Chương 47.2
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Tình Cờ (14) - Tiểu Thuyết Full - Tiểu Thuyết, Truyện Dài - Diễn Đàn Kênh Truyện - Đọc Truyện | Chia Sẻ Truyện http://kenhtruyen.com/forum/5-149-14#ixzz2Oc7C6Rgz
Lúc nào anh cũng dễ thương thế này có phải hay không
Lôi Dương về tới Lôi gia. Nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của Lôi Lâm cùng khuôn mặt kỳ quái tức giận của mẹ kế. Anh lạnh giọng nói với Lâm Tú Phân: "Đi ra ngoài."
"Chuyện của anhkhông tốt, sao lại trút giận lên tôi?" Lâm Tú Phân không phục đáp lại.
Lôi Dương lạnh lẽo quát: "Tôi nói rồi, bà có nghe không?"
Lâm Tú Phân nhìn thấy khuôn mặt Lôi Dương nổi giận, nghĩ muốn nói lại không có ai để bày tỏ, không cam lòng bước ra ngoài.
"Con tôi đâu?" . Sắc mặt Lôi Dương xám xịt, nếu người trước mặt không phải là cha anh, anh nhất định sẽ đánh một đấm vào mặt rồi.
"Giờ anh còn quan tâm đến mặt mũi đứa bé à, thế còn mặt mũi nhà họ Lôi đâu?" Sắc mặt Lôi Lâm cũng không tốt, ông ta ngàn tính, vạn tính cũng không ngờ có kết quả như ngày hôm nay.
Ông quá dụng tâm, chuyên quyền, cứ nghĩ cô gái định sinh đứa bé ra để uy hiếp, muốn dùng nó để vào làm thiếu phu nhân nhà họ Lôi, muốn cả nhà trên dưới họ Lôi chấp nhận cô.
Lôi Dương không đồng ý nói: "tất cả những chuyện này đều là do ông, nếu ông không mang đứa bé đi, có lẽ nguyện vọng của ông hôm nay đã có thể hoàn thành, là ông hủy hoại tất cả, không phải tôi." Ánh mắt Lôi Dương ngày càng thâm trầm nhìn Lôi Lâm.
Lôi Lâm nghe giả sử của Lôi Dương, vừa giận lại vừa hối hận, ông hổn hển nói: "Đi ra ngoài cho ta."
"Ông đem giấu đứa bé ở đâu?"
"Ta sẽ không cho anh biết, nó cũng mang dòng máu nhà họ Lôi, ta sẽ không khiến nó trưởng thành trong cuộc sống bần hàn." Ngữ khí Lôi Lâm quyết liệt.
Đột nhiên cơn tức của Lôi Dương dập tắt, anh lạnh lẽo nói: "Ông không nói, tôi cũng tự tìm được, đến lúc đó Lôi gia xảy ra hậu quả gì, tôi không dám bảo đảm kinh tế Lôi gia mười mấy năm sẽ tiếp tục được duy trì hay là phá sản, đừng có trách tôi." Lôi Dương âm ngoan nở nụ cười, cười khiến trong lòng Lôi Lâm sởn gai ốc.
"Mày... nghịch tử...Mày không phải người nhà họ Lôi sao? Mày muốn làm cái gì?"
"Người nhà họ Lôi? Bởi vì tôi là người nhà họ Lôi cho nên tôi chưa bao giờ biết tình thân là gì, chưa bao giờ biết cảm giác ấm áp của gia đình ra sao. Bởi vì tôi là người nhà họ Lôi, nên ông đối xử với người khác như vậy. Tôi hận người nhà họ Lôi, càng thống hận chính mình. Tôi đảm bảo chắc chắn, nếu ông còn dám động đến một sợi tóc nhà họ Lê lần nữa, tôi sẽ cho ông biết, tôi so với ông còn thủ đoạn hơn, ông hai tay trắng gây dựng sự nghiệp, thì chính hai tay tôi sẽ hủy diệt nó."
Lôi Lâm bị ngôn ngữ kịch liệt của Lôi Dương làm cho chấn động há hốc mồm, giẫm chân không cách nào bày tỏ ý mình ra ngoài, nhìn Lôi Dương, ông tự nhận thua.
Ông biết Lôi Dương có thể làm được, tiền đồ tương lai Lôi gia trông cậy cả vào Lôi Dương. Lôi Hướng Đông chỉ có nụ cười thương mại, lại đa mưu quỷ quyệt khó mà thành công.
Mà nhớ lại sự việc năm nào, 3 anh em họ Lôi khai sáng lập nghiệp, ông không thể trơ mắt đứng nhìn sự nghiệp do chính mình dốc sức sụp đổ, tạo cơ hội cho người khác, kể cả anh em của mình cũng không được.
Sự tức giận của Lôi Lâm nhất thời giảm đi không ít, ông không tình nguyện nói cho Lôi Dương biết địa chỉ chỗ ở của đứa bé, cũng mất đi ý niệm phục thù nhà họ Lê trong đầu.
Lôi Dương nghe Lôi Lâm nói địa chỉ, xoay người lao ra khỏi nhà họ Lôi, lái xe hướng tới chỗ đứa bé.
Đó là một tòa biệt thự khung cảnh rất đẹp, là nơi mà người nhà họ Lôi dùng vào dịp nghỉ hè. Lôi Lâm đem đứa bé giấu ở đâu, đang tự hỏi thì Lôi Dương thoáng thấy một bà giúp việc tuổi tầm trung niên của nhà họ Lôi.
Lôi Dương vội bước mau tới biệt thự mở mạnh cửa, ánh mắt nhìn xung quanh tìm đứa bé, anh mở một cửa phòng bên trong trống trơn không có một ai, anh mở tiếp một cửa phòng khác, lại nhìn thấy người giúp việc té trên mặt đất, trong nôi trống trơn, trong lòng Lôi Dương nổi lên một dự cảm xấu.
Anh tiến lên, dò xét hơi thở của người giúp việc, vẫn còn thở, chỉ là hôn mê mà thôi, anh nắm tay người giúp việc, lay lay để khiến bà ta tỉnh dậy.
Người giúp việc bị lay tỉnh, nhìn thấy Lôi Dương. Lôi Dương nổi giận mà lo lắng hỏi: "Đứa bé đâu? Đứa bé ở đâu rồi?"
Người giúp việc mơ mơ hồ hồ, chuyển đầu nhìn thấy trong nôi không có đứa bé, mới tỉnh táo hoàn toàn, kinh hoảng nói: "Đứa bé, tôi không biết, đúng... vửa rồi không biết có ai đánh mạnh vào đầu tôi khiến ngất đi, thật xin lỗi, tôi..."
"Bác có nhìn thấy mặt người đó không? Là ai đánh bác ngất?" Lôi Dương sốt ruột hỏi.
"Chưa kịp nhìn đến đã bị đánh ngất rồi." Người giúp việc bị dọa khóc trả lời.
Tâm Lôi Dương kết chặt, đứa bé sao lại không thấy, có người đánh người giúp việc bất tỉnh, có phải là bang phái nào muốn dùng đứa bé để vơ vét tài sản?
Lôi Dương nóng ruột lại không có kế sách gì, anh nhớ tới Cao Dã, vội lấy điện thoại ra gọi cho Cao Dã.
Nhất định phải tìm được đứa bé, nhất định phải tìm được đứa bé!
Lôi Dương nói cho Cao Dã biết tình hình câu chuyện. Trong lòng tự nhủ bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được đứa bé về.
Ngay lúc Lôi Dương tâm- lực lao lực quá độ thì nghe tiếng chuông điện thoại kêu, anh vội mở máy ra nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng một người đàn ông xa lạ.
"Có phải Lôi Dương không?"
"Ông là ai? Tìm tôi có việc gì?" Đôi mắt đen của Lôi Dương toát lên vẻ bình tĩnh, cẩn thận lắng nghe tiếng nói của người đàn ông kia truyền lại.
"Tôi là anh ngươi không cần biết, trên tay tôi có con của anh, không biết anh có hứng thú với đứa bé này không?" Tiếng nói của đối phương vừa trêu chọc lại vừa thủng thẳng, giống như một con mèo đang vờn một con chuột.
Tay Lôi Dương nắm chặt điện thoại, trầm giọng nói: "Không được làm tổn thương tới đứa bé."
Đầu bên kia điện thoại phát ra một trận tiếng cười đắc ý mà cuồng vọng, cười xong mới nói: "Yên tâm, chỉ cần anh ngoan ngoãn hợp tác, tôi đảm bảo đứa bé hoàn hảo an toàn trả lại cho anh! Không được báo cảnh sát, bằng không tương lai anh sẽ ôm một khối thi thể, giữ liên lạc, cần làm gì, như thế nào tôi sẽ gọi điện báo cho anh biết!"
Đối phương nói xong liền tắt điện thoại.
Lôi Dương liếc mắt nhìn người giúp việc, không có nói chuyện, tâm tình trầm trọng rời khỏi biệt thự. Anh không quay về nhà mình mà lái xe hướng tới nhà Đồng Đồng.
*** *** *** *** ***
Ông Lê, bà Lê đều ở đấy, Lê Gia Cương cùng Tân Nhiên và Vân Ny cũng đã ở đấy.
"Anh lại đến đây làm gì?" Lê Gia Cương bất mãn hỏi.
"Bác trai, bác gái, cháu tới đây để nhìn xem Đồng Đồng!" Lôi Dương không đếm xỉa tới sự cố ý bất mãn của mọi người, đưa ra nguyện vọng trong lòng, anh thực nghĩ muốn gặp Đồng Đồng.
"Anh hại chị tôi như vậy chưa đủ sao? Chúng tôi không hoan nghênh anh, mời anh ra khỏi nhà chúng tôi." Lê Gia Cương đứng chắn trước mặt Lôi Dương, không để anh tiến thêm một bước.
"Lôi tiên sinh, mong anh trả lại đứa bé cho Đồng Đồng được không? Đó là trụ cột duy nhất để nó sống sót mà."
Bà Lê có chút thương tâm cầu xin Lôi Dương. Hy vọng anh có thể đem đứa bé trả về cho Đồng Đồng.
"Đứa bé cháu chắc chắn sẽ đưa trở về, có thể đưa cháu đi xem Đồng Đồng được không?" Ánh mắt Lôi Dương vẫn tiếp tục tìm kiếm thân ảnh của Đồng Đồng.
"Nó đang ở trong phòng ngủ." Bà Lê chỉ chỉ phòng ngủ của Đồng Đồng.
"Mẹ!" Lê Gia Cương không tán thành việc mẹ làm.
Lôi Dương mở cửa rồi bước vào.
Đồng Đồng nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại như đang suy nghĩ, trên mặt một mảnh yên tĩnh, tái nhợt cùng tiều tụy, Lôi Dương ngồi xuống bên cạnh Đồng Đồng, nắm lấy tay Đồng Đồng, tâm tình không rõ.
Đồng Đồng vì anh, tất cả đều vì anh.
Mặc kệ sự việc trước kia có thật hay không, giờ cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là... giờ phút này, Đồng Đồng chịu mọi đau khổ.
Mà thủ phạm gây họa, chính là anh.
Trong lòng hối hận khiến nước mắt của anh không khỏi dừng ở trên tay Đồng Đồng, anh vốn là kẻ lạnh lùng vô tình mà giờ đây trở nên yếu đuối khi không kiểm soát được nỗi đau thống khổ mà anh gây ra cho Đồng Đồng.
Đồng Đồng, chỉ cần em khỏe trở lại, anh nguyện ý vì em mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
Anh sẽ tìm bác sĩ thật tốt, chăm sóc em cẩn thận, cho em và con một cuộc sống tràn ngập vui vẻ.
Tiếng nói trong lòng vang lên cùng với những giọt nước mắt rơi xuống.
Lôi Dương nắm tay Đồng Đồng đắm chìm trong nỗi bi thương của chính mình, rất lâu tâm trạng anh mới bình tĩnh trở lại.
Còn Đồng Đồng tựa hồ cũng cảm giác được có người nắm lấy tay cô, nắm chặt vậy khiến cô tỉnh lại. Đồng Đồng mở hai mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ, thấy được khuôn mặt ảm đạm Lôi Dương, vội vàng rút tay về. Trong mắt ngập đầy khủng hoảng, thân mình lùi lại về phía mép giường, kinh hoảng hô: " Mẹ! Mẹ! Có người xấu!"
"Đồng Đồng, không cần như vậy được không?" Lôi Dương nhìn thấy ánh mắt khủng hoảng của Đồng Đồng, ở trong mắt Đồng Đồng, anh là người xấu, là quái vật, nhìn thấy Đồng Đồng bởi vì anh mà lộ ra nét hoảng loạn, Lôi Dương không cách nào hình dung tâm tình của mình, cảm thấy thực khó chịu. Anh nghĩ muốn vươn tay ôm lấy Đồng Đồng, nhưng Đồng Đồng lại càng thụt lùi về phía sau, ngã nhào xuống mặt đất.
ông bà Lê chạy tới đầu tiên, những người khác cũng tiến theo sau.
Đồng Đồng thấy được người thân, đứng bật dậy chạy vội qua, nhào vào lòng mẹ, cúi đầu không nhìn tới khuôn mặt thống khổ của Lôi Dương.
Sắc mặt ông Lê cực kỳ giận dữ, đối với Lôi Dương lạnh giọng nói: "Lôi tiên sinh, vẫn là nên rời khỏi! Không cần lại kích thích Đồng Đồng, nó không muốn nhìn tới anh."
Lôi Dương nhìn Đồng Đồng giống như con nai con bị dọa sợ hãi, anh muốn cho cô cảm giác an toàn, để cô dựa vào, nhưng anh đã đánh mất đi quyền lợi này.
"Thay cháu chăm sóc Đồng Đồng thật tốt, được không? Cháu sẽ chu cấp mọi thứ tốt nhất cho cô ấy, vì cô ấy tìm bác sĩ giỏi nhất về chữa trị!" Chỉ cần không cần hạn chế anh tới gần Đồng Đồng.
Bà Lê vỗ vỗ lên lưng Đồng Đồng, an ủi Đồng Đồng, lắc đầu nói: "Nó... việc này không cần, nó cần cái gì chúng tôi đều đáp ứng được, mà anh thì không thể."
Lôi Dương có chút đau đầu, nhíu mày rồi nói: "Cháu sẽ còn tới thăm Đồng Đồng nữa." Rồi đưa ra một tấm danh thiếp, đặt ở trên bàn, lại nói: "Nếu cần cái gì, gọi điện thoại đến tìm cháu, cháu đi trước, phiền mọi người chăm sóc Đồng Đồng."
Lôi Dương không hề nhiều lời, xoay người rời khỏi căn phòng. Anh phải mau chóng tìm được đứa bé.
Trong lòng Lôi Dương nhớ kỹ Đồng Đồng, càng nhớ kỹ đứa bé chưa từng gặp mặt có khỏe hay không khỏe, anh một mực đợi điện thoại của người đàn ông dùng đứa bé hiệp đàm với anh. Như vậy anh mới biết làm thế nào để đi đối phó.
Chính là liền mấy ngày cũng không có sự liên lạc nào, mà bên kia Cao Dã cũng không tra ra được kết quả gì.
Lôi Dương đoán không ra đối phương định giở trò quỷ gì, hiện giờ anh không sợ đối phương vơ vét tài sản mà là sợ đối phương không có bất cứ động tĩnh gì.
Địch ở trong tối, anh ở ngoài sáng, thủ đoạn này cực kỳ độc ác.
- Chương 1 - Đêm gặp nhau
- Chương 2 - Sẽ không rời đi
- Chương 3 - Cô gái của anh
- Chương 4 - Đừng bao giờ bỏ lỡ
- Chương 5 - Cầu hôn
- Chương 6 - Hiểu lầm
- Chương 7 - Lang thang trong mưa
- Chương 8 - Bắt cóc
- Chương 9 - xả thân cứu giúp
- Chương 10 - Không thấy anh
- Chương 11 - Gặp nhau ngoài ý muốn
- Chương 12 - Đau lòng nhớ lại
- Chương 13 - Bạn bè gặp nạn
- Chương 14 - Vô tình
- Chương 15 - Lạnh lùng đứng nhìn
- Chương 16 - Còn yêu cô không
- Chương 17 - Cố gắng yêu lại
- Chương 18
- Chương 19 - Ngất xỉu
- Chương 19 1/2 - Anh lại tức giận
- Chương 20
- Chương 21 - Khóc thầm
- Chương 22 - Nụ hôn dưới màn mưa
- Chương 23
- Chương 24 - Công việc
- Chương 25 - Hôn lễ trong mộng
- Chương 26
- Chương 27 - Ghen
- Chương 28 - Thỏa hiệp
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Hiểu lầm nhỏ
- Chương 32
- Chương 33 - Ý hoa tình hoa
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36 - Trốn khỏi bệnh viện
- Chương 37 - Có yêu anh không
- Chương 38 - Không cho cô đi
- Chương 39 - Nụ hôn ly biệt
- Chương 40.1 - Lễ đính hôn
- Chương 40.2 - Lễ đính hôn
- Chương 40.3 - Lễ đính hôn
- Chương 41.1 - Yêu hận đan xen nhau
- Chương 41.2 - Yêu hận đan xen
- Chương 41.3 - Yêu hận đan xen
- Chương 42.1 - Bảo vệ đứa con
- Chương 42.2 - Bảo vệ đứa con
- Chương 42.3 - Bảo vệ đứa con
- Chương 43.1 - Từ chối ân ái
- Chương 43.2 - Từ chối ân ái
- Chương 43.3 - Từ chối ân ái
- Chương 44.1 - Một tình yêu đặc biệt
- Chương 44.2 - Một tình yêu đặc biệt
- Chương 44.3 - Một tình yêu đặc biệt
- Chương 45.1 - Nỗi đau khi sinh
- Chương 45.2 - Nỗi đau khi sinh
- Chương 45.3 - Nỗi đau khi sinh
- Chương 46.1 - Đứa trẻ bị bắt
- Chương 46.2 - Đứa trẻ bị bắt
- Chương 46.3 - Đứa trẻ bị bắt
- Chương 47.1
- Chương 47.2
- Chương 47.3
- Chương 48.1 - Tình yêu đánh mất
- Chương 48.2 - Tình yêu đánh mất
- Chương 48.3 - Tình yêu đánh mất
- Chương 49.1 - Nỗi đau khi gặp lại
- Chương 49.2 - Nỗi đau khi gặp lại
- Chương 49.3 - Nỗi đau khi gặp lại
- Chương 50.1 - Cường hôn trên đường phố
- Chương 50.2 - Cường hôn trên đường phố
- Chương 50.3 - Cường hôn trên đường phố
- Chương 51.1 - Không hề yêu
- Chương 51.2 - Không hề yêu
- Chương 52.1 - Cho anh một dịp gặp mặt
- Chương 52.2 - Cho anh một dịp gặp mặt
- Chương 52.3 - Cho anh một dịp gặp mặt
- Chương 53.1 - Xin lỗi, anh yêu em
- Chương 53.2 - Xin lỗi, anh yêu em
- Chương 53.3 - Xin lỗi, anh yêu em
- Chương 54.1 - Nguyện chết vì người khác
- Chương 54.2 - Nguyện chết vì người khác
- Chương 55.1
- Chương 55.2
- Chương 55.3
- Chương 56.1 - Ấm Áp Yêu Thương
- Chương 56.2 - Ấm Áp Yêu Thương
- Chương 56.3 - Ấm Áp Yêu Thương
- Chương 57.1 - Một bàn tay
- Chương 57.2 - Một bàn tay
- Chương 58.1 - Đại kết cục
- Chương 58.2 - Đại kết cục (Hết)