Chương 14 - Hy vọng cháu hãy từ bỏ tôi
Bắc cực vào mùa đông, lúc này là băng tuyết bao trùm màn đêm vĩnh hằng.
"Chư thần hoàng hôn (Ragnarok) (*)" kể rằng, các vị thần đã cùng chủ nhân của bọn quái vật quyết chiến lần cuối cùng, con sói Fenris to đã cắn nuốt thái dương, vì thế ánh sáng mất đi, màn đêm buông xuống. Hoàng hôn của chư thần, ngày tận cùng của thế giới, chính là một ngày vạn vật bị đóng băng giá rét, bão tuyết đầy trời, đêm dài vô tận.
Nếu đã là tận thế, vì sao lại đẹp đến kinh tâm động phách như vậy?
Phía trên khoảng không gian đóng băng kia, là thế giới mênh mông bát ngát tuyết trắng, gió gào thét ở bên tai, bỗng nhiên cảm nhận được rằng, đây thật đúng là tận cùng của thế giới.
Cách đó không xa, là một đám người vây quanh lửa trại, tiếng hoan hô cười đùa không ngừng, có một đôi bóng người đang dựa sát vào nhau. Lý Kiều thu hồi ánh mắt, khóe miệng hiện lên một tia cười như có như không —— có lẽ trong tim mỗi người đều có mộtLapland, một câu chuyện thần thoại lãng mạn, nhưng nếu một người rời đi trước, còn lại chỉ là một chuyện tình tịch mịch đến cực điểm.
Bất quá, hắn cũng không tính là cô đơn, ít nhất còn có người cùng hắn.
Tầm mắt một lần nữa lướt qua trong đám người, lại không tìm được thân ảnh quen thuộc kia, Lý Kiều hơi hơi nhíu mi, hướng ngôi nhà gỗ trọ đi đến.
"Cháu đang làm cái gì?" Lý Kiều nhìn người đưa lưng về phía hắn, đang ngồi trên mặt đất đùa nghịch gì đó.
Gáy nhỏ bị túm mạnh kéo lên, bộ dạng giống như bị làm cho hoảng sợ : "Ông đến đây lúc nào?"
Một bên con sói trượt tuyết cũng cùng chung mối thù gầm gừ với Lý Kiều, uy phong lẫm liệt xông lên phía trước.
"Tiểu mao ngoan". Thích kéo kéo dây xích, dùng cái tên cực không tương xứng dỗ dành, có lẽ là cô rất thân với chú chó.
Lý Kiều nhịn không được thở dài, cô mặc một bộ y phục trượt tuyết màu đỏ, nhìn giống một đứa bé, cái khiên trượt sói tuyết trên tay càng làm cho cô thoạt nhìn thấp bé mười phần.
"Phía sau cháu là cái gì?" Hắn nhíu mày hỏi, nghi hoặc nhìn bộ dáng dấu giếm của cô.
"Chờ một chút nữa cho ông xem được không?" cô thập phần khó xử.
"Không được". Rõ ràng cô cự tuyệt, hắn lại tiến lên phía trước từng bước.
"Này—-" vừa lên tiếng kháng nghị, cả người cô đều bị hắn thoải mái mà ôm lấy.
Tầm mắt dời xuống, hắn bỗng giật mình.
"Đây là cái gì?" Đột nhiên, yết hầu có chút tắc nghẹn.
"Bánh ngọt", Thích có chút xấu hổ, ấp a ấp úng trả lời: "Dùng tuyết nặn bánh sinh nhật, tôi vốn nghĩ chuẩn bị xong mới đưa ra"
Nặn ba tầng, bên cạnh thậm chí còn làm hoa văn cẩn thận.
"Cám ơn 'kem' của cháu", Lý Kiều nhẹ nhàng cười, cuối đầu nắm lấy tay cô : "Có lạnh không?"
Tay cô quả nhiên đóng băng, ở trong tuyết làm lâu như vậy, lại không dùng bao tay.
Thích lắc đầu, yêu cực kì độ ấm lòng bàn tay hắn, nhịn không được vuốt phẳng bàn tay to lớn của hắn.
"Bất quá chỉ có một cây nến". Cô từ trong túi tiền lấy ra một cây nến, cẩn thận như báu vật quơ quơ trước mặt hắn, "Tôi mượn chú thợ săn trong căn nhà gỗ kia đấy "
Gió có chút lớn, Thích đeo bao tay vây quanh ngọn nến: "Ông tới thắp đi, tôi che cho"
Ánh lửa mỏng manh dấy lên trong tay cô, lay động sinh sôi, làm ánh đỏ lên miệng cười xinh đẹp của cô, sâu bên trong đôi mắt, sóng mắt lưu chuyển, lại trong suốt như thế.
Lý Kiều không khỏi run sợ——- cô tựa như tuyết trắng trên nền băng, trong suốt tinh khiết, không nhiễm một tia cát bụt, xinh đẹp làm cho người ta không dám đối mặt.
"Cầu nguyện đi". Thích không yên nhìn người đàn ông thất thần trước mắt, bóng đêm xanh thẫm bao phủ gương mặt hắn, mang một loại hương vị đau thương, cô bỗng nhiên có chút hốt hoảng.
Một giây kia ánh nết tắt đi, trước mắt hơi hơi tối sầm lại, Lý Kiều chỉ trầm mặc vẫn không nói lời nào.
Từ nhỏ tuy rằng cha nhớ rõ sinh nhật hắn, nhưng luôn bảo hắn cùng bạn bè ăn chơi thoải mái, cho đến lúc trưởng thành vẫn luôn như vậy. Sinh nhật hắn lần đầu tiên im lặng như vậy, tình cảnh này, có lẽ cả đời khó quên, mà tất cả những điều này, lại là do một đứa nhỏ đem đến cho hắn.
Không biết trải qua bao lâu, hắn chậm rãi đứng lên, giống như động tác đơn giản này lại phải cần đến khí lực rất lớn của hắn.
Thích ngửa đầu nhìn hắn, phía sau hắn, mở ra một bầu trời đêm, ngân hà lóe ra, chói mắt như thế. Mà vẻ mặt hắn là lâm vào trong u tối, khiến cô không thấy rõ.
"Thích, cháu lại đây, tôi có lời muốn nói với cháu". Hắn thấp giọng mở miệng, đem cô kéo vào trong lòng mình.
Nỗi lo lắng xông tới, Thích hơi hơi kinh ngạc, lần đầu tiên hắn chủ động thân cận cô.
"Làm sao vậy?" cô hỏi, nghe kĩ tựa hồ có tiếng thở dài nhẹ nhàng.
"Cháu thích tôi, có đúng không?"
Thích cả người nhất thời cứng đờ.
"Tôi đã từng đáp ứng mang cháu đến Lapland, hiện tại chúng ta đã ở nơi đây, nhưng là Thích cháu thấy đấy—— thần thoại cùng sự thật vốn là bất đồng, Lapland không có nữ hoàng tuyết, không có cung điện của bà ấy, càng không có bù nhìn tuyết như cháu nói. Rất nhiều thời điểm, giấc mộng vĩnh viễn là giấc mộng, không thể thực hiện được. "
Giống như hắn, sớm đã buông tha cho hi vọng tình thân cùng tình yêu xa vời.
"Tôi không muốn nghe!" Theo bản năng, Thích che hai tai vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, giống như mỗi chữ hắn nói đều có nọc độc phun ra.
Hắn rốt cuộc muốn nói cái gì? Vì sao trong lòng cô lại cảm thấy bối rối, sợ hãi như vậy?
"Thích", hắn dùng ngữ khí cực kì ôn nhu gọi cô, lại tàn nhẫn cường ngạnh kéo hai tay của cô ra, "Cháu hãy nghe tôi nói——-"
Trong đám người bỗng nhiên phát ra một trận những tiếng kinh hô, bọn họ theo âm thanh nhìn lại, lại thấy phía chân trời một dại ánh sáng nhiều màu sắc, ma hoặc hư ảo, hiện ra đoạt đi hô hấp của mọi người.
"Là cực quang!" Thích kích động kêu lên, lôi kéo lý Kiều ở trên tuyết chạy đến, trong nháy mắt, ngay cả Lý Kiều cũng sợ hãi trước cảnh đẹp trước mắt, kinh ngạc không nói thành lời.
Xanh nhạt, tím hồng mang theo màu xanh thẫm trên màn trời phất phới thay đổi, cực quang cảnh vật mê người này, tựa như ánh mắt của người yêu, hay thay đổi, lại khiến người ta khó có thể kiềm chế.
"Lý Kiều", Thích bỗng nhiên an tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn hắn, "Nếu ngay cả cực quang đều bắt gặp được, vì sao không thể tin vào những giấc mộng khác chứ"
Lý Kiều trầm mặc như trước, Thích thấy ánh nắng xán lạn chiếu vào trên mặt hắn, cô cơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
"Biết tôi vừa rồi ước nghuyện cái gì không?" Hắn rốt cục mở miệng, ngữ khí bình tĩnh.
Cô nhìn hắn.
"Hy vọng cháu sẽ từ bỏ tôi, Thích"
——————————————–
Hy vọng cháu sẽ từ bỏ tôi, Thích .
Trên đời này liệu còn có người thứ hai, ước nguyện sinh nhật là muốn một người khác từ bỏ họ, đừng nên thích họ.
Cho dù có, như vậy cũng hẳn là rất rất hiếm đi.
Ngay từ đầu, cô thật sự không tin hắn lại có thể đối với cô như vậy, nhưng mà sau ba năm, thời gian trôi qua, cô dần dần ý thức được quyết tâm của hắn.
Gió sân thượng có chút lớn, làn váy tung bay, từng trận cảm giác mát lạnh tùy tiện ập tới. Thích ngẩng đầu, nhìn về phía vùng trời màu xanh thẫm kia.
Newyork lầu cao ốc nhiều lắm, ngói hồng rất lớn, ánh sáng không bị che lấp nhưng lại có vẻ ảm đạm, vì thế cô thường thường vào ban đêm một mình đến sân thượng nhìn lên trời.
Nhưng là, làm sao có thể giống nhau?
Cô thường thường nhớ đến cực quang đêm đó, ánh mắt hắn mang theo áy náy cùng kiên cường, nắng di chuyển trên gương mặt hắn, lục lam chàm tím, hắn anh tuấn đẹp đẽ như vậy.
Trên lầu thang có tiếng bước chân đi, một thân ảnh cao to chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của cô. Mái tóc đen mượt, đường cong nét mặt tuấn mỹ———Thích trong chớp mắt trái tim ngừng đập, khó tin đứng dậy, mộng du hướng người kia đi đến.
"Là ông sao?" Cô lẩm bẩm nói, ánh mắt có chút sương mù.
"Ai?" Thanh âm trầm thấp lại hoàn toàn xa lạ kia ngay tức khắc đánh bay suy nghĩ, Thích nhìn thẳng dung nhan trước mắt, chống lại một đôi mắt xanh thẫm kia.
Không phải hắn, ánh mắt của hắn màu đen.
"Thật xin lỗi, nhận sai người". Nỗi thất vọng như thủy triều dâng lên trong lòng, cô yên lặng lướt qua người nọ mà đi.
(*): RAGNAROK, HOÀNG HÔN CỦA CHƯ THẦN
Tất cả các quốc gia miền Bắc Âu đều tin tưởng rằng sẽ tới một ngày tất cả các thần ở Valhalla và Niffleheim, dân cư Jotunheim, Alfheim, Midgard cùng nhà cửa sẽ bị hủy diệt. Ngày tận thế đó sẽ có điềm báo trước. Thoạt tiên sẽ có ba mùa đông liên tiếp. Tuyết sẽ rơi phủ kín bốn góc trời, sương lạnh gió thổi cắt da, luôn luôn có bão tố, mặt trời ủ dột. Tiếp theo là ba mùa đông nữa (không có mùa hạ). Trong suốt ba mùa đông này, chiến tranh bùng ra khắp nơi. Trái đất sẽ kinh hoàng mà rung lên, biển động, sóng thần dâng cao ập tới, thiên đàng xẻ làm đôi, người chết như rạ, làm mồi cho những con đại bàng. Con chó sói Fenris bấy giờ sẽ bứt đứt dây xích, con rắn Midgard ngoi lên khỏi đại dương. Loki cũng mở được xích trói, gia nhập vào đám chống lại chư thần dưới quyền lãnh đạo của Surtur. Đằng trước và đằng sau họ lửa chảy ngút trời. Họ phi ngựa qua cầu vồng Bifrost. Cầu này bị vó ngựa làm gãy tôin. Họ vẫn thẳng tiến tới mặt trận Vigard, nơi đó đã có con chó sói Fenris, con rắn Midgard, Loki cùng bộ hạ của Tử thần Hela và những người Khổng Lồ miền Băng Giá. (Để biết thêm xin mời xem thần thoại Ranarok ^^)
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4 - Tay của ông thật gợi cảm
- Chương 5 - Chỉ cần hắn nở nụ cười là tốt rồi
- Chương 6 - Bởi vì tôi đẹp
- Chương 7 - Ông giống như bù nhìn tuyết
- Chương 8 - Cháu xin lỗi cho tôi
- Chương 9 - Người đó là của tôi
- Chương 10 - Chỉ có cô là một mình
- Chương 11 - Anh sẽ hối hận
- Chương 12 - Xin chào, đã lâu không gặp
- Chương 13 - Thay ông khóc
- Chương 14 - Hy vọng cháu hãy từ bỏ tôi
- Chương 15 - Đau thì cứ khóc đi
- Chương 16 - Em đang nhìn ai?
- Chương 17 - Tôi đã trở về
- Chương 18 - Lấy danh nghĩa là cha
- Chương 19 - Nếu không thể buông tay, vậy nhất định phải có được
- Chương 20 - Tình yêu chỉ là giả thiết
- Chương 21 - Quên mẹ không tốt sao?
- Chương 22 - Nhẫn hoa hồng của Tô
- Chương 23 - Hắn không cần
- Chương 24 - Vị hôn thê của hắn
- Chương 25 - Ông đừng kết hôn với người khác
- Chương 26 - Nếu đã vô tình
- Chương 27 - Vì sao không lấy tôi
- Chương 28 - Em sẽ không bao giờ nói ra câu em yêu anh
- Chương 29 - Những ước mơ
- Chương 30 - Trực tiếp gọi ông là ba
- Chương 31 - Người đó vẫn đã là của tôi
- Chương 33 - Không thể yêu bảo bối
- Chương 35 - Hắn đang ở đâu?
- Chương 36 - Món quà của hắn
- Chương 37 - Hẹn gặp lại
- Chương 38 - Tân hôn vui vẻ, chú Lý!
- Chương 39 - Lại một lần nữa tai Stockholm
- Chương 40 - Mang cô trở về
- Chương 41 - Xin ông đừng đến phá hoại hạnh phúc của tôi
- Chương 42 - Rốt cuộc cũng khiến cô chịu rời đi
- Chương 43 - Khi hắn rốt cuộc chịu quay đầu
- Chương 44 - Thân phận của Tô
- Chương 45 - Bóng dáng của "người đó"
- Chương 46 - Thành toàn cho người
- Chương 47 - Lại một lần nữa bỏ lại cô
- Chương 48 - Buông tay
- Chương 49 - Tôi muốn kết hôn
- Chương 50 - Không cần ông xen vào
- Chương 51 - Anh cần em
- Chương 52 - Rất hài lòng nhưng chưa thỏa mãn
- Chương 53 - Bắt cóc
- Chương 54 - Trời lại sáng
- Chương 55 - Lá thư nằm trong chiếc lọ
- Chương 56 - Có cần báo cảnh sát hay không?
- Chương 57 - Mười phút làm sao đủ
- Chương 58 - Một ngày nào đó, tất cả sẽ viên mãn
- Chương 59 - Phiên ngoại Diệp bé con và Lý Tầm Hoan (Cuối)
- Chương 60 - Phiên ngoại Hai người họ Tề (Một)
- Chương 61 - Phiên ngoại Hai người họ Tề (Hai)
- Chương 62 - Phiên ngoại Hai người họ Tề (Cuối)
- Chương 63 - Phiên ngoại Diệp Thính Phong (Một)
- Chương 64 - Phiên ngoại Diệp Thính Phong (Hai)
- Chương 65 - Phiên ngoại Diệp Thính Phong (Cuối) - Hết