Chương 62
Bảy năm sau.
Cậu bé lắc lắc cánh tay người phụ nữ: "Nhiên Nhiên, mẹ có chắc con là do mẹ sinh ra không?"
Người phụ nữ hơi nhíu mày, nhìn cậu bé: "Dư Ân Hữu, con muốn nói gì?"
"Trông mẹ ngơ ngác như vậy, lại gầy yếu như vậy, làm sao sinh ra con thế này được."
Cậu không biết, mẹ mình cần nhiều dũng khí thế nào để tiếp tục sống trên cõi đời này. Bảy năm trước, cùng với vết thương trên thân thể và nỗi đau trong lòng, một thân một mình đến nước Pháp xa xôi để chữa trị.
Có người nói kịch chính là đời, mà đời cũng chính là kịch. Thế giới này lớn như vậy, vẫn có rất nhiều câu chuyện tình yêu có duyên mà không phận, yêu nhau rồi cũng có thể hận nhau, tất cả chỉ là trò đùa của ông trời.
An Nhiên vốn tưởng rằng mình sẽ chẳng còn lí do gì mà tồn tại, nhưng ông trời vẫn còn thương cô, ban cho cô Ân Hữu. Đây chính là ân huệ lớn nhất với cô, là nhờ những người thân của cô trên trời phù hộ. Cho nên cô mới đặt tên con là Ân Hữu. An Nhiên hiểu được, sức khỏe mình ngày càng kém, không biết còn có thể chăm lo cho con được bao lâu nữa, nhưng cô quyết sẽ không buông tay.
Bảy năm thực rất dài. Trong suốt bảy năm đó cô hay dắt con đến sân bay, lẳng lặng đứng nhìn, tham lam hít vào bầu không khí của nơi ấy. Như một kẻ mộng mơ mơ đến một ngày Mạc
Ngôn bất ngờ xuất hiện, tươi cười nói với cô: "Chúng ta về nhà đi em."
Cũng trong bảy năm ấy, Mạc Ngôn dường như đã quên hẳn An Nhiên, chưa bao giờ nghe anh nhắc đến tên cô. Mà anh cũng hoàn toàn biến thành một người khác, trở thành kẻ phong lưu mê đắm, bên người luôn có nữ nhân tuyệt sắc, nhưng chẳng giữ ai ở cạnh quá một tuần.
Từ phòng Tổng tài truyền ra thanh âm kích động khiến người ta đỏ mặt. Sau một lát, lại hoàn toàn im lặng. Mạc Ngôn sửa sang lại quần áo của mình, liếc nhìn người phụ nữ còn đang trần trụi bên dưới, lạnh lùng nói: "Mặc quần áo vào, cầm lấy chi phiếu rồi đi đi."
Người phụ nữ tựa hồ cũng quen chuyện này rồi, nhất nhất nghe theo. Tất cả mọi người đều biết, tổng tài của Đường thị là một người đàn ông máu lạnh, không hề có tình cảm gì với phụ nữ. Thôi thì nếu đã không có được tình cảm, lấy được tiền tiêu cũng tốt.
Bảy năm, người đàn bà kia biến mất đã bảy năm ròng. Tất cả mọi người đều nghĩ Mạc Ngôn đã dứt hẳn tình cảm với cô ấy, nhưng chỉ có mình anh biết, suốt bảy năm đó – ròng rã hai ngàn năm trăm năm mươi lăm ngày – không ngày nào anh không nhớ tới cô.
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102 - Hết