Chương 50.2 - Cường hôn trên đường phố
Lôi Dương nhìn Đồng Đồng không thấy một tia cảm tình đối với anh, cô mềm mại đáng yêu nhưng cũng càng thêm dửng dưng.
Hay cô thực sự đã không còn yêu anh, yêu tới tận cùng, rồi giống như bát nước đổ đi, muốn thu lại cũng không được. Đáy lòng dâng lên một sự mất mát cùng với cảm giác bế tắc.
Lôi Dương khởi động xe Đồng Đồng, đưa Đồng Đồng cùng Nhạc Bằng lái xe hướng về phía nhà cô, xe của Đồng Đồng tới trước cửa liền dừng lại.
Đồng Đồng mở cửa xe bước xuống, rồi mới cúi người bế Nhạc Bằng ra khỏi xe, người nhà họ Lê cũng đã khẩn trương đứng ở trước cửa đợi.
Lôi Dương xuống xe thấy được một người đàn ông cao lớn anh tuấn, mà người đàn ông đó cũng đang đưa mắt nhìn về phía anh.
Bàn tay nhỏ bé của Nhạc Bằng kéo anh lại, Lôi Dương nhìn nhìn Nhạc Bằng rồi hướng về phía trước đi tới.
Bà Lê thấy được Nhạc Bằng, hốc mắt có chút ươn ướt, đi tới ôm lấy Nhạc Bằng, vui vẻ nói: "Nhạc Bằng à, mấy năm không gặp, đã lớn thế này rồi."
"Nhạc Bằng gọi bà ngoại đi con." Đồng Đồng cười thay Nhạc Bằng giới thiệu.
Ánh mắt đen láy của Nhạc Bằng nhìn bà Lê rồi nói: "Bà ngoại, ngày trước bà cũng ôm Nhạc Bằng như vậy phải không?"
"Đúng, bà ngoại trước kia là như thế này ôm cháu, dỗ cháu đi ngủ." Bà Lê không nghĩ Nhạc Bằng còn nhớ, ký ức không khỏi quay về quãng thời gian Nhạc Bằng vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ.
"Bà thật là... đừng có độc chiếm thế." Ông Lê nóng nảy đi lên phía trước, đối với Nhạc Bằng nói: "Nhạc Bằng, ông là ông ngoại đây."
"Ông ngoại!"
"Còn đây là cậu của cháu." Lôi Gia Cương không cam lòng yếu thế, cũng tự mình đứng ra giới thiệu thu hút sự chú ý của Nhạc Bằng.
"Cháu chào cậu"
Tiểu cô nương như búp bê cũng không cam lòng bị bỏ qua, lay lay tay Đồng Đồng nói: "Còn có con nữa, con là em gái, mẹ không có giới thiệu con với anh trai à?"
Mẹ! Tiểu cô nương này gọi Đồng Đồng là mẹ? Vậy là con gái của Đồng Đồng và người đàn ông kia? Ánh mắt Lôi Dương dừng lại trên khuôn mặt cô bé, tâm giống như vị hàng ngàn mũi kim châm, cực kỳ khó chịu.
Ánh mắt Nhạc Bằng cũng nhìn về phía cô bé gọi Đồng Đồng là mẹ. Đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía Đồng Đồng, Đồng Đồng ảm đạm cười nói: "Mọi người cùng vào nhà đi, đứng ở đây làm gì."
"Đúng vậy, bà ngoại đưa cháu đi xem ảnh chụp từ trước nhé."
Một nhà náo nhiệt đi vào.
Viễn Hàng đến gần Lôi Dương nói: "Tôi là Trần Viễn Hàng."
Lôi Dương vươn tay, trầm giọng: "Tề Dương!"
Viễn Hàng chớp chớp mi, Tề Dương? Tên gì mà kỳ lạ, không phải gọi là Lôi Dương sao?
"Vào đi!" Viễn Hàng nói xong liền vào trước.
Cửa ngoài chỉ còn mình Lôi Dương, giờ phút này anh quá mức biết, anh chỉ là người ngoài. Bên trong tựa hồ không thuộc về anh.
Tâm khổ sở không nói nên lời, bước chân rốt cuộc không tiến lên được, anh chậm rãi xoay người, trong biệt thực vẳng ra tiếng cười sang sảng của Viễn Hàng.
Bên trong phòng Đồng Đồng thấy được Lôi Dương, bóng dáng cô tịch mất mát, dần dần đi xa.
"Mẹ, có thể đưa con về nhà không?" Nhạc Bằng ngồi ở trên giường Đồng Đồng, đầu cúi xuống, mạch lạc hỏi.
"Sao? Nhạc Bằng ở đây không vui à?"
"Không phải, ở đây thực sự rất vui, ai ai cũng đều vui vẻ, nhưng mà con phải về với papa, papa đang một người ở nhà chắc là rất cô đơn."
Đồng Đồng trong lòng ngẩn ra, Nhạc Bằng thật là biết suy nghĩ, cô mỉm cười nói: "Được, mẹ đưa con trở về."
Sau khi Nhạc Bằng chào tạm biệt mọi người, Đồng Đồng từ từ lái xe đưa Nhạc Bằng trở về, song lại phát hiện Lôi Dương không có ở nhà.
"Nhạc Bằng, papa còn chưa về, làm sao bây giờ?" Ánh mắt Đồng Đồng yêu chiều nhìn Nhạc Bằng, bày ra một dáng vẻ khổ não.
"Con biết papa đang ở đâu." Nhạc Bằng lôi kéo tay Đồng Đồng từ bên ngoài đi đến.
"Nhạc Bằng đi đâu thế?" Tiểu tử này thật khó thuyết phục, rất có chính kiến, không giống một tiểu hài tử.
Nhạc Bằng không biết tên con phố kia, tuy vậy, nó thường rất hay tới đó nên nhớ đường. Đồng Đồng một bên lái xe, một bên theo lời chỉ dẫn của Nhạc Bằng quẹo trái, rẽ phải, thắc mắc liệu Nhạc Bằng rốt cuộc có nhớ đường hay không?
Cuối cùng xe dừng lại ở một nơi, nhìn thấy nơi này, Đồng Đồng không khỏi nhớ tới 8 năm trước, một người đàn ông say rượu, một cô gái thần trí không tỉnh táo, một người đàn ông mạnh mẽ mà cao lớn. Người đàn ông cao lớn là anh hùng cứu mỹ nhân, làm chuyển động lòng của cô.
Một đêm mê say, một đoạn tình chia đôi! Tất cả đều bắt đầu từ nơi này.
Thế nhưng nhiều năm trôi qua, cô đã từ một cô gái biến thành một người mẹ có đứa con 5 tuổi.
Tình yêu đó giờ đã hóa thành bọt nước.
Lôi Dương đã mua lại quán bar này?Anh vẫn thường lại đây uống say?
Nhạc Bằng nhìn Đồng Đồng có chút ngẩn người, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Mẹ, đã tới nơi rồi."
Đồng Đồng thở dài, cười nói: "Đúng vậy, đã tới rồi! Xuống xe đi."
Cao Dã chạy trong quán bar ra, thấy Đồng Đồng cùng Nhạc Bằng tiến vào, cười nói: "Chào, nhìn xem đây là ai nào? Thật là tiểu vương tử của chúng ta tới đây."
"Khỏe không, tiểu thư xinh đẹp."
"Chú à, đây là mẹ cháu, không cần gây sự chú ý từ mẹ cháu."
"Nhóc con!"
"Chú, cháu tới tìm papa."
"Papa cháu đang uống rượu, nằm ở bên trong kìa, nôn lung tung, cháu tốt nhất đừng vào."
Cao Dã nói, lộ ra nét biểu tình lo ngại.
"Chú a, chú cũng thật vô tình!" Đối với nhân phẩm Cao Dã cậu thở hắt ra một lời bình phẩm.
"Mẹ, chúng ta vào đi!" Nhạc Bằng nói, hướng Cao Dã làm cái mặt quỷ.
Đồng Đồng hướng Cao Dã gật đầu, rồi mới cùng Nhạc Bằng đi tới phòng làm việc của Lôi Dương.
Lôi Dương nằm ở giữa ghế sô pha, bởi vì say rượu mà rên hừ hừ, nhắm mắt suy nghĩ, đối với việc Đồng Đồng cùng Nhạc Bằng đang tới một chút cũng không phát hiện, đương nhiên bởi vì anh say.
Nhạc Bằng cùng Đồng Đồng đứng ở bên cạnh anh, nhìn thấy Lôi Dương say tới mức lộn xộn.
Nhạc Bằng than thở lắc đầu: "Mẹ, xem papa say rượu ghê chưa?"
Đồng Đồng gật đầu, biểu thị sự đồng ý sâu sắc.
Nhạc Bằng ngẩng đầu nhìn Đồng Đồng, giọng điệu cầu cứu hỏi: "Mẹ, làm sao bây giờ?"
Đồng Đồng nhíu mày suy nghĩ một lúc nói: "Mẹ đi hỏi một chút xem ở đây có thuốc giải rượu không."
"Vậy con đi tìm chú Cao Dã." Nhạc Bằng nói xong liền chạy đi.
"Thật đáng chết, Cao Dã lấy tớ cốc nước... Tớ muốn uống nước." Lôi Dương vẫn nhắm mắt, nghiêng đầu kêu la.
Đồng Đồng nhìn Lôi Dương, thầm nghĩ, sao lại có loại người say đến như vậy.
Cô thực tình không muốn ngó ngàng tới anh, anh uống say, anh khổ sở, tất cả, tất cả cũng không còn quan trọng, cô không quan tâm. Nhưng mà bước chân không tự giác đi đến trước bàn để ấm nước, rót ra một cốc nước, đưa tới bên cạnh người Lôi Dương.
Nâng Lôi Dương dậy, muốn giúp anh uống chút nước, mà tay Lôi Dương lại nắm chặt được cổ tay cô.
"Đồng Đồng, đừng rời bỏ anh... Đồng Đồng, trở lại... Trở lại bên cạnh anh. Đồng Đồng!"
Đồng Đồng nghe thấy Lôi Dương loạn ngữ hô lên, cô tâm loạn muốn thoát khỏi tay Lôi Dương.
Không ngờ Lôi Dương mở bừng mắt, ánh mắt say lờ đờ mông lung nhìn cô, thế nhưng Đồng Đồng có chút hoảng hốt.
Lôi Dương nâng tay lên, nhẹ nhàng phủ lên má Đồng Đồng, mê say nói: "Đồng Đồng... Đồng Đồng, anh nhất định nằm mơ!"
"Buông tay, anh làm đau tôi!" Đồng Đồng lo lắng nhìn ra phía cửa, sợ Nhạc Bằng thấy được cũng không hay.
Nhưng mà tay Lôi Dương cũng nhất quyết không buông, ngược lại dùng một chút lực, kéo cô ngã vào trong lòng anh. Nước trong tay cũng dừng lại ở giữa hai người, cái cốc rơi xuống mặt đất.
Hai bàn tay Đồng Đồng để trước ngực Lôi Dương, muốn đứng dậy, trốn khỏi Lôi Dương.
Song Lôi Dương vẫn chặt chẽ ôm cô ở trong lòng, giống như sợ cô trốn thoát mất.
"Đồng Đồng... Anh thực sự rất nhớ em...Nhớ đến tim cũng đều đau...Em có biết không?" Lôi Dương ôm Đồng Đồng nói năng lộn xộn.
Người cũng trở nên không đứng đắn, trở mình một cái, ôm Đồng Đồng ngã nhào xuống sàn nhà.
Cánh tay anh vẫn như cũ ôm chặt lấy Đồng Đồng, đầu cúi về phía ngực Đồng Đồng, thống khổ lẩm bẩm.
- Chương 1 - Đêm gặp nhau
- Chương 2 - Sẽ không rời đi
- Chương 3 - Cô gái của anh
- Chương 4 - Đừng bao giờ bỏ lỡ
- Chương 5 - Cầu hôn
- Chương 6 - Hiểu lầm
- Chương 7 - Lang thang trong mưa
- Chương 8 - Bắt cóc
- Chương 9 - xả thân cứu giúp
- Chương 10 - Không thấy anh
- Chương 11 - Gặp nhau ngoài ý muốn
- Chương 12 - Đau lòng nhớ lại
- Chương 13 - Bạn bè gặp nạn
- Chương 14 - Vô tình
- Chương 15 - Lạnh lùng đứng nhìn
- Chương 16 - Còn yêu cô không
- Chương 17 - Cố gắng yêu lại
- Chương 18
- Chương 19 - Ngất xỉu
- Chương 19 1/2 - Anh lại tức giận
- Chương 20
- Chương 21 - Khóc thầm
- Chương 22 - Nụ hôn dưới màn mưa
- Chương 23
- Chương 24 - Công việc
- Chương 25 - Hôn lễ trong mộng
- Chương 26
- Chương 27 - Ghen
- Chương 28 - Thỏa hiệp
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Hiểu lầm nhỏ
- Chương 32
- Chương 33 - Ý hoa tình hoa
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36 - Trốn khỏi bệnh viện
- Chương 37 - Có yêu anh không
- Chương 38 - Không cho cô đi
- Chương 39 - Nụ hôn ly biệt
- Chương 40.1 - Lễ đính hôn
- Chương 40.2 - Lễ đính hôn
- Chương 40.3 - Lễ đính hôn
- Chương 41.1 - Yêu hận đan xen nhau
- Chương 41.2 - Yêu hận đan xen
- Chương 41.3 - Yêu hận đan xen
- Chương 42.1 - Bảo vệ đứa con
- Chương 42.2 - Bảo vệ đứa con
- Chương 42.3 - Bảo vệ đứa con
- Chương 43.1 - Từ chối ân ái
- Chương 43.2 - Từ chối ân ái
- Chương 43.3 - Từ chối ân ái
- Chương 44.1 - Một tình yêu đặc biệt
- Chương 44.2 - Một tình yêu đặc biệt
- Chương 44.3 - Một tình yêu đặc biệt
- Chương 45.1 - Nỗi đau khi sinh
- Chương 45.2 - Nỗi đau khi sinh
- Chương 45.3 - Nỗi đau khi sinh
- Chương 46.1 - Đứa trẻ bị bắt
- Chương 46.2 - Đứa trẻ bị bắt
- Chương 46.3 - Đứa trẻ bị bắt
- Chương 47.1
- Chương 47.2
- Chương 47.3
- Chương 48.1 - Tình yêu đánh mất
- Chương 48.2 - Tình yêu đánh mất
- Chương 48.3 - Tình yêu đánh mất
- Chương 49.1 - Nỗi đau khi gặp lại
- Chương 49.2 - Nỗi đau khi gặp lại
- Chương 49.3 - Nỗi đau khi gặp lại
- Chương 50.1 - Cường hôn trên đường phố
- Chương 50.2 - Cường hôn trên đường phố
- Chương 50.3 - Cường hôn trên đường phố
- Chương 51.1 - Không hề yêu
- Chương 51.2 - Không hề yêu
- Chương 52.1 - Cho anh một dịp gặp mặt
- Chương 52.2 - Cho anh một dịp gặp mặt
- Chương 52.3 - Cho anh một dịp gặp mặt
- Chương 53.1 - Xin lỗi, anh yêu em
- Chương 53.2 - Xin lỗi, anh yêu em
- Chương 53.3 - Xin lỗi, anh yêu em
- Chương 54.1 - Nguyện chết vì người khác
- Chương 54.2 - Nguyện chết vì người khác
- Chương 55.1
- Chương 55.2
- Chương 55.3
- Chương 56.1 - Ấm Áp Yêu Thương
- Chương 56.2 - Ấm Áp Yêu Thương
- Chương 56.3 - Ấm Áp Yêu Thương
- Chương 57.1 - Một bàn tay
- Chương 57.2 - Một bàn tay
- Chương 58.1 - Đại kết cục
- Chương 58.2 - Đại kết cục (Hết)