vẫn lại không biết? Anh cái gì cũng không biết nhưng lại chưa bao giờ đi tìm hiểu nguyên nhân. Anh tự cao, tự đại không ai bằng, cho rằng mình cái gì cũng đúng. Đồng Đồng dùng hơn nửa năm trời mới bình phục một chút, mà anh lại xuất hiện rồi hủy hoại. Cô ấy biết ở bên cạnh anh chính là tự rước lấy đau khổ, nhìn thấy anh đính hôn cùng với người con gái khác, cô ấy càng thống khổ. Áp lực tâm lý đè nặng lên cô ấy, tôi giúp cô ấy tiến hành tâm lý trị liệu để giúp cô ấy thoát khỏi bóng ma đè nặng. Nhưng vẫn trốn không thoát được như trước, cô ấy lại bị anh dồn tới đường cùng, một lần nữa tự phong tỏa mình."
Cuối cùng Lôi Dương đã không còn nghe thêm được gì nữa, anh thống khổ nhắm mắt, nước mắt hối hận trong mắt anh chảy xuống.
"Tôi sẽ tìm được đứa bé mang về."
Lôi Dương xoay người rời đi.
Giờ phút này anh chán ghét bản thân, hận bản thân cùng cực.
- Chương 1 - Đêm gặp nhau
- Chương 2 - Sẽ không rời đi
- Chương 3 - Cô gái của anh
- Chương 4 - Đừng bao giờ bỏ lỡ
- Chương 5 - Cầu hôn
- Chương 6 - Hiểu lầm
- Chương 7 - Lang thang trong mưa
- Chương 8 - Bắt cóc
- Chương 9 - xả thân cứu giúp
- Chương 10 - Không thấy anh
- Chương 11 - Gặp nhau ngoài ý muốn
- Chương 12 - Đau lòng nhớ lại
- Chương 13 - Bạn bè gặp nạn
- Chương 14 - Vô tình
- Chương 15 - Lạnh lùng đứng nhìn
- Chương 16 - Còn yêu cô không
- Chương 17 - Cố gắng yêu lại
- Chương 18
- Chương 19 - Ngất xỉu
- Chương 19 1/2 - Anh lại tức giận
- Chương 20
- Chương 21 - Khóc thầm
- Chương 22 - Nụ hôn dưới màn mưa
- Chương 23
- Chương 24 - Công việc
- Chương 25 - Hôn lễ trong mộng
- Chương 26
- Chương 27 - Ghen
- Chương 28 - Thỏa hiệp
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Hiểu lầm nhỏ
- Chương 32
- Chương 33 - Ý hoa tình hoa
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36 - Trốn khỏi bệnh viện
- Chương 37 - Có yêu anh không
- Chương 38 - Không cho cô đi
- Chương 39 - Nụ hôn ly biệt
- Chương 40.1 - Lễ đính hôn
- Chương 40.2 - Lễ đính hôn
- Chương 40.3 - Lễ đính hôn
- Chương 41.1 - Yêu hận đan xen nhau
- Chương 41.2 - Yêu hận đan xen
- Chương 41.3 - Yêu hận đan xen
- Chương 42.1 - Bảo vệ đứa con
- Chương 42.2 - Bảo vệ đứa con
- Chương 42.3 - Bảo vệ đứa con
- Chương 43.1 - Từ chối ân ái
- Chương 43.2 - Từ chối ân ái
- Chương 43.3 - Từ chối ân ái
- Chương 44.1 - Một tình yêu đặc biệt
- Chương 44.2 - Một tình yêu đặc biệt
- Chương 44.3 - Một tình yêu đặc biệt
- Chương 45.1 - Nỗi đau khi sinh
- Chương 45.2 - Nỗi đau khi sinh
- Chương 45.3 - Nỗi đau khi sinh
- Chương 46.1 - Đứa trẻ bị bắt
- Chương 46.2 - Đứa trẻ bị bắt
- Chương 46.3 - Đứa trẻ bị bắt
- Chương 47.1
- Chương 47.2
- Chương 47.3
- Chương 48.1 - Tình yêu đánh mất
- Chương 48.2 - Tình yêu đánh mất
- Chương 48.3 - Tình yêu đánh mất
- Chương 49.1 - Nỗi đau khi gặp lại
- Chương 49.2 - Nỗi đau khi gặp lại
- Chương 49.3 - Nỗi đau khi gặp lại
- Chương 50.1 - Cường hôn trên đường phố
- Chương 50.2 - Cường hôn trên đường phố
- Chương 50.3 - Cường hôn trên đường phố
- Chương 51.1 - Không hề yêu
- Chương 51.2 - Không hề yêu
- Chương 52.1 - Cho anh một dịp gặp mặt
- Chương 52.2 - Cho anh một dịp gặp mặt
- Chương 52.3 - Cho anh một dịp gặp mặt
- Chương 53.1 - Xin lỗi, anh yêu em
- Chương 53.2 - Xin lỗi, anh yêu em
- Chương 53.3 - Xin lỗi, anh yêu em
- Chương 54.1 - Nguyện chết vì người khác
- Chương 54.2 - Nguyện chết vì người khác
- Chương 55.1
- Chương 55.2
- Chương 55.3
- Chương 56.1 - Ấm Áp Yêu Thương
- Chương 56.2 - Ấm Áp Yêu Thương
- Chương 56.3 - Ấm Áp Yêu Thương
- Chương 57.1 - Một bàn tay
- Chương 57.2 - Một bàn tay
- Chương 58.1 - Đại kết cục
- Chương 58.2 - Đại kết cục (Hết)