Chương 59
Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ khác nhau.
Không biết qua bao lâu, khóc đã mệt, nước mắt cũng cạn khô, An Nhiên trở lại sự im lặng, lặng lẽ thu thập đồ đạc như một cái máy. Lúc này cô mới phát hiện trong phòng chẳng còn một tấm hình nào của hai người, tất cả đã bị đem đi. Bị vứt đi hết rồi sao? Hay bị đốt? Cô không biết, cũng không muốn biết Mạc Ngôn đã làm gì với chúng.
An Nhiên thật vất vả ngừng khóc, mở cửa, trong phút chốc ánh mắt cô hạ xuống.
"Cục cưng" là Ân Hạo, ngoài cửa vẫn là Ân Hạo đứng chờ cô. Tuy không biết vì sao An Nhiên lại làm như vậy, nhưng anh tin cô chắc chắn phải có lí do. Bất kể kẻ nào chửi mắng cô, nói xấu cô, cho dù có hàng nghìn người chỉ trích cô, Ân Hạo cũng không nằm trong số đó.
Ân Hạo nhìn An Nhiên chỉ mấy ngày không gặp đã trở nên quá tiều tụy, chẳng còn chút gì của cô trước kia, anh cảm thấy trong lòng rất đau đớn. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Cục cưng à, là anh đây."
"Ân Hạo, Ân Hạo" An Nhiên có chút kích động.
Ân Hạo khẽ vỗ về lưng cô: "Anh biết em có nỗi khổ, nói cho anh nghe đi. Anh không muốn em vất vả như vậy."
An Nhiên chỉ lắc đầu, mãi sau mới hỏi một câu: "Anh ấy thế nào?"
Ân Hạo trong lòng cười khổ: "Không tốt, anh ấy bây giờ không tốt, rất không tốt." Từ hôm đó Mạc Ngôn đã tự giam mình trong phòng, chưa từng bước chân ra khỏi cửa.
"Làm sao bây giờ, em không còn tấm ảnh nào của anh ấy cả, em không nhớ được anh ấy trông thế nào nữa. Ân Hạo, làm sao bây giờ? Em không còn nhớ anh ấy trông như thế nào nữa..."
Ân Hạo giúp cô lau nước mắt trên mặt: "Anh đưa em đi gặp anh ấy."
Trong lòng An Nhiên đã tự thấy mình không còn mặt mũi gặp lại người ấy, chỉ muốn nhìn lại anh một lần, vậy là thỏa mãn rồi. Ân Hạo nói anh ấy sẽ nghĩ cách kéo Mạc Ngôn ra khỏi phòng.
An Nhiên đứng trốn phía xa, cô chỉ muốn nhìn thấy người ấy một lần nữa. Chỉ cần nhìn thấy một lần thôi, sau đó cô sẽ đi ngay.
Di động vang lên, là Ân Hạo gọi. Thất bại sao? Không thể kéo Mạc Ngôn ra ngoài sao? An Nhiên trong lòng rất thất vọng.
"Ân Hạo, sao vậy?"
Nhưng đầu bên kia điện thoại lại là giọng nói khiến cô sợ hãi. An Nhiên nghiêng ngả lảo đảo liều mạng chạy tới. Cô tự thừa nhận mình không thể gượng dậy nữa, không thể chịu nổi thêm đả kích nữa. Tự thừa nhận cô không thể chịu nổi thêm mất mát nào nữa.
Bên vách núi cao cạnh biển, Ân Hạo gần như bất tỉnh đang quỵ dưới đất. Trên đường đi tới nhà Mạc Ngôn, anh đã bị đánh tới choáng váng.
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102 - Hết