Chương 43 - Quyết định ích kỷ
Vài ngày sau đó, Long Ngạo Phỉ dung nhiều lý do hoặc viện cớ để tránh về nhà, thậm chí nói dối phải đi công tác, tất cả đều là vì trốn tránh dụ hoặc nóng bỏng của Đới Tư Giai.
Còn Đới Tư Giai thì nhiệt tình tăng vọt, thậm chí trong đầu cô đều tưởng tượng thấy hình dạng đứa nhỏ, một đứa nhỏ đáng yêu vừa giống cô vừa giống Phỉ.
Bụng đột nhiên cảm thấy đau râm ran, sắc mặt Đới Tư Giai đột nhiên tối sầm lại, cô biết bản thân không mang thai, bởi vì mỗi lần kỳ kinh nguyệt đến, bụng đều đau đớn như thế này, nhưng rất nhanh, cô vui vẻ trở lại, bởi vì cô còn có cơ hội, tháng sau lại tiếp tục cố gắng.
Một hồi âm thanh dễ nghe, Đới Tư Dĩnh vội vàng cầm lấy di động, điện thoại của chị cô.
"A lô, chị, có việc gì sao?"
"Không có việc gì, không có việc gì thì sẽ không thể tìm em sao, từ hôm chị trở về, em đều không đến gặp chị, hôm nay em có thời gian không? Đi với chị ra ngoài một chút." Đới Tư Giai ở đầu dây bên kia điện thoại nói.
"Vâng, em có thời gian, chị chờ em, em lập tức tới liền." Đới Tư Dĩnh bỏ điện thoại xuống, vội vàng cầm lấy áo khoác cùng túi xách, đi ra cửa.
Tại Trung tâm thương mại XXX, Đới Tư Dĩnh khoác cánh tay chị mình, cùng cô chậm rãi bước đi.
"Chị, chị muốn mua cái gì?." Đi một lúc lâu, Đới Tư Dĩnh nhịn không được hỏi, chị ấy kêu mình đến trung tâm mua sắm, nhưng chỉ nhìn mà không mua.
"Nhanh đến đây, em nhìn xem, không phải đã đến rồi sao." Đới Tư Giai nhìn bảng hiệu trước mặt nói.
Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy, là khu vực bán quần áo trẻ em, lòng mạnh mẽ trầm xuống nhưng làm như không biết chuyện hỏi: "Chị, tới nơi này làm gì?"
"Đương nhiên là mua đồ rồi, đi, cùng chị đi vào, lựa chọn thử xem." Đới Tư Giai hưng phấn kéo Tư Dĩnh đi vào.
Đới Tư Dĩnh bị chị mình mạnh mẽ lôi kéo vào trong, xem ra chị thật sự đã quyết định sinh một đứa con.
"Tư Dĩnh, em nhìn xem thật là xinh đẹp, rất đáng yêu, đúng không?" Đới Tư Giai cầm lấy một bộ áo đầm nhỏ của bé gái màu hồng nhạt, vui vẻ kêu lên, lại xoay người nhìn thấy bên kia có chiếc xe của trẻ con, cô lập tức chạy qua "Tư Dĩnh, em xem xe trẻ em này, xe thiết kế thật tốt nha."
"Xin chào phu nhân, xe này vừa mới được sản xuất, cô nhìn xem, chiếc xe này vừa có thể như lắc lư lại giống như chiếc nôi, chiếc xe này được thiết kế rất là thoải mái......" Đới Tư Dĩnh không nói chuyện, cô gái hướng dẫn mua hàng đi tới, nhiệt tình giới thiệu: "Nói chung, những mẫu này đều được thiết kế dựa theo cục cưng, cực kỳ tiện lợi, một chiếc xe, có thể bao gồm nhiều mẫu mã, phu nhân thích không, mua một chiếc đi."
"Thật ngại quá, tôi muốn xem trước rồi mới quyết định, cô giới thiệu rất hay." Nhìn Đới Tư Giai mê mẩn nghe lời giới thiệu của cô ta, Đới Tư Dĩnh nhịn không được ngắt lời cô nhân viên.
"Vâng." Nhân viên bán hàng rất lễ phép mở lời cùng lúc.
"Tư Dĩnh, chúng ta mua một chiếc đi." Đới Tư Giai nghe lời giới thiệu, yêu thích không muốn buông tay.
"Chị, chị muốn làm gì? Mua xe trẻ con làm gì?" Đới Tư Dĩnh có chút tức giận, tay liền đoạt lấy chiếc xe đang cầm trong tay chị mình, đẩy qua một bên, chị ấy muốn có đứa con như vậy, không quan tâm mạng sống của mình hay sao?
"Tư Dĩnh, em làm gì vậy? Chị đương nhiên muốn mua, bởi vì chị nhất định sẽ sinh một đứa con." Đới Tư Giai sửng sốt, vươn tay đoạt lại chiếc xe.
"Sinh con, sinh một đứa con, chị theo em ra đây, nói cho em hiểu chuyện này là như thế nào." Đới Tư Dĩnh thật sự tức giận liền kéo tay chị mình đi ra ngoài.
Đới Tư Dĩnh thở mạnh kéo Tư Giai đi vào quán cà phê ở trung tâm thương mại.
"Tư Dĩnh, em muốn làm gì? Chị còn phải mua sắm nữa." Đới Tư Giai nói xong, lại muốn rời khỏi.
"Ngồi xuống đi, mua cái gì, sinh con, đây là chị muốn sao." Sắc mặt của Đới Tư Dĩnh thật nghiêm túc.
Đới Tư Giai nhìn sắc mặt của Tư Dĩnh, cô rất ít khi tức giận, liền ngồi xuống, nói "Tư Dĩnh, chị muốn sinh một đứa con, một đứa con của chị và Phỉ, chẳng phải nói phụ nữ trên đời này quan trọng nhất là được làm mẹ sao?"
"Nhưng chị không giống với người khác." Đới Tư Dĩnh cắt ngang lời cô.
"Chị như thế nào lại không giống với người khác? Chị không phải là phụ nữ hay sao?" Đới Tư Giai nghe không rõ hỏi lại Tư Dĩnh.
"Người phụ nữ khác sinh ra một đứa con trong nhà càng hạnh phúc, còn chị thì sao, chị sinh đứa nhỏ là trả giá bằng mạng sống của mình, đáng sao?" Đới Tư Dĩnh kích động chất vấn chị mình.
"Em, làm sao em biết được? Chẳng lẽ là .........." Đới Tư Giai thất kinh, sắc mặt lập tức thay đổi, khẳng định là Bạch Vân Phi đã nói cho em gái mình biết.
Đới Tư Dĩnh giờ phút này mới phát giác, mình đã lỡ miệng, nghĩ nên khai thật rõ ràng, quên đi, nhưng vẫn là đang nói dối . "Là em đã đi tìm bác sĩ Bạch, hỏi thăm tình hình của chị, anh ấy trong lúc vô ý đã nói cho em biết, tại sao chị không vì bản thân mình suy nghĩ lại, hay suy nghĩ cho những người luôn quan tâm đến chị."
"Vậy Phỉ có biết chuyện này không, em nói cho anh ấy biết rồi sao?" Đới Tư Giai khẩn trương hỏi.
"Không có, em còn chưa kịp nói cho anh ấy biết." Đới Tư Dĩnh lắc đầu, lại nói dối thêm một lần nữa.
"Vậy là tốt rồi." Đới Tư Giai thở ra, Phỉ không biết là tốt rồi.
"Tốt là tốt cái gì? Chị thật sự nguyện ý sao, đem sinh mệnh của mình ra đùa giỡn, chị trở thành người ích kỷ như vậy sao? Chị làm như vậy không cần để ý đến cảm nhận của em, cảm nhận của anh rể sao." Đới Tư Dĩnh tức giận chất vấn cô.
"Không, chị không ích kỷ, chị chính là để ý đến cảm nhận của em cùng với Phỉ, em có biết, dù sao cuối cùng chị cũng phải ra đi, một năm hay năm năm có khác gì nhau? Chị không muốn lặng lẽ rời khỏi, chị nghĩ nên lưu lại một đứa con cho Phỉ, em cũng có thể nhìn nhận nó, như vậy không tốt sao?" Đới Tư Giai có chút bi thương thống khổ.
"Thực xin lỗi, chị, là em đã quá lời." Nhìn biểu tình của chị mình rất đau xót, lòng Đới Tư Dĩnh có chút không đành lòng, nhưng cho dù như thế nào cô vẫn muốn thuyết phục chị mình, "Nhưng chị có nghĩ tới không, nếu đứa nhỏ được sinh ra, chị lại ra đi, như vậy anh rể phải làm sao bây giờ? Đứa nhỏ làm sao bây giờ? Đó là những gì chị muốn sao? Đứa nhỏ không có mẹ ruột, ai sẽ thật sự quan tâm nó, chị có nghĩ đến cảm nhận của nó khi lớn lên không? Có lẽ, chị nguyện ý làm cho nó gọi người phụ nữ khác là mẹ."
Đới Tư Giai thất thần, những điều Tư Dĩnh vừa nói, chính mình thật không nghĩ đến, nghĩ đến sau khi mình rời đi, Phỉ sẽ như thế nào? Đứa nhỏ sẽ như thế nào?
"Chị, trở về đi, suy nghĩ cho kỹ, làm như vậy đáng giá sao?" Đới Tư Dĩnh nhìn chị mình đang trầm tư, nhẹ nhàng nói, nâng chị mình đứng dậy.
Đới Tư Giai không hề ý thức đi theo em gái, chính mình đắm chìm trong dòng suy nghĩ , sự tình còn phức tạp hơn so với cô tưởng tượng, thật sự quá khó khăn, xem ra cô cần suy nghĩ lại cho thật kỹ.
—
Mưa dầm thấm đất
Đới Tư Dĩnh đưa chị mình trở về, vừa về đến cửa nhà liền nhìn thấy Hàn Cảnh Hiên đang chờ ở cửa.
"Tư Dĩnh, em đã trở về." Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy cô đi tới liền mỉm cười hỏi.
"Cảnh Hiên, tại sao anh lại chờ ở đây? Sao không gọi điện thoại cho em?" Đới Tư Dĩnh vừa mở cửa vừa hỏi.
"Không có việc gì, anh không nghĩ sẽ quấy rầy em, dù sao gần đây anh cũng không có việc gì? Nên muốn đến nhìn xem em có khỏe không?" dáng vẻ của Hàn Cảnh Hiên dường như không cần để ý.
Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ thở dài trong lòng, Cảnh Hiên vì sao lại đối xử tốt với cô như vậy?
"Cảnh Hiên, mời anh uống nước." Đới Tư Dĩnh mang một ly nước đến, đưa cho Hàn Cảnh Hiên đang ngồi trên sô pha.
"Cám ơn." Hàn Cảnh Hiên nói.
"Cảnh Hiên, anh không cần phải đối xử tốt với em như vậy? Em thật sự không đáng." Đới Tư Dĩnh sâu kín nói.
Hàn Cảnh Hiên uống một ngụm nước, hơi nở nụ cười "Có đáng giá hay không, không phải do em nói là được, cũng không phải do anh, mà là do trái tim định đoạt."
"Cảnh Hiên, tội tình gì như vậy, em không biết nên nói như thế nào để thuyết phục anh?" Đới Tư Dĩnh ưu thương nhìn anh, cô biết anh yêu rất đau khổ.
"Được rồi, nếu không biết nói như thế nào, thì không cần thuyết phục anh, chúng ta cũng không muốn nói đến điều đó, em hãy đãi anh cơm tối, anh muốn ăn thức ăn do em nấu, như vậy không quá đáng chứ." Hàn Cảnh Hiên rất thông minh chuyển đề tài đang nói, anh nghĩ nước chảy đá mòn, một ngày nào đó Tư Dĩnh sẽ tiếp nhận anh.
"Em còn có thể từ chối sao?" Đới Tư Dĩnh hơi nở nụ cười .
"Đương nhiên là không thể, bởi vì em muốn đuổi anh đi, anh cũng không đi, anh muốn ở lại chỗ này ăn cơm tối." Thái độ Hàn Cảnh Hiên có chút vô lại, thân thể tựa vào trên ghế sô pha, giống như nhà của mình.
"Được, vậy anh chờ em, em sẽ đi chuẩn bị." Đới Tư Dĩnh nhìn dáng vẻ vô lại của anh, không biết vì sao trong lòng có một chút ấm áp, cho dù không thương anh nhưng vẫn rất cảm kích anh luôn ở cạnh cô.
Lẳng lặng dùng xong bữa cơm tối, không nói nhiều, không có ánh mắt trao đổi nhưng Hàn Cảnh Hiên rất thỏa mãn, tựa hồ như một đôi vợ chồng già sống cuộc sống bình thản.
"Tư Dĩnh, anh phải về đây, hẹn gặp lại em vào ngày mai." Hàn Cảnh Hiên đi ra tới cửa liền quay đầu nói.
"Vâng, được, anh đi thong thả." Đới Tư Dĩnh nói xong nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hàn Cảnh Hiên nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia âm thầm hạ quyết định cùng quyết tâm, Tư Dĩnh, một ngày nào đó, anh sẽ làm cho em vì anh mở rộng cánh cửa.
Đới Tư Giai từ khi bị Tư Dĩnh đuổi về nhà, vẫn ngơ ngác ngồi trong phòng ngủ, cô luôn luôn suy tư về lời nói của Tư Dĩnh.
"Nhưng chị có nghĩ tới không, nếu đứa nhỏ được sinh ra, chị lại ra đi, như vậy anh rể phải làm sao bây giờ? Đứa nhỏ làm sao bây giờ? Đó là những gì chị muốn sao? Đứa nhỏ không có mẹ, ai sẽ quan tâm nó, chị có nghĩ đến cảm nhận của nó khi lớn lên không? Có lẽ, chị nguyện ý để cho nó gọi người phụ nữ khác là mẹ."
Cô thật sự không nghĩ tới, sau khi cô rời đi, đứa nhỏ và Phỉ sẽ làm thế nào? Cô đã thầm nghĩ một cách đơn gian chỉ cần lưu lại cho anh một đứa con, xem ra cô đã suy nghĩ quá đơn giản.
Thân thể khẽ rùng mình một cái thật mạnh, trong các vở kịch người mẹ kế thường xấu xí, hình ảnh đứa nhỏ bị ngược đãi, tất cả từng chút một đều xuất hiện tại trước mắt, không, không thể, cô không thể để đứa con của mình bị ngược đãi như vậy, nhưng cô nên làm gì bây giờ? Đứa nhỏ cũng rất cần tình thương của người mẹ.
Tan sở, Long Ngạo Phỉ về đến nhà, hôm nay rất kỳ quái, rõ ràng Tư Giai không có ở cửa nghênh đón mình, hiện tại còn không phải đã muộn quá chín giờ.
"Thiếu gia đã về." Chị Trương vội vàng đỡ lấy túi xách trên tay anh.
"Thiếu phu nhân đâu?." Anh nhìn xem xung quanh, không phát hiện bóng dáng của Tư Giai.
"Thiếu phu nhân ở trong phòng, cơm tối vẫn chưa ăn." Chị Trương thành thật trả lời.
Chưa ăn cơm tối, lòng Long Ngạo Phỉ thất kinh, chẳng lẽ thân thể Tư Giai không thoải mái, vội vàng chạy ngay lên lầu, đẩy cửa ra liền nhìn thấy cô đang ngồi ngơ ngác ở chỗ kia, ánh mắt vô định, hoàn toàn không phát hiện anh đã đi vào.
"Tư Giai, em làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?" Long Ngạo Phỉ bước từng bước tới bên người cô, lo lắng hỏi.
"Cái gì?" Đới Tư Giai nghe được âm thanh liền định thần lại, nhìn thấy anh, kêu lên rất bình thường : "Phỉ, anh đã về, em không sao, không có chỗ nào không thoải mái."
"Không có chỗ nào không thoái mái vậy thì tại sao không ăn cơm tối?" Long Ngạo Phỉ có chút không tin, nghĩ đến có lẽ cô đang sợ làm mình lo lắng.
Đới Tư Giai nhìn ánh mắt quan tâm của anh, vội vàng nói: "Em thật sự không có chỗ nào không thoái mái, chỉ là chiều nay em cùng Tư Dĩnh đi trung tâm thương mại, đã ăn một ít cho nên không đói bụng, về nhà không muốn ăn, đừng lo lắng, thật sự em không có việc gì cả."
"À, thì ra là thế, vậy vừa rồi đang suy nghĩ gì? Suy nghĩ đến xuất thần như vậy?" Cuối cùng Long Ngạo Phỉ đã thả lỏng, lại thuận miệng hỏi.
"Không có gì? Chỉ suy nghĩ lung tung thôi." Đới Tư Giai có chút làm nũng tiến đến ôm cổ anh.
"Có muốn theo anh ăn thêm một chút cơm tối không, anh còn chưa ăn đâu." Long Ngạo Phỉ thấy cô không muốn nói, cũng không muốn miễn cưỡng, tay liền ôm lấy thắt lưng cô.
"Được, anh không nói, em còn không có cảm giác đói, anh vừa nói em liền thật sự cảm thấy đói bụng, đi thôi." Đới Tư Giai lập tức đứng dậy, kéo tay anh.
"Tư Giai, hôm nay đến trung tâm thương mại mua sắm thứ gì sao?." Long Ngạo Phỉ vừa ăn cơm thuận miệng hỏi.
"Không có, chỉ là đi xem tùy tiện thôi, đi một chút, nhìn xem vài thứ mới mẻ, dù sao em không thiếu thứ gì , không muốn mua gì cả." Đới Tư Giai vừa ăn vừa trả lời.
"Vài thứ mới mẻ, vậy đã nhìn thấy thứ gì mới mẻ sao?" Long Ngạo Phỉ dường như cảm thấy có hứng thú hỏi.
"Không có gì? Muốn nói mới mẻ , cũng chính là những thứ của trẻ con, có nhiều kiểu dáng và mẫu mã mới nhất, thật là ngoài dự đoán của mọi người." Nghĩ đến chiếc xe trẻ em kia, Đới Tư Giai nhịn không được tự nhiên cảm thấy vui sướng.
"Em đi xem đồ dùng của trẻ con sao?" Lòng Long Ngạo Phỉ mạnh mẽ trầm xuống, xem ra quyết tâm cô muốn có đứa con thật sự rất kiến quyết.
"Không phải, chỉ là đi tới đó liền vào xem một chút thôi." Đới Tư Giai biến sắc, sợ anh hoài nghi điều gì đó, vội vàng giải thích.
"Hiện tại xã hội phát triển quá nhanh, em một ngày không đi ra ngoài, bên ngoài đã thay đổi rất lớn." Long Ngạo Phỉ cũng không muốn làm rõ, tự quyết định không vạch trần.
"Vâng." Đới Tư Giai nhẹ nhàng gật đầu.
- Chương 1 - Hôn nhầm
- Chương 2 - Cưới thay
- Chương 3 - Đau lòng
- Chương 4 - Đổi quần áo
- Chương 5 - Hoài nghi
- Chương 6 - Yêu anh cho nên phải rời khỏi
- Chương 7 - Hợp đồng
- Chương 8 - Tình nhân
- Chương 9 - Hàn Cảnh Hiên cầu hôn
- Chương 10 - Chứng minh tình yêu
- Chương 11 - Biểu diễn tuyệt đẹp
- Chương 12 - Cuộc gặp gỡ hỗn loạn
- Chương 13 - Điều tra không ra tư liệu
- Chương 14 - Dịu dàng trong chốc lát 2
- Chương 15 - Tai nạn xe cộ
- Chương 16 - Tai nạn xe cộ 2
- Chương 17 - Không có hiểu lầm
- Chương 18 - Chủ động quan tâm
- Chương 19 - Kế hoạch săn tình yêu
- Chương 20 - Mị Nhi mang thai
- Chương 21 - Thổ lộ tiếng lòng
- Chương 22 - Thẳng thắn
- Chương 23 - Sự thật vô cùng tàn khốc
- Chương 24 - Thổn thức kiếm tìm
- Chương 25 - Bị tìm thấy
- Chương 26 - Tình cảm bạn bè
- Chương 27 - Rời đi
- Chương 28 - Tranh chấp
- Chương 29 - Không ai nhường ai
- Chương 30 - Hạnh phúc
- Chương 31 - Oan gia gặp gỡ
- Chương 32 - Chị ấy đã trở về
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35 - Long Ngạo Phỉ trở về
- Chương 36
- Chương 37 - Gặp lại
- Chương 38 - Đau lòng nguyện ý
- Chương 39
- Chương 40 - Về nhà
- Chương 41 - Đứa nhỏ
- Chương 42 - Tim không do mình
- Chương 43 - Quyết định ích kỷ
- Chương 44 - Người khách ngoài ý muốn
- Chương 45 - Biện pháp vẹn cả đôi đường
- Chương 46 - Kết hôn
- Chương 47 - Hoài nghi
- Chương 48 - Không thể chấp nhận
- Chương 49 - Tái nhợt giải thích
- Chương 50 - Nhất định phải hạnh phúc
- Chương 51 - Vì ai nghĩ tới
- Chương 52 - Hôn lễ không được chúc phúc
- Chương 53 - Không cần bố thí
- Chương 54
- Chương 55 - Muốn có con
- Chương 56 - Tư Giai sợ hãi
- Chương 57 - Đạt được mục đích
- Chương 58 - Bà Hàn phẫn nộ
- Chương 59 - Điều kiện của ông Hàn
- Chương 60 - Khó dễ
- Chương 61 - Hạ dược
- Chương 62 - Thanh toàn cho hai người yêu nhau
- Chương 63 - Mang thai hộ
- Chương 64 - Ôm chuyện bất đồng của thiên hạ mà lo lắng
- Chương 65
- Chương 66 - Mượn rượu tiêu sầu
- Chương 67 - Muốn có đứa bé
- Chương 68 - Đoạn tuyệt quan hệ
- Chương 69 - Tư Giai bày kế
- Chương 70 - Không hề nhường nhịn
- Chương 71 - Cuộc hẹn cuối cùng
- Chương 72 - Ly hôn
- Chương 73 - Hoàn toàn tuyệt vọng
- Chương 74 - Ba người xấu hổ
- Chương 75 - Hành động
- Chương 76 - Đột nhiên tỉnh ngộ
- Chương 77 - Tha thứ
- Chương 78 - Kiên quyết
- Chương 79 - Thái độ kiên quyết
- Chương 80 - Yêu bất chấp tất cả
- Chương 81 - Lấy chân thành đả động
- Chương 82 - Thiệp mời
- Chương 83 - Phòng túng ngắn ngủi
- Chương 84 - Kết thúc