Chương 65 - Người đàn ông đáng chết, người đàn ông thối
Tối hôm nay, Chỉ Ngưng phá lệ gợi cảm, hơn nữa bên cạnh cô còn có hai tiểu suất ca làm nền, càng thêm thu hút ánh nhìn của mọi người. Chỉ Ngưng lấy hai ly nước hoa quả cho con trai, sau đó an vị ngồi ở một góc hội trường, vui vẻ trò chuyện.
"Ivan, Cheney, mẹ với các con thương lượng một việc được không?"
"Tốt! Mẹ, mẹ nói đi." Hai tiểu tử lại đồng thời mở miệng.
"Các con có thể ít trêu chọc những muội muội xinh đẹp kia được không?" Chỉ Ngưng nhớ chuyện tới chuyện ở đại sảnh khách sạn, liền vừa tức giận, vừa buồn cười.
【 Bắt đầu nhớ lại 】
Chỉ Ngưng cùng hai tiểu tử ra khỏi thang máy, vừa vặn, hai vị này liền nhìn thấy một tiểu cô nương đang chơi đùa, tiểu tử kia vội vàng chạy lên, con trai lớn kéo tiểu cô nương, nói: "Muội muội, em thật đáng yêu a! Từ nay về sau, anh gọi là em là tiểu dâu tây được không?"
Con trai nhỏ cũng không cam chịu yếu thế, hôn một cái lên gò má tiểu cô nương nói: "Thân ái, anh gọi em là tiểu anh đào, được không? Từ nay về sau, em hãy theo anh tốt lắm." Nói xong, sờ lên đầu tiểu cô nương, động tác này, rất giống động tác người nào đó sờ đầu Chỉ Ngưng. Kết quả, tiểu cô nương này còn không kịp phản ứng hai suất ca này cuộc đang nói cái gì, liền 【 oa 】 một tiếng, khóc ầm lên. Con trai lớn nén giận nói với em trai: "Cheney, đều là tại em a! Sao em lại hù dọa tiểu dâu tây? Làm em ấy khóc. Tiểu dâu tây, ngoan, đừng khóc."
"Đâu có liên quan tới em a? Hẳn là anh mới đúng chứ? Đừng tưởng rằng anh nhảy ra từ bụng mẹ sớm hơn em một phút, em sẽ sợ anh. Tiểu anh đào, em không cần để ý hắn, anh dẫn em đi gặp mẹ của anh, mẹ của anh là người xinh đẹp nhất thế giới." Con trai nhỏ kéo tay tiểu cô nương, muốn đi tìm Chỉ Ngưng. Tiểu cô nương tiếng khóc càng lúc càng lớn, đưa tới thật nhiều người. Chỉ Ngưng mới từ toilet đi ra, liền nhìn thấy hai con trai bảo bối của mình đang nói chuyện với một tiểu cô nương, vội vàng kéo hai đứa ra, hơn nữa còn nói xin lỗi với mẹ của tiểu cô nương.
【 nhớ lại chấm dứt 】
"Mẹ, đều là Ivan tranh của con, từ nay về sau chỉ cần anh ấy không tranh của con nữa là được rồi."
"Quỷ a! Vừa rồi còn không phải là anh nhận thức tiểu dâu tây trước! Em về sau mới đến."
Chỉ Ngưng thấy hai con trai bảo bối cãi nhau vì một tiểu cô nương, nhân cơ hội mùi thuốc súng còn chưa nặng mở miệng nói, "Hiện tại, mẹ rất trịnh trọng nói với các con, từ nay về sau, không cho phép các con đến gần tiểu cô nương không quen biết nghe không? Các con chỉ cần có mẹ là tốt rồi."
"Đã biết, mẹ."
"Như vậy mới ngoan. Đúng rồi, các con hôm nay có học tiếng Nhật hay không?"
"Có, chúng con cũng đã chat webcam, nói cho thầy giáo nghe xong." Hiện tại, hai tiểu tử này đã nói được ba ngoại ngữ, nhưng bọn họ vẫn đang học thêm nhiều ngoại ngữ hơn.
"Được, ngoan, ngày mai mẹ đưa các con đi chơi."
"Thật tốt quá, cám ơn mẹ!" Con trai nhỏ hưng phấn nhảy dựng lên, ngồi trên đùi Chỉ Ngưng, ôm lấy cổ cô, dùng sức hôn lên mặt cô.
"Em mau xuống, như vậy mẹ sẽ rất mệt mỏi." Con trai lớn đau lòng nhìn Chỉ Ngưng, không nỡ làm mẹ thân ái mệt mỏi.
"Đúng nga! Mẹ mấy ngày nay nhất định là mệt mỏi."
Chỉ Ngưng lại nhìn hai anh em sinh đôi thương mình như vậy, cô cảm giác những khổ sở trước kia mình chịu đựng đều đáng giá.
————-LOVE———–
Hoàng Phủ Thần Phong đứng ở một nơi không xa nhìn Chỉ Ngưng và hai đưa con trai sinh đôi, nhìn thấy con trai hiểu chuyện như vậy, hắn rất cảm ơn Chỉ Ngưng đã dạy dỗ hai đứa nhỏ tốt như vậy. Hoàng Phủ Thần Phong đi tới, đứng trước mặt Chỉ Ngưng cùng con trai, nội tâm của hắn rất kích động. "Ngưng Nhi"
Vốn Chỉ Ngưng đang nói chuyện phiếm với con trai, nghe được hai chữ [Ngưng Nhi] này, cô liền biết Hoàng Phủ Thần Phong đã đến. Chỉ Ngưng cầm tay con trai, cô còn không biết như thế nào đối mặt với Hoàng Phủ Thần Phong.
Kỳ thật, hai tiểu tử kia đã sớm biết cha của bọn họ là Phong đại thiếu trong truyền thuyết, hơn nữa sau khi bọn họ về nước, những phóng viên luôn luôn đưa tin.
"Xin chào!" Ngoại trừ hai chữ này, Chỉ Ngưng không biết còn có thể nói cái gì.
"Ngưng nhi, anh rất nhớ em, trở về đi!"
"Thật... thật ngại quá, chúng tôi còn có việc đi trước." Chỉ Ngưng không biết Hoàng Phủ Thần Phong còn đến tìm cô, cô thất kinh dắt tay con trai muốn rời đi.
"Ngưng Nhi, tha thứ cho anh, anh không thể không có em, trở về đi!" Hoàng Phủ Thần Phong chạy đến chặn đường đi của Chỉ Ngưng, ôm Chỉ Ngưng vào trong ngực.
"Buông ra Hoàng Phủ Thần Phong, buông ra, nghe thấy không?" Chỉ Ngưng giãy dụa.
Hai tiểu tử kia nhìn thấy mẹ thân ái của bọn họ bị người đàn ông đáng chết khi dễ, bọn họ càng chán ghét người này.
"Uy, tên đàn ông đáng chết, thả mẹ tôi ra." Con trai lớn muốn cứu Chỉ Ngưng ra.
"Tên đàn ông thối, ông cút mau đi! Mẹ của tôi chán ghét ông, chẳng lẽ ông nhìn không ra sao?" Con trai nhỏ hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.
Hoàng Phủ Thần Phong nghe được con của mình, một người gọi hắn là tên đàn ông đáng chết, một người khác gọi hắn là tên đàn ông thối, thiếu chút nữa tức giận đến bất tỉnh. Hắn buông Chỉ Ngưng ra, cư cao lâm hạ nhìn hai đứa con trai sinh đôi của mình, "Cha không phải tên đàn ông đáng chết, càng không phải tên đàn ông thối, cha là cha của các con."
"Shit! Cha của chúng tôi đã sớm mất, hơn nữa, ông cũng không xứng là cha chúng tôi." Con trai lớn nghe thấy Hoàng Phủ Thần Phong nói hắn là cha của bọn họ, liền thô tục mắng hắn.
"Ivan, không cho nói thô tục."
"Dạ, mẹ, con sai rồi."
"Cha của các con hoàn hảo đang đứng ở đây, không chết sớm như vậy." Xem ra, hai đứa con của mình không dự định nhận người cha là hắn đây. "Ngưng Nhi"
"Chúng tôi muốn đi, tạm biệt." Chỉ Ngưng không cho Hoàng Phủ Thần Phong cơ hội nói chuyện, dắt tay hai đứa con trai rời đi.
Hoàng Phủ Thần Phong cũng đi theo ra ngoài, tiếp tục nói: "Ngưng Nhi, anh biết rõ năm đó anh làm tổn thương em vô cùng sâu, nhưng sau khi em rời đi, anh liền đã hối hận, anh cũng biết rõ người đàn ông kia ép buộc em đeo nhẫn, anh biết"
"Hoàng Phủ Thần Phong, anh câm miệng!" Chỉ Ngưng nghe thấy Hoàng Phủ Thần Phong nói đến chuyện năm năm trước, cô lập tức dừng bước, "Hoàng Phủ Thần Phong, lúc trước tôi cầu xin anh như thế nào, bảo anh không cần đi? Anh là như thế nào đối xử với tôi? Hừ, anh đã quên sao? Tôi đây cả đời cũng sẽ không quên, nếu như anh đã quên..., tôi đây liền nhắc nhở anh, năm đó, tôi cầu xin anh, anh đẩy tôi ngã vào bàn trang điểm, nhưng anh liền không liếc nhìn một cái đã bỏ đi, tôi còn bò theo cầu xin anh, anh thì sao, ngay cả quay đầu cũng không."
Lời Chỉ Ngưng nói..., lần nữa làm cho Hoàng Phủ Thần Phong nhớ tới năm năm trước, năm năm này, Hoàng Phủ Thần Phong thường xuyên nghĩ tới chuyện đã xả ra ngày đó. "Chỉ Ngưng, tha thứ cho anh, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh, em muốn như thế nào cũng có thể."
"Không cần" nói xong, Chỉ Ngưng nắm tay con trai ngồi vào xe.
Hoàng Phủ Thần Phong cũng lập tức ngồi lên xe, đuổi theo Chỉ Ngưng và con trai.
Chỉ Ngưng vừa đến khách sạn, Hoàng Phủ Thần Phong cũng lập tức đến, hắn luôn luôn đi theo sau bọn họ.
"Hoàng Phủ Thần Phong, anh làm loạn đủ chưa?"
"Nếu như em không tha thứ cho anh, anh sẽ luôn luôn đi theo sau ba mẹ con em."
"Cheney, em nói, người đàn ông này có phải da mặt rất dày không."
"Vậy còn phải nói sao, tên đàn ông thối ăn no không có chuyện gì làm." Hai tiểu tử kia kẻ xướng người hoạ nói.
Nếu như hai tiểu tử này không phải con trai của Hoàng Phủ Thần Phong, hắn thật sự sẽ không chút lựa chọn bóp chết bọn họ.
- Chương 1 - Hàn Chi Ngưng
- Chương 2 - Hiểu rõ
- Chương 3 - Thuyên chuyển công tác
- Chương 4 - Thích
- Chương 5 - Hôn
- Chương 6 - Pair of lovers
- Chương 7 - Nhẫn
- Chương 8 - Tiệc rượu 1
- Chương 9 - Tiệc rượu 2
- Chương 10 - Hối hận
- Chương 11 - Mập mờ tổn thương
- Chương 12 - Trả thù
- Chương 13 - Sủng ái
- Chương 14 - Piano
- Chương 15 - Chi Ngưng sợ tiếng sấm
- Chương 16 - Bữa sáng
- Chương 17 - Lễ trao giải
- Chương 18 - Ghen
- Chương 19 - Cố nén
- Chương 20 - Điên cuồng
- Chương 21 - Truyền thuyết vòng đu quay cao chọc trời
- Chương 22 - Chi Ngưng bị hù dọa đến bệnh 1
- Chương 23 - Chi Ngưng bị hù dọa đến bệnh 2
- Chương 24 - Hương vị yêu
- Chương 25 - Thần giao cách cảm
- Chương 26 - Bữa tối
- Chương 27 - Ôm cô đi làm
- Chương 28 - Bang Mị Duyên
- Chương 29 - Lễ mừng năm mới và xuất viện
- Chương 30 - Thăm hỏi cha nuôi
- Chương 31 - Anh hoa chi đô
- Chương 32 - Làm nũng
- Chương 33 - Tình yêu duy nhất
- Chương 34 - Trừng phạt
- Chương 35 - Triển lãm trang sức
- Chương 36 - Ánh nắng chiều
- Chương 37 - Đêm Paris
- Chương 38 - Bọt kem đánh răng
- Chương 39 - Nhan Nặc Tư
- Chương 40 - Buổi đấu giá
- Chương 41 - Tan nát cõi lòng
- Chương 42 - Đau lòng
- Chương 43 - Nội gian
- Chương 44 - Uống mật ong sao ?
- Chương 45 - Họp báo
- Chương 46 - Cơm trưa
- Chương 47 - Cắt băng khánh thành
- Chương 48 - Chuyển viện
- Chương 49 - Bận rộn hai nơi
- Chương 50 - Giải phẫu thành công và hồi ức
- Chương 51 - Sinh con gái thì tốt rồi
- Chương 52 - Một mình
- Chương 53 - Ôm trong lòng
- Chương 54 - Tỉnh lại và mua sắm
- Chương 55 - Cha ruột
- Chương 56 - Người thân nhất ra đi
- Chương 57 - Sợ hãi và hiểu lầm
- Chương 58 - Uống rượu say và đại hồn đản
- Chương 59 - Màu đỏ Tulip
- Chương 60 - Cũ và mới
- Chương 61 - Nhạc hội và nguôi giận
- Chương 62 - Cầu hôn và bỏ đi
- Chương 63 - Mang thai và nguyên lai là thế thân
- Chương 64 - Sinh đôi và cha đã qua đời
- Chương 65 - Người đàn ông đáng chết, người đàn ông thối
- Chương 66 - Tìm phiền toái và sinh bệnh
- Chương 67 - Bệnh máu trứng và người đàn ông thối, cảm ơn
- Chương 68 - Người đàn ông thối, ông khóc ?
- Chương 69 - Ngưng Nhi, e không quan tâm anh ?
- Chương 70 - Ngưng Nhi, cho anh thêm một cơ hội nữa
- Chương 71 - Cha, cám ơn cha !
- Chương 72 - Ba tháng sau kết hôn
- Chương 73 - Đều là người mẹ yêu nhất
- Chương 74 - Bị con trai bắt
- Chương 75 - Hạnh phúc (Hết)