Chương 24 - Ngô gia có nữ ngự tỷ
Khách sạn Đường tỳ.
Trong một nơi bí mật ở phòng tổng thống.
Có lẽ có khoảng hai mươi mấy người, tây trang màu đen, kính râm tháo xuống đặt trong tay, đứng nghiêm trang.
Không khí yên tĩnh lan vào mọi ngõ ngách, trừ bỏ một phen lười biếng giọng nammột giọng nam lười biếng.
Hắn là người duy nhất ngồi ghế trong phòng. Trên một bộ salon da thật màu trắng, chỉ có một ly rượu đỏ như máu, di động tùy ý đặt trong tay phải, hai chân vắt lên nhàn nhã.
"Cô gái, chúc mừng em còn sống."
"Ồ? Vì sao em có thể khẳng định đó là kẻ thù của tôi? Em không phải luật sư sao, như thế nào, kẻ thù so với tôi còn ít hơn sao?"
Nghe vậy, trong lòng mỗi người ở đây đều âm thầm kinh ngạc, người phụ nữ đó là ai, dám ăn nói lỗ mãng với đại ca của họ như vậy?
Hơi suy nghĩ một chút, khuôn mặt vẫn mang vẻ không có một chút gợn sóng hay sợ hãi, hai tai lại không hẹn mà cùng dựng thẳng lên cao cao, không phải mọi người cùng muốn biết, nhưng hiếu kỳ là bản năng của con người...
"Lâm tiểu thư, em quên rồi sao, Đường minh là trong sạch, tôi là đứng đắn người làm ăn, đừng đem cái danh nghĩa xã hội đen chụp lên đầu tôi."
"... À ừ, ngài nói sao thì chính là như vậy." Ngữ khí trêu đùa thoải mái, nhưng ánh mắt lại dần dần đạm mạc, "Đưa điện thoại cho Hàn Húc đi."
Sau vài giây ngữ khí đã thay đổi thành bình tĩnh uy nghiêm: "Hàn Húc nghe cho kỹ đây, dùng tính mạng của cậu mà bảo vệ tốt cho cô ấy."
Lại là vài câu nói không nhanh không chậm, và đã cúp điện thoại.
Trong điện thoại có người rốt cục nhịn không được đành phải mở miệng ra tiếng: "Đại ca, người phụ nữ đó quan trọng như vậy sao? Còn bắt nhị ca của chúng tôi dùng tính mạng bảo vệ ả, này, này..."
Người đàn ông nhấc chiếc ly cao đế lên, xuyên qua chất lỏng đỏ rực đó, khóe miệng cong lên thần bí nói: "Quan trọng, đương nhiên quan trọng, cô ấy..."
Ngón tay thon dài tinh tế cầm ly rượu, cổ tay khẽ cong lên, đem chất lỏng trong ly uống một lần cạn sạch, trong đôi đồng tử xẹt qua một tia sáng nguy hiểm mà nóng rực
"Là 'Bảo bối' tôi đã tìm kiếm rất lâu rồi ."
Không khí xung quanh lập tức thay đổi, vô cùng quỷ dị và căng thẳng.
Lặng ngắt như tờ!
Mỗi người ở đây đều đã đi theo Đường Lưu Nhan nhiều năm, đều rõ ràng hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
Trong lòng đã hiểu rõ.
"Tôi triệu tập mọi người đến đây là có mục đích, nói vậy trong lòng các vị đã rõ ràng rồi chứ." Tựa hồ không chút mảy may quan tâm tới việc vì chính mình mà không khí thay đổi, Đường Lưu Nhan thản nhiên ngồi đó, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được không khí xung quanh lạnh như băng, đến mức nhập vào xương tủy.
"Tìm được tên sát thủ kia, không cần bức cung, giết ngay lập tức."
Hôm nay ra cửa tại sao lại quên xem hoàng lịch chứ.
Buổi sáng khác thường, xuất môn đại hung.
Đầu tiên là gặp một tên đào hoa, sau đó không biết tại sao lại bị "Ám Sát" viên đạn không làm cô chảy máu, nhưng thật ra lại bị một con hồ ly làm tức giận đến mức huyết khí sôi trào.
Trừng mắt với con hồ ly đang thông cáo với những kẻ cơ bắp, Lâm Cẩm Sắt cười lạnh.
Trong sạch? Ai tin được đây?
Đường minh là một tổ chức lớn, nền móng vững chắc, vùng ảnh hưởng rộng, người bình thường không có khả năng tưởng tượng, muốn trong sạch, nào có dễ dàng như vậy?
Hoàn toàn không tìm thấy sơ hở...
Nếu không phải thật sự không thu thập được căn cứ phạm tội của Đường minh, cô đơn thương độc mã phải tin tên hồ ly đó!
"Lâm tiểu thư, đã khiến cô phải sợ hãi." Giọng nói cứng nhắc giống như người máy lập được lập trình sẵn.
Cô cong cong khóe miệng cho có lệ, "Biết là tốt rồi."
Ánh mắt hướng ra ngoài cửa xe, thông qua gương chiếu hậu nói với tên tài xế taxi ánh mắt thần bí mà sợ hãi, "Mời chạy xe đến hoa viên biển xanh, cám ơn." Tên lái xe thật đáng thương, chắc hẳn là sợ hãi lắm, lúc xuống xe có lẽ nên cho hắn ít tiền an ủi.
5 phút sau.
... Quả nhiên là rất sợ hãi.
Nhìn chiếc taxi vặn vẹo mà bối rỗi rời đi, cho đến biến mất không thấy nữa, Lâm Cẩm Sắt cất giọng cười nhạo, lúc này mới xoay người, đi tới cửa nhà mình.
Vừa đi vừa nói với người đi theo phía sau, "Anh, ở cửa chờ tôi, không lâu đâu, chỉ hai ngày thôi."
Lấy chìa khóa tra vào ổ, khoái cảm trả thù làm cho bước chân của cô rất nhanh.
Cô sợ chết, trải qua sự việc sợ hãi vừa rồi bây giờ cô đối với người vệ sĩ mà Đường Lưu Nhan phái tới kia cơ bản không hề có tâm lý mâu thuẫn gì cả. Loại cảm giác không bài xích này, cô khi có khi không, nhìn tâm trạng của cô, lúc này tâm trạng của cô lại không " khoái trá như vậy " ...
Vừa mới vào cửa, Lâm Cẩm Sắt đã bị chấn động .
Dưới ngọn đèn, tuyệt thế mỹ nhân gợi cảm lộng lẫy hai chân bắt chéo ngồi ngay ngắn trên ghế quý phi, một bộ đồ màu đỏ tươi bó sát người, chiếc áo gần như chỉ che khuất được vị trí mẫn cảm, khoảng da màu mật ong lộ ra dưới ánh sáng của ngọn đèn trở nên mê hoặc lòng người, thắt lưng màu km loại, chặt khít vào nửa thân dưới.
... Bên cạnh cô còn có một chiếc roi da trông rất xấu xí...
Cuồng dã, khiêu khích, nguy hiểm.
Chỉ thấy ánh mắt của tuyệt sắc mỹ nhân này khẽ khiêu khích, đồng tử lãnh nghễ nhìn cô, "Đã trở về."
Ngô Ưu là người kì lạ nhất mà Lâm Cẩm Sắt đời này đã gặp.
Thứ nhất, rõ ràng là đại mỹ nữ, lại cố tình phải làm LES dẫm nát trái tim của vô số đàn ông. Vài năm trước, cô ổn định ngồi trên ngai vàng của hoa hậu giảng đường, gặp được bao nhiêu chàng trai trẻ si tình theo đuổi, người con gái này lại tung ra câu nói vô cùng anh dũng cũng vô cùng dọa người: "bà cô tôi chỉ yêu con gái, sinh vật ba chân mời chủ động tránh xa 10 mét, cám ơn đã hợp tác." ( thuần khiết ... MM vô tội hỏi: vì sao là ba chân?...ha ha, chỉ có thể tự hiểu, không thể nói ra )
Thứ hai, sinh ra xinh đẹp như vậy, nhưng khi mở miệng chính là một người phụ nữ lưu manh.
Thứ ba, xuất thân là thiên kim đại tiểu thư, thân thế hiển hách chức thành dọa người, nhưng bản thân lại là một đầu bếp rất ổn, đặc sắc của Pháp, Ý, Đức, Anh hay các quốc gia trên thế giới đều có thể làm được.
Thứ tư, cô không ở được một căn hộ ở tầng cao, nhưng cũng không nên cùng cô trong một biệt thự quá nhỏ.
Thứ năm...
Không chờ cô từ trong xúc động phục hồi lại tinh thần, Ngô Ưu liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Vừa cùng bạn gái của tớ chơi trò chơi kích thích, chưa kịp thay quần áo, nếu cậu có hứng thú, hoan nghênh gia nhập."
Lâm Cẩm Sắt lại bị chấn động .
Một lúc rất lâu sau đó, cô mới thì thào ra tiếng, "Tiểu ưu, cậu thực sự là một sinh vật vô cùng kì lạ..."
"Quá khen."
- Chương 1 - Hoa hồng của giới luật sư
- Chương 2 - Chúng ta dừng ở đây đi
- Chương 3 - Chỉ có tớ, vĩnh viễn không tổn thương cậu
- Chương 4 - Dung Thất
- Chương 5 - Đời này, ta sẽ không bao giờ cho em đi
- Chương 6 - Sống không thể buông tha
- Chương 7 - Cẩm Sắt, anh sắp kết hôn
- Chương 8 - Vì tình yêu, phải kiên nhẫn
- Chương 9 - Đại thần buông tay
- Chương 10 - Tôi phải làm sao với em bây giờ
- Chương 11 - Nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói
- Chương 12 - Không yêu, lại muốn một mình độc chiếm
- Chương 13 - Giam cầm
- Chương 14 - Sợ ngài ăn tôi
- Chương 15 - Sự cám dỗ
- Chương 16 - Nụ cười của anh
- Chương 17 - Tổng giám đốc mới
- Chương 18 - Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.1)
- Chương 19 - Cái gì gọi là say rượu loạn tính (P.2)
- Chương 20 - Đừng yêu hắn
- Chương 21 - Báu vật
- Chương 22 - Lần thứ 3 gặp mặt
- Chương 23 - Ám sát
- Chương 24 - Ngô gia có nữ ngự tỷ
- Chương 25 - Đâm lao phải theo leo
- Chương 26 - Giai nhân quyến rũ như bông hoa đã gột rửa sạch sẽ
- Chương 27 - "Cẩu nam nữ"
- Chương 28 - Lễ vật
- Chương 29 - Ôm em...anh không thể
- Chương 30 - Thất Tịnh vui vẻ
- Chương 31 - Yêu em đã thành thói quen
- Chương 32 - Đường Lưu Nhan, xem như ngài lợi hại
- Chương 33 - Đêm Valentine tốt đẹp
- Chương 34 - Hoàng tử hành tây khởi binh hỏi tội
- Chương 35 - Không có đường quay lại
- Chương 36 - Tần gia
- Chương 37 - Lời nói dối ngọt ngào
- Chương 38 - Lún sâu
- Chương 39 - Chuyển biến
- Chương 40 - Thân bại danh liệt
- Chương 41 - Lợi dụng
- Chương 42 - Khoản lớn
- Chương 43 - Cẩm Sắt, em đến thật khéo
- Chương 44 - Tin hay không tuỳ em
- Chương 45 - Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi
- Chương 46 - Nếu em muốn, tôi sẽ cho em
- Chương 47 - Chúng ta không kết hôn
- Chương 48 - Khách sạn (P1)
- Chương 49 - Khách sạn (P2)
- Chương 50 - Cứu chuộc
- Chương 51 - Chìm đắm
- Chương 52 - Thoả hiệp
- Chương 53 - Làm chính em là tốt rồi
- Chương 54 - Miêu tả sinh động
- Chương 55 - Cảm ơn ngài cho tôi một đòn chí mạng
- Chương 56 - Đừng sợ, có anh ở đây
- Chương 57 - Tiểu thử ngưu đao
- Chương 58 - Lại một lần nữa bỏ qua
- Chương 59 - Cẩm Sắt, tôi tới đây đón em
- Chương 60 - Va chạm
- Chương 61 - Nhập vai
- Chương 62 - Ngẫu nhiên gặp mặt
- Chương 63 - Tình yêu hèn mọn
- Chương 64 - Nơi tối trong đôi mắt
- Chương 65 - Vì sao không thể là anh?
- Chương 66 - Gặp lại
- Chương 67 - Chuyện này phải trách em
- Chương 68 - Băng hoả lượng trọng thiên
- Chương 69 - Phát hiện ngoài ý muốn
- Chương 70 - Cố nhân
- Chương 71 - Ghen như trong truyền thuyết (P1)
- Chương 72 - Lâm Lan
- Chương 73 - Có đôi khi, hận không thể bóp chết em
- Chương 74 - Ghen như trong truyền thuyết (P2)
- Chương 75 - Theo dõi
- Chương 76 - Hỗn huyết soái ca*
- Chương 77 - Người phụ nữ của tôi
- Chương 78 - Chọc giận
- Chương 79 - Tâm tư của La Lạc
- Chương 80 - Nào, để tôi ôm em
- Chương 81 - Cường hôn
- Chương 82 - Chấp làm ma lại chi thành phật
- Chương 83 - Trình Mi
- Chương 84 - Lễ cưới
- Chương 85 - Sự quen biết kì lạ
- Chương 86 - Hôn nhân không tình yêu
- Chương 87 - Phụ nữ đã có chồng
- Chương 88 - Đường Lưu Nhan, tôi lạnh
- Chương 89 - Đừng sợ
- Chương 90 - Tôi muốn giết nó
- Chương 91 - Đồ vật an ủi
- Chương 92 - Cô bé, em thật thông minh
- Chương 93 - Trái tim đều là của em
- Chương 94 - Lý do buồn vui
- Chương 95 - Bạo lực, cũng là một cách biểu thị tình hữu nghị
- Chương 96 - Như trước đây
- Chương 97 - Đừng để tôi coi thường em
- Chương 98 - Phương Tâm
- Chương 99 - Về nhà thôi
- Chương 100 - Cái gọi là chân tướng
- Chương 101 - Mang tớ đi đi
- Chương 102 - Người đón chuyến bay
- Chương 103 - Bởi vì em quan trọng hơn
- Chương 104 - Chưa bao giờ ngừng yêu thương cô
- Chương 105 - Muôn sông nghìn núi
- Chương 106 - Chúng ta còn nhiều thời gian
- Chương 107 - Vật hy sinh
- Chương 108 - Kết