Chương 67 - Chuyện này phải trách em
Có một người dựa vào cánh cửa sổ sát đất ấy nhưng lại đưa lưng về phía cửa chính.
Nghe thấy có tiếng nói, người dựa vào cửa ấy chậm rãi xoay người lại.
Tịch dương như máu. Ánh mặt trời hoàng hôn tiêu sái chiếu vào ánh sáng âm thầm sáng rọi chiếu lên khuôn mặt người nọ.
Một khuôn mặt tuấn tú làm điên đảo chúng sinh, khóe môi vẫn luôn tồn tại một độ cong tựa tiếu phi tiếu quen thuộc.
Hắn mặc một chiếc áo sơmi màu trắng đơn giản được là lượt cẩn thận, tùy ý khoác ngoài một chiếc áo gió màu xám, chiếc quần vải lanh mỏng hưu nhàn, đôi chân thong dài gác lên nhau , bàn tay chống lên má, trong đôi mắt mị hoặc có một thứ ánh sáng thật chói mắt.
Vẫn luôn đẹp như vậy.
Nhìn thấy cô, hắn chẳng hề kinh ngạc, nghiêng đầu cười: "Cẩm Sắt, em vẫn tới gặp tôi sao ."
Lâm Cẩm Sắt bĩu môi, nói, "Vậy cũng là vì mặt mũi của Nhan công tử quá lớn." Khi nói những lời này cô nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng căm giận.
Đầu tiên hắn phá hỏng kế hoạch tiến quân vào thị trường Italia của họ, sau đó lại cố tình để cô biết biết kì thực hắn nắm rất rõ hành tung của cô ...thậm chí là vô cùng rõ ràng từng cử động của cô cứ vậy ngang nhiên đe dọa cô!
Thủ đoạn đó...thật vô cùng ti tiện.
Dường như nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô, Đường Lưu Nhan khẽ cười một tiếng, vươn tay vẫy vẫy cô đang đứng ở cửa, "Lại đây, tôi nghĩ tôi rất cần phải giải thích rõ ràng với em." Nói xong hắn không hề bất ngờ khi trông thấy Lâm Cẩm Sắt sau khi nghe xong lại lườm hắn một cái, thật thú vị.
Dáng vẻ này của hắn khiến Lâm Cẩm Sắt thật khó chịu dường như hắn biến cô thành sủng vật không chịu nghe lời nằm trong lòng hắn! Những gì hắn đã hiểu được mà còn cố tình muốn nói ra thật làm cho cô phát hỏa.
Mãi cho đến khi đôi mắt lườm người có chút mỏi, bước chân cô mới không tình nguyện hoạt động. Cách chiếc ghế sô pha chỉ có một mình Đường Lưu Nhan khoảng một thước, cô nâng mắt, giọng hơi nghẹn: "Nói đi, giải thích đi." Nâng cằm lên, cô đang cố ý dùng ngữ khí cao ngạo như nữ vương để nói chuyện với hắn.
Đường Lưu Nhan không hề bực mình, ý cười bên khóe môi ngược lại càng sâu hơn.
Ngón tay thon dài mà tái nhợt của hắn đang đặt trên ghế khẽ thả lỏng ra, chậm rãi trầm ngâm "Lúc em tới Italia này tôi thật sự là không biết, nhưng là tập đoàn kiến trúc Đông hải của em chuyển mình lớn như vậy không thể không làm tôi chú ý tới ."
Nói xong, hắn khẽ nâng khóe mắt, ánh mắt chuyển động, "Cẩm Sắt, em cũng biết Italia chính là địa bàn của Đường minh, vậy tôi có nên ra tay không?"
Lâm Cẩm Sắt lửa giận bùng phát, cười lạnh nói, "Nếu không phải Nhan công tử nhắc nhở tôi thật sự cũng không biết, thì ra đó là sai lầm của tôi." Được lắm, người đàn ông này "Kẻ ác kiện trước" thực là đã biết đi trước một bước .
"Em hiểu thì được rồi." Đường Lưu Nhan cười đến mị hoặc, một cái nhìn đưa qua, màu sắc tràn đầy trong ánh mắt thật mê người.
Lâm Cẩm Sắt hít một hơi thật sâu, hay tay nắm chặt lại thả lỏng ra. Bỏ đi, không thèm chấp nhặt với con hồ li đã thành tinh này làm gì.
Chờ sau khi nén được cơn giận, cô dùng khẩu khí hòa hoãn nói, "Đường Lưu Nhan, nếu ngài hận tôi, cũng có thể làm như tôi lúc trước, một phát súng bắn chết tôi đi, làm sao mà phải tốn công phí sức như vậy?"
Nghe xong, ánh mắt Đường Lưu Nhan đột ngột trầm xuống cùng với ánh hoàng hôn, hắn đột nhiên đứng lên đi tới phía cô.
Tốc độ rất nhanh đến mức Lâm Cẩm Sắt còn chưa kịp phản ứng thì cằm đã bị hắn nắm lấy!
Cô sợ hãi thở không ra tiếng, hai mắt chỉ có thể giương to lên nhìn hắn. Hắn đụng vào cô khiến cả cơ thể đều không được tự nhiên.
"Vẫn sợ tôi như vậy..." Hắn nhẹ nhàng cười, càng tiến gần tới cô hơn, mãi tới khi chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau thì mới dừng lại.
Lực đạo bàn tay của hắn rất lớn, Lâm Cẩm Sắt bị ép rất đau, còn hắn thì dường như lại không hề nhận ra, cười rất nhàn nhã, "Lâm Cẩm Sắt, em vẫn cứ đề cao bản thân mình như thế ...nhưng vẫn không có cách nào khiến bản thân tôi động thủ với em được."
Lâm Cẩm Sắt cảm thấy trái tim hốt hoảng khó chịu, cô bị câu nói của hắn đả thương.
Đường Lưu Nhan tiếp tục nói, "Còn có, đừng tự cho mình là đúng, đừng đem suy nghĩ của em áp đặt lên người tôi." Hắn rõ ràng đang cười , nhưng Lâm Cẩm Sắt lại cảm thấy một loại hàn khí đến đáng sợ tiến thẳng lên mặt cô.
Nụ cười này là của Diêm vương.
Hắn đang tức giận.
...Nhưng hắn dựa vào cái gì mà tức giận chứ, rõ ràng trước đây hắn sai cơ mà, rõ ràng hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật đó của cô mà!
Lâm Cẩm Sắt càng nghĩ lại càng thêm bực bội, đang định mở miệng nói chuyện, hắn bỗng nhiên lại buông tay ra.
Lui về phía sau vài bước, khẽ thở hắt ra, Lâm Cẩm Sắt kiên định nhìn lại, dáng vẻ hơi khom lưng của hắn thật đẹp nhưng sắc chỉ trong vài giây lại có thể trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Cằm cô đỡ đau hơn, tâm tình vui vẻ hơn một chút, giả vờ cảm thán, "Không ngờ Nhan công tử như vậy mà lại yếu đuối thế..." Cô chính là người như vậy, gặp cơ hội lập tức lên mặt, à không, thấy Đường Lưu Nhan tạm thời không làm gì được mình cho nên không quản được cái miệng, hé ra là châm chọc.
Đường Lưu Nhan nghe vậy nâng mắt nhìn cô, trong mắt vẫn lấp lánh hàng ngàn ánh sao như trước, khóe môi tái nhợt của hắn cong lên, dưới sắc trời đang tối dần lại mang vẻ đáng yêu đến cực điểm.
Mở miệng hắn nói, "Chuyện này phải trách em." Ngữ điệu mềm mại mang theo sự thầm oán và có cả làm nũng .
Lâm Cẩm Sắt bị một câu này của hắn khiến cho da đầu run lên. Người đàn ông này luôn có cách khiến cô không thể nói được gì. Nghĩ kĩ lại, ý của hắn là gì vậy... Bây giờ hắn bị như thế là do cô làm hại sao?
Cô đột nhiên phát giác tìm hắn là một suy nghĩ cực kì nhàm chán và ngu ngốc, vì thế nhanh chóng mở miệng nói, "Xem ra cũng không còn chuyện gì nữa, tôi về trước đây ." Nói xong, xoay người chỉ muốn đi.
"Chờ đã." Phía sau truyền đến tiếng nói thanh thản.
"Cô gái vô trách nhiệm kia, mục đích của em còn chưa đạt tới cứ như vậy mà đi sao?" Vô trách nhiệm, lại là một từ hai nghĩa. Lâm Cẩm Sắt lại nghe ra nghĩa khác người này hình như nói cô là con người vô trách nhiệm khi cô hại hắn thảm đến vậy mà phủi đít bỏ đi phải không...
Cô cười lạnh một tiếng, giả vờ như mình chỉ hiểu được tầng nghĩa thứ nhất, nói, "Nếu ngài thực sự không muốn phóng thích chúng tôi (chúng tôi ý nói Viêm bang, phóng thích tức là để viêm bang làm ăn), thế thì dù tôi có cách gì cũng chỉ là vô dụng. Được, nếu như vậy, tôi nhận thua, Italia tôi không đụng vào nữa." Cô tiêu sái nói, kì thực càng nói trong lòng càng rối, càng nói càng tức giận.
Dứt khoát cô nhìn về phía hắn, mở miệng lạnh lùng nói, "Lúc trước thực sự không nên quen biết với ngài." Đều do hắn làm hại, làm hại cô từ một luật sư có danh tiếng, cứ như vậy sa đọa, thậm chí thiếu chút nữa giết nhân biến thành ma quỷ.
Rất nhanh nói xong, không thèm để ý tới sắc mặt Đường Lưu Nhan, cô bước chân rời khỏi.
Không ngờ tới, bước còn chưa dứt, cánh cửa kia cứ như vậy ở trước mắt cô tự động ầm ầm đóng xuống!
Một cơn đau từ gáy truyền đến, trước khi cô hôn mê lại rơi vào trong một vòng ôm ấp tỏa ra hơi thở mát lạnh.
Đường Lưu Nhan ôm lấy Lâm Cẩm Sắt đã hôn mê, tiến sâu vào trong nhà.
Vừa đi vừa khẽ cười:
"Hừ, miệng lưỡi vẫn cứ ác độc như thế..."
- Chương 1 - Hoa hồng của giới luật sư
- Chương 2 - Chúng ta dừng ở đây đi
- Chương 3 - Chỉ có tớ, vĩnh viễn không tổn thương cậu
- Chương 4 - Dung Thất
- Chương 5 - Đời này, ta sẽ không bao giờ cho em đi
- Chương 6 - Sống không thể buông tha
- Chương 7 - Cẩm Sắt, anh sắp kết hôn
- Chương 8 - Vì tình yêu, phải kiên nhẫn
- Chương 9 - Đại thần buông tay
- Chương 10 - Tôi phải làm sao với em bây giờ
- Chương 11 - Nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói
- Chương 12 - Không yêu, lại muốn một mình độc chiếm
- Chương 13 - Giam cầm
- Chương 14 - Sợ ngài ăn tôi
- Chương 15 - Sự cám dỗ
- Chương 16 - Nụ cười của anh
- Chương 17 - Tổng giám đốc mới
- Chương 18 - Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.1)
- Chương 19 - Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.2)
- Chương 20 - Đừng yêu hắn
- Chương 21 - Báu vật
- Chương 22 - Lần thứ 3 gặp mặt
- Chương 23 - Ám sát
- Chương 24 - Ngô gia có nữ ngự tỷ
- Chương 25 - Đâm lao phải theo leo
- Chương 26 - Giai nhân quyến rũ như bông hoa đã gột rửa sạch sẽ
- Chương 27 - "Cẩu nam nữ"
- Chương 28 - Lễ vật
- Chương 29 - Ôm em...anh không thể
- Chương 30 - Thất Tịnh vui vẻ
- Chương 31 - Yêu em đã thành thói quen
- Chương 32 - Đường Lưu Nhan, xem như ngài lợi hại
- Chương 33 - Đêm Valentine tốt đẹp
- Chương 34 - Hoàng tử hành tây khởi binh hỏi tội
- Chương 35 - Không có đường quay lại
- Chương 36 - Tần gia
- Chương 37 - Lời nói dối ngọt ngào
- Chương 38 - Lún sâu
- Chương 39 - Chuyển biến
- Chương 40 - Thân bại danh liệt
- Chương 41 - Lợi dụng
- Chương 42 - Khoản lớn
- Chương 43 - Cẩm Sắt, em đến thật khéo
- Chương 44 - Tin hay không tuỳ em
- Chương 45 - Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi
- Chương 46 - Nếu em muốn, tôi sẽ cho em
- Chương 47 - Chúng ta không kết hôn
- Chương 48 - Khách sạn (P1)
- Chương 49 - Khách sạn (P2)
- Chương 50 - Cứu chuộc
- Chương 51 - Chìm đắm
- Chương 52 - Thoả hiệp
- Chương 53 - Làm chính em là tốt rồi
- Chương 54 - Miêu tả sinh động
- Chương 55 - Cảm ơn ngài cho tôi một đòn chí mạng
- Chương 56 - Đừng sợ, có anh ở đây
- Chương 57 - Tiểu thử ngưu đao
- Chương 58 - Lại một lần nữa bỏ qua
- Chương 59 - Cẩm Sắt, tôi tới đây đón em
- Chương 60 - Va chạm
- Chương 61 - Nhập vai
- Chương 62 - Ngẫu nhiên gặp mặt
- Chương 63 - Tình yêu hèn mọn
- Chương 64 - Nơi tối trong đôi mắt
- Chương 65 - Vì sao không thể là anh?
- Chương 66 - Gặp lại
- Chương 67 - Chuyện này phải trách em
- Chương 68 - Băng hoả lượng trọng thiên
- Chương 69 - Phát hiện ngoài ý muốn
- Chương 70 - Cố nhân
- Chương 71 - Ghen như trong truyền thuyết (P1)
- Chương 72 - Lâm Lan
- Chương 73 - Có đôi khi, hận không thể bóp chết em
- Chương 74 - Ghen như trong truyền thuyết (P2)
- Chương 75 - Theo dõi
- Chương 76 - Hỗn huyết soái ca*
- Chương 77 - Người phụ nữ của tôi
- Chương 78 - Chọc giận
- Chương 79 - Tâm tư của La Lạc
- Chương 80 - Nào, để tôi ôm em
- Chương 81 - Cường hôn
- Chương 82 - Chấp làm ma lại chi thành phật
- Chương 83 - Trình Mi
- Chương 84 - Lễ cưới
- Chương 85 - Sự quen biết kì lạ
- Chương 86 - Hôn nhân không tình yêu
- Chương 87 - Phụ nữ đã có chồng
- Chương 88 - Đường Lưu Nhan, tôi lạnh
- Chương 89 - Đừng sợ
- Chương 90 - Tôi muốn giết nó
- Chương 91 - Đồ vật an ủi
- Chương 92 - Cô bé, em thật thông minh
- Chương 93 - Trái tim đều là của em
- Chương 94 - Lý do buồn vui
- Chương 95 - Bạo lực, cũng là một cách biểu thị tình hữu nghị
- Chương 96 - Như trước đây
- Chương 97 - Đừng để tôi coi thường em
- Chương 98 - Phương Tâm
- Chương 99 - Về nhà thôi
- Chương 100 - Cái gọi là chân tướng
- Chương 101 - Mang tớ đi đi
- Chương 102 - Người đón chuyến bay
- Chương 103 - Bởi vì em quan trọng hơn
- Chương 104 - Chưa bao giờ ngừng yêu thương cô
- Chương 105 - Muôn sông nghìn núi
- Chương 106 - Chúng ta còn nhiều thời gian
- Chương 107 - Vật hy sinh
- Chương 108 - Kết