Chương 16 - Trân trọng
"Tớ mong rằng mình có thể tìm được một người khiến mình tôn thờ và ái mộ."
Còn nhớ lần nói chuyện phiếm ở trường cách đây khá lâu, Lâm Nặc đã miêu tả tiêu chuẩn đối tượng của mình như thế và chỉ vỏn vẹn vài tháng sau Từ Chỉ An xuất hiện.
Khi đó anh tài giỏi, sáng ngời khác hẳn với hầu hết những sinh viên lêu lổng khác. Anh có tài, có lý tưởng, tựa như chòm sao lóe sáng trên bầu trời vốn chẳng rộng lớn nhưng cũng chẳng nhỏ hẹp này.
Năm xưa, Hứa Tư Tư nghe thấy những lời lẽ mơ mộng đó của cô, liền nói thẳng thừng: "Xét cho cùng thì cậu chỉ yêu những anh chàng tài giỏi..."
Có lẽ thật sự như lời cô ấy nói, Lâm Nặc lớn lên trong một gia đình gia giáo, xưa nay luôn ngưỡng mộ những người tài giỏi thành đạt.
Thế nên, ở góc độ nào đó, cô và Từ Chỉ An đều mong muốn bản thân anh có thể phát triển hơn nữa. Thật ra, dù anh có xuất ngoại đi chăng nữa cũng chỉ đi vài tháng, cô có đủ tự tin sẽ không để chuyện tình cảm ảnh hưởng quá nhiều.
Thực tế, điều cô thực sự để tâm vốn dĩ chẳng phải chuyện này.
Gặp Từ Chỉ An mới biết rằng anh thật sự rất vất vả, có lẽ vì thức khuya, mắt thâm quầng, cằm lún phún râu.
"Chúng mình tìm chỗ ngồi trò chuyện nhé", anh nói rồi dẫn cô về ký túc xá của mình.
Cuốc bộ gần nửa thành phố thực sự phiền phức nhưng lúc này, Lâm Nặc không màng đến những chuyện đó. Dù gì cô cũng chưa đến ký túc xá của anh. Đi một mạch vào nhà mới thấy nơi đây bài trí đơn giản, ngoài giường và kệ tủ ra thì giữa phòng còn bày hai chiếc bàn lớn, đồ đạc vứt bừa bãi trên bàn, tất thảy đều là giấy tờ văn phòng phẩm.
Vì là Chủ nhật nên những người khác đều ra ngoài cả, Từ Chỉ An đưa tay chỉ, rồi nói: "Ngồi đi".
Đó là chiếc giường sạch sẽ ngăn nắp nhất trong phòng, Lâm Nặc ngồi đầu giường nhìn anh nhanh tay thu dọn một lượt đồ đạc trên bàn.
Cuối cùng, cô nói: "Anh cũng ngồi đi, em có chuyện muốn nói".
Cô xưa nay luôn đi thẳng vào vân đề, Từ Chỉ An liếc nhìn cô rồi kéo ghế ngồi đôì diện.
"Anh biết em muốn nói gì", anh mở lời trước, giọng trầm trầm, "Hôm đó là anh không đúng, anh không nên nghi ngờ em".
Anh nói vậy, Lâm Nặc hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cô anh rất ít khi nhận lỗi, huống hồ lần này cô cũng có phần đuối lý, bởi lẽ cô không thể không thừa nhận rằng đôi lúc bóng hình Giang Doãn Chính lại thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm khảm cô.
Cô đang ngẩn người lại nghe thấy anh nói: "Anh biết em và Giang Tổng không có gì, lúc đầu anh suy nghĩ quá nhiều nên mới nói những lời xúc động như vậy". Sắc mặt anh lạnh lùng, mắt vẫn nhìn thẳng mặt cô, dáng vẻ thẳng thắn thành thật như thực sự nhận ra lỗi lầm của mình hôm đó.
Lâm Nặc cúi đầu, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Vậy thì, anh không nghĩ rằng Giang Tổng lần này có mục đích... cố ý đẩy anh đi sao?".
Chẳng rõ vì sao những suy nghĩ anh nói với cô hôm đó tựa như cái gai đâm đau nhói khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, bất giác cô nghĩ đến câu trả lời của Giang Doãn Chính: "Em nghĩ anh là người thế nào hả? Người phụ nữ mà anh muốn có, anh chẳng cần phải dùng đến thủ đoạn này...".
Anh cao ngạo là thế, trái lại càng chỉ rõ Từ Chỉ An đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
"Nếu anh đã tin tưởng giữa em và anh ấy không có gì, vậy thì anh có nghĩ rằng việc sắp đặt để anh tập huấn tại nước ngoài là ý đồ của anh ấy không?" Cô chợt hy vọng rằng anh phủ nhận và việc tiến cử chỉ đơn thuần là quyết định của công ty.
Thế nhưng, hiển nhiên là Từ Chỉ An không nghĩ như vậy. Anh trầm mặc trong giây lát, mím chặt môi rồi dửng dưng nói: "Anh tin em không có nghĩa là cũng tin anh ta".
Lòng Lâm Nặc chùng xuống, hỏi: "Ý anh là gì?".
"Chẳng ai có thể bảo đảm rằng anh ta không có ý đồ gì với em."
"Vậy... nói tóm lại anh vẫn cảm thấy đó là một trong những thủ đoạn của anh ấy?"
"Có thể", Từ Chỉ An thuận miệng đáp, đứng dậy đến bên cửa sổ rót nước, thái độ như không muốn tiếp tục bàn luận về đề tài này nữa.
Không khí bên ngoài vô cùng oi bức, cửa sổ đóng chặt, điều hòa trong phòng vi vu tỏa ra từng luồng gió mát lạnh.
Lâm Nặc vịn vào mép giường, đưa mắt nhìn bóng người bên cửa sổ, anh mặc áo phông, quần bò, cách ăn mặc giản dị chẳng khác gì khi còn học đại học.
Anh vẫn là Từ Chỉ An, sạch sẽ, ngăn nắp, ánh mắt lúc nào cũng hướng về phía trước.
Cô chợt cảm thấy trong lòng thắt lại, mâu thuẫn đơn giản mà quẩn quanh một hồi cuối cùng vẫn trở về điểm xuất phát. Vốn dĩ cứ ngỡ anh đã thay đổi suy nghĩ, vậy thì vấn đề cô để tâm lo lắng rốt cuộc chẳng cần phải nói ra nữa.
Vậy mà giờ đây...
Cô nhìn anh, đắn đo một lúc, thấp giọng nói: "Vậy, anh vẫn đi đúng không?".
Âm tiết cuối tan vào bầu không khí khô mát lạnh, bàn tay cầm cốc của Từ Chỉ An khựng lại, anh nghiêng người, qua cánh cửa sổ trong suốt có thể trông thấy những tòa nhà chọc trời phía xa kia nổi bật trên nền trời xanh nhạt, mỹ lệ vô ngần.
Anh nheo mắt, đường nét trên gương mặt càng toát lên vẻ nghiêm nghị, thu ánh nhìn lại, gật đầu nói: "Anh phải đi".
Chờ đợi đáp án này của anh như cả nửa thế kỷ. Chính khoảnh khắc khóe môi Từ Chỉ An nhếch lên con tim Lâm Nặc cũng dần nguội lạnh.
Cô biết anh sẽ ra đi hệt như những gì Giang Doãn Chính đã nói. Anh là người thông minh luôn biết chớp lấy thời cơ.
Anh đã lựa chọn hoàn toàn sáng suốt, cô không khỏi đờ đẫn vịn chặt lấy thành giường mới có thể giữ cho hơi thở đều đặn.
Không khí trong phòng bỗng trở nên vô cùng tĩnh lặng. Điều hòa vẫn chạy, rồi phát ra tiếng "rắc" khe khẽ, như hơi mắc kẹt sau đó liền họat động lại bình thường.
Lúc này Lâm Nặc chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu trông thấy Từ Chỉ An đang nhìn mình, cặp mắt đen láy ánh lên những cảm xúc phức tạp.
Cô há hốc miệng nghe anh cướp lời, nói: "Xin lỗi em, Lâm Nặc, anh phải đi nước ngoài".
"Em biết", cô chẳng rõ trái tim mình nhói đau hay thất vọng, thẫn thờ, khẽ mỉm cười: "Là do em hỏi ngờ nghệch quá, ấu trĩ quá!".
Từ Chỉ An chau mày: "Lâm Nặc..."
"Em hiểu mà", cô bỗng cao giọng, nhíu mày ngắt lời anh, tì tay vào thành giường đứng dậy, lồng ngực như có cái gì đó chặn lại, dù rằng hít thật sâu cũng chẳng có tác dụng gì.
"Anh muốn thành công mà! Em cũng mong rằng anh sẽ thành đạt", cô nhắm mắt, giọng giòn tan, từng câu, từng lời rõ ràng mạch lạc, "Nhưng điều em muốn biết chính là rốt cuộc anh đặt tình cảm của hai ta ở vị trí thứ mấy trong lòng?".
"Rõ ràng anh biết Giang Doãn Chính có dụng ý sắp đặt việc anh đi tu nghiệp ở nước ngoài nhưng vẫn quyết định ra đi. Lẽ nào anh không lo lắng khi anh trở về thì em đã có người khác theo đuổi sao?"
"Anh tin tưởng em", Từ Chỉ An thấp giọng khẳng định.
"Anh đừng tin em!", cô cũng bất ngờ với chính giọng nói của mình, "Sự đời khó đoán, chẳng ai có thể lường trước được sau này ra sao. Những gì anh muốn theo đuổi hiện giờ Giang Doãn Chính đều có trong tay cả, anh dựa vào đâu mà tự tin rằng em sẽ mãi đứng đây chờ anh chứ? Anh cứ bình chân như vại chạy theo đuổi sự nghiệp của mình, em bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc trong mắt anh có còn tình cảm của chúng ta hay không?". Giọng cô càng bình thản hơn nữa: "Hay là trước nay tình cảm của chúng ta chỉ là liều gia vị khi có khi không, trong suy nghĩ của anh vốn dĩ nó chẳng đáng được trân trọng".
Sắc mặt Từ Chỉ An dần se sắt lại dưới hàng loạt câu hỏi chất vấn của cô, mãi đến khi Lâm Nặc dừng lại, anh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu trầm mặc đến lạ thường.
Bầu không khí lắng đọng cơ hồ khiến người khác ngạt thở, Lâm Nặc khẽ cụp mắt, chẳng thể ngờ rằng những lời này lại được nói ra dễ dàng đến vậy. Thật sự là do suy nghĩ giữa nam nữ quá khác biệt hay là cô quá đỗi ấu trĩ? Cô không hiểu, lẽ nào trong mắt anh, trước mặt chỉ là tương lai xán lạn?
Hai người mặt đối mặt hồi lâu, Từ Chỉ An mấp máy môi, giọng trầm thấp, kích động khác hẳn bình thường.
"Em nói không sai, anh muốn thành đạt, rất muốn", anh nhìn cô, biểu lộ sự thẳng thắn hiếm có nhưng cũng tỏ ra vô cùng lãnh đạm: "Gia cảnh nhà em khá giả, vốn dĩ từ nhỏ chưa bao giờ chịu khổ, nhưng hôm ở bệnh viện em cũng trông thấy rồi đó, mẹ anh bị ốm muốn ở lại thêm vài ngày cũng khó khăn chứ đừng nói đến chuyện đổi sang phòng bệnh với điều kiện chăm sóc tốt hơn. Cuộc sống như vậy, nếu như trước đây có lẽ anh chỉ đành chấp nhận vì chẳng thể nào thay đổi được, nhưng giờ thì khác rồi, anh có cơ hội đem lại cuộc sống vật chất tốt hơn cho bố mẹ anh. Cơ hội này chẳng phải lúc nào cũng có.
Vì thế, anh không thể từ bỏ cũng chẳng muốn từ bỏ", anh ngừng lại, khóe miệng giật giật, ánh mắt nhìn cô như lóe lên, "Vả lại, anh mong mình có thể mang lại hạnh phúc cho em mà không cần dựa vào sự giúp đỡ của người khác, kể cả sự hỗ trợ từ người nhà em. Những việc anh đang làm là sai sao?".
Không sai. Có lẽ xét từ góc độ khác, sự lựa chọn của anh hoàn toàn chính xác.
Chỉ có điều...
Lâm Nặc lắc đầu, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại: "Anh vẫn chưa hiểu ý em sao? Hay là anh vốn dĩ không hiểu?". Cô nhìn anh, chợt mỉm cười: "Anh là đàn ông, em cũng chẳng yêu cầu anh coi tình yêu là trên hết thế nhưng ít ra anh cũng phải cho em cảm thấy rằng anh trân trọng em chứ! Thường ngày em nhường nhịn anh đôi chút cũng chẳng sao. Thế nhưng, giờ thì em thật sự chẳng cách nào thuyết phục bản thân rằng anh đang tôn trọng em cả. Nếu anh đã nhận ra Giang Doãn Chính lấy việc công mưu đồ việc tư, vậy thì lẽ nào đến một chút lo lắng cũng không có? Chỉ dựa vào một câu tin tưởng đơn giản như thế mà anh có thể thoải mái ra đi, làm vậy thực sự rất ích kỷ". Tựa như cuối cùng đã thừa nhận một sự thật chẳng cách gì phủ nhận, cô lấy túi xách, lòng nguội lạnh ngoái đầu lại, nói: "Em nghĩ nên để cả hai bình tĩnh trong vài ngày". Tránh ánh mắt của Từ Chỉ An, cô chậm rãi đi về phía cửa.
Rời khỏi ký túc xá, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt cô, nóng như thiêu như đốt.
Lâm Nặc tìm một chỗ râm, gọi điện thoại nhưng đối phương không bắt máy nên cô đành thôi.
Từ chỗ này không trông thấy cửa sổ phòng Từ Chỉ An, cô từ từ ngồi xổm xuống, sau lưng là hàng cây với những tán rậm rạp, ánh nắng loang lổ chiếu trên mặt đất.
Cô phát hiện bản thân chẳng qua chỉ cần người chiều chuộng yêu thương mình, được nâng niu, yêu thương đặt trong lòng bàn tay, cảm giác được người khác xem như báu vật, thật tuyệt vời biết bao.
Chỉ tiếc là, Từ Chỉ An chưa bao giờ đem lại cho cô cảm giác đó.
- Mở đầu - Một ngày sau một thời gian dài
- Chương 1 - Hồi ức ban đầu
- Chương 2 - Lần đầu gặp mặt
- Chương 3
- Chương 4 - Bánh xe định mệnh
- Chương 5 - Đánh cược
- Chương 6 - Gặp nhau
- Chương 7 - Bước đường chậm rãi
- Chương 8 - Con người thật của anh
- Chương 9 - Cớ sao lại yêu
- Chương 10 - Hai thế giới
- Chương 11 - Bạn gái
- Chương 12 - Hỗn loạn
- Chương 13 - Cầu không được
- Chương 14 - Gợn sóng
- Chương 15 - Cơ hội
- Chương 16 - Trân trọng
- Chương 17 - Nụ hôn
- Chương 18 - Diệp Hi Ương
- Chương 19 - Quan tâm
- Chương 20 - Lưỡi đao phá băng
- Chương 21 - Cán cân
- Chương 22 - Mối quan hệ như bước trên băng mỏng
- Chương 23 - Ngã ba đường
- Chương 24 - Kết
- Chương 25 - Bệnh
- Chương 26 - Đắm chìm
- Chương 27 - Thuốc độc
- Chương 28 - Từng trải
- Chương 29 - Luân hồi
- Chương 30 - Tai nạn xe
- Chương 31 - Con đường khác nhau
- Chương 32 - Tình cảm và lý trí
- Chương 33 - Tình yêu đấu vật
- Chương 34 - Sức mạnh năm tháng
- Chương 35 - Nghỉ mát
- Chương 36 - Cự tuyệt
- Chương 37 - Giận dữ
- Chương 38 - Làm bạn
- Chương 39 - Oan gia ngõ hẹp
- Chương 40 - Hóa ra mãi là cô ấy
- Chương 41 - Tổn thương
- Chương 42 - Đố kỵ
- Chương 43 - Anh thua rồi
- Chương 44 - Nơi cuối con đường
- Chương ngoại truyện - Ngoài em ra, ai cũng không được chạm vào em