Chương 11 - Sự đố kị
Ánh hào quang của Đoạn Tiểu Ngữ đã làm đau trái tim tôi khi nó đang rộn lên những rung động đầu tiên của thời thiếu nữ.
Tôi chỉ biết tôi đã thích Hứa Lật Dương nhưng tôi không hề biết Hứa Lật Dương có thích tôi hay không, Cậu ấy có thích tôi hay không, tôi chỉ có thể phán đoán thông qua so sánh cách đối xử của cậu ấy với tôi và với các bạn gái trong lớp. Ví dụ như trên lớp, cậu ấy nói chuyện với ai nhiều nất, lúc tan học cậu ấy đi về cùng ai, hay như trong giờ giải lao cậu ấy hay đi đến bên cạnh chỗ ngồi của ai để nói chuyện.
Sau khi so đi tính lại nhiều lần, sau khi đã rút ra một kết luận là ở trong lớp, cậu ấy nói chuyện với Đoạn Tiểu Ngữ nhiều nhất, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh, mặt bừng bừng tức giận.
Những thực ra, tôi đã bỏ qua một hiện tượng đó là trong lớp lúc bấy giờ, gần như đứa con trai nào cũng nói chuyện với Đoạn Tiểu Ngữ nhiều nhất, Hứa Lật Dương vào lớp chưa được mấy ngày thì hai người đã cười nói với nhau như những người bạn học từ lâu rồi.
Đoạn Tiểu Ngữ là bông hoa nở dưới ánh mặt trời, còn tôi là bông hoa nở trong đêm tối mịt mùng.
Đoạn Tiểu Ngữ thường xuyên đi đến chỗ ngồi của Hứa Lật Dương để bắt chuyện với cậu ấy, có lúc cũng hơi đùa với lũ con trai ngồi phía sau. Nhưng tôi cảm thấy cô ta có ý với Hứa Lật Dương. Nếu không thì tại sao trước đây cô ta rất ít xuống cuối lớp để nói chuyện, chơi đùa mà bây giờ thường xuyên lui tới, nếu không thì tại sao cô ta lại hay pha trò cho Hứa Lật Dương cười. Tôi ngồi ngay đằng trước Hứa Lật Dương nên bọn họ nói gì với nhau tôi đều nghe rất rõ, đấy là chưa kể tôi rất chăm chú lắng nghe.
Còn thái độ của Hứa Lật Dương thì đúng là rất nhẹ nhàng, cách nói chuyện với Đoạn Tiểu Ngữ thật khác hẳn với Châu Hảo, nhã nhặn hơn nhiều. Cứ nhìn thấy Đoạn Tiểu Ngữ và Hứa Lật Dương thì thầm to nhỏ là tôi lại thấy trong lòng như có lửa đốt.
Cho đến một ngày, bỗng nhiên Châu Hảo hỏi tôi: "Cậu có thấy hình như là Đoạn Tiểu Ngữ thích Hứa Lật Dương không?"
Tôi không nói gì nhưng trong lòng vô cùng tức tối. Đúng thế, tôi cũng cảm thấy Đoạn Tiểu Ngữ thích Hứa Lật Dương, nhưng tôi không dám tin vào sự thực đó. Thế nhưng mọi người đều cảm thấy thế, tôi tin Hứa Lật Dương cũng không phải là ngoại lệ. Phân tích rõ ràng những điều này khiến tôi dần dần cảm thấy đôi chút tuyệt vọng, một cô gái xinh đẹp dễ thương như thế chủ động thích một người con trai thì có ai mà không rung động cơ chứ?
Tôi cố không nói gì nhưng cuối cùng vẫn không kìm nổi, hỏi lại Châu Hảo: "Thế cậu thấy Hứa Lật Dương có thích Đoạn Tiểu Ngữ không?"
Tôi tỏ ra vô cùng bình tĩnh khi hỏi một câu như vậy. Điều đó mới là quan trọng nhất.
Thật bất ngờ, Châu Hảo lại cười một cách khó hiểu, nói: "Ôi, điều đó thì tớ không biết."
Nụ cười khó hiểu của Châu Hảo khiến tôi cảm thấy mình như đang bị vạch trần chân tướng, mọi suy nghĩ trong đầu tôi như bị lộ hết ra bên ngoài. Từ lúc đó, tôi bỗng thấy Châu Hảo thực ra chẳng ngốc tí nào, có thể cô ta khôn quá hoá ngu.
Châu Hảo vẫn muốn tiếp tục bàn luận về sự tiến triển của mối quan hệ này còn tôi chẳng có tí hứng thú nào nữa, lúc này tôi chỉ muốn được yên tĩnh để bình tâm lại.
Tôi không học được cách giấu giếm, lúc đó cũng chẳng biết thế nào gọi là xảo trá. Cả tiết học tôi ngồi đần người ra, nghĩ về việc tôi thích Hứa Lật Dương, nhưng Hứa Lật Dương lại không biết, nghĩ lại những mẩu đối thoại cười nói của cậu ta và Đoạn Tiểu Ngữ, cứ thế nghĩ lan man, rồi tự nhiên nước mắt chảy đầm đìa, cứ như là vô cùng tủi thân, ấm ức vậy. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi biết được cái cảm giác đau thắt từng khúc ruột nó như thế nào. Bầu trời bỗng đổi màu xám xịt, rồi chuyển sang u ám và cuối cùng, tối sầm lại.
Trong đầu óc non nớt của tôi chứa đầy những câu nguyền rủa độc ác: Giá mà Đoạn Tiểu Ngữ đột nhiên chết thì có phải tốt biết bao! Ví dụ như bị xe tông, ví dụ như trượt chân ngã từ lầu cao xuống, mặt đập xuống đất... những ý nghĩ xấu xa đó làm tôi vã mồ hôi.
Tôi thật giống như đứa con gái hư và độc ác, thế nhưng ác độc là một việc thật đáng xấu hổ, bởi vì mỗi người bình thường đều giương cao tấm biển hiệu hiền lành, lương thiện của mình lên. Những tấm biển hiệu của họ khiến tôi có cảm giác cả thế giới này chỉ có mình tôi là độc ác! Nếu không làm sao mà tôi lại có thể suy nghĩ hi vọng Đoạn Tiểu Ngữ chết hoặc bị huỷ hoại dung nhan được chứ.
Sau này tôi mới biết, sự hiền lành, lương thiện và tấm biển hiệu hiền lành, lương thiện mà mọi người vẫn tự giương cao là hai việc hoàn toàn khác nhau. Suy nghĩ độc ác và hành động độc ác cũng không thể quy kết vào làm một được.
- Chương 1 - Lời tự bạch
- Chương 2 - Mối tình đầu
- Chương 3 - Tai nạn ngoài ý muốn
- Chương 4 - Tuổi mười sáu
- Chương 5 -Cái bồn gỗ
- Chương 6 - Mẹ tôi
- Chương 7 - Con đã từng vô cùng hận mẹ
- Chương 8 - Cảm xúc ngọt ngào
- Chương 9 - Cuộc tự sát bất thành
- Chương 10 - Rung động đầu đời
- Chương 11 - Sự đố kị
- Chương 12 - Tương cà chua hiểm ác
- Chương 13 - Vén màn mây đen
- Chương 14 - Bông hoa đầu đời
- Chương 15 - Từ điển tình yêu
- Chương 16 - Chút sóng gió
- Chương 17 - Lời đồn
- Chương 18 - Âm mưu ác độc
- Chương 19 - Tức nước vỡ bờ
- Chương 20 - Quà sinh nhật
- Chương 21 - Nhật ký tình yêu
- Chương 22 - Ngã rẽ đầu tiên
- Chương 23 - Tạm biệt cô Vu
- Chương 24 - Cô giáo mới: Lý Anh
- Chương 25 - Bí mật bị phát hiện
- Chương 26 - Con trai cô Lý Anh
- Chương 27 - Nỗi nhớ
- Chương 28 - Giọt nước mắt đầu tiên dành cho tôi
- Chương 29 - Thi Đại học
- Chương 30 - Kết quả thi đại học
- Chương 31 - Cuộc sống mới
- Chương 32 - Trịnh Thường
- Chương 33 - Đến thăm anh
- Chương 34 - Dịch Trì
- Chương 35 - Pháo hoa cũng biết nói "Anh yêu em"
- Chương 36 - Tuyết rơi
- Chương 37 - Bát nước gừng
- Chương 38 - Nói không với S.E.X
- Chương 39 - Phút loạn nhịp
- Chương 40 - Đôi găng tay lông thỏ màu hồng
- Chương 41 - Em vẫn rất nhớ anh.
- Chương 42 - Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 43 - Những bắp ngô
- Chương 44 - Giới hạn của người yêu và bạn
- Chương 45 - Sự ấm áp giữa mùa đông lẻ loi
- Chương 46 - Chút phiêu lưu mạo hiểm
- Chương 47 - "Anh muốn chúng mình ở bên nhau"
- Chương 48 - "Tôi đã làm sai gì chứ"
- Chương 49 - Hứa Lật Dương thi đại học
- Chương 50 - Si tình
- Chương 51 - La Khuẩn
- Chương 52 - Danh tiếng của La Khuẩn
- Chương 53 - Chiếc váy trắng
- Chương 54 - La Khuẩn và Uông Dương
- Chương 55 - Ảnh khỏa thân
- Chương 56 - Sống thử
- Chương 57 - Tổ uyên ương của Tếu Ảnh
- Chương 58 - Hàng xóm
- Chương 59 - Con mèo tai ác
- Chương 60 - Sự thực về sống thử
- Chương 61 - Tếu Ảnh có thai
- Chương 62 - Trịnh Thường bị đánh
- Chương 63 - Nhạy cảm
- Chương 64 - Chỉ vì ghen tuông
- Chương 65 - Lễ Valentine buồn.
- Chương 66 - Gương vỡ khó lành
- Chương 67 - Chỉ nói anh nghe
- Chương 68 - Tình yêu là một cuộc đọ sức
- Chương 69 - Muộn màng
- Chương 70 - Bố Hứa Lật Dương bị bệnh
- Chương 71- 72
- Chương 73 - Chỉ vì mối tình đầu.