Chương 11 - Trách tôi quá ngây thơ?
Xung quanh đều là cây cỏ xanh rì, âm thanh xào xạt cùng tiếng nước chảy của dòng sông nhỏ êm đềm.
Tôi có nằm mơ cũng không thể ngờ có một ngày, tôi và tên vô dụng Vưu Hòa này sẽ cùng nhau ngồi im lặng bên bờ, sau đó nhìn anh ta ngẩn người, chờ anh ta mở bạc môi mỏng khêu gợi của mình nói cho tôi biết: "Tôi có phải là quá ngây thơ hay không?"
Giờ phút này, đặc biệt là Vưu Hòa đã cởi ra chiếc áo ẩm ướt, đem nó đặt trên một cái cây dưới ánh nắng mặt trời, mà anh ta chỉ mặc độc một chiếc quần dài, thân trên để trần, toàn bộ dáng người hoàn mỹ đều bộc lộ hết ra. Nhìn thật đẹp mắt, nhìn nhìn, liền ngây ngốc nhìn anh ta như vậy. Thật vất vả anh ta bật thốt ra một câu như thế, kết quả là khiến cho tôi không khỏi sửng sốt.
Tôi thực sự ngây ngẩn cả người, đại soái ca hỏi tôi, anh ta không phải thực rất ngây thơ? Lúc này tôi nên trả lời thế nào đây?
Nên trả lời thật đi, rằng tuy rằng anh ta thực quyến rũ, rất đẹp trai, nhưng thực sự không có tố chất cũng như phẩm chất, cho nên tôi đối với anh ta không có gì gọi là hảo cảm; anh ta hỏi một câu như vậy, trong lòng tôi nói thầm một chút, trực tiếp tổn hại anh ta: "Thì ra anh vẫn hiểu được điều đó." Ý tứ nói rằng, anh ta xác thực rất ngây thơ.
Ánh mắt trong suốt của Vưu Hòa ảm đạm đi xuống, khiến trong lòng tôi có chút khó khăn, thằng nhãi này trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì a?
Vưu Hòa nói: "Có lẽ tại bởi vì tôi ngây thơ, cho nên bọn họ mới rời đi?"
A, bọn họ?
Đầu óc chậm rì rì của tôi đảo qua một vòng, sau đó phi thường khẳng định, anh ta nói "bọn họ" nhất định là cha mẹ anh ta.
Chẳng nhẽ việc cha mẹ anh ta rời đi là có liên quan đến anh ta?
Vưu Hòa nói: "Lúc tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy cuộc sống sinh hoạt ở nông thôn không tốt, cả ngày ầm ĩ làm nháo muốn rời nông thôn ra thành phố sống." Nói đến đây, Vưu Hòa cười cười tự giễu: "Cha mẹ để đạt được nguyện vọng của tôi đã đi ra ngoài làm công kiếm tiền, kết quả vừa đi đã không trở lại nữa."
Vưu Hòa biểu hiện rõ ràng là tự ti, lại thực rõ ràng trách cứ cha mẹ bọn họ cho lời anh ta nói là thật.
Có lẽ, so với việc sống trong thành phố, anh ta càng mong muốn có thể cùng cha mẹ ở chung một chỗ mà sống vui vẻ.
Tôi nói: "Người trong thành phố và người dân ở quê không giống nhau sao?"
Vưu Hòa buồn phiền, vò đầu, ánh mắt hơi hơi nheo lại, mắt nhìn xa xăm vào rừng cây sâu thẳm nói: "Không giống nhau."
Quả thực là không giống, tuy rằng đều là người, nhưng tôi cảm thấy người thành phố là quá nhẫn tâm, không giống với người dân quê thuần phác chân thật, nhìn họ là liền cảm thấy vừa đáng yêu vừa vui sướng.
Chủ đề giữa chúng tôi dừng lại ở đây, đại soái ca Vưu Hòa không có để lộ ra tâm sự, chỉ là ngẩn người nhìn vào cánh rừng sâu thăm thẳm.
Tôi nhún nhún vai, không nói thì không nói, tôi tìm việc khác để làm.
Ánh mắt thoáng nhìn, liền thấy chiếc áo Vưu đại soái ca vắt trên cây, vì thế tôi nói: "Tôi đi xem quần áo của anh khô chưa?"
Vì thế tôi nhấc người đứng lên, lúc vừa chạm vào quần áo, bỗng nhiên cảm giác cánh tay tê rần, cảm giác giống như là bị kiến cắn, tôi không quan tâm, cũng không nhận thấy điều gì khác lạ, vì thế không nói hai lời cầm lấy quần áo trở lại bên cạnh Vưu đại soái ca.
Vưu Hòa hơi nghiêng đầu nhìn tôi một chút, sau đó lại đem tầm mắt trở lại vị trí ban đầu tiếp tục ngẩn người.
Tôi nói: "Quần áo anh đã khô rồi, đi về thôi." Trong lòng tôi hốt hoảng, sao đột nhiên cảm giác toàn thân khó chịu, trước mắt ngày càng mơ hồ.
Vưu Hòa quay đầu, ánh mắt tôi mơ hồ nhìn không rõ bộ dáng anh tuấn của anh ta, tôi chỉ có thể nghe được Vưu Hòa nói: "Cô làm sao vậy?"
Đầu tôi ong ong, không biết chính mình đang nói cái gì, cũng không nghe thấy Vưu Hòa nói cái gì nữa, chỉ có thể cảm thấy tầm mắt ngày càng mơ hồ, sau đó thế giới của tôi trở thành một mảnh hắc ám.
- Chương 1 - Ước mơ của tôi
- Chương 2 - Giấc mơ ngày 1 tháng 3
- Chương 3 - Thuyền gặp nạn
- Chương 4 - Tôi sẽ chết ?
- Chương 5 - Thôn trang xa xôi
- Chương 6 - Phong hoa tuyệt đại, ác nam soái ca
- Chương 7 - Đại soái ca Vưu Hòa
- Chương 8 - 9 - Cá muối rồi cũng sẽ có ngày vùng lên
- Chương 10 - Đàn ông vô dụng cũng đau lòng
- Chương 11 - Trách tôi quá ngây thơ?
- Chương 12 - Nỗi phiền muội của Vưu Hòa
- Chương 13 - Nghi vấn của Vưu Vụ
- Chương 14 - Kẹo của Vưu Hòa
- Chương 15 - Ngọt ngào vì trái cây hay vì hôn
- Chương 16 - Rốt cuộc hiểu được
- Chương 17 - Làm quen thêm bạn mới
- Chương 18 - Tôi không phải Tiểu Tam
- Chương 19 - Nhào tới, hôn môi và bị bàn tán!
- Chương 20 - Lữ Tiên Nhân lớn lên giống lão ba
- Chương 21 - Thổ lộ và đe dọa
- Chương 22 - Lữ Tiên Nhân, tiểu tư của tỷ tỷ ta
- Chương 23 - Thân phận bị xuyên qua
- Chương 24 - Vĩnh viễn không buông tay
- Chương 25 - Kỳ thật thực thích
- Chương 26 - Rối rắm ai
- Chương 27 - Vưu Hòa lạnh lùng
- Chương 28 - Nhật ký Tiểu Cường 01
- Chương 29 - Nhật ký tiểu Cường 02
- Chương 30 - Nhật ký Tiểu Cường 03
- Chương 31 - Nửa đường dừng lại chi em gặp nhau
- Chương 32 - Nỗi bi ai của chị hai!
- Chương 33 - Chính là thích hắn
- Chương 34 - Theo đuổi: Sự kiện vì đưa hoa mà trúng độc!
- Chương 35 - Theo đuổi: Sẵn sàng ăn đậu hủ!
- Chương 36 - Theo đuổi: Anh liền nhận mệnh đi! (Hết)