Chương 27 - Nỗi nhớ
Quả nhiên, mấy hôm sau đó, Hứa Lật Dương có bảo với tôi là cô Lý Anh xin nghỉ ba ngày vì thằng con trai của cô ốm ho và bị sưng phổi. Tôi hờ hững buông một câu "Thế à?" khi nghe tin đó, trong lòng cảm thấy rất sung sướng nhưng không dám mang sự thật của câu chuyện ra để kể cho Hứa Lật Dương nghe. Tôi sợ cậu ấy sẽ thấy tôi không được hiền lành, lương thiện.
Sau khi chuyển sang lớp này, nỗi khổ tâm lớn nhất của tôi là tương tư.
Lớp của Hứa Lật Dương ở tầng trên. Lớp tôi ở tầng dưới. Đôi lúc trong giờ tôi ngửa mặt lên nhìn trần nhà và tự hỏi không biết cậu ấy giờ này đang làm gì? Có tập trung nghe giảng không? Có đang nhớ đến tôi không? Có lúc bước vào lớp theo thói quen, tôi đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi quen thuộc của cậu ấy nhưng nhìn rồi mới phát hiện ra mục tiêu cần tìm đã không còn ở đó nữa.
Mỗi lần chuông hết tiết báo hiệu, tôi không giống những lúc trước ngồi lỳ trong lớp đọc sách hay nằm xuống bàn ngủ mà lập tức đi ra ngoài, đứng ở hành lang, mặt hướng về sân bóng. Tôi biết cậu ấy sẽ đi xuống để mua nước ở cantin hoặc đi vệ sinh. Thế là tôi cứ thế đứng đó giả vờ không có việc gì đi đi lại lại dọc hành lang, đợi sự xuất hiện của cậu ấy.
Hầu như giờ nghỉ giải lao nào cậu ấy cũng xuống tầng. Lúc đi qua chân cầu thang tầng của tôi, cậu ấy sẽ cất cao giọng nói chuyện với bạn. Tôi biết ngay đó là Hứa Lật Dương, ngoảnh ngay đầu lại, có thể bắt gặp ánh mắt của cậu ấy, gửi đến nhau một chút nhớ nhung. Bốn mươi lăm phút khô khan và bí bức được rửa trôi chỉ bằng ánh mắt đó.
Hai người yêu nhau, nhiều lúc chỉ cần một ánh mắt đã là quá đủ.
Cuối cùng, ngày cuối tuần cũng đến - thứ Bảy, lúc tan học, tôi cố tình ngồi lại lớp, giả vờ sắp xếp sách vở. Tôi không biết cậu ấy có xuống tìm tôi không, nhưng tôi cầu mong cậu ấy có thần giao cách cảm, biết được tôi đang ngồi đây đợi cậu ấy và biết được rằng tôi đang nhớ cậu ấy biết bao.
Buổi chiều thứ Bảy hôm đó, cả sân trường tĩnh lặng, vắng vẻ. Cái cảm giác tĩnh lặng đó làm cho con người ta dễ cảm thấy cô đơn.
Tôi ngồi yên trong lớp, giở sách ra đọc, lật hết trang này đến trang khác nhưng chẳng được một chữ nào vào đầu.
Nghe thấy bước chân đang tiến lại gần, tôi biết nhất định là Hứa Lật Dương. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu ấy từng bước từng bước tiến lại gần tôi. Gần đến nỗi hai đứa chỉ cách nhau khoảng cách của một cái ôm.
Mặc dù mới chỉ xa nhau có một tuần, nhưng nỗi nhớ chưa bao giờ trở nên mãnh liệt như thế. Lúc Hứa Lật Dương tiến sát lại gần tôi, tôi chợt nghĩ, tôi đã quá yêu cậu ấy mất rồi, nên mới nhớ cậu ấy đến vậy.
Chúng tôi ôm nhau. Nhưng nghĩ đến việc đang ở trong lớp học, thỉnh thoảng vẫn có đôi người qua lại, nên chúng tôi chỉ nhẹ nhàng ôm nhau một cái rồi rời ra luôn. Tôi vẫn cảm thấy có chút ngượng nghịu, không dám dựa hẳn người mình vào người của Hứa Lật Dương. Vì thế cái ôm của tôi luôn có chút gì đó sợ sệt. Tôi sợ nếu tôi ôm hờ quá, sẽ không nghe thấy tiếng tim cậu ấy đập. Nhưng nếu ôm chặt quá tôi lại sợ mình sẽ đắm chìm vào đó và không dứt ra được.
Nỗi nhớ sâu đậm như thế, chỉ một cái ôm cũng có thể làm thoả mãn tất cả.
Tôi ngước nhìn vào ánh mắt cậu ấy, và nói: "Tớ nhớ cậu lắm!" Và Hứa Lật Dương cũng nói: "Tớ cũng rất nhớ cậu!"
Nhiều năm sau này, tôi đã có thể rất dễ dãi nói với người khác câu "Em nhớ anh". Nhớ một người có thể là do tình yêu mà nhớ nhung họ, cũng có thể bởi vì thấy cô đơn, mong có sự an ủi, vì thế cần có một người để cho mình nhớ.
- Chương 1 - Lời tự bạch
- Chương 2 - Mối tình đầu
- Chương 3 - Tai nạn ngoài ý muốn
- Chương 4 - Tuổi mười sáu
- Chương 5 -Cái bồn gỗ
- Chương 6 - Mẹ tôi
- Chương 7 - Con đã từng vô cùng hận mẹ
- Chương 8 - Cảm xúc ngọt ngào
- Chương 9 - Cuộc tự sát bất thành
- Chương 10 - Rung động đầu đời
- Chương 11 - Sự đố kị
- Chương 12 - Tương cà chua hiểm ác
- Chương 13 - Vén màn mây đen
- Chương 14 - Bông hoa đầu đời
- Chương 15 - Từ điển tình yêu
- Chương 16 - Chút sóng gió
- Chương 17 - Lời đồn
- Chương 18 - Âm mưu ác độc
- Chương 19 - Tức nước vỡ bờ
- Chương 20 - Quà sinh nhật
- Chương 21 - Nhật ký tình yêu
- Chương 22 - Ngã rẽ đầu tiên
- Chương 23 - Tạm biệt cô Vu
- Chương 24 - Cô giáo mới: Lý Anh
- Chương 25 - Bí mật bị phát hiện
- Chương 26 - Con trai cô Lý Anh
- Chương 27 - Nỗi nhớ
- Chương 28 - Giọt nước mắt đầu tiên dành cho tôi
- Chương 29 - Thi Đại học
- Chương 30 - Kết quả thi đại học
- Chương 31 - Cuộc sống mới
- Chương 32 - Trịnh Thường
- Chương 33 - Đến thăm anh
- Chương 34 - Dịch Trì
- Chương 35 - Pháo hoa cũng biết nói "Anh yêu em"
- Chương 36 - Tuyết rơi
- Chương 37 - Bát nước gừng
- Chương 38 - Nói không với S.E.X
- Chương 39 - Phút loạn nhịp
- Chương 40 - Đôi găng tay lông thỏ màu hồng
- Chương 41 - Em vẫn rất nhớ anh.
- Chương 42 - Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 43 - Những bắp ngô
- Chương 44 - Giới hạn của người yêu và bạn
- Chương 45 - Sự ấm áp giữa mùa đông lẻ loi
- Chương 46 - Chút phiêu lưu mạo hiểm
- Chương 47 - "Anh muốn chúng mình ở bên nhau"
- Chương 48 - "Tôi đã làm sai gì chứ"
- Chương 49 - Hứa Lật Dương thi đại học
- Chương 50 - Si tình
- Chương 51 - La Khuẩn
- Chương 52 - Danh tiếng của La Khuẩn
- Chương 53 - Chiếc váy trắng
- Chương 54 - La Khuẩn và Uông Dương
- Chương 55 - Ảnh khỏa thân
- Chương 56 - Sống thử
- Chương 57 - Tổ uyên ương của Tếu Ảnh
- Chương 58 - Hàng xóm
- Chương 59 - Con mèo tai ác
- Chương 60 - Sự thực về sống thử
- Chương 61 - Tếu Ảnh có thai
- Chương 62 - Trịnh Thường bị đánh
- Chương 63 - Nhạy cảm
- Chương 64 - Chỉ vì ghen tuông
- Chương 65 - Lễ Valentine buồn.
- Chương 66 - Gương vỡ khó lành
- Chương 67 - Chỉ nói anh nghe
- Chương 68 - Tình yêu là một cuộc đọ sức
- Chương 69 - Muộn màng
- Chương 70 - Bố Hứa Lật Dương bị bệnh
- Chương 71- 72
- Chương 73 - Chỉ vì mối tình đầu.