Chương 6 - Bởi vì tôi đẹp
Mặt trời ngả về tây.
Bên trái lớp học nhạc là một tòa nhà đã có hơn hai trăm năm tuổi, ánh nắng chiều tà chiếu lên bức tường loang lổ, mang một loại đau thương mất mát.
Cô kì thật không thích loại kiến trúc cổ xưa này, đỉnh Gothic dài nhọn, màu sắc đã cũ kĩ nhưng đường nét điêu khắc vẫn rõ ràng như vậy, cỡ nào đồ sộ uy nghiêm, luôn toát ra một cảm giác trầm trọng.
Vừa thu hồi tầm mắt, một thứ chất lỏng lạnh lẽo đột nhiên ập tới.
Bọt nước mang theo vị ngọt từ mép tóc cô lan tràn ra hai bên má, từng giọt thấm xuống kí tự V trên chiếc sơ mi lồng áo lông, nhất thời có một cảm giác lạnh lẽo tiến vào ngực.
"Hi, cảm giác thế nào?" Tiếng cười ác ý trước mặt vang lên, một nhóm nữ sinh bận đồ trắng vây quanh cô.
"Làm gì vậy?" Thích nhìn các cô, trong con mắt xinh đẹp lóe lên ngọn lửa giận.
Gió lạnh tháng 12 thổi đến, cái lạnh lướt qua những nơi bị ướt cùng mảng áo trước ngực truyền đến thân thể, rét thấu xương!
"Về sau cách Wiliam xa một chút", móng tay đỏ chót theo những ngón tay thiếu chút nữa chạm đến chóp mũi Thích, "Có nghe không?"
Thích khẽ nhíu mày—–trong đầu đại khái nhớ tới một nam sinh tóc vàng so với cô lớn tuổi hơn, có khi đứng ở ngoài cửa im lặng nghe cô đánh đàn, những lúc nói chuyện cùng cô thì mặt lại ửng hồng lên.
"Tôi không biết cậu ta". Cô lạnh lùng đáp, vòng qua các cô ấy đi về phía trước.
Trên vai bị một bàn tay túm lại, tính nhẫn nại của cô mất hết, quay đầu nhìn cô gái cầm đầu kia, "Cô hẳn là nên tìm cậu ta, không phải tôi, đầu gỗ"
Thích trong mắt mang theo trào phúng chọc giận cô gái, người kia mắng một câu rồi lấy tay tiến đến nắm tóc cô, Thích lưu loát bắt được tay cô ta, giây tiếp theo một quyền đánh vào trên cằm đối phương. Lúc này các cô gái khác cũng xông tới, cùng Thích giao đấu cùng một chỗ, nhưng chỉ cần tốn một ít công phu, toàn bộ đã bị giải quyết, nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất.
Thích tự tin vỗ vỗ tay, nhặt lên túi sách, cũng không thèm nhìn tới các cô ấy, xoay người hướng phía đường lớn bước đi.
——————————————-
Đi được vài bước, chợt nghe tiếng cười trầm thấp êm tai vang đến.
Thích ngẩng đầu, thấy Lý Kiều đang khoanh tay đứng dựa vào xe, tư thế nhàn nhã, bộ dáng như vừa xem một vở kịch hoàn hảo.
"Như vậy mới ra dáng là con gái của Diệp Thính Phong", hắn chậc chậc khen ngợi, "Thân thủ không tồi, bảo đao chưa lão"
Thích trừng mắt: "Ông có phải già rồi hóa ngốc không, cái gì mà 'bảo đao chưa lão', dùng loạn thành ngữ"
"Cháu không phải lúc năm tuổi đã bắt đầu luyện không thủ đạo sao, tôi nghĩ nếu cứ theo trình độ nhàn hạ của cháu, hiện tại đã không được như vậy". Lý Kiều cười trêu tức.
Hắn còn nhớ rõ có một lần ở trong hoa viên Diệp gia nhìn thấy cô, bị Diệp Thính Phong nhìn chằm chằm kiểm tra huấn luyện, thân hình nhỏ bé mặc phục trang luyện võ rộng thùng thình, hắc hắc ha ha đá chân tung quyền, hé ra một khuôn mặt nhăn nhó khổ sở như đang chịu đựng việc gì đó, biểu tình của cô, làm cho hắn lúc nhớ lại đều cảm thấy buồn cười.
"Hứ. Xem tôi đây" Thích tức giận liếc mắt hắn.
Tuy rằng rõ ràng chiếm thế thượng phong, nhưng sau một hồi hỗn chiến, buộc tóc bị buông lỏng, rối bời, bộ đồng phục áo khoác cùng áo sơ mi chật vật có thấm một mảng nước lớn, cô lúc này, giống một tiểu sư tử táo bạo.
Gió lạnh thổi tới, cô nhịn không được ắt xì một cái.
"Lên xe đi" Lý Kiều buồn cười nhìn cô, kéo mở của xe.
"Nói nghe một chút", hắn vẫn như cũ thay cô thắt dây an toàn, "Người ta vì sao lại phiền toái cháu vậy?"
"Bởi vì tôi đẹp ", ngắn gọn ném ra một câu, Thích sắc mặt không thay đổi.
Lý Kiều ức chế không được cười ra tiếng———-hắn thật đúng là chịu thua cô.
"Tôi càng ngày càng phát hiện, hồng nhan họa thủy không chỉ mang phiền toái đến cho đàn ông", Thích trịnh trọng thở dài tuyên bố, "Kì thật là càng mang đến phiền phức cho bản thân. Lại nói trong lịch sử Trung Quốc từng đề cập đến vị quan Ngô Tam Quế đã nổi giận vì hồng nhan, hắn muốn giận là do định lực của hắn không đủ thôi, liên quan gì đến phụ nữ. Cho nên trên sách mới nói, 'ngàn ưu gây chuyện, giai nhân trần tục khởi' " (Ý là mọi chuyện phiền toái xảy ra đều bắt nguồn từ người đẹp)
"Cháu hiểu biết rất nhiều". Lý Kiều dở khóc dở cười .
"Đừng nói nữa, ngày trước bị ông nội với bà nội bắt mỗi ngày phải đọc thuộc một bài thơ, quả thực cực kì bi thảm". Cô buồn bực nói thầm, cúi đầu ngửi thấy trên người có hương vị của ga, "Tôi chán ghét IRN-BRU (*), màu sắc biến thái, hương vị cũng kì quái."
"À, vậy lần tới nhớ nói các cô ấy hắt sữa, vừa làm trắng mặt, lại còn dưỡng da".
"Này," Thích hung tợn trừng hắn, "Ông thấy chết mà không cứu chưa tính tội, còn nói móc tôi."
Lý Kiều mỉm cười: "Tôi vừa rồi còn đang lo có nên cứu các cô gái kia hay không."
"Nam sinh kia thế nào?" hắn lại hỏi.
"Sao ông biết là vì nam sinh?" Thích có chút giật mình nhìn hắn.
"Ngày trước cũng có nữ sinh vì tôi mà đánh nhau mà"
Thích nghe vậy huých hắn một cái, tức giận: "Là William, cậu ta so với ông đẹp trai hơn nhiều".
Lý Kiều trong mũi phát ra tiếng hừ nhẹ thay câu trả lời.
"Đúng rồi," Thích bỗng nhiên phát hiện không thích hợp, "Vì sao lại là ông đến đón tôi"
Thật sự là hậu tri hậu giác, ngồi trên xe hắn 10 phút rồi cô mới phát hiện——–Lý Kiều vô lực thở dài: "Cháu không phải muốn cùng tôi ở chung sao, chúc mừng cháu, ước mơ thành hiện thực"
"Có ý gì?" Thích hai mắt trừng tròn, cảm thấy không ổn.
"Ba mẹ cháu đi nước Mỹ, thời gian tới nhờ tôi chăm sóc cháu". Kỳ thật là Diệp Thính Phong mang Lãnh Hoan đi chữa bệnh, khi hắn nhận được điện thoại của Lãnh Hoan mới biết được, Thích vẫn chỉ nghĩ bệnh của mẹ là bệnh tim bình thường.
"Có lầm không vậy" Thích tức giận lên án, "Gần đến lễ Noel rồi, bọn họ cư nhiên bỏ mặc tôi đến thế giới chỉ có hai người"
"Đừng từ chối vô dụng, cô bạn nhỏ", Lý Kiều chỉa chỉa ghế sau, "Đồ dùng của cháu buổi chiều cũng đã đưa đến đây"
Thích buồn bực nhìn qua, quả nhiên là túi hành lý Gucci của cô.
Bị sự thật hung hăng đả kích đến, cô trầm mặc nửa ngày, mới lúng ta lúng túng mở miệng : "Tôi thật sự phải ở chung với ông sao"
Lý Kiều bị giọng nói uể oải của cô làm cho bật cười : "Cùng tôi ở chung khổ sở vậy sao?"
"Ông mang tiếng là công tử đào hoa đó", cô khó chịu chỉ trích, "Nếu không có việc gì lại tìm đến phụ nữ qua đêm, rất ảnh hưởng đến sự trưởng thành lành mạnh của tôi."
"Tin tôi đi", Lý Kiều nhìn cô, con ngươi đen tràn đầy ý cười, "Thể xác và tinh thần khỏe mạnh của cháu tuyệt đối sẽ không bị tôi ảnh hưởng đến, nếu tôi thật muốn mang phụ nữ về nhà, tôi nhất định sẽ kiếm cho cháu một phòng cách âm tốt nhất".
Thích nhìn hắn, trong con mắt thiếu chút nữa phun ra hỏa diễm——-nghe lời hắn nói đến cỡ nào ghê tởm hạ lưu! Mẹ sao lại có thể yên tâm đem cô giao cho người như thế chứ.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4 - Tay của ông thật gợi cảm
- Chương 5 - Chỉ cần hắn nở nụ cười là tốt rồi
- Chương 6 - Bởi vì tôi đẹp
- Chương 7 - Ông giống như bù nhìn tuyết
- Chương 8 - Cháu xin lỗi cho tôi
- Chương 9 - Người đó là của tôi
- Chương 10 - Chỉ có cô là một mình
- Chương 11 - Anh sẽ hối hận
- Chương 12 - Xin chào, đã lâu không gặp
- Chương 13 - Thay ông khóc
- Chương 14 - Hy vọng cháu hãy từ bỏ tôi
- Chương 15 - Đau thì cứ khóc đi
- Chương 16 - Em đang nhìn ai?
- Chương 17 - Tôi đã trở về
- Chương 18 - Lấy danh nghĩa là cha
- Chương 19 - Nếu không thể buông tay, vậy nhất định phải có được
- Chương 20 - Tình yêu chỉ là giả thiết
- Chương 21 - Quên mẹ không tốt sao?
- Chương 22 - Nhẫn hoa hồng của Tô
- Chương 23 - Hắn không cần
- Chương 24 - Vị hôn thê của hắn
- Chương 25 - Ông đừng kết hôn với người khác
- Chương 26 - Nếu đã vô tình
- Chương 27 - Vì sao không lấy tôi
- Chương 28 - Em sẽ không bao giờ nói ra câu em yêu anh
- Chương 29 - Những ước mơ
- Chương 30 - Trực tiếp gọi ông là ba
- Chương 31 - Người đó vẫn đã là của tôi
- Chương 33 - Không thể yêu bảo bối
- Chương 35 - Hắn đang ở đâu?
- Chương 36 - Món quà của hắn
- Chương 37 - Hẹn gặp lại
- Chương 38 - Tân hôn vui vẻ, chú Lý!
- Chương 39 - Lại một lần nữa tai Stockholm
- Chương 40 - Mang cô trở về
- Chương 41 - Xin ông đừng đến phá hoại hạnh phúc của tôi
- Chương 42 - Rốt cuộc cũng khiến cô chịu rời đi
- Chương 43 - Khi hắn rốt cuộc chịu quay đầu
- Chương 44 - Thân phận của Tô
- Chương 45 - Bóng dáng của "người đó"
- Chương 46 - Thành toàn cho người
- Chương 47 - Lại một lần nữa bỏ lại cô
- Chương 48 - Buông tay
- Chương 49 - Tôi muốn kết hôn
- Chương 50 - Không cần ông xen vào
- Chương 51 - Anh cần em
- Chương 52 - Rất hài lòng nhưng chưa thỏa mãn
- Chương 53 - Bắt cóc
- Chương 54 - Trời lại sáng
- Chương 55 - Lá thư nằm trong chiếc lọ
- Chương 56 - Có cần báo cảnh sát hay không?
- Chương 57 - Mười phút làm sao đủ
- Chương 58 - Một ngày nào đó, tất cả sẽ viên mãn
- Chương 59 - Phiên ngoại Diệp bé con và Lý Tầm Hoan (Cuối)
- Chương 60 - Phiên ngoại Hai người họ Tề (Một)
- Chương 61 - Phiên ngoại Hai người họ Tề (Hai)
- Chương 62 - Phiên ngoại Hai người họ Tề (Cuối)
- Chương 63 - Phiên ngoại Diệp Thính Phong (Một)
- Chương 64 - Phiên ngoại Diệp Thính Phong (Hai)
- Chương 65 - Phiên ngoại Diệp Thính Phong (Cuối) - Hết