Chương 6 - Yêu anh cho nên phải rời khỏi
Khuôn mặt tuấn tú của Long Ngạo Phỉ trở nên âm trầm, trong lòng đồng thời suy xét lại, cuối cùng cũng loại trừ khả năng Đới Tư Dĩnh sát hại chị, cũng gần như tiếp nhận sự thật Đới Tư Giai đã cùng nam nhân khác bỏ trốn.
Anh tưởng tượng không ra kiểu đàn ông nào có thể làm cho cô vứt bỏ anh, không chút do dự mà cùng người khác bỏ trốn, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên, anh dường như nhìn thấy gương mặt yêu kiều tươi cười quyến rũ của Đới Tư Giai giờ khắc này đang mây mưa cùng người khác.
Trong nháy mắt sự sỉ nhục cùng oán hận gần như đạt tới đỉnh điểm, sắc mặt càng ngày càng xanh đen, lập tức đè Đới Tư Dĩnh xuống giường, hôn lên môi cô bằng nụ hôn bá đạo xâm lượt xen lẫn chán ghét.
Đới Tư Dĩnh sững sờ nhìn anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm , cô biết mình không thể cự tuyệt cũng không có cách nào cự tuyệt, cô phải thừa nhận sự oán hận cùng tra tấn trong lòng anh.
Long Ngạo Phỉ cởi quần áo của Đới Tư Dĩnh ra, khóe miệng mang theo nụ cười tà ác lạnh lung, bàn tay chậm rãi vươn đến vuốt ve khiêu khích mảnh đất thần bí riêng tư của cô, miệng khẽ cắn lên ngực của cô.
Đới Tư Dĩnh nhanh chóng cảm giác có một luồng điện từ bụng di chuyển đi lên, nháy mắt truyền khắp toàn thân, thân thể phát sinh một loại khát vọng, nhưng cô cố nén khao khát của bản than, không dám phát ra thanh âm rên rỉ.
Long Ngạo Phỉ nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập tình dục, dung ngón tay nhẹ nhàng xâm nhập, di chuyển qua lại, anh không tin cô có thể nhẫn nhịn được
"Ưm...ưm..." Cái loại khoái cảm mãnh liệt này làm cho Đới Tư Dĩnh nhịn không được nữa, không khỏi rên rỉ ra tiếng, cơ thể cong lên như cây cung, muốn làm cho anh tiến vào sâu hơn nữa.
Nhìn thấy dục vọng của nàng bị khống chế, thân hình quyến rũ của cô vặn vẹo, miệng phát ra âm thanh rên rỉ mê người, sau lại nhìn đến gương mặt kia làm cho sự oán hận trong lòng Long Ngạo Phỉ dâng lên, khiến ý thức của anh hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh.
"Ba" Một cái tát đánh lên trên mặt Đới Tư Dĩnh, anh chán ghét mở miệng nói:
"Thu hồi lại bộ dáng đê tiện kia của cô đi, cô hay dùng dáng vẻ như vậy để quyến rũ đàn ông sao?"
Đới Tư Dĩnh lập tức bị anh đánh tỉnh, ôm lấy gương mặt đau đớn, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, im hơi lặng tiếng rơi xuống giường, ngay lập tức đã bị ga trải giường thấm hết sạch.
Nhìn thấy Đới Tư Dĩnh ngồi ở trên giường, khóc một cách uất ức, thân thể lõa lồ lạnh run lên, trong lòng Long Ngạo Phỉ có một tia hối hận, anh biết cô không phải Tư Giai, nhưng anh lại không kiểm soát được chính mình, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt giống nhau như đúc kia, nghĩ đến sự phản bội của Tư Giai, anh càng không thể nhịn được mà oán hận cô.
Nếu cô không phải em gái của Tư Giai, nếu cô cùng chị cô không có một gương mặt giống nhau như thế, có lẽ bản thân sẽ không hận cô như vậy, có lẽ sẽ đối xử với cô tốt hơn một chút.
Long Ngạo Phỉ đứng dậy đi vào phòng tắm, mở vòi nước ra, một dòng nước lạnh như băng từ trên đầu chảy xuống, anh muốn làm cho chính mình tỉnh táo một chút.
Đới Tư Dĩnh nhìn thấy anh đi vào phòng tắm, cầm lấy quần áo của mình, chậm rãi mặc vào.
Cô biết bản thân sai lầm rồi, cô không nên có ý nghĩ, muốn thay chị ở lại đây, cô không nên nghĩ, muốn làm anh yêu cô, nhưng cô cũng không nghĩ muốn làm cho anh hận cô, thậm chí chán ghét cô. Nếu sự tồn tại của cô sẽ làm anh lúc nào cũng nghĩ đến sự phản bội của chị cô, thì tốt nhất mọi việc nên chấm dứt tại đây, cô tình nguyện thay chị mình cùng anh ly hôn, trả lại tự do cho anh.
Long Ngạo Phỉ từ trong phòng tắm đi ra liền thấy Đới Tư Dĩnh vô cùng bình tĩnh ngồi ở trên giường.
" Em nguyện ý thay mặt chị đứng ra ly hôn với anh." Một câu thật bình tĩnh nhưng lại chọc giận Long Ngạo Phỉ
" Cái gì? Ly hôn? Cô đừng quên chúng ta vừa mới kết hôn, tôi sẽ không ly hôn, thế nào, cô cũng muốn giống như chị của cô rời khỏi tôi sao? Nói cho em biết, không có khả năng đâu."
" Không, em không có muốn chạy trốn khỏi anh, chỉ là em không muốn anh mỗi ngày nhìn thấy em trong lòng sẽ ngày càng thù hận chị em, em muốn anh được hạnh phúc, em muốn anh được vui vẻ."
" Từ giây phút chị cô rời đi, tôi không còn biết hạnh phúc cũng không còn biết vui vẻ, sự sỉ nhục này sẽ đi theo tôi cả đời, mà cô nhất định sẽ cùng tôi cùng nhau xuống địa ngục, cùng nhau thừa nhận sự phản bội của chị cô, tôi sẽ không để cô đi, trừ phi chị của cô tự mình trở về, đổi lại tôi sẽ cho cô rời đi, nếu không cả đời này cô phải là người đàn bà của tôi."
"Anh không cần hung tợn cảnh cáo em, em yêu anh, thật sự thật sự yêu anh, chính là cho dù xuống địa ngục, cho dù nhận sự tra tấn của anh, em đều cam tâm tình nguyện, chỉ là em hy vọng anh thật sự vui vẻ mà quên đi bóng ma của chị em, em tình nguyện làm như vậy, đơn giản là bởi vì em quá yêu anh"
Tình cảm chân thành và thiết thực mà Đới Tư Dĩnh vừa thổ lộ làm cho ai nấy nghe xong cũng đều cảm động.
Tâm Long Ngạo Phỉ có một khắc cũng trở nên dao động cùng cảm động, nhưng mà rất nhanh liền biến mất, các cô là chị em không phải sao? Huyết thống giống nhau, gương mặt cũng giống nhau, hai người thật sự khác biệt nhau sao? Không có khả năng, đàn bà đều lừa gạt người, nhất là đàn bà xinh đẹp, huống chi người đàn bà từ nhỏ cùng Đới Tư Giai lớn lên giống nhau như đúc, lại càng không thể tin tưởng.
—-
Nụ hôn ngoài ý muốn
Một đêm không ngủ, trong lòng Đới Tư Dĩnh hiểu rõ Long Ngạo Phỉ sẽ không để cho cô đi, như vậy cũng chỉ còn cách ở lại bên cạnh anh,mặc dù thay chị gái chấp nhận sự phẫn nộ của anh, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút ngọt ngào.
Buổi sáng thức dậy, sau khi ăn xong điểm tâm, Đới Tư Dĩnh liền đi làm .
Cô vừa tới chỗ làm liền phát hiện có đồ ăn sáng đặt trên bàn làm việc, không cần hỏi cũng biết là do Hàn Cảnh Hiên mang tới. Cô có nên cùng anh nói chuyện cho rõ ràng không? Nhưng mà nói như thế nào đây? Thôi,quên đi. Tốt nhất vẫn là không nên nói, một tháng sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.
"Tư Dĩnh, cậu có thể giúp mình một chút được không?" Tâm Di ở một bên, dáng vẻ tội nghiệp hỏi.
" Có chuyện gì vậy? Cậu cứ nói đi, nếu có thể giúp được mình nhất định sẽ giúp."
"Hôm nay vốn dĩ mình sẽ cùng với giám đốc đi ra ngoài khảo sát thị trường nhưng vừa lúc nhà mình lại có chút chuyện, cậu đi thay mình có được không?"
"Chuyên này! Có ổn không? Bình thường vẫn đều là do cậu phụ trách mà." Tư Dĩnh nói có chút khó xử.
"Không có việc gì đâu, chỉ là đi kiểm tra thôi mà.Giám đốc chắn chắn rất mong muốn có thể đi cùng cậu đó ." Tâm Di cười xấu xa.
"Đáng ghét!Mình không đi." Đới Tư Dĩnh làm bộ tức giận nói.
" Được , được, Tư Dĩnh, mình sai rồi, là mình nói nói bậy. Làm ơn giúp mình chút đi ." Tâm Di vội vội vàng vàng giải thích,nhận sai về mình .
"Thôi được, cậu vội thì cứ đi trước đi, mình sẽ giúp cậu. Không phải cậu đi hẹn hò đó chứ?" Tư Dĩnh thấp giọng hỏi .
"Không nói cho cậu biết đâu, mình đi đây. Bái bai." Tâm Di nói xong liền xoay người bỏ chạy .
Hàn Cảnh Hiên từ phòng làm việc bước ra, đi đến trước mặt Đới Tư Dĩnh, dịu dàng hỏi: "Tư Dĩnh, Tâm Di xin phép nghỉ, em có biết không?"
"Có,cô ấy nhờ em đi khảo sát thị trường giúp cô ấy." Tư Dĩnh nhanh nhẹn trả lời.
"Vậy chúng ta đi thôi." Khóe miệng Hàn Cảnh Hiên mang theo ý cười, cùng cô lên xe.
Tư Dĩnh nhìn vào tập tài liệu mà Tâm Di vừa đưa cho cô,suy nghĩ cẩn thận không biết mình phải làm cái gì?
Hàn Cảnh Hiên lái xe, nhìn thấy người ngồi bên cạnh chính là Đới Tư Dĩnh, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, hôm nay Tư Dĩnh chịu dùng bữa sáng do chính mình mua. Phải chăng cô đã chấp nhận mình rồi.
Nhìn thấy hàng mi dài, cái mũi thẳng tắp, đôi môi khêu gợi của cô, Hàn Cảnh Hiên thật chỉ muốn hôn một cái, nhưng cuối cùng anh cũng nhịn xuống thứ cảm xúc đó.
Mà Đới Tư Dĩnh ngồi ở bên cạnh không hề phát hiện ra biểu hiện khác thường của Hàn Cảnh Hiên .
S thị nổi danh là một tập đoàn hùng mạnh trong thương trường, đồng thời cũng là nhà hợp tác kinh doanh với Hàn Cảnh Hiên.
Đới Tư Dĩnh cùng Hàn Cảnh Hiên đang đi bỗng nhìn thấy một cửa hàng bán đồ chơi. Cô liền bị thu hút bởi một cái túi màu hồng nhạt hình con lợn trông rất đáng yêu, cô cúi người xuống, lấy tay sờ sờ.
"Thích không?Anh tặng em." Hàn Cảnh Hiên nhìn thất dáng vẻ vui mừng của cô, liền hỏi.
"Không cần đâu,xem như vậy là được rồi." Đới Tư Dĩnh lập tức trả lời, quả thật cô rất thích nhưng cô sợ Long Ngạo Phỉ không thích.
Sauk hi đã xem đủ rồi, Đới Tư Dĩnh đứng lên, không phát hiện ra Hàn Cảnh Hiên đang đứng ở phía sau liền quay đầu lại thì thấy anh đang cúi đầu nhìn cô, đôi môi vô tình chạm vào nhau.
Đới Tư Dĩnh có chút ngượng ngùng, mặt ửng đỏ.
Nhưng Hàn Cảnh Hiên lại lưu luyến đôi môi vừa mềm mại vừa êm ái của cô, anh đột nhiên ôm lấy Đới Tư Dĩnh rồi bá đạo hôn lên môi cô, hút hết sự ngọt ngào trong miệng cô, muốn dừng mà không dừng được.
Đới Tư Dĩnh bị dọa đến nỗi hai mắt mở to, quên cả phản ứng. Mãi cho đến khi nhìn thấy chung quanh càng lúc càng đông người, đột nhiên tỉnh táo lại, lập tức đẩy Hàn Cảnh Hiên ra, mặt thoáng chốc đã ửng đỏ, cô cúi gằm không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác.
"Mọi người đừng nhìn nữa, làm bạn gái tôi thẹn thùng ." Hàn Cảnh Hiên vừa cười vừa nói.
"Ha hả.." không khí nhốn nháo một chút, sau đó mọi người đều tản đi hết.
Đến lúc này Đới Tư Dĩnh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn lơ đãng, ngay lập tức gặp phải ánh mắt phẫn nộ của Long Ngạo Phỉ ở cách đó không xa. Long Ngạo Phỉ, tại sao anh lại có mặt ở đây? Anh nhất định đang hiểu lầm cô, cô khẽ rùng mình một cái, mặt cũng nhanh chóng trở nên tái nhợt.
"Tư Dĩnh, em có lạnh không? Mau mặc vào." Hàn Cảnh Hiên liền cởi áo vest khoác lên người Đới Tư Dĩnh.
"Không! Em không lạnh." Đới Tư Dĩnh bối rối, muốn cởi trả áo khoác, cô không thể làm cho Long Ngạo Phỉ hiểu lầm thêm được.
" Đừng nhúc nhích,hôm nay kết thúc ở đây, chúng ta đi thôi." Hàn Cảnh Hiên không khỏi phân bua ôm lấy Đới Tư Dĩnh để ngăn không cho cô cởi trả lại áo. Anh thầm nghĩ Tư Dĩnh chắc là đang ngượng ngùng, trong lòng lại càng tràn ngập hạnh phúc.
Đới Tư Dĩnh bị Hàn Cảnh Hiên mạnh mẽ ôm đi ngang qua Long Ngạo Phỉ, Tư Dĩnh sợ hãi nhìn anh một cái thì phát hiện ra ánh mắt sáng ngời như chim ưng của anh đột nhiên thâm trầm đen tối, làm cho cô không khỏi run rẩy một chút.
Nhìn thấy Đới Tư Dĩnh hôn nam nhân khác trước mặt nhiều người như vậy, lại nhìn thấy cô khoác quần áo của người khác, rồi bị người đàn ông khác ôm, Long Ngạo Phỉ thật sự rất phẫn nộ.
Đây là người đàn bà luôn miệng nói yêu anh sao? Bị người phản bội một lần là vô tri, bị người phản bội hai lần thì không thể tha thứ , Tư Dĩnh, hậu quả của việc phản bội tôi, rất nhanh thôi, tôi sẽ cho cô biết.
- Chương 1 - Hôn nhầm
- Chương 2 - Cưới thay
- Chương 3 - Đau lòng
- Chương 4 - Đổi quần áo
- Chương 5 - Hoài nghi
- Chương 6 - Yêu anh cho nên phải rời khỏi
- Chương 7 - Hợp đồng
- Chương 8 - Tình nhân
- Chương 9 - Hàn Cảnh Hiên cầu hôn
- Chương 10 - Chứng minh tình yêu
- Chương 11 - Biểu diễn tuyệt đẹp
- Chương 12 - Cuộc gặp gỡ hỗn loạn
- Chương 13 - Điều tra không ra tư liệu
- Chương 14 - Dịu dàng trong chốc lát 2
- Chương 15 - Tai nạn xe cộ
- Chương 16 - Tai nạn xe cộ 2
- Chương 17 - Không có hiểu lầm
- Chương 18 - Chủ động quan tâm
- Chương 19 - Kế hoạch săn tình yêu
- Chương 20 - Mị Nhi mang thai
- Chương 21 - Thổ lộ tiếng lòng
- Chương 22 - Thẳng thắn
- Chương 23 - Sự thật vô cùng tàn khốc
- Chương 24 - Thổn thức kiếm tìm
- Chương 25 - Bị tìm thấy
- Chương 26 - Tình cảm bạn bè
- Chương 27 - Rời đi
- Chương 28 - Tranh chấp
- Chương 29 - Không ai nhường ai
- Chương 30 - Hạnh phúc
- Chương 31 - Oan gia gặp gỡ
- Chương 32 - Chị ấy đã trở về
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35 - Long Ngạo Phỉ trở về
- Chương 36
- Chương 37 - Gặp lại
- Chương 38 - Đau lòng nguyện ý
- Chương 39
- Chương 40 - Về nhà
- Chương 41 - Đứa nhỏ
- Chương 42 - Tim không do mình
- Chương 43 - Quyết định ích kỷ
- Chương 44 - Người khách ngoài ý muốn
- Chương 45 - Biện pháp vẹn cả đôi đường
- Chương 46 - Kết hôn
- Chương 47 - Hoài nghi
- Chương 48 - Không thể chấp nhận
- Chương 49 - Tái nhợt giải thích
- Chương 50 - Nhất định phải hạnh phúc
- Chương 51 - Vì ai nghĩ tới
- Chương 52 - Hôn lễ không được chúc phúc
- Chương 53 - Không cần bố thí
- Chương 54
- Chương 55 - Muốn có con
- Chương 56 - Tư Giai sợ hãi
- Chương 57 - Đạt được mục đích
- Chương 58 - Bà Hàn phẫn nộ
- Chương 59 - Điều kiện của ông Hàn
- Chương 60 - Khó dễ
- Chương 61 - Hạ dược
- Chương 62 - Thanh toàn cho hai người yêu nhau
- Chương 63 - Mang thai hộ
- Chương 64 - Ôm chuyện bất đồng của thiên hạ mà lo lắng
- Chương 65
- Chương 66 - Mượn rượu tiêu sầu
- Chương 67 - Muốn có đứa bé
- Chương 68 - Đoạn tuyệt quan hệ
- Chương 69 - Tư Giai bày kế
- Chương 70 - Không hề nhường nhịn
- Chương 71 - Cuộc hẹn cuối cùng
- Chương 72 - Ly hôn
- Chương 73 - Hoàn toàn tuyệt vọng
- Chương 74 - Ba người xấu hổ
- Chương 75 - Hành động
- Chương 76 - Đột nhiên tỉnh ngộ
- Chương 77 - Tha thứ
- Chương 78 - Kiên quyết
- Chương 79 - Thái độ kiên quyết
- Chương 80 - Yêu bất chấp tất cả
- Chương 81 - Lấy chân thành đả động
- Chương 82 - Thiệp mời
- Chương 83 - Phòng túng ngắn ngủi
- Chương 84 - Kết thúc