Chương 101 - Hết
Tôi nhét đĩa vào máy, căng mắt lên xem, tôi thấy một đứa bé đang ngồi dưới đất gặm táo. Tôi thấy nghi ngờ, không lẽ đã có cả con riêng với nhau rồi? Càng xem tôi càng thấy không phải, trẻ con ngày càng đông, chẳng thấy bóng dáng của Tiểu Huy và Lý Dương.
Tôi quay lại, thấy Tiểu Hân ngại ngùng cười bảo: "Đĩa này lần trước chị quay giúp bạn chị tại một vườn trẻ."
"Hả?" Tôi thắc mắc: "Vậy cái đĩa của Tiểu Huy đâu?"
Tiểu Hân kể: "Lúc chị đến được chỗ Tiểu Huy không biết cậu ta đã bỏ đi đâu, chỉ để lại một bức thư xin lỗi nói cậu ta rất sợ đám xã hội đen này báo thù nên quyết định cao chạy xa bay. Còn nói là Lý Dương luôn quan tâm chăm sóc cậu ta chu đáo nên cậu ta không muốn tuyệt tình."
Tôi thấy mồ hôi rịn ra khắp lưng.
Tần Hạo Vĩ nói: "Bọn anh vào đây một lần rồi nhưng thấy tình hình chỗ em nguy kịch quá nên Tiểu Hân đã nghĩ ra cách này, cuối cùng đã thành công."
Tôi có cảm giác như mình đang tê liệt đi. Nếu Lý Dương ngoan cố them một phút, để Tiểu Hân mở đĩa ra thì rất có khả năng tôi chỉ cần bước ra khỏi căn phòng này vài bơpcs sẽ bị một đám người từ đâu tiến đến đánh chết tươi.
Tôi gần như kiệt sức hỏi lại Tiểu Hân: "Sao chị biết Tiểu Huy và Lý Dương có quan hệ với nhau?"
Tiểu Hân kể: "Lần trước em kể cho chị nghe là Tiểu Huy thường được đưa về nhà trên một chiếc BMW màu trắng, vừa nãy ở cửa chị thấy xe Lý Dương chính là xe BMW trắng, mà trong thư Tiểu Huy có viết Lý Dương chăm sóc cậu ta rất chu đáo."
Mặt tôi tái xanh lại, tôi hỏi: "Chị dựa vào hai điều đó mà suy luận về mối quan hệ giữa Tiểu Huy và Lý Dương, sau đó dựng nên câu chuyện khi nãy?"
Tiểu Hân gật đầu: "Tình hình nguy cấp quá nên chị cứ liều thử xem."
Tôi run rẩy: "Chị đóng kịch giống quá, lần sau lúc nói dối nhờ chị nháy mắt một cái cho em nhờ, khi nãy em xông lên định bật đĩa, giờ nghĩ lại mà run."
Tiểu Hân thành thật: "Vừa rồi chị cũng ngạc nhiên lắm, không hiểu sao lại có thể nói dối trơn tru thế. Từ bé đến giờ chị chưa từng nói dối, mà bố mẹ chị cũng là những người thật thà chưa một lần dối trá."
Tôi thầm trả lời khúc mắc của chị: Bố mẹ chị và cả em trai chị đều không phải những người thật thà, chị cũng là một thiên tặc.
Xem ra thắng lợi đến bất ngờ quá, Lý Dương và Trưởng phòng Tần cứ thế tố giác nhau trước mặt bao nhiêu người nên đã vạch trần mọi hành vi phi pháp của cả hai. Các đồng nghiệp của Lưu Dĩnh sau khi nắm rõ được chứng cứ bắt đầu phát lệnh truy nã Tiểu Huy và người trong hội Tam Hòa. Tôi đã tìm lại được cảm giác an toàn ở thành phố này.
Tiểu Hân sắp cưới, tôi đã nhiều lần hỏi mẹ có muốn đến dự đám cưới chị cùng tôi không nhưng mẹ luôn lắc đầu. Thật ra khoảng cách giữa chúng tôi có lẽ sẽ không bao giờ có thể xóa được.
Thỉnh thoảng Lưu Dĩnh đến tìm tôi cũng chỉ vì công việc, vì trong vụ án của Lý Dương tôi là người khá tỏ tường.
Mỗi lần Lưu Dĩnh đến, tôi lại định nói với chị ấy điều gì đó, nhưng rồi chưa bao giờ tôi nói ra cả.
Chúng tôi vốn dĩ là những kẻ thù không đội trời chung, giờ lại trở thành những người bạn thân, còn đòi hỏi gì hơn được nữa?
Tôi lại ẩn hiện khắp thành phố. Có lẽ không lâu trong tương lại tôi sẽ đi tìm một công việc mới để sinh tồn ở cái thành phố này.
Ngày mai là đến hôn lễ của Tiểu Hân. Đêm đã khuya lắm rồi, tôi trằn trọc không ngủ được, có quá nhiều tâm sự trong lòng. Tôi bước đi lững thững vô định trên phố, đường phố hiếm có lúc tĩnh mịch thế này. Tôi lang thang khắp các con đường, đêm mùa đông khá lạnh, tôi thở nhẹ một hơi, dưới ánh điện mờ nhạt có thể nhìn thấy làn khói trắng rõ rệt. Hình như tôi lại trở thành kẻ không xu dính túi rồi thì phải, tôi bật cười ngốc nghếch. Bất giác tay vỗ vỗ trên người, trong túi hình như có vật gì cưng cứng, thò tay vào lôi ra được đồng xu một tệ, hóa ra tôi vẫn còn tài sản trị giá một tệ cơ đấy!
Trong thành phố phồn hoa này, khách bộ hành trên phố không ít, chỉ có điều ai nất đêỳ lầm lũi rảo bước. Tôi ngó quanh thấy dưới ánh đèn điện yếu ớt có một người bán khoai lang nướng, anh ta đang xoa xoa tay đứng trước bếp lò, miệng không ngớt mời chào khách qua đường. Trên lò của anh ta gần như chẳng có gì để bán, thấy tôi đi đến anh ta lại cất tiếng rao khe khẽ: "Khoai nướng đây, khoai nướng đây, một tệ một củ." Tôi ngó vào bếp lò, hóa ra còn duy nhất một củ khoai nhỏ đang nằm chỏng chơ. Người bán khoai nhìn tôi chờ đợi, tôi nghĩ anh ta muốn cố gắng lần cuối để xử lí nốt củ khoai tí teo này để được dọn hàng về nhà.
Tôi móc toàn bộ tài sản của mình đưa cho anh ta. Người bán khoai nhìn tôi rạng rỡ nhưng lại có đôi chút ngượng ngùng nói: "Người anh em, đây là củ cuối cùng đấy, tuy có hơi nhỏ một chút."
Tôi ủ củ khoai ấy trong tay, thấy bàn tay mình ấm áp lên nhiều, tôi cười bảo: "Em không đói, củ nhỏ này là vừa rồi."
Anh bán khoai cười bảo: "Mai nhé, mai cậu rảnh thì đến đây, tớ sẽ phần cậu củ to nhất."
Chúng tôi nhìn nhau cười. Tôi dùng một tệ mua được một củ khoai lang nhỏ xíu và hai khuôn mặt rạng rỡ, ai bảo tôi không biết tính toán nào?
Tôi quay bước, hai tay khẽ bóc vỏ koai rồi nhai ngấu nghiến, hình như nó đã hơi cháy nhưng vẫn cực kỳ thơm.
CHƯƠNG 102
Tôi về gần đến phòng trọ, nhìn lên thấy phòng mẹ vẫn sáng đèn. Trong phòng là hai bóng người ngồi đối diện, tôi thấy tò mò quá, mẹ quen biết rất ít người trong thành phố này, sao trong phòng mẹ lại có khách? Tôi bước lên gác, trong phòng có một giọng đàn ông vừa căng thẳng vừa giận dữ, giọng nói ấy quen thuộc lắm.
Tôi ghé sát vào cửa phòng, nghe thấy người đàn ông bên trong nói: "Chị Định, năm đó chị đã hứa sau khi bán con gái cho chúng tôi sẽ không bao giờ lại gần nó nữa. Giờ thì sao đây? Chị định nuốt lời à?"
Tôi bỗng hiểu ra, người đàn ông đó chính là Chủ tịch Lâm, bố nuôi của chị.
Mẹ lí nhí phân bua: "Ông chủ Lâm, ông hiểu nhầm rồi, tôi không định tiếp cận con bé."
Ông chủ tịch Lâm vẫn lớn tiếng gay gắt: "Chị không định tiếp cận ư? Vậy tại sao chị lại tặng con búp bê len đó cho con gái tôi? Con trai chị tại sao cứ quanh quẩn bên con gái tôi? Các người có âm mưu gì?"
Mẹ vẫn kiên nhẫn đáp: "Đó là thứ đồ chơi mà ngày nhỏ Tiểu Hân thích nhất, nó sắp đi lấy chồng, tôi chẳng có gì để tặng nó nên chỉ định đưa nó giữ con búp bê làm kỉ niệm."
Giọng ông Chủ tịch Lâm càng ngày càng không khách khí, ông ta quát tháo: "Kỉ niệm? Có phải chị muốn Tiểu Hân nhớ ra chị là mẹ con bé, sau đó nhận con gái về? Chị có mục đích gì? Muốn tiền phải không? Tôi có thể trả chị, chị cứ nói giá đi, chỉ cần chị đảm bảo vĩnh viễn không xuất hiện bên cạnh con gái tôi."
Mẹ vội vàng giải thích: "Không phải, tôi không hề muốn nó nhớ lại điều gì. Khi Tiểu Hân rời xa chúng tôi nó chưa đầy ba tuổi, nó không nhớ gì về chúng tôi cả."
Tôi nhớ ra con búp bê len mà tôi đưa chị, hóa ra ông Lâm đã nhận ra nguồn gốc của nó nên đã tìm ra chúng tôi. Lòng tôi hừng hực một cơn giận giữ. Trước nay tôi luôn có ấn tượng tốt với ông Chủ tịch, thường ngày vẫn rất lịch thiệp với cấp dưới chứ không như những kẻ lắm tiền khác nhìn người dựa trên thế lực đồng tiền, vậy mà hôm nay ông ta lại ép mẹ tôi như thế.
Tôi đẩy cửa bước vào, trông thấy tôi ông Chủ tịch Lâm hơi sững sờ. Tôi lớn giọng hỏi ông ta: "Mẹ muốn nhìn con gái mình thì có gì sai? Mẹ muốn nhận con gái mình về thì có gì sai? Chị Tiểu Hân đã là con gái bác trong bao nhiêu năm, giờ đã đến lúc được biết mọi chuyện."
Ông Lâm như rã rời chân tay, ông ta ngồi phịch xuống ghế đau khổ nói: "Phải làm thế nào thì các người mới tha cho chúng tôi?"
"Tha cho?" Tôi cười nhạt, "Tiền của ông đã làm hai mẹ con xa cách bấy lâu, giờ họ không có quyền được đoàn tụ sao? Ông chỉ biết đến chị Tiểu Hân là con gái ông, tại sao ông không nhớ chị ấy cũng là con gái của mẹ tôi? Các người chỉ nghĩ đến bản thân các người thôi, cũng phải thông cảm cho tình cảm của người khác chứ, người khác nghĩ đến bản thân họ thì các người lại tức giận là sao?"
Ông Lâm ướt đẫm mồ hôi trên trán, bộ mặt lộ rõ một nét đau khổ: "Sao các người phải làm vậy chứ. Tiểu Hân bây giờ không giống mấy người. Con bé bản tính lương thiện, nó có thể hòa hợp với các người nhưng nếu nó biết về thân thế của chính mình thì nó sẽ gục ngã mất."
Tôi chỉ còn biết lặng im, ông ta nói không phải là không có lí.
Tôi nghe mẹ nói: "Ông chủ Lâm, ông yên tâm, chúng tôi hứa từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt Tiểu Hân nữa. Tôi biết ông rất yêu thương nó, có ông bên cạnh nó tôi còn lí do gì mà không yên tâm chứ? Chỉ hy vọng ông vẫn sẽ yêu thương nó như trước kia mà thôi."
Ông Lâm rạng rỡ khuôn mặt hỏi: "Đúng vậy chứ?"
Trong lòng ông ta dường như có chút hối lỗi: "Chị Định, chị yên tâm, từ lúc tôi bế Tiểu Hân đi hết cuộc đời này tôi luôn là bố con bé, tôi sẽ luôn bao bọc nó. Thật tình tôi không hề ghét hai người, nhưng lúc tôi cảm thấy hai người sẽ mang Tiểu Hân của tôi đi, tôi bỗng như một con nhím xù hết lông của mình lên để bảo vệ con gái."
Ông ta nói rất chân thành: "Nếu như có thẻ, tôi rất muốn bù đắp cái gì đó cho hai người."
Mẹ cố cười trong đau khổ: "Không cần đâu, ngay ngày mai chúng tôi sẽ rời khỏi đây và sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này nữa. Tôi biết ông sẽ giữ lời hứa của mình, như thế là tôi mãn nguyện rồi."
Cả ba ngồi đó trong yên lặng. Ông Lâm nán lại thêm chút xíu rồi ngần ngại xin phép ra về.
Tôi hỏi mẹ: "Cứ thế này mà đi hả mẹ?"
Mẹ hỏi lại tôi: "Tiểu Cường. Con có về nhà cùng mẹ không?"
Tôi định bảo vì lí do gì mà chúng ta lại phải rời đi? Nhưng tôi biết mỗi lần nhớ chị mẹ đều rất buồn, có thể cách xa mới là liều thuốc tốt, sao chúng tôi cứ phải bám lấy cái nơi không thuộc về chúng tôi?
Đúng là đã đến lúc nên ra đi, con người lúc nào cũng có những nỗi day dứt nhưng thực tình trên thế gian này không có gì là không thể dứt bỏ.
Cuối cùng, tôi cũng quyết định: "Mai hai mẹ con mình cùng về thị trấn Tam Thủy mẹ nhé!"
CHƯƠNG 103
Đêm nay thời gian trôi chậm quá, tôi không chợp mắt chút nào. Có quá nhiều chuyện, quá nhiều hồi ức hiện về trước mắt tôi, khổ đau có, vui vẻ có, buồn bã có và có cả sự ngọt ngào nữa.
Tôi dậy rất sớm định từ biệt Tứ Mao, thấy Tiểu Thúy và Tiểu Nguyệt đang ở trong phòng, tôi bảo chúng nó: "Mình và mẹ định trở về thị trấn. Bao ngày qua với nhiều chuyện xảy ra mình đã phát hiện ra rằng mình thực sự không muốn xa các cậu, nhưng ngày chia xa cuối cùng cũng phải đến, nếu có cơ hội thế nào mình cũng trở lại thăm mọi người."
Mấy đứa đều sững sờ nhìn tôi, trông bộ dạng của tôi đúng là không giống như tôi đang đùa, li biệt đến đột ngột quá.
Cả cuộc đời dù vấp phải nhiều điều bất ngờ nhưng chúng ta vẫn vững tâm bước tiếp.
Tứ Mao trầm ngâm bảo: "Tiểu Cường, mình tin là bọn mình sẽ có ngày gặp lại, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
Nó vỗ vỗ vai tôi, có rất nhiều điều chẳng cần nói ra vì mọi người đều hiểu.
Tứ Mao bảo tôi: "Mình và Tiểu Thúy đã bàn bạ với nhau rồi, bọn mình định cùng nhau mở một quán bán đồ ăn sáng."
"Ái chà!" Tôi thấy mừng quá, làm cái này cũng kiếm được kha khá đấy.
Tứ Mao hào hứng tiết lộ: "Mình quen nhiều người bán thịt lắm, khi quán ăn khai trương và đi vào hoạt động họ sẽ cung cấp thịt cho mình với giá rẻ nhất. Mấy loại thịt như thịt thủ, má lợn và cả thịt lợn sề, chỉ cần xay nhuyễn là người ta ăn cũng không phát hiện ra được."
Tôi hết lời tán dương: "Thật không hổ danh là bạn của Trương Tiểu Cường, có đầu óc kinh doanh đấy!"
Tứ Mao kể: "Dạo này mình và Tiểu Thúy đang rèn luyện tay nghề, ngày nào cũng tập nặn sủi cảo và bánh bao."
Được lắm Tứ Mao và Tiểu Thúy ạ, các cậu nỗ lực phấn đấu vì lý tưởng thế này, mình hết sức cảm động, hết sức tự hào về các bạn. Mình tin là hai vợ chồng cậu kết hợp có thể phát triển được sự nghiệp lớn, mà không phải, hai đứa vẫn chưa cưới nhau, bây giờ mối quan hệ này vẫn chỉ là tằng tịu thôi.
Tứ Mao khoái chí kể: "Tiểu Cường, cậu biết gì không? Bọn mình đã luyện được cách làm nhân bánh càng ngày càng nhỏ lại mà nhìn cứ như càng ngày càng to ra ý."
Thật vậy sao? Cái này là kỹ xảo có đẳng cấp rồi đấy! Tứ Mao, Tiểu Thúy, cố lên nhé! Mình tự hào về hai cậu quá.
Tôi nói: "Chắc chắn các cậu sẽ thành công". Tôi chúc phúc cho hai đứa.
Tứ Mao lại thở dài: "Tiếc là bọn mình vẫn chưa đủ vốn, chắc phải tích góp một thời gian nữa."
Tiểu Nguyệt nãy giờ không nhịn được bèn bảo: "Anh Tứ Mao, hay để em đầu tư cho mọi người mở cửa hàng nhé! Coi như em vì anh đi."
"Hả?" Tứ Mao hí hửng nhìn Tiểu Nguyệt: "Thế thì tốt quá, anh em mình cùng hợp tác mở cửa hàng nhé!"
Tiểu Nguyệt nhìn Tứ Mao thẹn thùng. Tiểu Thúy thấy thế cũng không chịu đứng yên lập tức to tướng với Tiểu Nguyệt: "Ngô Tiểu Nguyệt, cậu định làm cái trò gì đấy hả? Sao cứ quấn lấy Tứ Mao? Tôi gọi Tứ Mao là anh thế là cậu cũng gọi hả?"
Tiểu Nguyệt cũng không chịu kém cạnh cũng đanh giọng: "Anh Tứ Mao cũng chẳng phải của chị, chị dựa vào đâu mà gọi anh ý?"
Tứ Mao ngồi bên tôi khẽ nói: "Lại bắt đầu rồi đấy, đàn bà thật phiền phức!" Bộ mặt nó đắc ý lắm.
Tiểu Nguyệt và Tiểu Thúy tranh cãi chán bỗng cùng quay sang hỏi Tứ Mao.
Tiểu Thúy nói: "Tứ Mao, anh nói một câu đi, từ nay về sau không bao giờ nhìn mặt con bé này nữa."
Tiểu Nguyệt bảo: "Tứ Mao, anh không mau đá đít đứa con gái điêu ngoa này đi à?"
Tiểu Thúy hét lên: "Mày mới là đứa ngoa ngoắt, muốn đá mày đi mà chưa đá được đây!"
Cuối cùng, Tứ Mao không chịu nổi cũng hét toáng lên: "Thật không thể chịu đựng nổi!" Nói rồi nó quay đầu bỏ chạy vào phòng.
Tiểu Thúy và Tiểu Nguyệt lập tức đuổi theo.
Tôi không nhịn được cười. Xem ra cuộc sống tới đây của Tứ Mao cũng chẳng bình lặng gì, trong lòng thấy vui thay cho thằng bạn. Cuộc sống lừa đỏa thế nào chẳng có lúc gặp hiểm nguy, sau này chắc nó sẽ không phải cảnh giác với cảnh sát nữa.
Tôi bỗng nhớ đến cô nàng cảnh sát Lưu Dĩnh, thấy tim mình quặn lại. Li biệt rồi, vĩnh viễn sẽ không còn gặp lại nữa, tôi không muốn tìm gặp để nói lời tạm biệt, chút ấn tượng tốt đẹp giữa chúng tôi như bông đỗ quyên nở trên vách đá dựng đứng, dù có đẹp đến đâu bạn cũng không bao giờ có thể chạm tay vào nó, vì cái giá mà bạn phải trả là bạn sẽ tan xương nát thịt.
CHƯƠNG 104
Trời vừa tảng sáng, tôi khẽ bước ra khỏi căn phòng. Bầu trời lung linh những bông tuyết li ti, chẳng hiểu tại sao tôi rất thích những ngày có tuyết rơi, có lẽ vì trong những ngày này nơi nào cũng một màu trắng xóa, kể cả những góc khuất âm u nhất cũng được chiếu sáng.
Tôi lững thững đi trên tuyết. Tôi cúi xuống ngắm nhìn những vết chân mờ nhạt của mình, những gì tôi có thể lưu lại ở thành phố này chỉ là bấy nhiêu thôi ư? Tuyết cứ phủ dần những vết chân và dấu ẩn của tôi ở nơi này nhưng chúng vẫn mãi được chon dưới lớp tuyết kia.
Tôi bước đi không mục đích, chợt ngẩng đầu thấy cảnh quen quen, hóa ra là đã ở gần khu nhà Lưu Dĩnh ở. Có một lần tôi đưa Lưu Dĩnh về nhà đã đi qua đây, bước chân vô định của tôi lại đưa tôi đến nơi này. Tôi lắc đầu cười gượng rồi quay đầu trở lại, sau lưng có một giọng nói cất lên.
"Trương Tiểu Cường, sao lại đến đây thế này?" Không cần quay lại tôi cũng biết đó là giọng của Lưu Dĩnh.
Lúc ngoảnh lại thấy Lưu Dĩnh đang cười rạng rỡ trên tuyết trắng, tôi cười đáp: "Em có việc đi qua đây."
Muốn làm một kẻ lừa đảo thì không bao giờ được nói thật suy nghĩ của mình. Những lúc tôi khóc là tôi đang cười thầm trong bụng, còn lúc cười ấy là tôi đang rơi lệ.
Lưu Dinh nghi ngờ nhìn tôi hỏi: "Thật là tiện đường qua đây không đấy?"
Nói rồi chị cười bảo: "Có phải cậu đến đòi nợ không? Đòi tôi dạy nhảy hả?"
Con gái đúng là giàu trí tưởng tượng, tôi gật đầu bảo: "Ừ, nợ gì hôm nay trả hết đi nhé!"
Lưu Dĩnh vui vẻ đáp: "Được thôi, như vậy từ nay sẽ không còn mắc nợ gì cậu!"
Tôi nhìn quanh bốn phía rồi khẽ bảo: "Mình nhảy ở đây nhé!"
Lưu Dĩnh đặt tay lên vai tôi, dạy tôi chuẩn bị tư thế người thế nào.
Tuyết rơi ngày càng nặng hạt, chúng tôi cứ lượn tròn trên tuyết màu trắng xóa. Miệng Lưu Dĩnh cứ ngâm nga điệu nhạc một cách say sưa để hòa cùng từng bước nhảy của chúng tôi, bước nhảy vụng về của tôi chốc chõ lại dẫm lên chân Lưu Dĩnh.
Người ta cứ kêu "Ái" suốt buổi, tôi ngượng ngùng nhìn. Lưu Dĩnh bảo: "Tiểu Cường, cậu phải chăm chỉ tập luyện đấy! Thế này nhé, cho cậu thời gian một năm, ngày này sang năm đến đây để tôi kiểm tra, nếu đến lúc đó mà vẫn chưa nhảy được thì tôi không khách khí đâu đấy!" Người ta bật cười khúc khích.
Sang năm? Giữa chúng tôi ngày mai còn không có nổi thì lấy đâu ra sang năm?
Người ta mỉm cười nhìn tôi. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn, rồi không kìm chế nổi tình cảm kìm nén trong lòng, tôi kéo Lưu Dĩnh vào lòng, nước mắt đã rớt xuống gò má tôi.
Lưu Dĩnh dựa đầu vào vai tôi. Tôi mường tượng nụ cười của người ta đang thật rạng rỡ, và tôi biết lúc này tôi không được ôm người ta vào lòng nữa, phải cách xa thật xa. Đã không có duyên phận với nhau rồi thì tại sao còn giữ hồi ức trong lòng? Nhưng tôi thực lòng không muốn người ta nhìn thấy nước mắt trên mặt tôi.
Chúng tôi xoay tròn trên tuyết lạnh, tôi khẽ đưa tay lau khô những giọt nước mắt và từ từ bỏ người tar a.
Tôi nói: "Tôi phải về rồi."
Người ta hỏi: "Thế bao giờ mình sẽ gặp lại nhau?"
Tôi lặng người không đáp. Tôi biết chúng tôi sẽ không còn gặp lại nữa, quay lưng đi đồng nghĩa với vĩnh biệt.
Tôi quay bước, giơ tay ra sau vẫy vẫy với người ta rồi nói lớn: "Đi nhé!"
Trên thế giới này lấy đâu ra sự bình đảng với tất cả mọi người. Có người được quá nhiều thứ, tại sao lại để cho tôi ít ỏi vậy?
CHƯƠNG 105
Tôi trở về phòng trọ, định thu dọn đồ đạc nhưng tôi chẳng tìm thấy một thứ gì đáng để cho tôi giữ làm kỷ niệm. Tôi ngồi trên giường đợi mẹ về, đã sắp trưa rồi mà vẫn chưa thấy mẹ đâu.
Tôi chợt nghĩ, liệu mẹ có đến chỗ đó không? Tôi vội đứng dậy bước ra cửa. Tuyết vẫn rơi, từng bông hoa tuyết đang bay lượn, tôi đứng trên tuyết ngóng về phía nhà hàng mà chị tổ chức tiệc cưới. Mặc dù mẹ đã nói sẽ không đến đám cưới của chị, nhưng thực lòng tôi nghĩ mẹ có thể đến nơi đó.
Tôi đến cửa nhà hàng, từ xa đã thấy chị Tiểu Hân và Tần Hạo Vĩ đứng trước sảnh lớn. Tôi ngó quanh bốn phía nhà hàng tìm mẹ, trước cửa kính của đại sảnh mẹ đang lén lút bám lên bậu cửa rồi từ khe rèm cửa ngó vào bên trong nhà hàng. Tôi bước đến ngay sau mẹ nhưng bà không hề hay biết, tôi khẽ gọi, quay lại thấy tôi, mẹ hơi giật mình, mắt mẹ đỏ ngầu, khuôn mặt đầy nếp nhắn vẫn còn vương những giọt nước mắt.
Mẹ kéo vạt áo chùi nước mắt rồi hỏi tôi: "Tiểu Cường, sao con lại đến đây?"
Tôi trả lời mẹ: "Con chẳng có gì phải mang theo nên đến đây tìm mẹ."
Mẹ lùi sang bên cạnh một chút để chừa ra một chỗ trống. Tôi đứng bên cạnh mẹ và hai mẹ con cùng ngó vào quan sát buổi hôn lễ. Chị Tiểu Hân đứng trên bục, chị mặc chiếc váy cưới màu trắng muốt, quay lưng về phía chúng tôi, nhưng tôi biết khuôn mặt chị đang nở nụ cười rạng ngời hạnh phúc. Mẹ cứ chăm chú theo dõi, nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt mừng tủi, mẹ khoác lấy vai tôi, tôi cũng khẽ nghiêng mình sang phía mẹ. Chúng tôi không nghe thấy gì bên trong cả mà chỉ thấy chị và anh Hạo Vĩ cúi đầu lạy người đối diện. Mẹ sung sướng vỗ vai tôi, miệng lẩm bẩm: "Bái đường rồi! Bái đường rồi!"
Chị Tiểu Hân cúi lạy lần nữa. Mẹ bảo: "Lần này có phải là bái cao đường không nhỉ?" Tôi biết mẹ đang ghen tị với bố mẹ nuôi của chị đang ngồi trong kia. Mẹ nói: "Tiểu Cường, nếu có một ngày con ..." Bỗng mẹ dừng lại không nói tiếp.
Nếu có một ngày, con đứng trên chỗ đó thì người ngồi trong chắc chắn là mẹ.
Họ cúi lạy lần thứ ba, khách tham dự hôn lễ đều đứng dậy vỗ tay. Người ta vui vẻ cười cười nói nói, căn phòng đã tràn ngập trong những lời chúc phúc. Chị Tiểu Hân hạnh phúc tươi cười, chgij biết không vẫn còn hai lời chúc phúc mà chị không biết sẽ luôn ở bên chị.
Tôi nhảy xuống khỏi bậu cửa, lẻn vào nhà hàng và cuỗm hai chén rượu. Tôi đưa một chén cho mẹ.
Mẹ cầm chén rượu hỏi tôi: "Để làm gì hả?"
Tôi cười bảo: "Lúc vui vẻ thế này sao có thể không nâng li chứ?"
Mẹ thắc mắc: "Con lấy hai chén không thì nâng thế nào?"
Lúc nãy vội quá tôi quên không rót rượu, tôi cười trừ bảo mẹ: "Không có rượu thì mình dùng tuyết đi!"
Mẹ bỗng im lặng, bà bỗng ngây người nhìn vào căn phòng. Tiểu Hân đã thay một chiếc sườn xám đỏ rực ra chúc rượu mọi người, đúng lúc chị hướng về phía cửa sổ, nhưng toi biết chị không nhìn thấy hai mẹ con tôi.
Mẹ mỉm cười: "Chị con hôm nay xinh quá, con xem anh rể con cũng là đứa điềm đạm, chắc chắn nó sẽ đối xử tốt với chị con nhỉ?"
"Chắc chắn là sẽ đối xử tốt." Mẹ tự hỏi rồi tự đáp.
Chị lại đi đến bàn khác chúc rượu, mẹ cũng rời cái bậu cửa sổ rồi bảo tôi: "Tiểu Cường, mình đi thôi con!"
Đúng vậy, cái gì nên nhìn đã được nhìn, cái gì nên biết đã được biết, chúng tôi còn gì chưa được thỏa mãn ở thành phố này nữa chứ?
Mẹ bảo tôi: "Chúng ta trở về thị trấn Tam Thủy đi!" Mẹ rảo bước dài tiến về phía trước.
Tôi theo sau mẹ hướng về phía thị trấn, đó mới là mảnh đất vui vẻ dành cho chúng tôi.
Nụ cười nở trên khuôn mặt còn đọng nước mắt của mẹ. Mẹ đi càng lúc càng nhanh, tôi sắp theo không kịp mẹ rồi, mẹ vừa đi vừa lẩm bẩm một làn điệu gì đó.
Tôi nhăn nhó cười bảo mẹ: "Mẹ ơi, mẹ hát dở quá!"
Mẹ mặc kệ tôi, rảo bước thậm chí còn nhanh hơn, tôi bị mẹ bỏ cách xa một đoạn.
Tôi gọi toáng lên: "Mẹ ơi, đường trơn lám, mẹ cẩn thận đấy!"
Mẹ vẫn cứ bước những bước thật dài. Tuyết trên đường bỗng rung lên. Thì hồi trẻ mẹ là thành viên chủ lực trong đội văn nghệ của thị trấn, mỗi lần biểu diễn mẹ toàn được đứng ở hàng đầu tiên, chỉ có điều cái eo bánh mì của mẹ giờ chuyển động trông xấu tệ.
Tôi lại không kìm được nước mắt, mặc kệ chúng rơi xuống khóe miệng, cứ mằn mặn nhưng hình như lại có chút ngọt ngào. Tôi rảo bước nhanh bắt kịp nhịp bước của mẹ và cũng lắc lư theo tiết tấu của mẹ. Chúng tôi bật cười giòn giã mặc kệ những người đi đường nhìn chúng tôi như hai kẻ thần kinh.
Trong cuộc sống có quá nhiều lúc khó xử, nếu cười cũng được và khóc cũng được thì hãy chọn cách cười thật lớn!
Chúng tôi nhảy múa cùng hoa tuyết trong cơn gió lạnh, những bông hoa tuyết nhỏ bé liên tục rơi vào tay tôi và lập tức tan ra thành nước, hóa ra trong lòng bàn tay tôi ấm áp đến vạy.
Trong kí ức tôi hình như cũng đã có hình ảnh này. Đó là lúc tôi năm tuổi, sau khi đã lừa được lão lái xe 50 tệ, tôi và mẹ cũng ăn mừng trên tuyết thế này.
Nhưng lưng mẹ đã còng đi vì tôi. Mẹ yếu đi nhiều cũng vì tôi và mặt mẹ đầy nếp nhăn vì lo cho tôi trưởng thành.
Và tôi đã lớn, còn mẹ đã già.
Duy nhất một điều không thay đổi, con vẫn là người tùy tùng bé nhỏ của mẹ.
Suy nghĩ thoát khỏi sự trói buộc của không gian và thời gian. Tôi dường như đã nhìn thấy những mái nhà tranh thấp lè tè trong thị trấn Tam Thủy, những cành cây khô bao bọc bởi băng rơi xuống khỏi ngọn cây, gặp chân người dẫm lên cứ kêu lách tách.
Ánh mặt trời rọi chiếu cả một biển tuyết trắng mênh mông. Trời đất cùng phát ra ánh sáng, mặt đất đầy tuyết khúc xạ thành những chiếc cầu vồng long lanh bảy sắc, đó chính là màu sắc của cuộc sống. Hai chấm đen nhỏ nhỏi đang nhảy múa hân hoan trên tuyết, đó chính là hai mẹ con tôi.
THE END
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương - 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101 - Hết