Chương 52
Đứng trước cửa sổ đối diện với tòa cao ốc, Ngô Á Phi nhìn chăm chú, trên tầng thượng An Nhiên bị Tuyên Nguyên trói chặt, tay hắn co thành nắm đấm, các đốt ngón tay giần giật.
"Thủ lĩnh, còn chưa động thủ sao?" Tả Lan ở một bên nhẹ nhàng hỏi.
"Cô cho là hắn không biết tôi đang âm thầm theo sát mọi hành động của hắn sao? Hắn biết tôi không dám động thủ." Đúng vậy, Avion không dám mạo hiểm, bởi vì hắn hiểu hơn ai hết, cho dù họng sung bên hắn đang ngắm vào Tuyên Nguyên, thì cũng sẽ có một khẩu súng khác ngắm vào An Nhiên.
Hiện tại hắn không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi. Giờ khắc này, đột nhiên hắn hi vọng tên Mạc Ngôn kia có thể mang cô đi.
Vừa lên đến tầng thượng, trông thấy An Nhiên, lòng dạ Mạc Ngôn như bị xé nát. Chỉ qua một ngày, cô gầy đi rất nhiều, thân người vô cùng yếu ớt, tiều tụy.
An Nhiên cũng không khỏi trải qua cảm giác tương tự, nhìn thấy Mạc Ngôn, nước mắt cô chảy xuống. Trông bộ dáng chật vật của người đàn ông trước mắt cô, quả khiến người ta đau lòng. Chính cô biết cuộc đời này từ nay về sau, mình sẽ luôn làm người ấy tổn thương.
"An Nhiên" Mạc Ngôn vội chạy về phía cô. Anh cực kỳ sợ hãi, giờ phút này An Nhiên đang bị trói trên ghế, đặt cạnh góc tường.
"Đợi chút, chưa đến lúc gặp nhau mà." Tuyên Nguyên đi đến đứng chắn giữa hai người.
Mạc Ngôn lúc này mới cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt: "Mày muốn thế nào?"
Tuyên Nguyên lấy ra một phần tài liệu, quăng đến trước mặt Mạc Ngôn: "Ký đi, ký xong mày có thể mang cô ta đi."
An Nhiên phát ra tiếng rên, cô không thể nói chuyện được. Gương mặt cô đầy nước mắt, miệng liên tục "Ô ô" , muốn nói cái gì đó.
Mạc Ngôn, đừng ký, van cầu anh, đừng ký.
Mạc Ngôn nhặt đám giấy tờ lên, nhìn một lúc, trong lòng trầm xuống: "Mày muốn toàn bộ Quốc tế Kim Kiều sao?"
"Mày không phải đọc kỹ rồi sao, đừng nói mày luyến tiếc chứ, một Quốc tế Kim Kiều thôi mà, đối với tập đoàn Đường thị mà nói, chỉ là chút món lợi cỏn con." Tuyên Nguyên thong thả nói.
Mạc Ngôn nhìn sang phía An Nhiên, cô đang ra sức lắc đầu, nước mắt chảy rất đau lòng.
"Tao còn tưởng người đàn bà này rất quan trọng đối với mày? Thì ra cũng không hơn được cái này. Không biết nếu cô ta ngã từ đây xuống rồi, thì sẽ thành hình dạng gì nữa." Tuyên Nguyên đi đến cạnh chỗ An Nhiên, nhẹ lay cái ghế.
"Tao đồng ý, tao đồng ý." Mạc Ngôn vội trả lời. Anh có thể vứt bỏ hết thảy, cũng không thể để mất cô.
Nghe được lời của Mạc Ngôn, An Nhiên nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.
Về phía Tuyên Nguyên, nghe được câu nói của Mạc Ngôn, cũng âm thầm thở ra. Hắn không chắc nếu Mạc Ngôn không đồng ý hắn sẽ làm gì tiếp, chẳng lẽ thật sự đẩy cô xuống sao?
Mạc Ngôn cầm tài liệu ký vào, Tuyên Nguyên xoay người rời đi. Nhưng An Nhiên biết hắn sẽ không chỉ muốn như vậy, sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy.
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102 - Hết