Chương 2
Thế nên tôi dùng tốc độ nhanh nhất lập tức về nhà, quả nhiên vẫn nhanh hơn Mạc Thiệu Khiêm. Vừa nghe tiếng chìa khóa tra ổ, tôi đã sớm cầm đôi dép đi ở nhà của Mạc Thiệu Khiêm, cung kính hoan nghênh hắn bước vào.
Mạc Thiệu Khiêm 1 bên dép, 1 bên đổi tay xoa xoa mặt tôi: "Béo hơn rồi."
Hai tháng ko gặp, béo lên ko phải tôi ko biết, nhưng hắn một chút cũng ko chuyển biến. Vừa từ máy bay xuống, tóc một sợi cũng ko rối, nếp áo vẫn một đường thẳng như mới. Dù sao hẵn cũng chẳng phải người, từ lúc tôi quen biết hắn đến giờ, hắn dường như vĩnh viễn sống trong lồng kính, quần áo gọn gàng, phong lưu hào phóng.
Mặt vừa rửa sạch sẽ, trắng như trứng gà bóc. Hôm này vì đi phố nên có đánh 1 lớp phấn mỏng, mà Mạc Thiệu Khiêm lại cực ghét đụng vào son phấn. Thế nên tôi vừa về nhà, việc đầu tiên làm là tẩy trang. Cũng may da vốn khỏe, lại còn trẻ, ko trang điểm vẫn cảm thấy sáng sủa mịn màng. Tôi hơi ngửng đầu, người đàn ông này quá cao, mặc dù tôi cả chân trần là 1m73, con gái cao thế cũng là tương đối rồi, nhưng vẫn phải ngẩng lên mới nhìn thấy hắn. Ngoài dự liệu, hắn đột nhiên đổi tay đỡ đầu tôi, tùy hứng hôn: "Ừm, rất sạch sẽ"
Hắn là cao thủ hôn, môi với môi triền miên khiến tôi lịm người, hơi thở vừa quen thuộc vừa mạnh mẽ lấn chiếm toàn bộ hô hấp. Vết cắn ko nhẫn nãi của hắn có chút đau nhẹ nhàng, tôi bá cổ hắn, cố ý đáp lại. Hai tháng ko gặp đại loại là khoảng cánh nảy sinh mỹ cảm, thế nên hắn cũng rất nhanh bị tôi đánh lừa, quàng lấy cánh tay tôi, bế lên lầu.
Hắn hôm nay có chút là lạ, lúc lên đến giường rồi tôi mới biết, hắn đối với tôi như kẻ thù. Mạc Thiệu Khiêm ở những mặt khác đều là cầm thú đội lốt người, chỉ có khi ở trên giường ngay đến cả cầm thú cũng ko bằng. Hơn nửa năm đầu, tôi vừa nhìn giường đã thấy sợ, hắn vừa đến đã khiến tôi chỉ hận mình ko thể cả đời ngồi trong nhà tắm. Về sau hắn từ từ dỗ dành, bản thân cũng có chút kiềm chế thú tính, tự cho là thế là có điểm tốt hơn.
Ai mà biết hôm nay thú tính lại bùng phát, khiến tôi ngất lên ngất xuống, tự thấy bản thân mình chẳng khác gì miếng bánh, bị bỏ vào chảo dầu chiên sôi sùng sục, chiên đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều nát tươm. Đến cuối cùng tôi đến khóc cũng không khóc nổi, chỉ còn cách bi thương cầu xin hắn. Cứ thế hắn căn bản chẳng thèm quan tâm tôi sống hay chết, không xong không dừng, đợi đến khi kiệt sức ngã xuống, tôi ngay đến cả cánh tay mình đang đặt dưới thân hắn muốn rút ra cũng không còn sức.
Tôi mê mị ngủ được một chút, rất nhanh đã tỉnh, Mạc Thiệu Khiêm hiếm khi thấy đang ngủ, mái tóc ngắn vùi dưới chiếc gối trắng như tuyết, khuôn mặt tĩnh lặng thanh bình giống một đứa trẻ
Hắn chỉ có lớp da là lừa được mắt người khác
Tôi cuối cùng vẫn vật lộn đứng lên, trở về phòng mình ngủ
Cũng chẳng phải tôi cố ý khác người, là Mạc Thiệu Khiêm khốn nạn. Hắn không ưa tướng ngủ của tôi, nói tôi lúc ngủ tay chân vung loạn giường, mà hắn thích lúc hắn ngủ phải tuyệt đối yên tĩnh, thế nên mỗi lần xong việc, tôi đều cút về phòng mình.
Duyệt Oánh nói cũng đúng, hắn là hoàng đế, tôi là phi tử được hoàng đế triệu hạnh đến. Tôi đến cả phi tử còn không bằng, người ta xong việc đều được thái giám đưa về, tôi tự mình bò về.
Tôi thực sự là mệt đến liệt luôn rồi, vật ra giường, đầu chạm gối liền ngủ luôn, đến cửa phòng cũng quên khóa
Quên khóa cửa phòng nên giữa đêm bị cầm thú đánh thức, trong bóng tối nhìn thấy ánh mắt hắn tôi chỉ có nước bật khóc: "Em mệt lắm."
Người hắn nóng rực hôn lên xương quai xanh tôi, âm sắc mơ hồ: "Đợi chút nữa hãy mệt."
Cứ thế này thể nào cũng có 1 ngày tôi bị giày vò mà chết, tôi vẫn còn 1 tá giai đẹp chưa đc ngắm, 1 đống luận văn chưa viết, đến tiền vẫn chưa kiếm được. Có muốn chết giữa lúc này cũng ko đáng. Thế nên tôi nhanh chóng đả thông tinh thần, khiến hắn lần cuối mạt tịnh thật mãn nguyện
Mệt lắm rồi, cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi, vừa mở mắt thì trời sáng. Lúc tỉnh rồi thì toàn thân xương cốt đau nhức, đầu lệch sang 1 bên còn thấy hoảng hốt hơn, mới sáng sơm đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt Mạc Thiệu Khiêm ở khoảng cách gần thế này, ai mà chẳng bị dọa 1 trận chứ? Chẳng ngờ hắn hôm qua ngủ lại giường tôi, tướng ngủ của tôi cũng thật ko thể ko khen tặng. Một bên đùi vẫn còn dương dương tự đắc vắt ngang bụng hắn. Tội vội vàng nhẹ nhàng rút lại chân mình, rút cuộc vẫn đánh thức hắn. Hắn vừa mở mắt tôi đã cảm thấy trong phòng áp suất giảm xuống đáng kể, nhưng bộ dạng hắn lúc ngái ngủ lại có biểu hiện an toàn vô hại, giọng mũi trầm phảng phất cơn buồn ngủ, khó mà thấy đẹp được: "Chào!"
Tôi nhanh chóng nặn ra nụ cười: "Chào!"
Mẹ nó chứ, ở cùng loại người này áp lực lớn thật, sớm muộn cũng có ngày tôi mắc bệnh tim
Ở cùng với Mạc Thiệu Khiêm tôi cũng đã học được cách chửi bậy, mỗi lần bị hắn bức đến lui cũng ko còn đường lui, trong lòng tôi đều lôi 80 đời tổ tống nhà hắn ra chửi. Đương nhiên ko thể chửi ngay trước mặt hắn, tôi mà dám chửi hắn trước mặt hắn, dễ chừng tôi lên núi đánh cọp bẻ răng, xuống biển bắt rồng gỡ vảy được rồi.
Ánh nắng chói chang buổi sớm, ở trong nhà kính dùng bữa sáng, xung quanh toàn bộ là hoa hồng vừa mới nở, sáng sớm người làm vườn vừa tưới qua nên trên cánh hoa vẫn còn đọng lại những giọt nước trong suốt. Bánh mì bơ vàng, sữa bò trắng muốt. Đồ sứ Trung Quốc nhưng mang phong cách quý tộc Anh, một bộ thôi cũng đủ học phí cả năm của tôi rồi, đây chính là cuộc sống xấu xa của bọn tư bản.
Tôi ko phải tư bản, Mạc Thiệu Khiêm mới là tư bản.
Nhà tư bản đang dùng bữa sáng, còn tôi xem báo. Tôi xem báo trong bữa sáng cũng là học từ TV mà ra, các đại gia trên TVB ko phải cũng vừa ăn sáng vừa xem báo sao, nhưng người ta chắc chắn đọc báo tài chính bằng tiếng anh, còn tôi đặt lại là mấy tờ báo lá cải.
Hương Tú mang Đáng Yêu đến, Đáng Yêu là một con chó dòng Samoyed, năm nay 2 tuổi, trắng tuyết ko vướng một hạt bụi, nó cười còn cảm thấy cao quý hơn cả tôi. Hương Tú là người được giao chăm sóc nó hàng ngày, là 1 người cực kì nhẫn nại, toàn tâm toàn ý chăm sóc Đáng Yêu, đối với Đáng Yêu như con mình, dạy Đáng Yêu rất nhiều thứ, ví dụ như bắt tay, ngồi xổm... Mỗi lần Mạc Thiệu Khiêm đến, Hương Tú chỉ việc đem Đáng Yêu đến cho hắn hỏi thăm.
Tôi đối với chó một chút thích cũng ko có, Đáng Yêu cũng chẳng thích tôi cho cam, tôi cũng chẳng để ý đến nó, Hương Tú ngẫu nhiên mang nó vào, nó chỉ nhằm tôi mà sủa ăng ẳng, hận tôi mấy lần định trộm nó đem tặng cho người khác. Nhưng sự việc này tôi căn bản ko có tiếng nói, Đáng Yêu là do Mạc Thiệu Khiêm mua về, Hương Tú là do Mạc Thiệu Khiêm thuê về, căn nhà này là của Mạc Thiệu Khiêm, đến tôi cũng là do Mạc Thiệu Khiêm nuôi.
Mạc Thiệu Khiêm vỗ vỗ đầu Đáng yêu, Đáng yêu ngoan ngoãn ngồi xuống bắt tay hắn, móng vuốt trắng như tuyết rung lên, đặt trong lòng bàn tay Mạc Thiệu Khiêm. Đường học trên lòng bàn tay hắn rất dài, còn xẹt qua cả đường sinh mệnh, hoàn toàn chứng minh đây là 1 gã cực gian tà. Tôi tức giận tống bánh mì vào miệng, đột nhiên nhìn sang tờ báo có đăng đề mục: "Xuất hiện bạn trái bí mật của Tô San San"
Tô San San năm ngoài vừa debut, vốn dĩ tên tuổi chưa nổi lắm, lại bất ngờ đạt giải ở liên hoan phim quốc tế. Tô San San đột nhiên trở thành cái tên cực hot, nghe nói cô ta được đạo diễn Tân Duệ chọn chắc rồi, còn quay 1 phim điện ảnh lớn. Ồn ào một thời gian như thế, đột nhiên xuất hiện bạn trai, chắc chắn là muốn người hâm mộ chú ý để tạo scandal. Nhưng mà mấy người paparazzi cũng thật vô trách nhiệm, ảnh chụp chẳng có cái nào chính diện cả, cái rõ nhất cũng chỉ thấy được lưng người đàn ông đó, đang tay trong tay với Tô San San, mười ngón tay kết lại được khoanh trong vòng tròn đỏ loẹt, lại còn phóng to. Ớ! Nhưng sao cái người đàn ông đó dáng nhìn quen quen? Cái lưng này có phần quen mắt. Chiếc đồng hồ đeo trên tay lại còn rất đặc biệt. Tôi dí mắt vào tờ báo nửa ngày, cuối cùng cũng nhận ra đấy là chiếc Tourbillon của bậc thầy F.P.Journe chế tác thủ công, hiện tại Châu Á, à ko, cả thế giới mới chỉ có 1 chiếc. Làm một chiếc cũng tiêu tốn ko biết bao thời gian và công sức, có thể có cái khác sao?
Tôi liếc mắt sang nhà tư bản đang ngồi phía bên kia bàn ăn, hắn đang uống cà phê, cổ tay áo lộ ra chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị, mặt ngọc phát ra ánh hào quang óng ánh. Chỉ nháy mắt trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, đầu tiên là: cuối cùng tôi cũng cắn răng đợi được cái ngày thoát ly khỏi bàn tay quỷ dữ này. Thứ hai là: khẩu vị của thằng cha này cũng kém thật, Tô San San còn không đẹp bằng vợ hắn. Thứ ba là: khẩu vị của hắn chắc chắn ko bao giờ là chuẩn, tôi cũng không đẹp bằng vợ hắn. Thứ tư là, việc này có chút kỳ lạ, cứ cho rằng lúc ôm Tô San San không cẩn thận bị paparazzi bắt được, nhưng dựa vào thế lực của hắn chắc chắn ko thể bị đăng lên như thế này được, báo to nhỏ gì hắn cũng có thể dập chết non được cơ mà. Còn cái thứ năm, chính là Tô San San chắc ko có lá gan to đến thế đâu, nhà tư bản đâu có giống người bình thường để mà lợi dung.....
Không đợi tôi nghĩ đến cái thứ 6, nhà tư bản đã lên tiếng: "Nhìn gì thế, mặt sắp vùi vào tờ báo rồi."
Tôi bình tĩnh mỉm cười, để tờ báo xuống, tiếp tục gặm bánh mì. Đột nhiên nghe hắn nói: "Chụp kiểu này, khó trách em nhận không ra."
Tôi xém chút phun hết sữa trong mồm ra, đại gia, hù người cũng không nên hù kiểu này.
Tôi ko dám nói tôi không nhận ra hắn, mà là nhận ra đồng hồ của hắn.
Mặt tôi bây giờ đại loại là đỏ trắng không rõ ràng, hắn dứt khoát hỏi: "Sao? Giận à?"
Sao lại nghĩ là tôi giận!
Tôi là cái gì nào? Tôi là vợ bé, là tình nhân, tôi tiêu tiền của hắn, là do hắn bao. Tôi chung sống với một kẻ đã có vợ như Mạc Thiệu Khiêm hoàn toàn là bất hợp pháp, là phá vỡ hôn nhân giữa hắn và người vợ chính nghĩa, nói trắng ra tôi là quả trứng ung bị người đời khinh miệt.
Tôi nào có tư cách giận, trò đó nên nhường cho vợ hắn đi, tôi không dám
Tôi nói: "Tô San San kỹ thuật diễn rất tuyệt, em cũng thích xem phim cô ấy đóng, lần sau có cơ hội anh xin hộ em chữ ký nhé."
Mạc Thiệu Khiêm ừm một tiếng, tôi biết hắn không vui, đàn ông luôn hy vọng đàn bà vì họ mà tranh giành đấu đá cấu xé lẫn nhau, chỉ mong đàn ông một lần quay đầu nuối tiếc. Tôi không thế, đương nhiên hắn không vui.
Tốt nhất hắn nên có mới nới cũ, ghét bỏ tôi triệt để đi, sau đó vất tôi tờ chi phiếu bảo tôi cút
Loại mơ mộng này vẫn chưa mơ xong, Mạc Thiệu Khiêm rất nhanh chuyển chủ đề: "Hôm qua mua quần áo gì?"
Tôi biết hắn sẽ hỏi, thế nên tôi cũng chẳng thèm xem mà xách 2 bộ về, tôi vui mừng cực độ nói với hắn: "Mẫu mới củaMilan, nhưng giờ vẫn còn hơi nóng, chưa mặc cho anh xem được."
Lão gia hắn hài lòng gật đầu, tiêu tiền là lão gia, mặc quần áo mới là chim vành khuyên. Việc của tôi là làm thỏa mãn thói hư vinh đàn ông trong lòng hắn, khiến hắn có hứng thú tiêu tiền. Cũng đôi lúc tôi có ý chống đối, nhưng loại chống đối này cũng có chừng mực, như mèo con gãi ngứa, hoàn toàn là làm nũng, mà lại không gây thương tích gì, cũng chẳng đáng để hắn bận tâm
Cứ như thế, tôi thậm chí có thể viết ra bí kíp để làm vợ bé rồi, tên nên đặt là "Sự nghiệp tình nhân của tôi", tung lên mạng nhất định gây chấn động, riêng cái tên cũng đủ gây chú ý
Hắn lại hỏi: "Hôm nay có tiết không?"
"Có." Tôi không hề nói dối, hôm nay đều là những tiết bắt buộc, giáo sư nổi tiếng nghiêm khắc, lúc điểm danh mà không có thì chết chắc luôn.
"Vậy tối cùng ăn cơm."
Xem ra hôm nay hắn không định về, tôi đi thay quần áo. Tìm nửa ngày mới ra một chiếc sơ mi có cổ. Không còn cách nào khác, trên cổ đầy những vết xanh tím, thật thê thảm, trong lòng tôi gào thét chửi bới Mạc Thiệu Khiêm là đồ cầm thù. Tiện tay mặc luôn với chiếc váy bò, quay đầu thì thấy cầm thú đang đứng dựa người bên cửa tủ quần áo, hứng thú đánh giá tôi: "Hóa ra cũng có dáng dấp của sinh viên"
Tôi vốn dĩ là sinh viên, được chưa?
May mắn không tắc đường, đến trường không bị muộn. Lưu Duyệt Oánh đã giúp tôi giữ chỗ, hai chúng tôi ngồi ngay dãy đầu tiên. Tại sao phải là dãy đầu tiên, bởi vì chúng tôi ham học. Đừng có cười, 2 chúng tôi năm thi vào khoa Ứng dụng hóa học đều đứng hạng nhất nhì, tôi hồi thi đại học chỉ thiếu có 2 điểm, chắc chắn môn vật lý tính sai chỗ nào đó. Lưu Duyệt Oánh mới là trâu bò, cô ấy đạt điểm tối đa, dễ chừng lúc tuyển, giáo sư còn không thèm xem sơ yếu lý lịch, nhắm mắt tuyển luôn ấy
Nếu sớm biết bố cô ấy là doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng, dễ chừng trường còn đẽo gọt với bố cô ấy tặng thêm một phòng thí nghiệm hay cái gì gì rồi. Nhưng mà trường chúng tôi trâu bò cũng khá nhiều, hiệu trưởng cũng chẳng để ý lắm. Lại nói bố cô ấy vừa nghe con gái mình đậu trường đại học nổi tiếng, kích động đến sao trời cũng muốn hái xuống ấy chứ. Lúc mới quen, Lưu Duyệt Oánh có nói với tôi: "Ông bố đại gia của tớ, cả ngày đi xã giao, ít khi ở nhà, chưa bao giờ quan tâm xem tớ thi được bao nhiêu điểm. Lại còn định cho tớ đi Mỹ học, rốt cuộc tớ lại thi được thủ khoa toàn tỉnh."
Lên đến đại học năm 3 rồi, ít khi phải lên lớp. Bạn bè ít khi được gặp nhau trêu đùa vui vẻ một trận, cả giảng đường đều nếu nhiệt. Tiếng thầy trên bục giảng bài náo nhiệt, bên dưới học sinh phi bút, truyền giấy, nghe mp3, đọc tiểu thuyết... có người nghe giảng, có người không, vẫn cứ là náo nhiệt.
Ghế trông bên cạnh Lưu Duyệt Oánh có 1 bạn đẹp trai ngồi. Luật bất thành văn, nam nữ không quen biết lúc ngồi luôn cách nhau 1 ghế trống, thầy giáo cũng quá quen với kiểu lãng phí không gian này rồi. Tôi 1 bên ghi chép 1 bên thưởng thức giai đẹp. Vì giảng đường phía nam, ánh mặt chói rọi qua cửa kính vừa vặn chiếu vào 3 hàng ghế đầu. Mái tóc đen nhánh của bạn đẹp trai được ánh nắng phủ lên một lớp nhung tuyền, tay cậu ấy vãn còn xoay xoay chiếc bút, quay qua rồi quay lại, rất điêu luyện.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21 - 22
- Chương 23 - 24
- Chương 25 - 26
- Chương 27 - 28
- Chương 29 - 30
- Chương 31 - 32
- Chương 33 - 34
- Chương 35 - 36
- Chương phiên ngoại