Gửi bài:

Chương 80 End

"Quản lý Lâm, xin ông, cho tôi thêm một thời gian nữa đi, chúng tôi nhất định sẽ trả hết nợ nần, xin ông thư thả cho tôi vài ngày đi, tôi thề sẽ không quá một năm ."

Ở bàn bên cạnh, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vẻ mặt sầu bi, đau khổ cầu xin gã đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi ngồi ở phía đối diện với cô.

Luyến Luyến chú ý tới bọn họ, là vì vẻ mặt háo sắc của gã đàn ông kia làm cô để ý, vẻ mặt xấu xa của gã đàn ông trung niên có chút quen mặt, hình như là Chủ quản Lâm Thiên Thành ở công ty Hạo, nhưng cô không thể xác định, dù sao cô chỉ đến công ty Hạo có một lần.

Gã đàn ông trung niên có chút khó xử, "Tôi cũng muốn giúp cô, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Cô gái vội hỏi, không hề chú ý tới ánh nhìn mê mẩn của gã đàn ông trung niên kia, gặp con mồi đang từ từ rơi vào cái bẫy do chính mình đã sớm giăng ra, Lâm Thiên Thành trong lòng hoan hỷ, làm bộ khó xử, "Cô có biết, Tập đoàn Đằng Long là một tập đoàn tài chính đa quốc gia, Tổng tài của chúng tôi mới từ Mỹ trở về, việc này tôi làm chủ không được..."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Cô gái vừa nghe thì nước mắt đã cuồn cuộn rơi, dáng vẻ thật khiến người khác phải thương yêu, trìu mến.

Lâm Thiên Thành thiếu chút nữa không chịu nổi, suýt kìm chế không được đưa tay lên vuốt lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trẻ, đầu tràn đầy ý nghĩ dơ bẩn, thật sự là người đẹp, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp thuần khiết như vậy lập tức sẽ thuộc về hắn, ngẫm lại hắn nghĩ thấy hưng phấn không thôi.

"Luyến Luyến, cô..." Tương lai đang muốn hỏi cô đang nghiên người, dỏng tai lắng nghe rốt cuộc là nghe cái gì.

Ư! Luyến Luyến đưa ngón tay giữa bàn tay phải lên để ở đôi môi đỏ mọng, ý bảo cô đừng lên tiếng, Tương Lai cũng theo ánh mắt cô nhìn hướng qua phía bên kia.

"Quản lý Lâm, nếu vậy cũng không thể làm ông khó xử, làm phiền ông sắp xếp cho tôi được gặp mặt Tổng tài của ông được không?" Cô gái trẻ nhìn hắn cầu xin, "Chỉ mười phút thôi, tôi chỉ cần mười phút, tôi đi cầu xin ông ta, cầu xin ông ta cho chúng tôi thêm một chút thời gian."

"Ngàn vạn lần không thể." Quản lý Lâm quản sắc mặt đại biến.

"Tại sao?" Cô gái trẻ nghi hoặc nhìn hắn.

Đòi gặp Tổng tài, nếu vậy không phải toàn bộ lời nói dối của hắn đã bị vạch trần sao chứ. Lâm Thiên Thành đương nhiên sẽ không nói cho cô gái trẻ biết như vậy, "Cô Cổ, tôi làm vậy là lo lắng cho cô, Tổng tài của chúng tôi ở ngoài mặt thoạt nhìn là anh tuấn phi phàm, bộ dáng lúc nào cũng phong độ, nhưng kỳ thật anh ta là một người tâm lý biến thái, anh ta vừa nhìn thấy những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp là muốn chiếm lấy, đặc biệt giống như cô vậy, một cô gái trẻ ngây thơ xinh đẹp, anh ta sẽ cùng mọi phương thức làm nhục ngươi, đến tận khi ức hiếp được cô mới thôi."

"Thật đáng sợ." Cô gái trẻ quả thực bị dọa đến vẻ mặt sợ hãi cùng chán ghét.

Lâm Thiên Thành, ngươi mới là hàng thật giá thật đại biến thái, dám vu tội Hạo như vậy? Luyến Luyến cố nén xúc động mà không xông qua đấm vào mặt hắn một đấm, cố nén tức giận, nhịn xuống tiếp tục lắng nghe.

"Chẳng qua, chuyện này cũng không phải hoàn toàn không thể thương lượng." Lâm Thiên Thành chậm rãi bỏ mồi câu.

"Thật sao? Quản lý Lâm." Cô gái trẻ lập tức vẻ mặt vui sướng.

Quản Lý Lâm gật đầu, "Chuyện này nói khó cũng không khó, nhưng mà mạo hiểm cũng rất cao, nếu tôi giúp cô, cô lấy cái gì báo lại đáp tôi đây?" Hắn chờ cô tự động nhảy xuống bẩy rập.

"Ông muốn thứ gì? Chỉ cần là tôi có, tôi nhất định cho ông." Cô gái trẻ không chút do dự hứa hẹn.

Người ta muốn chính là ngươi a, ngu ngốc! Luyến Luyến nhịn không được xoay người khinh thường nhìn một cái, Tương Lai cũng là dáng vẻ chịu không nổi.

"Tôi muốn cô." Lâm Thiên Thành trực tiếp nói ra ý đồ của hắn, "Chỉ cần cô tự nguyện qua một đêm với tôi, tôi chẳng những có thể cho công ty cô thư thả thêm một năm, mà ngay cả thư thả thêm hai năm đều có thể. Mặt khác tôi còn sẽ cho cô mười vạn tiền mặt, thế nào? Suy nghĩ kỹ một chút đi."

"Mang theo tiền của ông cùng với người của ông đi chết đi." Còn không đợi cô gái trẻ đang khiếp sợ có phản ứng, một tiếng gầm lên tức giận làm người khác kinh ngạc, một người vung nắm tay lên đánh vào mặt quản lý Lâm, nhất thời, toàn thân hắn mang theo cả ghế dựa lật nhào ngã xuống đất.

Một thiếu niên anh tuấn chính trực, mạnh mẽ ôm chặt cô gái trẻ vào trong lòng, hai mắt bốc hỏa trừng mắt quản lý Lâm.

"Cậu là ai?" Quản lý Lâm thảm hại đưa tay bưng lấy cái mũi đang bị chảy máu, bối rối hỏi, "Cậu có biết tôi là ai không?"

"Tôi cần gì biết ông là ai." Cậu trai trẻ vẻ mặt không sợ nhìn ông ta, "Tôi cảnh cáo ông, Điềm Điềm là bạn gái của tôi, nếu ông còn dám có ý nghĩ không tốt với cô ấy, tôi sẽ đánh chết ông." Cậu ta giơ nắm tay ở trước mặt ông ta quơ la quơ lại, quản lý Lâm sợ tới mức cứ lui lết về phía sau, cậu trai trẻ lúc này mới vừa lòng kéo cô gái trẻ rời đi.

"Có chuyện gì xảy ra? A? quản lý Lâm, ông bị làm sao vậy?" Nghe thấy ồn ào quản lý nhà hàng vội đến vừa lúc thấy quản lý Lâm té ngồi trên mặt đất, đã vậy trên mặt còn đang bị thương, bị dọa đến ngây người.

"Quản lý Vương, mau bắt lấy bọn họ cho tôi, không được để bọn họ chạy thoát." Quản lý Lâm chỉ vào đôi nam nữ trẻ tuổi đang muốn rời khỏi nhà hàng hô to: "Chính là bọn họ đánh tôi bị thương, ta muốn báo cảnh sát bắt lấy bọn họ."

Tập đoàn Đằng Long thì quả thật bọn họ đắc tội không nổi, không cần biết ai đúng ai sai, trước tiên bắt lại đôi nam nữ trẻ tuổi kia cái đã rồi nói sau. Quản lý Vương vung tay lên, mười mấy nhân viên phục vụ vây quanh đôi nam nữ trẻ tuổi kia chặn lại.

Cậu trai trẻ tay chân cũng không tệ, lúc mới bắt đầu còn có đứng thẳng đánh trả, thế nhưng thời gian càng lâu yếu dần không địch lại, hơn nữa còn phải phân tâm để ý cô gái trẻ, chẳng bao lâu, cả hai người đều bị bắt lại. Hai người bị trói lại giải đến trước mặt Lâm Thiên Thành. "Đừng trách tôi tàn nhẫn." Ông ta tát một cái như trời giáng vào mặt cậu trai trẻ, cậu ta không hề rên một tiếng nào, chỉ là hung hăn trừng mắt nhìn lại ông ta, một vết máu theo khóe miệng của cậu ta từ từ chảy xuống.

"Điển, anh bị thương chảy máu rồi." Cô gái trẻ kêu lên sợ hãi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, khóc nói: "Đều tại em không tốt, là em gây phiền phức cho anh, Lâm Thiên Thành, ông là đồ khốn nạn, mau thả anh ấy ra, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến anh ấy." Chứng kiến người yêu vì mình chịu khổ nhưng lại bất lực, cô gái trẻ tim như bị dao cắt.

"Điềm Điềm, em đừng cầu xin thứ người cặm bã như thế." Vẻ mặt cậu trai trẻ lạnh lùng khi nhìn cô gái kia bỗng trở nên hòa nhã hơn không ít, cậu ta an ủi cô, "Anh không sao, em đừng lo lắng cho anh."

Cô gái trẻ vẫn khóc không ngớt, nhưng số người ngồi bên cạnh, lại không có một ai đứng ra vì họ mà nói một câu công bằng.

Lúc này nên ra mặt. Tương Lai gật đầu, Lâm Thiên Thành lần nữa vung tay lên giáng xuống mặt cậu trai trẻ, khi bàn tay vừa xuống lưng chừng giữa không trung thì bỗng nhiên bị một bàn tay khác đưa ra chặn lại.

"Cô là ai? Dám xen vào việc của người khác, cô có biết tôi là ai không?" Lâm Thiên Thành giận dữ hỏi.

"Biết," Tương Lai vẻ mặt không chút thay đổi trả lời, "Quản lý Lâm Thiên Thành chủ quản bộ phận thị trường của Tập đoàn Đằng Long."

"Biết tôi là ai cô còn dám ở đó can thiệp vào chuyện của tôi, đắc tội với tôi chính là đắc tội với Tập đoàn Đằng Long, đối với cô cũng không có chỗ nào tốt đâu." Lâm Thiên Thành đắc ý nói.

Tương Lai theo lời buông tay ông ta ra, Lâm Thiên Thành càng thêm đắc ý , "Như thế nào? Sợ rồi sao?"

Tương Lai nhìn thấy ông ta chết đến nơi còn không biết mà thở dài, "Ông thử nhìn xem cô ấy là ai?"

Từ trong góc phòng phía sau một cái bàn tròn, một bóng người chậm rãi bước ra, vừa nhìn thấy người vừa bước ra, Lâm Thiên Thành nhất thời trên mặt không còn một chút máu, trắng bệch, "Tổng tài phu nhân?" Ông ta không dám tin kêu to.

Mọi người đều bị xưng hô này làm cho sợ hãi đến ngây người.

"Quản lý Lâm, không ngờ ông vẫn còn nhớ rõ tôi a." Luyến Luyến giễu cợt nhìn ông ta.

Lâm Thiên Thành mồ hôi lạnh nhỏ giọt, "Tổng tài phu nhân, bà đến từ khi nào?"

"Không sớm cũng không muộn, vừa vặn nghe được toàn bộ những lời mọi người bàn bạc mà thôi." Luyến Luyến mỉm cười trả lời ông ta, Lâm Thiên Thành cả người ngây ra, chân mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực tê liệt ngồi bệch trên mặt đất. Luyến Luyến xoay người, Lâm Thiên Thành đột nhiên ôm lấy chân của cô, không để ý đến hình tượng đau khổ cầu xin, "Phu nhân, cầu xin bà đừng đem chuyện này nói cho Tổng tài biết được không? Tôi kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp bà, phu nhân, tôi thật sự không thể không có công việc này, cầu xin bà tội nghiệp mà thương xót tôi!"

Mọi người đều bị tình trạng chuyển biến bất ngờ này làm cho kinh ngạc sợ hãi đến ngay cả người, chẳng biết tại sao lại bất ngờ xuất hiện hai cô gái, mới vừa rồi Lâm quản lý còn uy phong lẫm lẫm lại trong nhất thời biến thành một kẻ đáng thương như chuột bị trấn nước, đôi nam nữ trẻ tuổi đã sớm được thả ra, hai người đều khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Buông cô ấy ra." Một tiếng gầm lên giận dữ.

Vừa nghe được thanh âm kia, Lâm Thiên Thành toàn thân chấn động, ông ta nhảy dựng lên tiện tay cầm lấy một cái nĩa để lên cổ Luyến Luyến. "Đừng tới đây, ai tiến tới tôi sẽ giết cô ta."

Từ chỗ cửa, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú khác thường tiến vào, toàn thân anh ta toát lên vẻ kiêu ngạo, cao quý và tràn ngập khí phách, anh ta chính là Long Thiếu Hạo, một thanh niên tiếng tăm vang dội khắp toàn cầu. Sự xuất hiện đột ngột của anh ta làm toàn bộ mọi người hết sức kinh hãi. Tiếng gầm vừa mới rồi nghe được chính là từ anh ta phát ra .

"Lâm Thiên Thành, lập tức buông Luyến Luyến ra, nếu không, tôi giết ông ngay tức khắc." Cho dù là ở trong hoàn cảnh xấu, giọng điệu của Long Thiếu Hạo vẫn ngang ngược ra lệnh.

Lâm Thiên Thành tay run lẩy bẩy giống như lá mùa thu run rẩy trước gió, không ngờ lại lỡ tay làm xước một đường trên chiếc cổ trắng nõn của Luyến Luyến, từ vết thương rỉ xuống một vệt máu, vừa nhìn thấy, Long Thiếu Hạo kinh hãi phẫn nộ không thôi.

"Tổng tài, xin đừng ép tôi, đừng ép tôi, tôi không phải cố ý, tôi không phải cố ý, cầu xin ngài lúc này đây tha cho tôi đi, tôi sau này cũng không dám ... nữa." Lâm Thiên Thành ấn mạnh cái nĩa trên cổ Luyến Luyến liều mạng khom người chịu lỗi, hy vọng Long Thiếu Hạo buông tha.

Long Thiếu Hạo nhìn thấy kinh hãi, sốt ruột, "Ông hãy buông nĩa xuống trước đi rồi nói sau."

"Tôi không thể thả, " Lâm Thiên Thành lắc đầu, "Tổng tài, ngài trước đáp ứng tôi rồi nói sau, chỉ cần ngài đáp ứng tôi, tôi lập tức thả Tổng tài phu nhân ra, thật ra tôi cũng không muốn làm bị thương cô ấy." Trong tay hắn cái nĩa dí trên cổ Luyến Luyến lúc ẩn lúc hiện.

Long Thiếu Hạo rốt cuộc không thể nào giữ bình tĩnh được nữa, "Được, được, được, tôi ồng ý với ông, ông thả phu nhân tôi ra ngay."

"Ngài thật sự bằng lòng tha tôi?" Lâm Thiên Thành vui mừng, nhất thời buông lơi, nới lỏng tay kiềm chế, bắt lấy cơ hội, Long Thiếu Hạo thân thủ nhanh như chớp xông lên phía trước, nhanh nhẹn nắm lấy tay của Lâm Thiên Thành, đánh văng đi cái nĩa trong tay ông ta, động tác một mạch lưu loát, sạch sẽ nhanh nhẹn dứt khoát, giành được sự ủng hộ của tất cả mọi người đứng đầy trong sảnh đường.

Luyến Luyến loạng choạng, đứng không vững...

Long Thiếu Hạo một bước vội xông lên phía trước, vững vàng tiếp được thân thể cô đang khụy xuống.

"Em biết có anh ở đây em nhất định không có việc gì ." Luyến Luyến tựa người vào trong lòng anh vui vẻ nói. Long Thiếu Hạo ôm siết lấy cô không dám buông ra, như sợ cô lại biến mất. Mặc dù anh không nói gì, nhưng Luyến Luyến từ vòng tay ôm chặt của anh cô đã biết anh lo lắng cho cô nhiều thế nào.

Vết thương nhỏ trên cổ Luyến Luyến chỉ cần xử lý đơn giản nhưng lại làm mọi người luống cuống tay , Long Thiếu Hạo vốn muốn lập tức đưa cô đên bệnh viện kiểm tra một chút, nhưng mà Luyến Luyến kiên quyết không chịu.

"Hai người tên gì?" Luyến Luyến hỏi đôi tình nhân trẻ tuổi kia.

"Tôi gọi là Âu Dương Điển, cô ấy là bạn gái của tôi tên là Cổ Điềm Điềm." Có lẽ vì cô vừa mới cứu bọn họ, Âu Dương Điển đối với cô thái độ rõ ràng hòa nhã rất nhiều.

"Tốt lắm, vậy đây là Cổ Điềm Điềm sao, vừa nãy những lời cô đàm phán cùng với Lâm Thiên Thành, toàn bộ tôi đều nghe thấy được, vừa đúng lúc có chồng của tôi là Tổng tài của Tập đoàn Đằng Long ở đây, cho nên tôi giải quyết cho công ty cô khất nợ trong thời gian ba năm, tạm thời không bức công ty cô hoàn trả nợ nần, ông xã, anh nói được không?" Cô không quên hỏi qua ý Long Thiếu Hạo.

Long Thiếu Hạo yêu chiều nhìn cô, "Em làm chủ được rồi, anh không ý kiến." Anh bị cô kêu một tiếng ông xã trong lòng mát dạ, hết sức thoải mái.

Cổ Điềm Điềm ban đầu không thể tin được, tiếp đó phấn khởi lôi kéo Âu Dương Điển hỏi: "Điển, Điển, em đang nằm mơ sao? Anh nhéo em một chút, xem có đau hay không đi?"

Âu Dương Điển vẻ mặt cũng vui sướng, chẳng qua cậu ta thoạt nhìn so với Cổ Điềm Điềm chỉ là bình tĩnh hơn chút thôi."Cám ơn hai người." Cậu ta nhìn đôi vợ chồng xứng đôi vừa lứa trước mắt, cúi người thật thấp tỏ vẻ cảm tạ, "Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ đến ân tình của hai người, có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp hai người."

"Không cần." Luyến Luyến mỉm cười nói, "Nếu cậu thật sự muốn báo đáp chúng tôi, tôi hy vọng hai người sau này bất luận là mười năm, hai mươi năm, hay ba mươi năm đều có thể giống như bây giờ cùng vui sướng, hạnh phúc, như thế là đủ rồi."

"Được, chúng tôi nhất định sẽ như vậy." Âu Dương Điển tràn ngập tình yêu choàng tay ôm qua người Cổ Điềm Điềm, kiên định nói.

ooOooOooOooOoo

Nhìn thấy bóng dáng bọn họ từ từ rời đi, Luyến Luyến vô cùng vui vẻ, "Hạo, anh biết không? Nhìn thấy người khác hạnh phúc em cũng cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì em có anh mà thế giới này cũng trở nên muôn màu muôn vẻ, tươi đẹp hơn. Chỉ cần được ở cùng với anh, em nghĩ mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, cho nên em hy vọng trên thế giới này mỗi một người đều có thể giống như chúng ta vậy, vui vẻ, hạnh phúc."

"Hạo, em yêu anh, rất rất yêu anh."

"Anh cũng yêu em." Long Thiếu Hạo âu yếm ôm cô vào trong lòng.

oOo oOo oOo oOo

Hai tuần sau, Long Thiếu Hạo cùng Nghê Luyến Luyến cử hành một hôn lễ long trọng tại Đài Loan.

Một chiếc xe thể thao hợp thời trang màu trắng bạc dừng lại trước một ngôi nhà bình thường, từ trên xe nơi chỗ ngồi của người lái, một thanh niên khôi ngô, tuấn tú khác thường bước xuống, cậu ta đi đến bên kia mở cửa xe, thật cẩn thận dìu đỡ một phụ nữ xinh đẹp bước ra, bụng của cô nhô cao, là một phụ nữ có thai.

"Hạo, anh xác định là trong này sao chứ?"

Long Thiếu Hạo trên tay cầm xem tài liệu của Thiên Hà đưa cho, Trình Tuyết Như, hai mươi hai tuổi, Khu Quan Đông, số 3 đường Lý Tử.

"Đúng vậy, chính là trong này." Hai người họ đi vào, tới trước một căn phòng cũ nát, khẽ gõ cửa.

Cánh cửa mở, một cô bé ăn mặc giản dị ló đầu ra nhìn, trong nháy mắt hoàn toàn thất thần, trở nên ngây ngốc. Trời đất ơi! Một chàng trai quá đẹp nha! Có phài cô vẫn chưa tỉnh ngủ, còn đang trong mộng không...

Lại thêm một cô gái bị sức hấp dẫn của Hạo làm cho khuynh đảo.

Luyến Luyến liếc mắt lườm người chồng mới cưới, lại chuyển hướng qua cô gái trẻ, dù sao vẫn còn rất nhỏ, đang si ngốc nhìn ông chồng của mình đến mất cả hồn vía. "Cô Trình, xin chào, chúng tôi là do ông ngoại cô nhờ vã tới đón cô qua Mỹ đoàn tụ ..."

"Xin hỏi anh là sống ở Mỹ sao? " Cô bé si mê nhìn Hạo hỏi.

"Đúng vậy, chúng tôi đều ở Mỹ." Luyến Luyến thay mặt chồng lạnh lùng trả lời.

"Hay lắm, tôi đi cùng các người." cô bé không chút do dự trả lời. Ánh mắt trước sau đều không rời khỏi Long Thiếu Hạo.

Luyến Luyến khóe miệng khẽ có chút run run, cái cô bé này vừa mới cái gì cũng chưa hỏi, thậm chí ngay cả thân phận ông ngoại của cô ta cũng không thèm chứng thật qua một chút...

Long Thiếu Hạo cúi đầu, mỉm cười, chăm chú nhìn vào Luyến Luyến, trong mắt không che dấu được ý cười, cũng tràn đầy tình cảm nồng nàn.

Luyến Luyến lại vừa bực mình vừa buồn cười, giận anh phán một câu, "Hoa hồ điệp."

Cái cô gái này, đến phiên Long Thiếu Hạo cười không nổi, anh nghe lầm sao chứ? Vợ anh không ngờ gọi anh là "Hoa hồ điệp?"

Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của anh, Luyến Luyến khoái chí nở nụ cười vui sướng.

oOo oOo oOo oOo

Ba ngày sau, Luyến Luyến cùng với Long Thiếu Hạo, đôi vợ chồng ân ái này lên chuyên cơ tu nhân về tới nước Mỹ, nghỉ ngơi một ngày, bọn họ lại ở Mỹ tổ chức một hôn lễ thế kỷ hoành tráng không thua gì nghi thức kết hôn của hoàng thất.

Bảy tháng sau, tại Khoa phụ sản ở bệnh viện Kỳ Hạ của Long môn, Luyến Luyến an toàn sinh hạ ba hài tử, mẹ con bốn người mẹ tròn con vuông.

HẾT

Ngày đăng: 26/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?