Chương 57 - Sợ hãi và hiểu lầm
Sau khi mẹ Hàn qua đời, Hoàng Phủ Thần Phong để cho Chỉ Ngưng ở trong nhà nghỉ ngơi, nếu quả thật cô muốn vẽ bản thiết kế..., ở nhà cũng có thể vẽ mà. Mấy ngày nay, Chỉ Ngưng đang thiết kế một bộ trang sức cho mẹ Hoàng Phủ, tuy mẹ ruột của Chỉ Ngưng đã qua đời, nhưng còn có mẹ Hoàng Phủ quan tâm, yêu thương cô.
Gần đây, mẹ Hoàng Phủ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Chỉ Ngưng, bọn họ mỗi lần có thể trò chuyện đến mấy tiếng đồng hồ. Trong lòng Chỉ Ngưng, cô đã sớm coi mẹ Hoàng Phủ như mẹ ruột của mình rồi.
Hôm nay, Chỉ Ngưng ngồi trong hoa viên để vẽ, sau khi hoàn thành sẽ đến công ty để chế tác thành thành phẩm.
Đột nhiên, một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, người hầu trong biệt thự cũng biết Chỉ Ngưng sợ nhất sấm chớp rồi, nguyên một đám đều chạy đến hoa viên. Khi đến nơi, đã nhìn thấy Chỉ Ngưng ngồi xổm trên thảm cỏ, ôm đầu gối, thân thể đang run rẩy, chị Lý chạy tới, nói: "Chỉ Ngưng tiểu thư, không sao chứ, đừng sợ, có chị Lý ở đây! Trời sắp mưa rồi, cô mau dậy đi! Chúng ta vào trong nhà đi."
"Không" không cần, không cần"
Thấy thế, người hầu đều tới khuyên Chỉ Ngưng, kêu cô trở vào trong nhà, nhưng Chỉ Ngưng thế nào cũng không chịu đi.
Hoàng Phủ Thần Phong đang chủ trì một cuộc họp cấp cao, đột nhiên nhìn thấy tia chớp, hắn không nói hai lời liền chạy ra khỏi phòng họp, khiến cho mọi người trong phòng không biết đã xảy ra chuyện gì. Mà thảm nhất là một giám đốc đang báo cáo với Hoàng Phủ Thần Phong, nhìn thấy Hoàng Phủ bỏ đi, hắn tưởng bản báo cáo của mình có vấn đề gì.
Kỳ thật, sau khi Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thấy tia chớp, nghĩ đến Chỉ Ngưng ở nhà một mình sẽ sợ hại, cho nên hiện tại hắn phải về nhà với cô.
Hoàng Phủ Thần Phong dùng tốc độ nhanh nhất chạy về biệt thự, lại nhìn thấy một đám người hầu vây trong hoa viên, Hoàng Phủ Thần Phong liền hướng phía người hầu đi tới, vừa vặn, có một người hầu nhìn thấy hắn lập tức báo cáo: "Thiếu gia, Chỉ Ngưng tiểu thư ngồi ở đây không chịu đi vào, may là ngài đã về."
Nghe xong lời người hầu nói..., Hoàng Phủ Thần Phong bước nhanh đến bên người Chỉ Ngưng, "Ngưng Nhi, anh tới rồi, chúng ta vào đi thôi! Trời mưa rồi." Nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong cúi người ôm lấy Chỉ Ngưng.
"Phong, anh đã đến rồi! Em rất sợ!" Chỉ Ngưng gắt gao ôm eo Hoàng Phủ Thần Phong, run rẩy nói.
"Ngưng Nhi ngoan! Đừng sợ, có anh ở đây." Hoàng Phủ Thần Phong vừa an ủi Chỉ Ngưng, vừa nói với chị Lý ở phía sau: "Chị Lý, ngay lập tức đi nấu chút canh gừng, mang lên phòng cho tôi."
Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng đến phòng tắm, trước tiên xả đầy nước ấm vào bồn tắm, sau đó cởi quần áo của Chỉ Ngưng ra, ôm cô vào trong bồn tắm, dùng nước ấm nhẹ nhàng lau sạch thân thể lạnh như băng của cô. Tuy đã là mùa xuân rồi, nhưng khi trời mưa vẫn có chút lạnh, huống chi Chỉ Ngưng đã dầm mưa ở ngoài.
"Phong, em không làm chậm trễ công việc của anh chứ?" Chỉ Ngưng giữ chặt tay Hoàng Phủ Thần Phong, hỏi.
"Sao em lại làm chậm trễ công việc của anh? Ở công ty, anh vừa nhìn thấy tia chớp liền trở về nhà ngay, anh biết rõ em sẽ sợ, quả nhiên! Nếu như anh chưa trở về..., Ngưng Nhi, có phải em sẽ một mực muốn ngồi ở hoa viên hay không?"
"Bởi vì em biết rõ Phong nhất định sẽ trở về."
"Em đó"
Hoàng Phủ Thần Phong cẩn thận giúp Chỉ Ngưng lau khô thân thể, sau đó, đem khăn choàng tắm màu lam mặc lên cho cô, ôm cô ra khỏi phòng tắm. Hoàng Phủ Thần Phong đặt Chỉ Ngưng lên giường, "Ngưng Nhi, trước tiên em nghỉ ngơi một chút! Chị Lý lập tức sẽ mang canh gừng lên. Em còn muốn ăn cái gì? Anh kêu đầu bếp đi làm." Sau khi trở về từ Mĩ, Hoàng Phủ Thần Phong lại mời đầu bếp về một lần nữa.
"Em muốn ăn bánh trôi vừng, đầu bếp kia làm rất ngon a!"
"Được, hiện tại anh xuống dưới nói với đầu bếp."
————-LOVE————
"Phong, chờ em thiết kế xong bộ trang sức này tặng cho bá mẫu, em sẽ mang đến công ty để chế tác." Chỉ Ngưng vừa ăn bánh trôi Hoàng Phủ Thần Phong đút cho cô, vừa đưa bản thiết kế cho Hoàng Phủ Thần Phong xem.
"Được, em nói cái gì chính là cái đó! Đến lúc đó để lái xe đưa em đến công ty, biết chưa? Bất quá, Ngưng Nhi, một thời gian dài nữa em mới có thể hoàn thành bản thiết kế sao?" Hoàng Phủ Thần Phong lại đút cho Chỉ Ngưng một cái bánh trôi.
"Không có! Mấy ngày nay, mỗi ngày em đều rất cố gắng vẽ, đại khái là một tuần nữa có thể hoàn thành." Chỉ Ngưng mập mờ không rõ nói.
"Ha ha! Ngưng Nhi, nếu như mẹ của anh biết em cố gắng thiết kế trang sức cho bà như vậy, bà khẳng định sẽ rất cao hứng."
"Đương nhiên rồi! Phong, nhẫn em tặng cho anh, anh nhất định mỗi ngày đều phải đeo, không cho phép tháo ra, nghe không?" Chỉ Ngưng vuốt ve ngón tay trỏ của Hoàng Phủ Thần Phong, ra lệnh cho hắn.
"Ừ, anh cam đoan, anh tuyệt đối sẽ không tháo ra, đến lúc anh tám mươi tuổi vẫn nhất định đeo trên tay."
"Ha ha! Phong, chờ đến khi anh tám mươi tuổi, khuôn mặt nhất định đầy nếp nhăn, như vậy liền xấu chết, không đẹp trai chút nào." Hiện tại, Chỉ Ngưng bắt đầu tưởng tượng bộ dạng Hoàng Phủ Thần Phong khi về già.
"Vậy em đến lúc đó cũng rất khó coi a! Khi đó anh cũng hơn bảy mươi tuổi, cũng có nếp nhăn rồi, hơn nữa tóc cũng đã bạc."
"Em vẫn trẻ hơn so với anh!"
————-LOVE————
"Chị Lý, hôm nay tôi muốn đến công ty, lập tức sẽ trở lại."
"Được, Chỉ Ngưng tiểu thư, cô cẩn thận một chút."
"Tôi biết, chị Lý."
Chỉ Ngưng cầm bản thiết kế hưng phấn ngồi trên xe, cô không nói cho Hoàng Phủ Thần Phong hôm nay cô sẽ đến công ty, cô muốn cho hắn một kinh hỉ.
Chỉ Ngưng đi vào công ty, nhưng nhân viên lễ tân ở đại sảnh dùng một loại ánh mắt kỳ dị để nhìn cô. Chỉ Ngưng cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Chỉ Ngưng mang theo nghi vấn đi vào thang máy chuyên dụng của Hoàng Phủ Thần Phong. Đến tầng 29, lúc đi ngang qua phòng thư kí, cô nghe thấy có tiếng nói chuyện phiếm trong đó: "Tôi vốn đang cho rằng Hàn Chỉ Ngưng kia và tổng tài ở cùng một chỗ! Không nghĩ tới, hôm nay có một người phụ nữ đến tìm tổng tài, sau khi đi vào văn phòng tổng tài, đến bây giờ còn chưa đi ra, ai biết được bây giờ đang làm cái gì a?"
Chỉ Ngưng nghe xong, sắc mặt tái nhợt.
"Cũng đúng! Đại khái vào cũng đã hai tiếng rồi."
Văn phòng của Hoàng Phủ Thần Phong không khóa cửa, Chỉ Ngưng đứng ở cửa ra vào, thấy được tất cả bên trong. Chỉ Ngưng nhìn thấy một người phụ nữ rất mị hoặc lẳng lơ xinh đẹp, cả thân thể đều ghé vào trên người Hoàng Phủ Thần Phong. Tay cô ta còn đang vuốt ve chiếc nhẫn Chỉ Ngưng tặng cho Hoàng Phủ Thần Phong, "Phong thiếu, nhẫn này là do anh tự thiết kế sao? Thật đặc biệt nha! Có thể giúp em thiết kế một cái được không? Em rất thích!" Nói xong, vẫn không quên hôn một cái lên môi Hoàng Phủ Thần Phong.
Chỉ Ngưng nhìn thấy cảnh này, lòng của cô tan nát mất rồi, nếu như Phong không muốn..., vì sao hắn không đẩy cô ta ra! Nói vậy, hắn rất hưởng thụ sao?
Chỉ Ngưng xoay người, nghĩ muốn rời đi thôi, vừa vặn bị thư ký của Hoàng Phủ Thần Phong đụng phải. Thư ký nhìn thấy sắc mặt Chỉ Ngưng không tốt, cô liền đoán được Chỉ Ngưng đã nhìn thấy tình huống bên trong.
"Cút, tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất không nên đụng vào nhẫn của tôi, còn có, cô lập tức rời khỏi đây cho tôi." Hoàng Phủ Thần Phong dùng tay đẩy người phụ nữ kia ngã nhào trên mặt đất. Chỉ Ngưng rời đi quá sớm, cô còn chưa nhìn thấy hết tình huồng bên trong. Nếu như cô rời đi chậm một chút, cũng sẽ không hiểu lầm Hoàng Phủ Thần Phong.
"Phong thiếu"
"Cút!"
Người phụ nữ kia giận dậm chân một cái, ảo não đi ra ngoài.
Sau khi người kia rời khỏi, thư ký của Hoàng Phủ Thần Phong tiến vào báo cáo lịch trình làm việc, báo xáo xong cô còn nói: "Tổng tài, Hàn tiểu thư vừa mới tới công ty, cô ấy" cô ấy giống như thấy được hết thảy." Thư ký cảm thấy mình cần phải nói với tổng tài là Chỉ Ngưng đã tới công ty.
"Shit! Ngưng Nhi bây giờ đang ở đâu?"
"Cô ấy đã đi rồi"
Hoàng Phủ Thần Phong đá văng cửa, phải đi tìm Chỉ Ngưng, hắn biết rõ Chỉ Ngưng nhất định là hiểu lầm, cũng xác định Chỉ Ngưng chỉ nhìn một nửa, bằng không sẽ không rời đi.
- Chương 1 - Hàn Chi Ngưng
- Chương 2 - Hiểu rõ
- Chương 3 - Thuyên chuyển công tác
- Chương 4 - Thích
- Chương 5 - Hôn
- Chương 6 - Pair of lovers
- Chương 7 - Nhẫn
- Chương 8 - Tiệc rượu 1
- Chương 9 - Tiệc rượu 2
- Chương 10 - Hối hận
- Chương 11 - Mập mờ tổn thương
- Chương 12 - Trả thù
- Chương 13 - Sủng ái
- Chương 14 - Piano
- Chương 15 - Chi Ngưng sợ tiếng sấm
- Chương 16 - Bữa sáng
- Chương 17 - Lễ trao giải
- Chương 18 - Ghen
- Chương 19 - Cố nén
- Chương 20 - Điên cuồng
- Chương 21 - Truyền thuyết vòng đu quay cao chọc trời
- Chương 22 - Chi Ngưng bị hù dọa đến bệnh 1
- Chương 23 - Chi Ngưng bị hù dọa đến bệnh 2
- Chương 24 - Hương vị yêu
- Chương 25 - Thần giao cách cảm
- Chương 26 - Bữa tối
- Chương 27 - Ôm cô đi làm
- Chương 28 - Bang Mị Duyên
- Chương 29 - Lễ mừng năm mới và xuất viện
- Chương 30 - Thăm hỏi cha nuôi
- Chương 31 - Anh hoa chi đô
- Chương 32 - Làm nũng
- Chương 33 - Tình yêu duy nhất
- Chương 34 - Trừng phạt
- Chương 35 - Triển lãm trang sức
- Chương 36 - Ánh nắng chiều
- Chương 37 - Đêm Paris
- Chương 38 - Bọt kem đánh răng
- Chương 39 - Nhan Nặc Tư
- Chương 40 - Buổi đấu giá
- Chương 41 - Tan nát cõi lòng
- Chương 42 - Đau lòng
- Chương 43 - Nội gian
- Chương 44 - Uống mật ong sao ?
- Chương 45 - Họp báo
- Chương 46 - Cơm trưa
- Chương 47 - Cắt băng khánh thành
- Chương 48 - Chuyển viện
- Chương 49 - Bận rộn hai nơi
- Chương 50 - Giải phẫu thành công và hồi ức
- Chương 51 - Sinh con gái thì tốt rồi
- Chương 52 - Một mình
- Chương 53 - Ôm trong lòng
- Chương 54 - Tỉnh lại và mua sắm
- Chương 55 - Cha ruột
- Chương 56 - Người thân nhất ra đi
- Chương 57 - Sợ hãi và hiểu lầm
- Chương 58 - Uống rượu say và đại hồn đản
- Chương 59 - Màu đỏ Tulip
- Chương 60 - Cũ và mới
- Chương 61 - Nhạc hội và nguôi giận
- Chương 62 - Cầu hôn và bỏ đi
- Chương 63 - Mang thai và nguyên lai là thế thân
- Chương 64 - Sinh đôi và cha đã qua đời
- Chương 65 - Người đàn ông đáng chết, người đàn ông thối
- Chương 66 - Tìm phiền toái và sinh bệnh
- Chương 67 - Bệnh máu trứng và người đàn ông thối, cảm ơn
- Chương 68 - Người đàn ông thối, ông khóc ?
- Chương 69 - Ngưng Nhi, e không quan tâm anh ?
- Chương 70 - Ngưng Nhi, cho anh thêm một cơ hội nữa
- Chương 71 - Cha, cám ơn cha !
- Chương 72 - Ba tháng sau kết hôn
- Chương 73 - Đều là người mẹ yêu nhất
- Chương 74 - Bị con trai bắt
- Chương 75 - Hạnh phúc (Hết)