Chương 71 - Cha, cám ơn cha !
"Ngưng Nhi, anh yêu em, thật sự rất yêu rất yêu em." Ăn cơm xong, Hoàng Phủ Thần Phong lại bắt đầu nói.
"Tôi" tôi biết rõ." Chỉ Ngưng ngồi trên ghế salon cách xa Hoàng Phủ Thần Phong, cô không dám ở gần bên Hoàng Phủ Thần Phong.
"Ngưng Nhi, em cùng con trai đến nhà anh ở được không? Như vậy, Cheney cũng không cần thường xuyên chạy tới chạy lui phiền toái như vậy." Hoàng Phủ Thần Phong đem con trai ra làm lá chắn.
"Tôi trở về cùng bảo bối thương lượng một chút."
Lại gọi bảo bối, trong nội tâm Hoàng Phủ Thần Phong chính là rất chua a! "Được. Ngưng Nhi, vì sao em muốn gọi con trai là bảo bối?"
"Bọn họ vốn chính là bảo bối của tôi! Vì sao không thể gọi bọn họ như vậy?" Chỉ Ngưng càng ngày càng cảm thấy người đàn ông này rất không bình thường.
"Vậy còn anh? Anh là gì của em?"
"Anh, trước kia là bảo bối của tôi, hiện tại, bảo bối của tôi là hai con trai." Nói xong những lời này, Chỉ Ngưng lại có chút chột dạ.
"Vậy anh còn có cơ hội lần nữa trở thành bảo bối của em không?"
"Tôi... tôi không biết." Kỳ thật, trong lòng Chỉ Ngưng, ba cha con họ đều là bảo bối của cô. "Bác sĩ có nói khi nào anh có thể xuất viện hay không?"
"Qua ngày mai có thể xuất viện, Ngưng Nhi, em sẽ đến đón anh sao?" Cách bọn họ đối xử với nhau bây giờ, Hoàng Phủ Thần Phong vô cùng không quen.
"Nếu có thời gian, tôi sẽ đến." Chỉ Ngưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Hoàng Phủ Thần Phong, không đành lòng cự tuyệt.
"Đinh linh linh" đinh linh linh" chuông điện thoại của Chỉ Ngưng vang lên. "Uy, xin chào! Được, được, tôi đã biết, cám ơn các người, tôi lập tức đến." Cúp điện thoại, Chỉ Ngưng lộ ra nụ cười chân thành nhất mấy ngày qua. "Bảo bối đã tỉnh, bây giờ tôi đến xem nó."
"Ngưng Nhi, anh cũng muốn đi xem Ivan."
"Được, tôi đẩy anh qua." Chỉ Ngưng đẩy xe lăn tới, vốn chỉ cần dìu hắn qua đó thôi, nhưng Chỉ Ngưng sợ thân thể Hoàng Phủ Thần Phong còn yếu nên để cho hắn ngồi xe lăn.
Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong xuống giường, Hoàng Phủ Thần Phong vui vẻ dựa vào Chỉ Ngưng, ngồi lên xe lăn.
————-LOVE————
Đến phòng hồi sức, Chỉ Ngưng chạy đến trước kính thủy tinh, cầm điện thoại lên, "Bảo bối, con rốt cục cũng tỉnh lại, mẹ rất nhớ con! Bảo bối, con có cảm thấy không thoải mái ở đâu không, nói cho mẹ biết." Chỉ Ngưng vui mừng khóc.
Ivan nhìn thấy Chỉ Ngưng đến, cũng rất kích động, "Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ a! Mẹ, con đã làm mẹ lo lắng." Ivan cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống.
"Con trai ngốc, chỉ cần con khỏe là mẹ an tâm rồi."
"Mẹ, con muốn nói chuyện với người đàn ông đáng chết kia." Ivan nhìn nhìn Hoàng Phủ Thần Phong bên cạnh Chỉ Ngưng.
Chỉ Ngưng đưa điện thoại cho Hoàng Phủ Thần Phong.
Ivan nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong, nước mắt rốt cuộc khống chế không nổi chảy xuống, "Cha, cám ơn cha, thật sự rất cám ơn cha, ô ô ô ô"Cha "
Hoàng Phủ Thần Phong cũng lệ nóng doanh tròng, con trai lớn của hắn cuối cùng cũng nhận hắn rồi, nhịn không được, nước mắt cũng chảy xuống. Hoàng Phủ Thần Phong lau nước mắt, cười nói: "Tiểu tử thối, cha cứu con trai vốn không phải chuyện kinh thiên động địa gì, cám ơn cái gì? Con trai, con ở trong đó hảo hảo nghe lời bác sĩ..., cha và mẹ mỗi ngày sẽ tới thăm con."
"Cha, nếu lần nay cha lại làm cho mẹ thương tâm, cả đời này con sẽ hận cha." Ivan nghiêm trọng cảnh cáo Hoàng Phủ Thần Phong.
"Cha cam đoan với con, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không." Hoàng Phủ Thần Phong nhìn Chỉ Ngưng.
Chỉ Ngưng hiện tại cũng đang ăn giấm chua. Bọn họ hàn huyên lâu như vậy, còn nhớ có có bên cạnh sao.
Chờ bọn họ nói chuyện xong, Chỉ Ngưng nói bye bye với con trai, liền giúp đẩy Hoàng Phủ Thần Phong đi.
"Vừa rồi vì sao anh khóc?" Chỉ Ngưng tò mò hỏi.
"Con trai gọi anh là cha, anh có thể không kích động sao?" Từ khi Ivan gọi hắn là cha đến bây giờ, Hoàng Phủ Thần Phong một mực mỉm cười.
"Bảo bối thật sự gọi anh như vậy sao?"
"Đương nhiên a! Anh lừa em làm gì? Không chỉ gọi một lần, vừa rồi chúng ta hàn huyên, nó đã gọi rất nhiều lần. Nó còn nói, nếu như anh lại làm cho em thương tâm, vậy cả đời này nó sẽ hận anh." Hoàng Phủ Thần Phong quay đầu, đắc ý nhìn Chỉ Ngưng.
"Tiểu bảo bối không phải vẫn gọi anh là người đàn ông thối sao." Chỉ Ngưng nhỏ giọng nói thầm, cũng cao hứng vì con trai lớn rốt cục gọi Hoàng Phủ Thần Phong là cha.
"Sớm muộn gì nó cũng sẽ gọi anh là cha." Hoàng Phủ Thần Phong tràn đầy tin tưởng nhìn Chỉ Ngưng.
"Không cần phải tự tin như vậy, nó không nhất định sẽ gọi anh!"
"Ngưng Nhi, trở về đi! Anh yêu em." Hôm nay, Hoàng Phủ Thần Phong không biết đã nói bao nhiêu lần câu "anh yêu em" với Chỉ Ngưng rồi.
"Tôi biết, hôm nay anh đã nói nhiều lần." Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Chỉ Ngưng vẫn thấy rất ngọt.
"Từ nay về sau, mỗi ngày anh đều sẽ nói với em." Hoàng Phủ Thần Phong cầm tay Chỉ Ngưng. Hắn đã năm năm không cầm tay cô, hắn thực sự yêu chết bàn tay mềm mại, trơn bóng của Chỉ Ngưng, sờ thật thoải mái a!!
Lần này, Chỉ Ngưng cũng không trốn tránh, cứ như vậy để cho Hoàng Phủ Thần Phong nắm tay mình. Kỳ thật cô cũng chỉ là muốn trừng phạt Hoàng Phủ Thần Phong một chút, ai kêu hắn lúc trước mắng cô như vậy, còn không nghe cô giải thích!
Đến phòng bệnh, Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong nằm chết dí trên giường, Hoàng Phủ Thần Phong còn không buông tay cô ra.
"Ngưng Nhi, để cho anh cầm tay của em, như vậy anh mới có thể cảm giác em thật sự đã trở lại, hơn nữa ngay tại bên cạnh anh, anh sợ em sẽ lần nữa rời đi."
"Được, tôi sẽ không đi, anh nghỉ ngơi đi! Chờ ăn cơm tối tôi gọi anh." Chỉ Ngưng cũng nắm chặt tay Hoàng Phủ Thần Phong.
"Đinh linh linh" đinh linh linh" chuông điện thoại của Chỉ Ngưng lại vang lên, Chỉ Ngưng một tay nghe điện thoại, "Uy!"
"Chỉ Ngưng, là anh."
"Prince?"
Hoàng Phủ Thần Phong vừa nghe đến cái tên này, liền lập tức biết là người nào, bởi vì, con trai nhỏ của hắn đã nói với hắn, không nghĩ tới người thật sự đến rồi.
"Thật ngại quá, hiện tại em bận rộn nhiều việc, không thể đến đón anh được, anh tự mình bắt xe được không?" Chỉ Ngưng rất rõ tình cảm Prince dành cho cô, năm năm này, hắn chăm sóc cô, cô hiểu được. Nhưng trong lòng của cô đã có một người đàn ông, làm sao có thể tiếp nhận thêm người đàn ông khác?
Hoàng Phủ Thần Phong nở nụ cười, bởi vì, Ngưng Nhi của hắn nói, hiện tại cô bận rộn nhiều việc, bảo hắn tự mình bắt xe. Xem ra, người đàn ông kia đối với mình nửa điểm uy hiếp cũng không có, Ngưng Nhi căn bản cũng không quan tâm hắn, bằng không, nhất định sẽ đi đón hắn. Hoàng Phủ Thần Phong cầm lấy tay Chỉ Ngưng, hôn lên bàn tay nhỏ bé của cô.
- Chương 1 - Hàn Chi Ngưng
- Chương 2 - Hiểu rõ
- Chương 3 - Thuyên chuyển công tác
- Chương 4 - Thích
- Chương 5 - Hôn
- Chương 6 - Pair of lovers
- Chương 7 - Nhẫn
- Chương 8 - Tiệc rượu 1
- Chương 9 - Tiệc rượu 2
- Chương 10 - Hối hận
- Chương 11 - Mập mờ tổn thương
- Chương 12 - Trả thù
- Chương 13 - Sủng ái
- Chương 14 - Piano
- Chương 15 - Chi Ngưng sợ tiếng sấm
- Chương 16 - Bữa sáng
- Chương 17 - Lễ trao giải
- Chương 18 - Ghen
- Chương 19 - Cố nén
- Chương 20 - Điên cuồng
- Chương 21 - Truyền thuyết vòng đu quay cao chọc trời
- Chương 22 - Chi Ngưng bị hù dọa đến bệnh 1
- Chương 23 - Chi Ngưng bị hù dọa đến bệnh 2
- Chương 24 - Hương vị yêu
- Chương 25 - Thần giao cách cảm
- Chương 26 - Bữa tối
- Chương 27 - Ôm cô đi làm
- Chương 28 - Bang Mị Duyên
- Chương 29 - Lễ mừng năm mới và xuất viện
- Chương 30 - Thăm hỏi cha nuôi
- Chương 31 - Anh hoa chi đô
- Chương 32 - Làm nũng
- Chương 33 - Tình yêu duy nhất
- Chương 34 - Trừng phạt
- Chương 35 - Triển lãm trang sức
- Chương 36 - Ánh nắng chiều
- Chương 37 - Đêm Paris
- Chương 38 - Bọt kem đánh răng
- Chương 39 - Nhan Nặc Tư
- Chương 40 - Buổi đấu giá
- Chương 41 - Tan nát cõi lòng
- Chương 42 - Đau lòng
- Chương 43 - Nội gian
- Chương 44 - Uống mật ong sao ?
- Chương 45 - Họp báo
- Chương 46 - Cơm trưa
- Chương 47 - Cắt băng khánh thành
- Chương 48 - Chuyển viện
- Chương 49 - Bận rộn hai nơi
- Chương 50 - Giải phẫu thành công và hồi ức
- Chương 51 - Sinh con gái thì tốt rồi
- Chương 52 - Một mình
- Chương 53 - Ôm trong lòng
- Chương 54 - Tỉnh lại và mua sắm
- Chương 55 - Cha ruột
- Chương 56 - Người thân nhất ra đi
- Chương 57 - Sợ hãi và hiểu lầm
- Chương 58 - Uống rượu say và đại hồn đản
- Chương 59 - Màu đỏ Tulip
- Chương 60 - Cũ và mới
- Chương 61 - Nhạc hội và nguôi giận
- Chương 62 - Cầu hôn và bỏ đi
- Chương 63 - Mang thai và nguyên lai là thế thân
- Chương 64 - Sinh đôi và cha đã qua đời
- Chương 65 - Người đàn ông đáng chết, người đàn ông thối
- Chương 66 - Tìm phiền toái và sinh bệnh
- Chương 67 - Bệnh máu trứng và người đàn ông thối, cảm ơn
- Chương 68 - Người đàn ông thối, ông khóc ?
- Chương 69 - Ngưng Nhi, e không quan tâm anh ?
- Chương 70 - Ngưng Nhi, cho anh thêm một cơ hội nữa
- Chương 71 - Cha, cám ơn cha !
- Chương 72 - Ba tháng sau kết hôn
- Chương 73 - Đều là người mẹ yêu nhất
- Chương 74 - Bị con trai bắt
- Chương 75 - Hạnh phúc (Hết)