Chương 47
Sắc trời dần tối, đường phố nhuộm ánh hoàng hôn đỏ thẫm. An Nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, nhớ lại chuyện đã xảy ra, ngay khi Tina rời đi cô liền thấy trước mắt tối sầm, rồi mê man bất tỉnh.
Cô từ từ mở mắt, nhìn xung quanh thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, u ám thiếu ánh sáng. Đáng chết, cả người không còn một chút sức.
"Cuối cùng cô cũng tỉnh, thật tham ngủ." giọng nói tà ác vang lên từ phía chiếc sô pha trong phòng.
An Nhiên định đứng lên, nhưng nhất thời toàn thân không có lực: "Anh đã cho tôi ăn gì?"
"Để giữ cô ngoan ngoãn, tôi chỉ dùng kim châm mà thôi, sẽ không gây chết người đâu." Nói xong hắn vươn tay bật đèn trong phòng, An Nhiên theo bản năng nhắm mắt lại, nhất thời không chịu được luồng ánh sáng đột ngột như vậy.
Cô nhìn vào chiếc máy ảnh hắn cầm trên tay, cảm thấy vô cùng bất an: "Anh định làm gì?"
Tuyên Nguyên giơ máy ảnh trong tay lên: "Vấn đề đã rõ ràng như vậy, cô vẫn nghĩ không ra sao?" Hắn nhớ đến lần trước lừa được An Nhiên đến nhà, đã chụp được một số ảnh của cô, không ngờ tất cả đều bị Ngô Avion lấy đi hết.
Cửa phòng đột ngột bị mở ra, một phụ nữ trẻ tuổi tiến vào, Tuyên Nguyên đưa máy ảnh cho cô ta, xong hắn bắt đầu tự cởi áo.
An Nhiên cố gắng giãy dụa, nhưng căn bản vô dụng. Tuyên Nguyên nhấc tấm chăn mỏng, nằm phục xuống cạnh cô, tay chân hắn cũng giữ chặt lấy thân hình cô, dựng nên cảnh tượng vợ chồng ân ái...
Lúc này An Nhiên mới để ý hiện tại trên người cô là bộ áo ngủ cực kỳ khêu gợi. Không được, không thể để hắn chụp với cô như vậy, cô cố cúi mặt xuống, không để gương mặt mình lọt vào ống kính.
"Cô tốt hơn là nên biết điều phối hợp với tôi, bởi vì cô không biết được người tiếp theo sẽ bị giết đâu. Hôm nay thì là người phụ nữ kia, sau này có thể là em gái bảo bối của cô, hoặc có khi là chính Mạc Ngôn. "
An Nhiên đành cam chịu, ngẩng đầu lên, cô không có lựa chọn. Cô không thể để người thân của mình bị nguy hiểm. Cô biết kẻ đang ở cạnh mình nói được là làm được, không phải cô đã tận mắt chứng kiến những gì xảy đến với cô gái kia sao? Cô ấy chỉ là một cô gái vô tội, cô ấy chính là ví dụ tốt nhất.
Tuyên Nguyên thấy An Nhiên hợp tác như vậy đắc ý nói: "Cười lên đi chứ, tôi muốn cô cười thật hạnh phúc
An Nhiên cố gắng nặn ra một nụ cười, trong lòng cô vô cùng đau đớn.
Tuyên Nguyên nằm lên người cô, nói "Hôn tôi."
Thực xin lỗi, Mạc Ngôn. An Nhiên trong lòng thầm niệm, em không còn cách nào...
Cô dùng hết khí lực của mình, lạnh lùng đặt môi lên người hắn. Không chút tức giận, không chút tình cảm.
Giờ khắc này, Tuyên Nguyên lại không cảm thấy khoái cảm trả thù, nội tâm hắn xao động. Hắn cảm giác được ánh lệ trong mắt cô, không hiểu sao hắn lại thấy có chút đau lòng.
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102 - Hết