Chương 90 - Tôi muốn giết nó
Mãi cho đến tận sau này Đường Lưu Nhan cũng không có cách nào quên được từng giây từng phút của ngày hôm đó.
Tối hôm đó, bên ngoài bãi đỗ xe của Grand Hyatt Hotel, đảo Sicilia, Italia, những bông tuyết nhỏ lắc rắc xuống đường, mưa nhỏ, gió lạnh, ẩm ướt lạnh lẽo, cơ bản là nhìn không rõ được người phía trước.
Cô gái Lâm Cẩm Sắt này, thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy, lại có nhiều sức mạnh đến thế đem Lâm Lan cao gầy ép chặt dưới thân, sau đó ...bóp mạnh lấy cổ cô ta!
Khi đó hắn vẫn đang ngồi trong xe, nhìn nghiêng về phía cô và Lâm Lan đang nói chuyện ở đằng xa.
Rõ ràng là rất bình tĩnh .
Hắn vẫn tưởng rằng cô đủ kiên cường, nhưng không ngờ rằng thần kinh của cô lại yếu đến vậy. Nhìn từ góc độ của hắn, Lâm Lan bất quá chỉ là nói vài cô mà thôi, nhưng chỉ cần như vậy, cô đã không thể khống chế được chính bản thân mình.
Giây tiếp theo, trong khi Trình Mi còn đang hứng thú kêu lên khe khẽ thì hắn đã nhanh chóng mở cửa xe ra, chạy nhanh qua đó. Cô bé này đang làm chuyện rất điên rồ.
Cho đến lúc đứng rất gần rồi, hắn mới thấy rõ thần thái trên mặt cô lúc này. Thản nhiên , lạnh lùng, hai mắt không chút để ý, giống như giờ phút này cô không hề đưa tay đặt lên cổ Lâm Lan, mà chỉ là đang làm những chuyện rất bình thường như ăn cơm hay mặc quần áo.
Một bộ lễ phục màu đen như bóng đêm, làn da trắng nõn của cô càng nổi bật, rất nổi bật.
Trái lại Lâm Lan sắc mặt cô ta cơ bản đã tái xanh tím rồi, lại còn thiếu không khí, ngực phập phồng kịch liệt , nhưng trong miệng cô ta cũng chỉ chứa ý cười lạnh lẽo, nói, "Mày... Nhất định không ngờ tới phải không... Nhưng đây chính xác là khụ khụ... sự thật..." Nói tới đây, ngừng lại ...vì lực bóp lên yết hầu càng lúc càng mạnh thêm, cô ta dường như đã sắp tắt thở, bản năng sinh tồn khiến cô ta giãy dụa kịch liệt.
Lúc này Đường Lưu Nhan kéo Lâm Cẩm Sắt ra.
Xét về sức mạnh, đàn ông và phụ nữ căn bản là khác nhau rất nhiều, mặc cho khí lực của Lâm Cẩm Sắt có lớn tới mức nào, thì vẫn bị hắn kéo đi.
Hắn đem cô ấn vào trong ngực, cô ở trong lòng hắn không tiếng động mà chỉ giãy dụa kịch liệt, Đường Lưu Nhan mặc kệ cô giống như con thú nhỏ mà cắn xé hắn, cô nắm chặt tay đấm lên ngực hắn, rất mạnh, nhưng hai tay hắn vẫn ôm chặt lấy cô như trước, không hề nới lỏng.
Mắt Lâm Cẩm Sắt đỏ lên, hung hăng cắn lên tay hắn, mơ hồ gầm nhẹ, "Buông ra..." tiếng kêu của cô giống như tiếng vải vóc bị xé rách, run run , khàn khàn , "...tôi phải giết nó."
Dường như không cảm thấy đau, hắn cụp mắt xuống, ở bên tai cô thấp giọng nói, "Cẩm Sắt, em sẽ hối hận ."
Cô dường như phải nén cảm xúc lại, hai chân không thể chống đỡ được toàn bộ cơ thể. Mềm nhũn gục xuống, hắn ôm lấy cô. Đầu cô dán trong ngực hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt to tròn, con ngươi đen lấy chớp động, "Nó đang lừa tôi."
"Nó bịa đặt dối trả, muốn dụ dỗ tôi."
Cô nhìn hắn, ánh mắt chỉ là một khoảng trống rỗng, nhưng giọng nói lức này của cô cũng vô cùng bình tĩnh, giống như khi cô làm luật sư trên phiên tòa.
Trong tim Đường Lưu Nhan vô cùng đau buồn, trầm mặc một lúc, hắn nói, "Cô ấy không lừa gạt em đâu." Khi nói câu đó, dư quang khóe mắt hắn chậm rãi quét qua Lâm Lan đang từ mặt đất chậm rãi đứng lên, cánh tay theo bản năng ôm Lâm Cẩm Sắt càng chặt hơn.
"Có!"
"Cô ấy không lừa gạt em." Hắn kiên nhẫn và bình tĩnh lặp lại lần nữa.
Lâm Cẩm Sắt lắp bắp nói, "... Ngài gạt tôi..."
Cánh tay Đường Lưu Nhan cứng đờ, nhưng không tiếp tục nói gì nữa, bởi vì tiếng nói suy yếu nhưng bén nhọn khó nghe của Lâm Lan lại dâng lên lần nữa, "Giết tao cũng chẳng có tác dụng gì ngược lại là mày, Lâm Cẩm Sắt, mày căn bản không đáng để tồn tại trên thế giới này!"
"Lâm Lan, im miệng. ."
Đường Lưu Nhan nhẹ nhàng mở miệng, ngữ điệu vẫn rất tao nhã bình tĩnh, nhưng vào tai lại là một loại hàn âm mang tính sát thương mạnh mẽ.
Lạnh từ lòng bàn chân xuyên thấu lên đầu.
Thân thể Lâm Lan run lên, "Anh Nhan..." (bản gốc là Nhan ca ca nhé) Cô ta nắm chặt hai bàn tay.
"Anh có đồng ý em gọi anh như vậy sao?" Đường Lưu Nhan tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía cô ta, khóe môi khẽ cong, khuôn mặt nhìn nghiêng thật tuấn tú nhưng ẩn giấu trong đó là một vẻ tà mị khó đoán.
Lâm Lan cảm thấy rất sợ, lời nói cùng có vẻ dịu đi, "Nhưng anh trước kia..."
"À, trước kia ... hừ, " hắn giống như tự giễu nhếch môi một cái, "Đó là sai lầm lớn nhất từ lúc anh chào đào cho tới giờ." Đường Lưu Nhan ôm chặt cô gái đó trong ngực, thật nhỏ bé , nhỏ gọn trong ngực hắn, hơn nữa, gầy đi rất nhiều. Nhất là xương bả vai cô, hắn có thể sờ rõ từng cái xương nhỏ. Hắn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên trông thấy cô, khi đó cô xuất hiện trên màn hình tivi, kênh tin tức thành phố B, vụ án thắng kia làm chấn động cả thành phố B đến tận nửa năm. Ánh sáng của đèn flash lóe lên khi cô thản nhiên đi ra khỏi tòa án, ngẩng đầu đối mặt màn ảnh mỉm cười, đôi môi đỏ mọng cười cười, đôi mắt sáng chói, giống như nữ vương khải hoàn trở về sau một cuộc chinh chiến.
Nhìn cô vào lúc đó xinh xắn hơn bây giờ rất nhiều.
Tâm tình càng khó chịu hơn, hắn nói xong, ôm cô bước đi. Cô gái ở trong lòng hắn, cơ thể có chút run rẩy.
Hắn muốn nhanh chóng đưa cô vào trong xe cho ấm áp, sau đó lái xe đến nhà hắn, nhào nặn cô tới tận xương tủy, hung hăng mà yêu cô... sưởi ấm cho cô.
Nhưng Lâm Lan vẫn không cam lòng .
Cô ta khóc, "Anh Nhan, anh nói sẽ đối xử tốt với em ." Đó là lời hứa tốt đẹp nhất trong tuổi thơ ấu của cô ta, tuy biết câu nói đó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi, nhưng hôm nay người kia lại vô cùng chân thực giẫm lên lời hứa đó, một hạt giống trong quá khứ lúc này cứ vậy mà nảy mầm lên trong lòng cô ta.
Bước chân của Đường Lưu Nhan không hề ngừng lại, đầu cũng không quay lại, nhưng lại khẽ cười nói, "Lâm Lan, em là một người thông minh. Yên phận làm Dung phu nhân của em đi, quan trường không thể so với Lâm gia, người đáng tin cậy không phải lúc nào cũng được ngồi vào vị trí tốt." Hắn nói một câu rất nhiều ẩn ý, giọng hơi mỉa mai.
Lâm Lam cuối cùng cũng rơi vào tuyệt vọng. Có câu, khi quá đau buồn thì trái tim lại không chết.
Cô biết rất rõ , năm đó hắn tiếp cận cô, vốn là có ý đồ... Chẳng qua phát hiện thì ra cô không phải là "cô ấy" kia mà thôi. Nhưng cho dù là như vậy, người thiếu niên tuấn nhã bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của cô ta trước đây, hắn là người duy nhất sưởi ấm một cô bé 7 tuổi là cô, đó là những ý niệm vẫn luôn sâu sắc như trước mà không có cách nào phai nhạt.
Cô nhìn người đàn ông cô yêu nhất ôm lấy người phụ nữ cô hận nhất đi xa dần, không cam lòng, cô ghen tị đến mức phát điên
Con đàn bà Lâm Cẩm Sắt tại sao lại có thể như thế, cướp đi tất cả mọi thứ của cô!
(3 đoạn, từ "Cô biết rất rõ... đến cướp đi tất cả mọi thứ của cô" là để chỉ nội tâm lúc đo của LL đúng ko? Vì thế ở đây cô sẽ là để chỉ LL chứ ko phải LCS mọi người đừng hiểu nhầm nhé, vì chẳng có ai tự gọi bản thân mình là cô ta cả đúng ko?)
Lâm Cẩm Sắt không né khỏi cánh tay Đường Lưu Nhan đặt trên vai cô, nguyên nhân rất đơn giản: cô lạnh. Chính xác đó là lạnh do vật lí. Ban đêm gió thổi lớn, bầu trời luôn có tuyết nhưng cô chỉ mặc một bộ quần áo dường như không hề có chút tác dụng giữ ấm nào không có tay và lại còn lộ lưng ...
Cô cần được sưởi ấm
Cô biết Lâm Lan ở ngay phía sau cô.
Nhưng tiềm thức lại nói với cô rằng, đi nhanh lên, đừng quay đầu lại.
Vì thế cô sải bước nhanh hơn, Đường Lưu Nhan dường như cũng nhận thấy cảm xúc cô không an ổn, siết chặt cánh tay trên vai cô hơn, cũng tăng tốc để đuổi kịp cô.
Nhưng giọng nói của Lâm Lan vẫn từ phía sau vang đến.
Âm lượng không lớn, nhưng lại khiến Lâm Cẩm Sắt nghe rất rõ.
Nó nói, "Lâm Cẩm Sắt, ba mẹ tao, ngày mai sẽ tới Italia."
- Chương 1 - Hoa hồng của giới luật sư
- Chương 2 - Chúng ta dừng ở đây đi
- Chương 3 - Chỉ có tớ, vĩnh viễn không tổn thương cậu
- Chương 4 - Dung Thất
- Chương 5 - Đời này, ta sẽ không bao giờ cho em đi
- Chương 6 - Sống không thể buông tha
- Chương 7 - Cẩm Sắt, anh sắp kết hôn
- Chương 8 - Vì tình yêu, phải kiên nhẫn
- Chương 9 - Đại thần buông tay
- Chương 10 - Tôi phải làm sao với em bây giờ
- Chương 11 - Nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói
- Chương 12 - Không yêu, lại muốn một mình độc chiếm
- Chương 13 - Giam cầm
- Chương 14 - Sợ ngài ăn tôi
- Chương 15 - Sự cám dỗ
- Chương 16 - Nụ cười của anh
- Chương 17 - Tổng giám đốc mới
- Chương 18 - Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.1)
- Chương 19 - Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.2)
- Chương 20 - Đừng yêu hắn
- Chương 21 - Báu vật
- Chương 22 - Lần thứ 3 gặp mặt
- Chương 23 - Ám sát
- Chương 24 - Ngô gia có nữ ngự tỷ
- Chương 25 - Đâm lao phải theo leo
- Chương 26 - Giai nhân quyến rũ như bông hoa đã gột rửa sạch sẽ
- Chương 27 - "Cẩu nam nữ"
- Chương 28 - Lễ vật
- Chương 29 - Ôm em...anh không thể
- Chương 30 - Thất Tịnh vui vẻ
- Chương 31 - Yêu em đã thành thói quen
- Chương 32 - Đường Lưu Nhan, xem như ngài lợi hại
- Chương 33 - Đêm Valentine tốt đẹp
- Chương 34 - Hoàng tử hành tây khởi binh hỏi tội
- Chương 35 - Không có đường quay lại
- Chương 36 - Tần gia
- Chương 37 - Lời nói dối ngọt ngào
- Chương 38 - Lún sâu
- Chương 39 - Chuyển biến
- Chương 40 - Thân bại danh liệt
- Chương 41 - Lợi dụng
- Chương 42 - Khoản lớn
- Chương 43 - Cẩm Sắt, em đến thật khéo
- Chương 44 - Tin hay không tuỳ em
- Chương 45 - Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi
- Chương 46 - Nếu em muốn, tôi sẽ cho em
- Chương 47 - Chúng ta không kết hôn
- Chương 48 - Khách sạn (P1)
- Chương 49 - Khách sạn (P2)
- Chương 50 - Cứu chuộc
- Chương 51 - Chìm đắm
- Chương 52 - Thoả hiệp
- Chương 53 - Làm chính em là tốt rồi
- Chương 54 - Miêu tả sinh động
- Chương 55 - Cảm ơn ngài cho tôi một đòn chí mạng
- Chương 56 - Đừng sợ, có anh ở đây
- Chương 57 - Tiểu thử ngưu đao
- Chương 58 - Lại một lần nữa bỏ qua
- Chương 59 - Cẩm Sắt, tôi tới đây đón em
- Chương 60 - Va chạm
- Chương 61 - Nhập vai
- Chương 62 - Ngẫu nhiên gặp mặt
- Chương 63 - Tình yêu hèn mọn
- Chương 64 - Nơi tối trong đôi mắt
- Chương 65 - Vì sao không thể là anh?
- Chương 66 - Gặp lại
- Chương 67 - Chuyện này phải trách em
- Chương 68 - Băng hoả lượng trọng thiên
- Chương 69 - Phát hiện ngoài ý muốn
- Chương 70 - Cố nhân
- Chương 71 - Ghen như trong truyền thuyết (P1)
- Chương 72 - Lâm Lan
- Chương 73 - Có đôi khi, hận không thể bóp chết em
- Chương 74 - Ghen như trong truyền thuyết (P2)
- Chương 75 - Theo dõi
- Chương 76 - Hỗn huyết soái ca*
- Chương 77 - Người phụ nữ của tôi
- Chương 78 - Chọc giận
- Chương 79 - Tâm tư của La Lạc
- Chương 80 - Nào, để tôi ôm em
- Chương 81 - Cường hôn
- Chương 82 - Chấp làm ma lại chi thành phật
- Chương 83 - Trình Mi
- Chương 84 - Lễ cưới
- Chương 85 - Sự quen biết kì lạ
- Chương 86 - Hôn nhân không tình yêu
- Chương 87 - Phụ nữ đã có chồng
- Chương 88 - Đường Lưu Nhan, tôi lạnh
- Chương 89 - Đừng sợ
- Chương 90 - Tôi muốn giết nó
- Chương 91 - Đồ vật an ủi
- Chương 92 - Cô bé, em thật thông minh
- Chương 93 - Trái tim đều là của em
- Chương 94 - Lý do buồn vui
- Chương 95 - Bạo lực, cũng là một cách biểu thị tình hữu nghị
- Chương 96 - Như trước đây
- Chương 97 - Đừng để tôi coi thường em
- Chương 98 - Phương Tâm
- Chương 99 - Về nhà thôi
- Chương 100 - Cái gọi là chân tướng
- Chương 101 - Mang tớ đi đi
- Chương 102 - Người đón chuyến bay
- Chương 103 - Bởi vì em quan trọng hơn
- Chương 104 - Chưa bao giờ ngừng yêu thương cô
- Chương 105 - Muôn sông nghìn núi
- Chương 106 - Chúng ta còn nhiều thời gian
- Chương 107 - Vật hy sinh
- Chương 108 - Kết