Chương 30 - Thất Tịnh vui vẻ
Mấy ngàn năm trước đây, lão giáo sư tổ tông của nhân dân đứng trên bờ một nhánh sông nào đó bi khái thở dài:
"Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ."
(có thể hiểu là: cuộc đời như nước chảy mãi không ngừng, bất kể ngày đêm)
Thức dậy, ăn cơm, đi làm, về nhà, ngủ, rời giường...
Mỗi ngày đều ở trong cái vòng tuần hoàn buồn tẻ đó mà chậm rãi đi qua.
Đã bốn ngày Lâm Cẩm Sắt không nhìn thấy Đường Lưu Nhan. Từ ngày đó sau khi "tan rã trong không vui trên bàn cơm ", hắn không xuất hiện ở nhà trọ nữa.
Nhưng thật ra loại chuyện như vậy đây là lần đầu tiên xảy ra.
Rốt cuộc là có chuyện gì, Lâm Cẩm Sắt không rảnh phân thần tự hỏi. Vụ án cô tiếp nhận, còn có mười ngày phiên toà sẽ mở, nhưng Trần Cảnh Hoa mang tiếng là đương sự lại thủy chung không liên lạc với cô... điều này làm cho công việc của cô không thể tiến cũng không thể lui, điều này buộc cô phải tìm một cái chìa khóa khác.
Chuyện đã như vậy, Lâm Cẩm Sắt sẽ không tốn hơi thừa lời nữa.
Có lẽ Trần Cảnh Hoa này đầu óc toàn bã đậu hoặc là bị sét đánh rồi, cô là biện hộ luật sư của cô ta, muốn cô ta nói ra chân tướng, tất nhiên là có đạo lý của cô...
Chỉ cần cô có thể nắm giữ toàn bộ chân tướng của sự việc, mới có thể " hốt thuốc đúng bệnh ", đem những điểm đáng ngờ có thể biến thành lý lẽ, không cho công ty môi giới Thịnh Thế bắt được nhược điểm, đồng thời lừa dối trên phiên toàn ... cô lại chưa nói muốn tố cáo cô ta, cô ta sợ cái gì?
Các cô hiện tại chính là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, làm sao cô có thể mạo hiểm đạp nát cái danh hiệu bấy lâu mà phiêu lưu đi làm chuyện ngu xuẩn?
Chẳng lẽ năng lực biểu đạt của cô có vấn đề, khiến cho Trần đại tiểu thư hiểu lầm cái gì rồi?
Khẽ thở dài một hơi, cô buông bút xuống, thật mạnh tựa lưng vào ghế ngồi, ấn lên huyệt thái dương đang co rút đau đớn, không có tiến triển gì, lại còn xuống dốc như thế, vụ án này tưởng thắng mà lại đen tối đi rồi.
Đường Lưu Nhan lại cố tình "vô cớ mất tích", nếu có chút hỗ trợ của hắn, có lẽ có thể nói giúp Trần Cảnh Hoa.
Dù sao hai người bọn họ cũng có một chân.
Bĩu môi, không ngờ Đường đại thiếu đối với tội phạm giết người cũng có thể sinh ra dục vọng.
Dũng khí thật đáng khen.
Quả nhiên, đàn ông dù thông minh âm hiểm đến thế nào, xét cho cùng, vẫn là loại sinh vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
Vừa cảm thán, không thèm suy nghĩ vấn đề rắc rối này nữa, cô thu thập mọi thứ, đứng lên đi ra khỏi bàn làm việc, đi ra văn phòng riêng của mình.
Sở luật sư của cô bao gồm tiểu muội bưng trà rót nước bên trong, còn có 32 người nữa, trong đó số luật sư có giấy chứng nhận đạt trình độ cao nhất là 25 người, mỗi người đều có những vụ án của chính mình, còn Lâm Cẩm Sắt chính là người sáng lập sở luật sư này (sở luật sư chính là văn phòng luật sư của ta đó), hoặc có thể gọi là bà chủ, trừ giải quyết những vụ án của chính mình, mỗi ngày còn phải xử lý đủ chuyện khiến cô sứt đầu mẻ trán.
Còn tiếp tục như vậy, cô sẽ già, thật sự sẽ già rất nhanh...
Oán giận...
Phụ nữ qua tuổi 25, đã không còn tư cách mình còn trẻ nữa. Cô cũng sẽ lo lắng khóe mắt trơn nhẵn sẽ xuất hiện thêm vài đường thẳng dài (nếp nhăn đấy), cũng sẽ sợ hãi mỗi ngày nào đó thức dậy sẽ phát hiện da mình nhão đi...
Đây là một chuyện thật đáng sợ.
Nhất là loại phụ nữ như cô không chỉ dùng đến đầu óc, còn phải dùng vẻ bề ngoài làm vũ khí sinh tồn.
Bỏ di động ra nhìn thời gian, tám giờ tối, ồ, vẫn sớm, mới tăng ca được hai tiếng.
Nhưng cô cảm thấy mệt chết được, huyệt thái dương cứ giật giật.
Cô quyết định về nhà nghỉ ngơi một chút.
Hỏi những đồng nghiệp khác cùng tăng ca vài câu, cô rời khỏi sở luật sư, bước vào thang máy.
Có một số người, có một số việc, là như vậy, không hơn một bước, cũng không kém một bước, mà lại gặp nhau vào đúng thời gian đó.
Người trong thang máy không nhiều lắm, nhưng đều làm việc trong cùng một tòa nhà, dù sao cũng có chút quen mặt, nhìn nhau cười, gật đầu một chút xem như chào hỏi, Lâm Cẩm Sắt bước vài bước về phía sau, đứng ở góc thang máy, chán chường chăm chú nhìn vào con số phía trên thang máy không ngừng giảm đi.
Hai mươi.
Mười chín.
Mười tám...
Mười ba.
Đinh...
Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông đi vào.
Có giọng kêu khẽ của phụ nữ, ẩn ẩn xôn xao.
"Đẹp trai quá..."
"Tôi vào đây lâu như vậy giờ mới thấy người đẹp trai như thế..."
Lâm Cẩm Sắt không chút để ý ngẩng mặt lên.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Điện quang hỏa thạch gian.
Ánh mắt của cô lúc này đông cứng lại, thân thể cứng ngắc không thể nhúc nhích.
...
Người kia rõ ràng cũng thấy cô, trong mắt hiện lên một tia dao động ngoài ý muốn, nhưng chỉ hơi mím môi, dường như không quen biết, im lặng ...
đi đến bên cạnh cô.
Hứa Thuyền. Hứa Thuyền.
Trong lòng cô yên lặng khắc sâu, đầu óc cũng là một mảnh trống rỗng.
Không gian nhỏ hẹp trong thang máy.
Lúc này khoảng cách giữa hai người họ, không đủ mười cm.
Cảm giác tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe thấy.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc lại xa xôi trên người anh làm cho hốc mắt cô nóng lên.
Cô ép chặt ngón tay, ép chặt dòng cảm xúc nào đó dường như muốn mãnh mẽ phun trào ra.
...
Mười một.
Mười.
Chín...
Một.
Cảm giác không trọng lượng cuối cùng cũng biến mất, cửa thang máy mở ra, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài.
Cô giống như con cá đã lâu không thể hô hấp nổi cuối cùng đã có thể thở trong một bầu không khí mới mẻ, túm nắm chặt túi xách trên vai sợ hãi lo lắng phải rời ngay khỏi không gian khiến cô không thể hô hấp này.
Nhưng mà.
Không bước được vài bước, cánh tay của cô đã bị một lực đạo mạnh mẽ giữ lại!
"Cẩm sắt, anh tới đây vì em." Anh ở phía sau cô kín đáo thấp giọng nói.
Đột nhiên trong lồng ngực có vài thứ mềm mại bắt đầu trở nên đau nhức.
Tám giờ hơn ngã tư đường thành phố B, đúng thời điểm ánh sáng ngọc của ngọn đèn chiếu vào dòng người đông đúc kia.
Hôm nay không biết tại sao lại đông đến vậy.
Trên ngã tư đường quốc lộ, dòng người, dòng xe cộ tấp nập, từ xa nhìn lại giống như đại quân kiến khổng lồ. Cửa hiệu hai bên thật náo nhiệt, có cửa hàng còn có loa lớn tuyên truyền, thậm chí còn treo đèn lồng đỏ.
Vì ngồi trong xe, mà chiếc xe này cách âm quá tốt, cho nên Lâm Cẩm Sắt căn bản không có cách nào nghe rõ chiếc loa kia nói gì.
Đúng lúc cô muốn hạ cửa kính xe xuống thăm dò quan sát, dường như lại nghe thấy tiếng nhẹ nhàng thở dài, người đàn ông bên cạnh mở miệng
"Thất Tịch vui vẻ."
Cô ngẩn người.
Thất Tịch... Valentine của người Trung Quốc.
Trừ công việc ra, Lâm Cẩm Sắt bình thường là người rất thoải mái rất tùy ý, trừ tết âm lịch cùng lễ Noel thì những loại lễ hội thông thường khác trên cơ bản cô đều không hiểu biêt lắm, hơn nữa Thất Tịch lại tính theo âm lịch, cho nên nhận thức ngày hôm nay là Thất Tịch nếu không phải Hứa Thuyền nhắc tới, cô chắc chắn quên sạch rồi.
Có lẽ rất lâu trước kia, cô cũng đã nhớ tới nó .
Chỉ là cô đã quên mà thôi.
Một lúc lâu sau, cô thì thào thành tiếng, "Anh cũng vậy."
Lamborghini chạy rất chậm trong dòng xe đông đúc kia.
"Nếu đã là ngày lễ, cách nhật không bằng gặp mặt, anh mời em ăn cơm?" Khẩu khí vững vàng lại hơi cẩn thận khiến cho lòng cô có chút chua xót kì lạ.
Vẫn như vậy. Anh vẫn như vậy.
Ngay cả khi hận cô tới như vậy, nhưng lại không bao giờ nói một câu xúc phạm trước mặt cô.
Trong lòng cho dù có hàng ngàn vạn suy nghĩ, nhưng ra đến miệng, lại hóa thành một từ "vâng" và cái cúi đầu.
....
- Chương 1 - Hoa hồng của giới luật sư
- Chương 2 - Chúng ta dừng ở đây đi
- Chương 3 - Chỉ có tớ, vĩnh viễn không tổn thương cậu
- Chương 4 - Dung Thất
- Chương 5 - Đời này, ta sẽ không bao giờ cho em đi
- Chương 6 - Sống không thể buông tha
- Chương 7 - Cẩm Sắt, anh sắp kết hôn
- Chương 8 - Vì tình yêu, phải kiên nhẫn
- Chương 9 - Đại thần buông tay
- Chương 10 - Tôi phải làm sao với em bây giờ
- Chương 11 - Nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói
- Chương 12 - Không yêu, lại muốn một mình độc chiếm
- Chương 13 - Giam cầm
- Chương 14 - Sợ ngài ăn tôi
- Chương 15 - Sự cám dỗ
- Chương 16 - Nụ cười của anh
- Chương 17 - Tổng giám đốc mới
- Chương 18 - Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.1)
- Chương 19 - Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.2)
- Chương 20 - Đừng yêu hắn
- Chương 21 - Báu vật
- Chương 22 - Lần thứ 3 gặp mặt
- Chương 23 - Ám sát
- Chương 24 - Ngô gia có nữ ngự tỷ
- Chương 25 - Đâm lao phải theo leo
- Chương 26 - Giai nhân quyến rũ như bông hoa đã gột rửa sạch sẽ
- Chương 27 - "Cẩu nam nữ"
- Chương 28 - Lễ vật
- Chương 29 - Ôm em...anh không thể
- Chương 30 - Thất Tịnh vui vẻ
- Chương 31 - Yêu em đã thành thói quen
- Chương 32 - Đường Lưu Nhan, xem như ngài lợi hại
- Chương 33 - Đêm Valentine tốt đẹp
- Chương 34 - Hoàng tử hành tây khởi binh hỏi tội
- Chương 35 - Không có đường quay lại
- Chương 36 - Tần gia
- Chương 37 - Lời nói dối ngọt ngào
- Chương 38 - Lún sâu
- Chương 39 - Chuyển biến
- Chương 40 - Thân bại danh liệt
- Chương 41 - Lợi dụng
- Chương 42 - Khoản lớn
- Chương 43 - Cẩm Sắt, em đến thật khéo
- Chương 44 - Tin hay không tuỳ em
- Chương 45 - Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi
- Chương 46 - Nếu em muốn, tôi sẽ cho em
- Chương 47 - Chúng ta không kết hôn
- Chương 48 - Khách sạn (P1)
- Chương 49 - Khách sạn (P2)
- Chương 50 - Cứu chuộc
- Chương 51 - Chìm đắm
- Chương 52 - Thoả hiệp
- Chương 53 - Làm chính em là tốt rồi
- Chương 54 - Miêu tả sinh động
- Chương 55 - Cảm ơn ngài cho tôi một đòn chí mạng
- Chương 56 - Đừng sợ, có anh ở đây
- Chương 57 - Tiểu thử ngưu đao
- Chương 58 - Lại một lần nữa bỏ qua
- Chương 59 - Cẩm Sắt, tôi tới đây đón em
- Chương 60 - Va chạm
- Chương 61 - Nhập vai
- Chương 62 - Ngẫu nhiên gặp mặt
- Chương 63 - Tình yêu hèn mọn
- Chương 64 - Nơi tối trong đôi mắt
- Chương 65 - Vì sao không thể là anh?
- Chương 66 - Gặp lại
- Chương 67 - Chuyện này phải trách em
- Chương 68 - Băng hoả lượng trọng thiên
- Chương 69 - Phát hiện ngoài ý muốn
- Chương 70 - Cố nhân
- Chương 71 - Ghen như trong truyền thuyết (P1)
- Chương 72 - Lâm Lan
- Chương 73 - Có đôi khi, hận không thể bóp chết em
- Chương 74 - Ghen như trong truyền thuyết (P2)
- Chương 75 - Theo dõi
- Chương 76 - Hỗn huyết soái ca*
- Chương 77 - Người phụ nữ của tôi
- Chương 78 - Chọc giận
- Chương 79 - Tâm tư của La Lạc
- Chương 80 - Nào, để tôi ôm em
- Chương 81 - Cường hôn
- Chương 82 - Chấp làm ma lại chi thành phật
- Chương 83 - Trình Mi
- Chương 84 - Lễ cưới
- Chương 85 - Sự quen biết kì lạ
- Chương 86 - Hôn nhân không tình yêu
- Chương 87 - Phụ nữ đã có chồng
- Chương 88 - Đường Lưu Nhan, tôi lạnh
- Chương 89 - Đừng sợ
- Chương 90 - Tôi muốn giết nó
- Chương 91 - Đồ vật an ủi
- Chương 92 - Cô bé, em thật thông minh
- Chương 93 - Trái tim đều là của em
- Chương 94 - Lý do buồn vui
- Chương 95 - Bạo lực, cũng là một cách biểu thị tình hữu nghị
- Chương 96 - Như trước đây
- Chương 97 - Đừng để tôi coi thường em
- Chương 98 - Phương Tâm
- Chương 99 - Về nhà thôi
- Chương 100 - Cái gọi là chân tướng
- Chương 101 - Mang tớ đi đi
- Chương 102 - Người đón chuyến bay
- Chương 103 - Bởi vì em quan trọng hơn
- Chương 104 - Chưa bao giờ ngừng yêu thương cô
- Chương 105 - Muôn sông nghìn núi
- Chương 106 - Chúng ta còn nhiều thời gian
- Chương 107 - Vật hy sinh
- Chương 108 - Kết