Chương 39 - Chuyển biến
Sáu giớ chiều hôm đó, trước cuộc hẹn của Lâm Cẩm Sắt với Trần Cảnh Hoa nửa giờ, Lâm Cẩm Sắt khéo léo nhẹ nhàng đeo túi xách lên vai, bước vào phòng họp tư nhân cao cấp.
Nghe nói nơi này công tác giữ bí mật riêng tư của khách hàng làm rất tốt, cho dù là FBI của Mỹ cũng không tốt đến như vậy.
Tốt lắm, tuy rằng địa điểm và thời gian đều do Trần Cảnh Hoa hẹn, nhưng Lâm Cẩm Sắt cảm thấy rất vừa lòng. Bình thường cô thường tan ca lúc 5 giờ rưỡi chiều, cho nên cô có thời gian thoải mái đi tới cuộc hẹn.
Khi cô tìm được vị trí đã đặt trước đó, đã thấy Trần Cảnh Hoa đã ngồi đợi ở đó rồi.
Một bộ váy bằng tơ lụa màu xám dài quá đầu gối, trong tay cầm một chiếc kính râm có thể che khuất hơn nửa khuôn mặt cô ta, ngón tay xinh đẹp không tự giác xoắn lại.
Thấy Lâm Cẩm Sắt tới, cô ta đứng lên nghênh đón nở nụ cười "Lâm luật sư cô tới rồi." Nụ cười kia không còn nhìn thấy sự kiêu ngạo như trước đây nữa, giống như một loại hoa nào đó không biết tên nhẹ nhàng ôn nhu, khiến cho Lâm Cẩm Sắt không khỏi nhớ tới cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp của cô ta.
Có lẽ nụ cười ấy quá đơn thuần, thanh lệ... khiến cho trong tiềm thức cô luôn cho rằng cô ta tuyệt đối không thể là hung thủ, cho nên mới quyết định trực tiếp giải quyết vụ án khiến cô hối hận không kịp này.
Lúc này mới nhớ tới một câu nói...
Không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Âm thầm thở dài, Lâm Cẩm Sắt ngồi xuống đối diện với cô ta, thản nhiên cười, "Trần tiểu thư chắc đợi lâu rồi."
"Không sao, là tôi đến sớm."
Lâm Cẩm Sắt lại cười, không có tâm tình tiếp tục những lời dối trá khách sáo này, đem túi xách đặt lên mặt bàn, lấy một chiếc laptop ra, sau khi tìm được tư thế thoải mái, hai chân cô bắt chwos vào nhau, khẽ nói, "Trần tiểu thư, cô nói đi, tôi đang chăm chú lắng nghe."
Trần Cảnh Hoa hơi bất an chuyển dịch cơ thể, ngón tay xoắn vào nhau tới mức tái nhợt, cô ta liếc mắt Lâm Cẩm Sắt nhìn một cái, lập tức lại rũ mắt xuống, nói, "Nhan nói, cô nhất định có thể giúp tôi, cho nên tôi tin cô" ngữ tốc của cô ta dần dần nhanh hơn, ánh mắt lại nâng lên, trói chặt Lâm Cẩm Sắt trong đó, "Lâm luật sư, tôi có thể tin cô phải không?"
Lâm Cẩm Sắt nhất thời mềm lòng, cảm thấy suy nghĩ đó thật không đúng, tiểu ngôi sao vẫn là nhìn mặt mũi tên họ Đường kia mới "miễn cưỡng" "tin cô" ?
Nhưng vẻ mặt cô vẫn không đổi sắc, mỉm cười, cố gắng làm cho ánh mắt của mình thật trấn an mà trầm ổn, "Xin Trần tiểu thư cứ tin tưởng vào sự rèn luyện hàng ngày cùng năng lực công việc của tôi."
Trần Cảnh Hoa gật đầu với cô, hình như cảm thấy khát nước, vội vàng nhấc cốc nước đá lên uống một ngụm, mím môi, giọng nói bị đè thấp, chậm rãi nói, "Là như vậy..."
...
... ...
Hơn 20 giờ sau.
Cửa một cơ quan nào đó, một cô gái mặc váy tơ lụa màu xám vội vàng bước ra, đeo kính râm, khiến cho người ta không thể thấy rõ khuôn mặt cô ta.
Chiếc xe chở cô gái đeo kính râm kia đi rồi, chưa tới 15 phút sau, lại có một cô gái xinh đẹp với nụ cười tự tin, ánh mắt suy nghĩ sâu xa đi ra.
Hôm nay tòa án cao cấp của thành phố B có chút khác với ngày thường.
Tòa án thành phố B ngày thường yên tĩnh im lặng có thừa hôm nay lại có vẻ náo nhiệt kì lạ.
Ngoài cổng tòa án toàn là đầu người, đèn flash chớp lia lịa khiến người ta hoa mắt, không dưới một trăm phóng viên đã đứng chờ ở đây từ rất sớm, không ngừng chụp ảnh, các phóng viên điên cuồng chen chúc, gắt gao vây quanh mục tiêu, micro cật lực bị giơ về phía trước!
"Lâm luật sư, cô có thể nói lý do tại sao lại tiếp nhận vụ án này không?"
"Trần Cảnh Hoa nay bị công ty môi giới Thịnh Thế kiện vì sát hại người đại diện La Thông, cô thấy việc này thế nào? Vì sao Thịnh Thế..."
"... Lâm luật sư cô cảm thấy phần thắng ở phiên tòa này nhiều chứ..."
Vì trước đó đã đoán được cảnh tượng này sẽ xảy ra cho nên Lâm Cẩm Sắt đã sớm mượn Đường Lưu Nhan vài người vệ sĩ có vẻ ngoài dọa người để mở đường cho mình.
Đó là quyết định sáng suốt tới cỡ nào chứ.
Xem ra cô là luật sư biện hộ của Trần Cảnh Hoa đã lan ra khắp thành phố B rồi .
Lâm Cẩm Sắt lắc đầu thở dài, cảm thấy chỉ có một ý nghĩ trong đầu...
Phiên tòa lần này, nhất định phải thắng!
Gật đầu thật mạnh, cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu, bước chân kiên định bước vào trong tòa án.
Bởi vì đối tượng có vẻ đặc biệt, cho nên thẩm phán của phiên tòa lần này lựa chọn phương thức công khai. Ghế ngồi quan sát phiên tòa đã chật cứng người ngồi, trừ cái đó, bên dưới những hàng ghế kia còn có rất nhiều phóng viên chụp ảnh.
10 giờ sáng, thẩm phán cùng những công chức có nhiệm vụ tiến vào, không khí yên lặng mà căng thẳng bắt đầu tràn ngập khắp nơi trong tòa án.
Đầu tiên là luật sư bên nguyên trần thuật lại lí do khởi tố bị cáo.
Sau đó là thời gian của luật sư biện hộ bên bị cáo.
Lâm Cẩm Sắt nhắm mắt, khi mở mắt ra trước mắt đã tràn ngập ánh sáng ngang ngược và sắc bén
Trong phiên tòa, cô chính là nữ vương.
Nhanh chóng sửa sang lại ý nghĩ trong đầu, ngữ điệu vững vàng không nhanh không chậm mở miệng:
"Kính thưa chánh án, thẩm phán, tôi là luật sư được bị cáo – tiểu thư Trần Cảnh Hoa ủy thác, lấy thân phận luật sư biện hộ tham gia phiên tòa hôm nay... Đầu tiên tôi gửi lời sẻ chia sâu sắc tới thân nhân của người bị hại La Thông... Sau khi tiếp nhận lời ủy thác của bị cáo Trần Cảnh Hoa, tôi đã tìm hiểu rất nhiều tư liệu của vụ án, cũng tiến hành công tác điều tra vụ án, nay tôi có thể nói đã nắm được toàn bộ chân tướng của vụ việc này... Căn cứ những điều luật liên quan, lời biện hộ của tôi như sau..."
Trong toàn bộ tòa án chỉ nghe thấy giọng nói bình tĩnh tự tin của cô.
Dừng một chút, nhìn bốn phía xung quanh, ngữ điệu cô bắt đầu hơi to lên, "... Căn cứ theo luận cứ trên đây, tôi kết luận tiểu thư Trần Cảnh Hoa không phải hung thủ sát hại La Thông, cho nên, tôi khẩn cầu chánh án và thẩm phán theo đúng nguyên tắc điều tra lại vụ án này."
Lời nói vừa kết thúc, quan toà cùng bồi thẩm đoàn bắt đầu thảo luận.
Trần Cảnh Hoa đứng ở vị trí bị cáo, cúi đầu xuống, dáng hình điềm đạm đáng yêu.
La thành ngồi ở vị trí nguyên cáo, mấy ngày không gặp, hắn nhìn qua già đi rất nhiều.
Lúc này hắn đang chăm chú nhìn thẳng vào Lâm Cẩm Sắt, sắc mặt lạnh lẽo, một lúc lâu sau, khóe miệng đột nhiên gợi lên một nụ cười quỷ dị.
Chỉ thấy luật sư bên nguyên đột nhiên đứng lên, bắt đầu nói: "Quan toà, cho phép tôi đưa ra chứng cứ chứng minh Trần Cảnh Hoa chính là hung thủ, còn Lâm Cẩm Sắt- Lâm luật có ý đồ che dấu chứng cứ Trần Cảnh Hoa phạm tội và sự thật của vụ án."
- Chương 1 - Hoa hồng của giới luật sư
- Chương 2 - Chúng ta dừng ở đây đi
- Chương 3 - Chỉ có tớ, vĩnh viễn không tổn thương cậu
- Chương 4 - Dung Thất
- Chương 5 - Đời này, ta sẽ không bao giờ cho em đi
- Chương 6 - Sống không thể buông tha
- Chương 7 - Cẩm Sắt, anh sắp kết hôn
- Chương 8 - Vì tình yêu, phải kiên nhẫn
- Chương 9 - Đại thần buông tay
- Chương 10 - Tôi phải làm sao với em bây giờ
- Chương 11 - Nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói
- Chương 12 - Không yêu, lại muốn một mình độc chiếm
- Chương 13 - Giam cầm
- Chương 14 - Sợ ngài ăn tôi
- Chương 15 - Sự cám dỗ
- Chương 16 - Nụ cười của anh
- Chương 17 - Tổng giám đốc mới
- Chương 18 - Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.1)
- Chương 19 - Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.2)
- Chương 20 - Đừng yêu hắn
- Chương 21 - Báu vật
- Chương 22 - Lần thứ 3 gặp mặt
- Chương 23 - Ám sát
- Chương 24 - Ngô gia có nữ ngự tỷ
- Chương 25 - Đâm lao phải theo leo
- Chương 26 - Giai nhân quyến rũ như bông hoa đã gột rửa sạch sẽ
- Chương 27 - "Cẩu nam nữ"
- Chương 28 - Lễ vật
- Chương 29 - Ôm em...anh không thể
- Chương 30 - Thất Tịnh vui vẻ
- Chương 31 - Yêu em đã thành thói quen
- Chương 32 - Đường Lưu Nhan, xem như ngài lợi hại
- Chương 33 - Đêm Valentine tốt đẹp
- Chương 34 - Hoàng tử hành tây khởi binh hỏi tội
- Chương 35 - Không có đường quay lại
- Chương 36 - Tần gia
- Chương 37 - Lời nói dối ngọt ngào
- Chương 38 - Lún sâu
- Chương 39 - Chuyển biến
- Chương 40 - Thân bại danh liệt
- Chương 41 - Lợi dụng
- Chương 42 - Khoản lớn
- Chương 43 - Cẩm Sắt, em đến thật khéo
- Chương 44 - Tin hay không tuỳ em
- Chương 45 - Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi
- Chương 46 - Nếu em muốn, tôi sẽ cho em
- Chương 47 - Chúng ta không kết hôn
- Chương 48 - Khách sạn (P1)
- Chương 49 - Khách sạn (P2)
- Chương 50 - Cứu chuộc
- Chương 51 - Chìm đắm
- Chương 52 - Thoả hiệp
- Chương 53 - Làm chính em là tốt rồi
- Chương 54 - Miêu tả sinh động
- Chương 55 - Cảm ơn ngài cho tôi một đòn chí mạng
- Chương 56 - Đừng sợ, có anh ở đây
- Chương 57 - Tiểu thử ngưu đao
- Chương 58 - Lại một lần nữa bỏ qua
- Chương 59 - Cẩm Sắt, tôi tới đây đón em
- Chương 60 - Va chạm
- Chương 61 - Nhập vai
- Chương 62 - Ngẫu nhiên gặp mặt
- Chương 63 - Tình yêu hèn mọn
- Chương 64 - Nơi tối trong đôi mắt
- Chương 65 - Vì sao không thể là anh?
- Chương 66 - Gặp lại
- Chương 67 - Chuyện này phải trách em
- Chương 68 - Băng hoả lượng trọng thiên
- Chương 69 - Phát hiện ngoài ý muốn
- Chương 70 - Cố nhân
- Chương 71 - Ghen như trong truyền thuyết (P1)
- Chương 72 - Lâm Lan
- Chương 73 - Có đôi khi, hận không thể bóp chết em
- Chương 74 - Ghen như trong truyền thuyết (P2)
- Chương 75 - Theo dõi
- Chương 76 - Hỗn huyết soái ca*
- Chương 77 - Người phụ nữ của tôi
- Chương 78 - Chọc giận
- Chương 79 - Tâm tư của La Lạc
- Chương 80 - Nào, để tôi ôm em
- Chương 81 - Cường hôn
- Chương 82 - Chấp làm ma lại chi thành phật
- Chương 83 - Trình Mi
- Chương 84 - Lễ cưới
- Chương 85 - Sự quen biết kì lạ
- Chương 86 - Hôn nhân không tình yêu
- Chương 87 - Phụ nữ đã có chồng
- Chương 88 - Đường Lưu Nhan, tôi lạnh
- Chương 89 - Đừng sợ
- Chương 90 - Tôi muốn giết nó
- Chương 91 - Đồ vật an ủi
- Chương 92 - Cô bé, em thật thông minh
- Chương 93 - Trái tim đều là của em
- Chương 94 - Lý do buồn vui
- Chương 95 - Bạo lực, cũng là một cách biểu thị tình hữu nghị
- Chương 96 - Như trước đây
- Chương 97 - Đừng để tôi coi thường em
- Chương 98 - Phương Tâm
- Chương 99 - Về nhà thôi
- Chương 100 - Cái gọi là chân tướng
- Chương 101 - Mang tớ đi đi
- Chương 102 - Người đón chuyến bay
- Chương 103 - Bởi vì em quan trọng hơn
- Chương 104 - Chưa bao giờ ngừng yêu thương cô
- Chương 105 - Muôn sông nghìn núi
- Chương 106 - Chúng ta còn nhiều thời gian
- Chương 107 - Vật hy sinh
- Chương 108 - Kết