Chương 14
Mấy ngày sau đó, Mỹ Mỹ lại khôi phục như trước, chỉ là không mang kính đen nữa. Nàng không muốn để bản thân thay đổi rồi thu hút nhiều sự chú , nhưng có lẽ ngay cả nàng cũng không phát hiện ra, sự cải trang của nàng, cùng khí chất trước đây đã thay đổi.
Tất cả đều phát hiện, Mỹ Mỹ ngày càng trở nên xinh đẹp, nhiều nam sinh còn tự trách bản thân "có mắt không tròng, có mắt như mù". Nhiều người vẫn thà tin rằng Mỹ Mỹ thay đổi hoàn toàn là bởi vì sức mạnh tình yêu, chính tình yêu đã khiến cho Mỹ Mỹ ngày càng chói mắt, mê người, đồng thời Mỹ Mỹ cũng làm cho đám nữ nhân vốn tự ti nay được chứng kiến tận mắt cái gọi là: "TRên đời này không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười"
Tề Lãng cũng chẳng để tâm mấy đến sự giả dạng của Mỹ Mỹ, chỉ cần nàng vui vẻ, hắn đều không muốn can thiệp. Dù là công khai dưới bất cứ trường hợp nào, Tề Lãng đều ngày càng trở nên bá đạo. Chỉ cần ở gần nhau, tay hắn nhất định sẽ không rời khỏi thân hình Mỹ Mỹ. sau đó, Tề Lãng ngày càng không hề kiêng kị gì hết, đối với Mỹ Mỹ muốn ôm liền ôm.
Hắn dùng hành động tuyên bố với mọi người —- Bộ Mỹ Mỹ là của Tề Lãng. Rất nhiều người vẫn còn chưa rõ, Bộ Mỹ Mỹ rốt cuộc là tốt ở đâu, hoặc đã cho Tề Lãng uống thuốc mê gì, mà vô số hoa khôi giảng đường, ngôi sao, đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương đều đành về tay không, còn Tề Lãng thì luôn một lòng với Mỹ Mỹ.
Kỳ thật, tình yêu chính là thế đó, không thể nói rõ được. Tình yêu giống như thời tiết, không phải muốn trời mưa thì sẽ mưa, không phải muốn tránh thì sẽ tránh được.
Ở cùng Tề Lãng, Mỹ Mỹ lần đầu tiên biết rung động, cũng lần đầu tiên được người khác quan tâm, loại cảm giác đó thật ngọt ngào, thật hạnh phúc làm cho nàng lo lắng sẽ đánh mất nó, trở nên đa sầu đa cảm.
Nếu so với Tề Lãng, nàng chỉ là một đáo phù dung mỹ lệ sớm nở tối tàn. Chính vì thế, nàng tuyệt đối không hối hận cho dù dùng hết sinh mạng của mình để tranh đấu. Ít nhất, nàng cũng có được lòng của hắn, cuộc sống của nàng nhớ có hắn trở nên thật nhiều màu sắc, nhiề\u mùi vị, chỉ cần thế là đủ.
Nghĩ đến buổi chiều lại sắp đến, lại có thể nhìn thấy Tề Lãng, Mỹ Mỹ không nhịn được khóe miệng khẽ cong lên.
Ngày mai là chủ nhật, nàng có thời gian hai ngày để ở cùng hắn. Đêm nay, đầu tiên sẽ đền bù cho những vất vả của hắn, nấu thật nhiều món ngon. NHớ tới dáng vẻ đáng yêu của Tề Lãng, bộ dạng cảm động của hắn, trái tim Mỹ Mỹ liền đập nhanh, tinh thần phấn chấn hôm chồng sách vở đi về phòng học, ngay cả môn nàng ghét nhất là "Ly luận vận động" cũng không còn cảm giác bài xích
Xuyên qua con đường nhỏ Tùng Lâm, thân hình Mỹ Mỹ bỗng chốc cứng lại, xa xa là dáng người quen thuộc toàn thân màu đen. Tề Lãng? Hắn không phải đang ở văn phòng xử ly' công vụ sao, sao lại ở đây cùng một mỹ nữ dáng người xinh đẹp bừa bãi? Mỹ Mỹ không thể tin được mở to hai mắt, cẩn thận nhìn lại, thật sự... là hắn.
Nhìn chiếc váy đen ngắn hở nửa lưng ôm sát lấy thân hình gợi cảm của nữ nhân đang dính vào người Tề Lãng, Mỹ Mỹ cảm thấy đau lòng, tức giận!! Khó trách hắn đêm nào cũng bận rộn như thế, thì ra là ban ngày đi hẹn hò cùng mỹ nữ. Nghĩ đến bản thân mình ban ngày không dám quấy rầy hắn, chịu đựng đêm nào cũng kiên trì nấu cơm pha cà phê cho hắn, Mỹ Mỹ cảm thấy uất ức muốn bật khóc.
Nhìn tay Tề Lãng vẫn còn đặt trên phần lưng quang lõa của mỹ nhân, Mỹ Mỹ tức giận xoay người chạy đi.
Chiết tiệt xú nam nhân, có mới nới cũ, gặp sắc quên nghĩa, nam nhân xấu xa... Mỹ Mỹ chạy thẳng một mạch vừa chạy vừa mắng, trong mắt mọng nước. Nàng cả người giống như Bì Cầu tức giận uể oải, không phấn chấn, tâm tình lúc nãy còn tốt bây giờ lại thành hư không. Đột nhiên nàng lại thầm nghĩ, không biết sau này nên đối mặt với Tề Lãng ra sao. Nên cùng nhận hắn đang yêu người khác hay chủ động rời đi? Hay là nên lừa mình dối người, coi như chưa phát sinh chuyện gì.
Nếu lựa chọn cái đầu, nàng không muốn; lựa chọn cái sau nàng không cam lòng.
Tề Lãng đẩy Salsa ra, không thể tin được hắn cũng có ngày bị người khác cưỡng hôn. Hắn chẳng qua đi ăn cơm trưa, không nghĩ lại gặp Salsa, lại bị dây dưa với nàng ta nửa ngày, không muốn ở trong trường bị người ta lời ra tiếng vào, nên hắn mới kéo nàng tới đây. Không nghĩ tới vừa nói chuyện chưa hai phút, mà nàng bắt đầu ôm ấp hắn.
"Đủ rồi!! Salsa, cô nên biết, tôi cũng có nguyên tắc của tôi, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi"- Tề Lãng dùng sức cách xa thân hình Salsa, nghĩ khó khó chịu. Một chân đạp hai thuyền, không phải là phong cách từ trước đến nay của hắn, nàng hẳn phải rất rõ, từ trước tới hắn căn bản không muốn cái gọi là "Tề nhân chi phúc"
"Vì sao? Chẳng lẽ em thua kém cô ta đến thế sao? Luận dáng người, luận phẩm chất, luận trình độ..."- Salsa vẻ mặt đầy nước nhìn Tề Lãng, không cam lòng để bản thân thất bại trước một nữ nhân thua kém mình.
Tề Lãng cùng nàng lớn lên, hắn là người duy nhất nàng chủ động lấy lòng, bọn họ mới là trai tài gái sắc chân chính, nàng vẫn nghĩ, nếu bỏ nàng hắn sớm muộn cũng sẽ hối hận, không nghĩ tới mình vừa mới xuất ngoại thăm người thân mấy ngày, hắn liền quen với người khác?
"Cho dù cô ấy có không cô, nhưng tôi yêu cô ấy, không cần tiếp tục khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi nữa, lần sau tôi sẽ không thủ hạ lưu tình đâu"- Lạnh lùng trừng mắt nhìn Salsa, Tề Lãng lãnh khốc không chút lưu luyến xoay người bỏ đi.
"Vì sao, vì sao... lại không công bằng với em..."- Yêu, hắn lại còn nói yêu? Nhìn dáng vẻ tuyệt tình của Tề Lãng, nhớ tới quãng thời gian ngắn ngủi tốt đẹp từng có được, Salsa vẻ mặt phẫn hận bất bình.
**
Tề Lãng một bên chăm chú nhìn Laptop, chốc chốc mắt lại nhìn ra cánh cửa đóng im ỉm. Đột nhiên bụng lên tiếng kháng khí khiến hắn quyết định không thể chờ nữa.
Đóng laptop lại, Tề Lãng giương mắt nhìn đống hồ treo tường!! Đã tám giờ, hôm nay xảy ra chuyện gì sao? Hắn nhớ không lầm, Mỹ Mỹ nói buổi tối thứ sáu không có tiết!! Bình thường, nàng đã sớm ngồi ở bên cạnh hắn đọc sách.
Tuy là lúc ở bên, nàng cũng chỉ im lặng, nhưng không có nàng ở đây, hắn cảm thấy cả đêm tâm không yên. Xem ra thói quen cũng thật đáng sợ!! Miễn cưỡng cười cười, Tề Lãng cầm lấy điện thoại nhấn số.
Sau khi nhìn thấy Tề Lãng ôm mỹ nhân, Mỹ Mỹ tâm tình trở nên không tốt. Nghe tiếng chuông quen thuộc vang lên, Mỹ Mỹ cảm thấy hữu khí vô lực, không muốn tiếp.
Tiếng chuông hình như không hề muốn dừng lại, Mỹ Mỹ rốt cuộc vẫn không dám tắt điện thoại, chung quy vẫn là ấn nút nghe.
"Mỹ Mỹ, em chừng nào mới qua đây! Anh đói bụng quá"- Nghe có người tiếp, Tề Lãng thả lỏng người, tự nhiên năn nỉ Mỹ Mỹ.
"Em tối nay không rảnh"- Vừa nghe giọng Tề Lãng, Mỹ Mỹ liền tức giận, hắn đói bụng mới nhớ tới nàng? Nàng không phải nữ đầu bếp của hắn.
"Mỹ Mỹ, em... làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao?"- Nghe giọng Mỹ Mỹ đầy mùi thuốc súng, Tề Lãng không nhịn được quan tâm hỏi, hắn đã lâu rồi không nghe thấy nàng nói bằng giọng đó.
"Không có"- Mỹ Mỹ mất hứng hắn có thể ảnh hưởng đến cảm xúc, nàng điều chỉnh tâm tình, tiếp tục nói
"Anh... gặp chuyện gì sao?"
"Không có"
"...."
"Anh không cần biết em có thể hay không, nội trong nửa giờ nếu không tới, anh sẽ tự mình đi qua, anh nói được làm được"- Nói xong, Tề Lãng ngắt điện thoại. Nghe giọng mỹ Mỹ, Tề Lãng cảm nhận rõ cảm xúc của nàng, không muốn tiếp tục đoán hay tra vấn, Tề Lãng quyết định gặp nàng trực tiếp.
Nghe được mệnh lệnh bá đạo của Tề Lãng, Mỹ Mỹ liền mất hứng. Nàng thật sự hiểu rõ, lời Tề Lãng nói một là một, hắn có thể tự mình chạy tới đây!! Tuy trong bụng ủy khuất nhưng Mỹ Mỹ vẫn cầm lấy túi đi vè cao ốc Kim Long.
"Mỹ Mỹ xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như thế- Tề Lãng mở cửa phòng, chỉ thấy sắc mặt Mỹ Mỹ trắng bệch, hai mắt đỏ ửng, không khỏi khẩn trương.
"Không có việc gì, có lẽ là do quá mệt, anh không phải đói bụng sao, em nấu cơm cho anh"- Né tránh đi bàn tay của Tề Lãng tính vuốt ve gò má mình, Mỹ Mỹ xoay người đi vào bếp.
Tề Lãng nhìn dáng vẻ lãnh đạm, lảng tránh của Mỹ Mỹ, có chút khó hiểu cũng có chút hờn giận, nàng có việc nhưng gạt hắn? Chậm rãi đóng cửa phòng lại, Tề Lãng tính đi vào phòng bếp hỏi cho rõ ràng nhưng di động vang lên, khiến hắn đành phải vào phòng tiếp điện thoại.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, đi vào phòng bếp, chỉ thấy trên bàn đã dọn sẵn đồ ăn. Bụng đói lại kêu vang, Tề Lãng quyết định đổ đầy bụng trước, sau đó cùng Mỹ Mỹ tâm sự. Ngồi xuống, nhìn món hành thái bánh trứng bột giòn ngon, Tề Lãng không nhịn được nước miếng chảy ròng ròng, liền cầm lấy một miếng bỏ vào miệng.
"Trời ạ!! Mặn quá"- miệng đầy vị mặn của muối, Tề Lãng không nhịn được kêu lên, vội vàng đứng dậy cầm ly cà phê mở to mồm uống.
"Hảo đắng.."- Tề Lãng uống một ngụm, so với thuốc Đông y còn đắng hơn, làm hắn thiếu chút nữa phun ra, đành phải nuốt xuống. Tề Lãng giương mắt nhìn miếng gà trên bàn, nấm hương cải dầu, không có dũng khí nếm thử.
"Mỹ Mỹ.. sao đồ ăn lại khó ăn đến thế..."- Nhìn Mỹ Mỹ đột nhiên trở mặt, Tề Lãng vẻ mặt khổ sở. Tuy biết rằng không nên đả kích Mỹ Mỹ, nhưng hắn thật sự là không muốn ăn tiếp đống đồ ăn không chút mỹ thực này.
Mỹ Mỹ xoay người lại, nhìn vẻ mặt đau khổ của Tề Lãng, một câu cũng không nói, bưng đồ ăn trên bàn đổ vào thùng rác, cởi tạp dề trên người ra.
"Mỹ Mỹ, em..."- NHìn động tác của Mỹ Mỹ, Tề Lãng choáng váng, hắn biết lời nói của hắn châm chích đã khiến Mỹ Mỹ không vui, nhưng Mỹ Mỹ lại tức giận đem thành quả nửa ngày đổ vào thùng rác.
"Nếu khó ăn thì đừng ăn, về sau cứ kêu ai làm ngon tới làm cho anh ăn. Dù sao thiếu mất em cũng chẳng sao!"- Mỹ Mỹ hai mắt rưng rưng, ủy khuất tức giận kêu, xoay người rời đi.
"Mỹ Mỹ, thực xin lỗi, anh không nên nói vậy. Em hôm nay.. làm sao vậy"- Tề Lãng thấy Mỹ Mỹ tức giận, khẩn trương đuổi theo sau ôm lấy nàng, ôn nhu trấn an. Nghĩ có lẽ mình đã quá mức xem nhẽ Mỹ Mỹ, chọc nàng không vui, Tề Lãng tự trách.
Đột nhiên cảm giác cánh tay mình có gì đó, Tề Lãng buôn Mỹ Mỹ ra, tay bên hông chuyển lên trên, nhìn Mỹ Mỹ cắn chặt môi, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt đáng thương đầy nước mắt.
"Mỹ Mỹ, làm sao vậy, em đừng khóc!! .. Là anh không tốt.. không nên soi mói... ngoan.. đừng khóc a!"- nước mắt trong suốt của Mỹ Mỹ rơi trên tay hắn, làm hắn đau lòng.
Nếu sớm biết câu vô tâm "đồ ăn khó ăn" sẽ khiến nàng đau lòng như vậy, đánh chết hắn cũng không nói, hắn thà rằng nuốt đống đồ ăn mặn chết người kia cũng không muốn thấy nàng đau lòng.
Tay chân Tề Lãng luống cuống, lau đi nước mắt của Mỹ Mỹ, trong lòng hỗn tạp, chưa từng có nữ nhân nào làm hắn nóng ruột gan như thế, nhu tràn như đứt ra từng khúc. Thì ra tình yêu thật sự như củ hành tây lột vỏ, cứ cởi ra một tầng sẽ làm người khác rơi lệ
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Phiên ngoại 1
- Phiên ngoại 2
- Phiên ngoại 3
- Phiên ngoại 4
- Phiên ngoại 5
- Phiên ngoại 6